Tự Dối Lòng Rằng Không Yêu Em


Thấy Hạo Minh vẫn một mực bám theo, Đình Đình trong phút chốc lại cảm thấy không thoải mái.

Cô khó chịu lên tiếng: “Nếu anh không phải là kẻ quấy rối thì đừng đi theo tôi nữa.

Xin hãy để tôi yên.”
Câu nói dứt khoát của Đình Đình làm Hạo Minh chột dạ, anh ta bắt đầu ngại ngùng, bước chân cũng chậm lại rồi dừng hẳn, không còn tiếp tục bám lấy Đình Đình nữa.

Hạo Minh chỉ dám trả lời lắp bắp: “Tôi vô ý quá, xin lỗi đã làm phiền cô.” 
Thở dài một tiếng, Hạo Minh chỉ đành bất lực quay lại chiếc xe đang đậu cách đó khá xa.

Tài xế thấy anh ta đến thì nhanh chân chạy ra mở cửa phía sau.


Nhìn cách phục vụ của người tài xế cũng đủ hiểu Hạo Minh chắc chắn là thiếu gia quyền quý, đi đâu cũng có xe hơi và tài xế riêng đưa đón.
“Anh hai chịu quay lại rồi đấy à, anh đúng thật là toàn lo chuyện bao đồng.

Cô gái đó đâu có quen biết gì với chúng ta, anh quan tâm cô ta làm gì cho mất thời gian.

Chúng ta đâu phải là không có việc gì để làm.” Hạo Nhiên ngồi bên cạnh hướng ánh mắt khó chịu về phía Hạo Minh, những lời chua ngoa tuôn ra không ngớt.
Hạo Nhiên là em gái ruột của Hạo Minh, hai anh em đều là con cái nhà hào môn, từ nhỏ đã lớn lên trong sự nuông chìu.

Tuy trưởng thành trong cùng một môi trường, nhưng tính cách cả hai lại hoàn toàn trái ngược nhau. 
Hạo Minh từ khi sinh ra đã được tất cả người hầu trong nhà thương yêu vì sự lễ phép, khi lớn lên lại vô cùng đẹp trai, không những vậy anh ta còn thông minh và rất biết quan tâm đến người khác.

Chính lòng thương người đó đã làm Hạo Minh cảm thấy không an tâm khi bỏ mặc Đình Đình một mình lang thang giữa đường vắng.
Trái ngược hoàn toàn với anh trai, Hạo Nhiên tuy xinh đẹp nhưng từ nhỏ đã được ba cưng chìu cho nên đã sớm hình thành nên tính cách kiêu ngạo.

Khi lớn lên lại càng quá đáng hơn, cô ta luôn muốn sở hữu những thứ tốt nhất và đặc biệt là đầu óc vô cùng mưu mô.
Đối mặt với lời trách móc của Hạo Nhiên, Hạo Minh chỉ biết thở dài, ánh mắt anh vẫn không rời khỏi hình bóng Đình Đình một giây.

Thấy tài xế chuẩn bị đạp ga, Hạo Minh vội lên tiếng: “Chú lái chậm một chút, đi theo cô gái phía trước đi.”
Nghe theo lời Hạo Minh, chiếc xe chầm chậm lăn bánh tiến lại gần cô gái nhỏ, Đình Đình đi một bước, chiếc xe lại nhích một chút.

Hạo Minh hạ cửa kính xe, vừa ngoái đầu ra ngoài vừa nói lớn: “Cô gái, cô ổn thật không đấy? Cô muốn đi đâu lên xe tôi đưa đi.”

Đình Đình vốn trong lòng đã tan nát vì chuyện của Lãnh Thiên, cho nên bây giờ cô chẳng buồn quan tâm đến những chuyện xảy ra xung quanh.

Mặc cho Hạo Minh kêu đến khô cổ thì Đình Đình vẫn một mực ngó lơ.
Vậy mà sự lạnh lùng của Đình Đình lại có sức hút kỳ lạ, nó tác động mạnh mẽ đến Hạo Minh.

Anh ta không thể ngừng dán mắt vào gương mặt thanh tú của Đình Đình, cùng với đôi mắt ngây thơ nhưng chứa đầy sự u uất, buồn bã.
“Chú lái xe nhanh một chút đi, mặc kệ cô ta, cứ chạy với tốc độ còn thua con rùa thế này biết khi nào chúng ta mới đến được Lãnh gia.” Hạo Nhiên bực bội quát lớn, tay chân bức bối giẫm đạp liên tục.

Cô ta lúc này như có kiến bò trong quần vậy, chỉ muốn nhanh chóng đến được nơi cô ta cần.
Nhận được lệnh từ Hạo Nhiên, tài xế tỏ ra ái ngại mà lén nhìn biểu hiện của Hạo Minh.

Nhận thấy sự ngập ngừng của tài xế, cô tiểu thư hách dịch hết kiên nhẫn mà quát lớn: “Chú bị điếc à, tôi nói chạy nhanh lên.”
“Hạo Nhiên, trước sau gì chúng ta cũng đến được biệt thự Lãnh gia thôi, em vội như vậy làm gì chứ? Em không thấy tình trạng cô gái kia rất tệ sao, trông cô ấy hình như đang gặp chuyện gì đó cho nên mới xơ xác như vậy.” Hạo Minh chau mày nhìn chăm chăm Hạo Nhiên, thuận miệng trách cô ta vài câu.
Nhưng trong đầu Hạo Nhiên lúc này chỉ toàn là hình bóng của Lãnh Thiên, cơ bản là không nghe lọt tai bất kỳ lời nào của anh trai mình cả.


Thấy Hạo Minh nặng lời với mình, Hạo Nhiên vùng vằng: “Anh vì một người xa lạ mà la em gái mình sao? Em mặc kệ cô ta có bị gì, bây giờ em chỉ muốn gặp Lãnh Thiên thôi, những chuyện khác em không quan tâm.

Anh muốn lo lắng cho cô ta thì anh xuống xe đi, đừng ở đây mà cản trở em.”
“Em...!” Hạo Minh hiền lành, không thể cãi lại cô em gái ngang ngược cho nên cũng bất lực.

Anh ta chỉ có thể chìu theo ý Hạo Nhiên mà ra lệnh cho tài xế chạy nhanh tới Lãnh gia, nhưng trong lòng vẫn rất ấm ức mà ngoái lại nhìn Đình Đình cho đến khi không còn thấy được cô nữa.
Xe của Hạo Minh vừa cua vào sân biệt thự đã thấy Lãnh Thiên đứng đợi sẵn.

Vừa nhìn thấy người bạn thân lâu ngày mới gặp lại, Hạo Minh vui mừng ra mặt, anh ta lập tức lao ra khỏi xe, chạy như bay đến ôm chầm lấy bạn mình.

Lãnh Thiên cũng không giấu nổi nét rạng rỡ trên mặt, giang tay đón lấy cái ôm của Hạo Minh..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận