Tự Dối Lòng Rằng Không Yêu Em


Ngay giây phút Đình Đình bước xuống xe, anh ta đã ngay lập tức nhận ra cô gái mình từng gặp lần trước, người con gái mà anh ta luôn nhớ đến.

Hạo Minh không ngờ hôm nay lại có cơ hội gặp lại, nhưng thật trớ trêu khi chạm mặt nhau trong tình huống như thế này.
Những lời kể của Lãnh Thiên, liên kết với nơi mình gặp Đình Đình lần đầu tiên, Hạo Minh chợt hiểu ra mọi thứ.

Anh ta không biết nói gì ngoài việc bước đến bên cạnh Đình Đình rồi nhẹ nhàng an ủi cô: “Có tôi đây, đừng sợ.

Tôi đưa cô vào trong.”
Đình Đình thất thểu bước theo Hạo Minh, cô lúc này như xác sống, chỉ bước đi trong vô thức chứ tinh thần hoàn toàn mất đi nhận thức với những sự việc xảy ra xung quanh.
Từ ngày hôm đó trở đi, Đình Đình sống lầm lũi trong biệt thự Lãnh gia.

Tuy mỗi ngày đều được người hầu đối đãi chu đáo đúng với danh phận mợ chủ, nhưng cô luôn phải đối mặt với vô số lời bàn tán ác ý sau lưng, những lời xầm xì từ những hầu gái thầm thương trộm nhớ cậu chủ cho nên đem lòng ganh ghét với cô.
Họ nói Đình Đình chỉ được mỗi danh phận, chứ địa vị trong biệt thự Lãnh gia còn thua xa cả một người giúp việc.


Tất cả những điều đó cô đều biết hết, tuy trong lòng có chút tổn thương nhưng làm sao đau bằng cảm giác người mình gọi là chồng nhưng vẫn chưa một lần gặp mặt từ ngày cô chính thức bước chân vào làm dâu Lãnh gia.
Đình Đình cố gắng quan sát, cô âm thầm nắm được giờ giấc sinh hoạt của Lãnh Thiên.

Đình Đình muốn được một lần gặp mặt hắn, trực tiếp hỏi rõ xem rốt cuộc hắn cưới mình về để làm gì.
Tối hôm đó, Đình Đình quyết tâm đợi Lãnh Thiên về cho bằng được.

Nhưng cô đợi mãi vẫn chẳng thấy mặt mũi hắn đâu.

Thời gian cứ âm thầm trôi qua, chẳng mấy chốc chuông đồng hồ cũng đã điểm đúng một giờ sáng.
Đình Đình ngồi dưới phòng khách đợi đến mức ngủ quên lúc nào không hay. 
Một bóng người cao lớn từ ngoài mệt mỏi đi vào, Lãnh Thiên bị công việc hành cho xây xẩm mặt mày, đến tận một giờ sáng mới có thể về nhà.

Hắn vừa bước vào phòng khách đã phải khựng lại khi bắt gặp Đình Đình đang ngủ trên sô pha.
Bước chân của Lãnh Thiên dần êm hơn chứ không còn nặng nề như lúc đầu, hắn cố gắng di chuyển thật nhẹ nhàng để tiến lại gần mà không làm cô phải thức giấc.

Lãnh Thiên quỳ gối ngồi xuống cạnh sô pha, nơi Đình Đình đang ngon giấc.
Sau một ngày quay cuồng với công việc, với những mối quan hệ xã hội giả dối.

Giờ phút này được ngồi cạnh Đình Đình, cảm nhận rõ nhịp thở của cô làm cho lòng hắn cảm thấy bình yên đến lạ.
Lãnh Thiên yên lặng mà nhìn cô ngủ một cách say mê, nhìn đến mức ngẩn người.

Rồi bàn tay thô ráp của hắn vô thức đưa lên chạm nhẹ vào má cô, từng đầu ngón tay cẩn thận vuốt qua đôi môi căng mọng, lướt qua hai hàng mi đã ướt đẫm nước mắt.

Bất giác tim hắn nhói lên, những kí ức vui vẻ của cả hai cứ ùa về.

Khi nhớ lại những kỉ niệm vui, Lãnh Thiên lại cười trong vô thức.

Và rồi nụ cười của hắn cũng tắt liệm khi những câu nói của Đình Đình ngày hôm đó vô tình hiện lên.
Lãnh Thiên rụt tay lại, hắn bắt đầu cảm nhận được vị cay nơi sống mũi cùng với cơn thịnh nộ đang hăm he trỗi dậy.

Để không bị mất kiểm soát mà làm ra những thứ không hay, Lãnh Thiên vội vã đứng bật dậy rồi đi một mạch về phòng.
Đình Đình bị làm cho thức giấc khi tấm chăn bông được đắp lên người cô.

Nghĩ là Lãnh Thiên, Đình Đình vội bật dậy nắm chặt lấy tay của người đối diện rồi vội vàng kêu lớn: “Lãnh Thiên, là anh sao?”
“Mợ chủ! Cô quay về phòng mình đi, ngủ ở đây sẽ bị cảm lạnh đấy.” Bác quản gia vội rụt tay về, cúi người tỏ ra cung kính với cô.
Đình Đình có vẻ thất vọng khi thấy bác quản gia.

Vừa nãy trong cơn mơ màng, cô dường như cảm nhận được hơi ấm từ tay Lãnh Thiên đang vuốt nhẹ lên mặt mình.


Đình Đình cảm thấy hoài nghi, cô tự hỏi bản thân lẽ nào tất cả chỉ là mơ thôi sao.
Cô thở dài rồi ôm lấy cái mền bông, lê từng bước khó nhọc trở về phòng.

Đợi cô đi khỏi, bác quản gia mới nhanh chân chạy về phía phòng của Lãnh Thiên.

Bác ấy nhẹ nhàng mở cửa rồi báo cáo: “Mợ chủ đã về phòng ngủ rồi thưa cậu chủ.”
“Được rồi, phiền bác để ý một chút, từ nay đừng để cô ấy ngủ ngoài phòng khách như vậy nữa.

Chẳng ra dáng một người vợ nết na chút nào cả.” Lãnh Thiên vì không muốn người khác nhận ra sự quan tâm của mình dành cho Đình Đình, hắn đã phải giả bộ trách móc cô vài câu để đánh lạc hướng bác quản gia.
Đình Đình tuy trở về phòng nhưng chẳng thể ngủ tiếp được nữa, tâm trạng cô rối bời cùng với vô vàng những câu hỏi.

Đình Đình đưa tay lên vuốt nhẹ gương mặt mình, chạm vào đôi môi rồi mi mắt để mô phỏng lại cái cảm giác chân thực khi nãy..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận