Không lâu sau, ông Lãnh Hàn cũng vì bận việc mà nhanh chóng rời đi.
Ngay giây phút ông ấy đi khỏi, một trận xầm xì lập tức rộ lên kể cả khi Đình Đình vẫn còn ngồi ở đó.
Đám người hầu biết rằng Lãnh Thiên không mấy gì thích Đình Đình cho nên cũng được nước lấn tới, bọn họ không ngại cô nghe thấy mà mặc sức thì thầm bàn tán với nhau.
Đình Đình có thể nghe rõ mồn một những câu bông đùa đầy ác ý, hay những điệu cười khúc khích vô cùng hả hê.
Đình Đình không dám đứng dậy trở về phòng, nói đúng hơn là cô gái tội nghiệp sợ phải đối mặt với những ánh mắt đầy sân si xung quanh mình.
Khoảnh khắc ngượng ngùng đó chẳng kéo dài được lâu thì bác quản gia xuất hiện, ông ấy lớn tiếng quát cho đám người hầu một trận rồi đuổi tất cả ra ngoài.
Sau khi nghe tiếng của quản gia, Đình Đình quả nhiên không còn nghe thấy bất kì lời xì xầm nào nữa, bầu không khí cũng đã nhẹ nhàng đi rất nhiều.
Cô gái nhỏ tội nghiệp thở phào, vừa định quay sang cảm ơn bác quản gia thì bác ấy đã giành phần lên tiếng: “Mợ chủ về phòng nghỉ ngơi đi, trông cô khá mệt mỏi đấy.”
“Vâng...!Cảm ơn bác.” Biết bác quản gia vừa tạo cơ hội cho mình, Đình Đình cảm kích đứng dậy khỏi bàn ăn rồi vội vã rời đi.
Nhưng khi bước ngang qua bác quản gia, cô đã nghe được bác ấy dặn dò mình một câu: “Xin mợ chủ hãy nhớ rõ địa vị của mình trong Lãnh gia, mặc dù cậu chủ đối xử với cô không tốt nhưng đó không phải là lý do để cô phải e dè đám người hầu trong biệt thự.
Cô phải mạnh mẽ đối mặt, phải chứng minh cho họ thấy ai mới là chủ.”
Đình Đình như được tiếp thêm sức mạnh, cô vừa quay sang định nói lời cảm ơn thì bác quản gia đã quay lưng bỏ đi mất.
Nhưng cũng nhờ vào bữa ăn sáng nay mà Đình Đình biết rằng trong Lãnh gia vẫn còn có người quan tâm đến mình, cảm giác lạc lõng trong lòng cô cũng vơi đi phần nào.
Cả ngày hôm đó, Lãnh Thiên chẳng thể nào tập trung vào làm việc.
Mặc dù phong thái của hắn khi ở nhà vô cùng lãnh đạm, nhưng khi vừa bước chân ra khỏi biệt thự thì lập tức căng thẳng, nhịp tim cũng bị rối loạn không ít.
Loay hoay từ sáng sớm đến tận chiều vẫn chẳng làm được việc gì ra hồn, Lãnh Thiên thở dài rồi gọi cho người bạn thân chí cốt.
Hạo Minh vừa bắt máy, Lãnh Thiên lập tức nói vào ý chính: “Cậu có thời gian không, đi uống rượu với tôi.”
“Được, gửi địa chỉ cho tôi.” Hạo Minh không ngại ngần đã lập tức đồng ý.
Tại một quán bar nhỏ nằm ở con hẻm khá vắng người, Lãnh Thiên và Hạo Minh khiêm tốn ngồi nép mình vào góc quán với cái bàn gỗ cũ kỹ.
Chai Whisky đã vơi hơn nửa và thêm vài cái vỏ chai rỗng đang lăn lốc trên mặt bàn, Hạo Minh ngồi yên nhìn bạn mình dốc vào miệng hết ly này đến ly khác, ánh mắt anh ta lộ ra sự u sầu cứ như người buồn ngày hôm nay chính là bản thân mình chứ không phải Lãnh Thiên.
Chai Whisky còn lưng, bây giờ cũng đã cạn sạch.
Lãnh Thiên vừa định gọi thêm thì Hạo Minh lập tức ngăn lại: “Đừng uống nữa, cậu uống nhiều lắm rồi đấy.
Không phải lúc nào uống say cũng là cách giải quyết tốt đâu.”
“Không say thì làm sao tôi có thể quên được những lời nói tàn nhẫn của cô ấy ngày hôm đó chứ.
Rõ ràng tôi yêu Đình Đình hơn cả chính bản thân mình, vậy mà mỗi khi đối diện với cô ấy thì những hình ảnh ngày hôm đó lại hiện lên rõ mồn một trong đầu tôi.” Lãnh Thiên đau đớn gào lên trong cơn say, nhưng những lời nói của hắn lập tức bị át đi bởi tiếng nhạc khá lớn.
Không một ai trong quán để ý đến Lãnh Thiên, hay là nghe rõ được hắn vừa gào lên cái gì.
Tuy vậy Hạo Minh lại nghe rõ từng câu từng chữ, anh ta mặc dù rất xót khi thấy bạn mình đau đớn, nhưng Đình Đình vừa hay lại là người con gái đã làm anh ta ngày đêm mong nhớ.
Cuối cùng, Hạo Minh vẫn chọn cách im lặng, anh ta lúc này chẳng biết phải đứng về phía ai.
“Đừng uống nữa, tôi đưa cậu về.” Biết Lãnh Thiên đã không còn tỉnh táo, Hạo Minh quyết định đưa hắn về Lãnh gia, mặc cho hắn có gào thét hay kháng cự thế nào.
Hơn mười hai giờ đêm Hạo Minh mới khó nhọc đưa được Lãnh Thiên về biệt thự, người hầu trong nhà đã đi ngủ hết, chỉ còn lại một mình Đình Đình là vẫn còn ngồi ở sô pha mòn mỏi trông hắn về.
Vừa thấy bóng dáng Lãnh Thiên từ ngoài cửa, Đình Đình đã hớt hãi khoác vội cái áo lụa mỏng rồi chạy ra phụ Hạo Minh dìu hắn lên phòng, xong xui cô còn vội vã chạy xuống bếp mang lên một chậu nước ấm để giúp hắn lau mặt.
Nhìn thấy Đình Đình lo lắng cho Lãnh Thiên như vậy, trong lòng Hạo Minh lại nhen nhóm lên một chút cảm giác chạnh lòng.
Anh ta tuy tiếc nuối nhưng chỉ biết thầm trách số phận trớ trêu, vì sao lại để mình gặp gỡ rồi đem lòng yêu một người con gái mà người đó mãi mãi chẳng thể thuộc về mình..