Hai ngày sau, Thẩm Mặc đã có thể tự ngồi dậy được rồi.
Lúc này hai nhóc còn vẫn còn đang ngủ ở trong cũi, Thẩm Kỳ tranh thủ giúp vợ bôi thuốc lên vùng da bụng bị giãn trong thời kì mang thai.
Thuốc này là do chính công ty của Thẩm Kỳ sản xuất, dùng công nghệ nano gì đó nghe rất lợi hại, tác dụng cũng rất tốt, Thẩm Mặc vẫn luôn dùng nó từ khi mang thai tháng thứ 4 tới giờ, may mắn không bị rạn da, coi như sau này chỉ cần tập luyện một chút thì có thể khôi phục gần giống với thể trạng trước khi mang thai.
" Còn đau nữa không?" Thẩm Kỳ lo lắng hỏi.
Thẩm Mặc lắc đầu " Còn hơi hơi".
Khi nhìn thấy vết rạch trên bụng mình, Thẩm Mặc lúc đó đã suýt ngất đi.
Bác sĩ sử dụng kĩ thuật khâu thẩm mỹ nên cũng trông không đáng sợ lắm, nếu chăm sóc kĩ thì sau này cũng sẽ không để lại sẹo.
Đang quen với cái bụng to, bây giờ giảm bớt mấy cân trên người khiến Thẩm Mặc cảm thấy bước đi như bay.
Thẩm Quân cùng Kỳ Gia Phóng mang theo mấy lồng đồ ăn nóng hổi đi vào, là đồ tẩm bổ do chính tay Kỳ Gia Phóng làm, vẫn thơm ngon như ngày nào.
Thẩm Mặc mấy ngày này chỉ được ăn cháo, hôm nay mới được ăn đồ ăn mặn nên cậu rất háo hức.
Thẩm Kỳ từ tốn đút từng thìa canh đậm đà cho vợ nhỏ " Ăn từ từ thôi".
Thẩm Kỳ múc một thìa canh đưa lên miệng thổi bớt nóng rồi mới đưa cho Thẩm Mặc đang nhìn chằm chằm mà đút cho cậu.
Ở bên kia, Thẩm Hà cũng được Vincent chăm sóc vô cùng chu đáo, Thẩm Hà ăn xong liền có sức mắng người " Không sinh nữa, lần sau có sinh thì anh tự đi mà sinh, đau chết tôi rồi!".
Vincent lấy lòng vợ bằng cách xoa bóp chân tay cho Thẩm Hà " Không sinh nữa, sẽ không để em chịu khổ như vậy nữa, một đứa là đủ rồi".
Kỳ Gia Phóng nghe mà nhìn sang vợ mình, trước kia anh cứ mong Thẩm Quân có thể tạo ra kỳ tích nhưng nhìn tới hình ảnh này anh lại thầm cảm thấy may mắn vì vợ mình không phải trải qua cửa ải khó khăn này, không có con cũng không sao, cuộc sống hai người là đủ rồi.
Ba đứa trẻ được đặt nằm cạnh nhau, Thẩm Lạc là to nhất, còn Thẩm Đằng là bé nhất do sinh thiếu ngày, trong đó Thẩm Đường là đứa to mồm nhất, không khóc thì thôi, đã khóc là khóc tới đinh tai nhức óc.
Qua thêm ba ngày nữa thì Thẩm Mặc đã có thể đi lại nhẹ nhàng được rồi.
Lúc này cậu đang bế Thẩm Đường ru nó ngủ, trông hơi vụng về nhưng lại khiến đứa trẻ ngoan ngoãn hơn hẳn khi bị người khác bế, Thẩm Kỳ thì đang cho Thẩm Lạc bú sữa.
Tới hôm nay thì mấy đứa trẻ đã dần có màu sắc hơn rồi, trông trắng trẻo bụ bẫm hẳn ra, đường nét trên khuôn mặt cũng rõ ràng hơn.
Thẩm Mặc nghịch ngợm chọt lên má con trai của mình cảm thấy rất mềm mại, muốn cắn một cái " Thật mềm!".
Đứa bé mở mắt nhìn thấy ba nhỏ thì vui vẻ khua tay chạm lên mặt Thẩm Mặc rồi cười lộ ra cái lợi hồng hồng không có răng rất đáng yêu.
Sau khi ru Thẩm Đường ngủ xong thì Thẩm Mặc đặt con trai nhỏ nằm ngay bên cạnh mình, Thẩm Kỳ cũng mới dỗ Thẩm Lạc ngủ xong liền đặt con ở bên còn lại của Thẩm Mặc để cậu có thể ôm con một lúc còn bản thân anh lấy ra chiếc điện thoại chụp một tấm hình rồi đăng lên mạng " Mẹ tròn con vuông!".
Đám người hàng ngày chờ Thẩm tổng đang hình show ân ái với vợ thấy đột nhiên mấy ngày liền anh không đăng ảnh nữa thì cảm thấy lo lắng mà đoán già đoán non.
Lúc này nhìn thấy tấm hình kia thì bọn họ mới hiểu chuyện gì xảy ra vào mấy ngày này.
" Mặc Mặc sinh ra một Tiểu Mặc Mặc và một Tiểu Kỳ Kỳ nè, y như photo luôn".
" Chúc mừng hai người, song hỷ lâm môn!".
" Chúc mừng Thẩm tổng từ chức chủ tịch lên chức cha của chủ tịch tương lai nha!".
" Bé Mặc của tôi, đau lòng quá, chắc con phải đau lắm".
" Phải thật hạnh phúc nhé Mặc Mặc!".
" Tôi xem mà đột nhiên chảy nước mắt, không hiểu tại sao? chỉ thấy rất hạnh phúc".
Do lâu không có tác phẩm mới và không xuất hiện trước truyền thông nên hình ảnh của Thẩm Mặc dần bị lu mờ bởi những ngôi sao mới trong ngành giải trí, số fan trung thành còn theo cậu tới hiện tại cũng không nhiều lắm, dù vậy cậu cũng cảm thấy rất đủ và hạnh phúc rồi.
Thẩm Hà cũng giống như vậy, nhân khí đã giảm đáng kể sau thời gian mang thai nên cậu ta sau này cũng muốn tập trung vào việc quản lý công ty hơn là đi chạy show, không ngờ Vincent lại nói cứ để công ty cho anh lo còn Thẩm Hà cứ yên tâm mà đi thực hiện giấc mơ làm ngôi sao của mình nên Thẩm Hà cảm thấy bị sủng tới không nói lên lời, có chút rung động thêm một ít, lại bất giác mà dựa dẫm vào người đàn ông này thêm một chút.
Được cái là Thẩm Đằng tính cách khá giống ba nhỏ của nó, sau khi được cho ăn no là chỉ nằm kềnh ra ngủ, cũng không cần phải ru nên cũng dễ dàng hơn rất nhiều.
Qua thêm 2 ngày thì bác sĩ đã đồng ý cho Thẩm Mặc và Thẩm Hà về nhà rồi.
Vào ngày ra viện, không ngờ khi đi ra lại phát hiện có vô vàn phóng viên đứng tràn đầy cả sân trước bệnh viện để đưa tin nóng hổi về việc người thừa kế Thẩm gia được ra đời.
" Phải làm sao bây giờ?" Thẩm Mặc bế một đứa con mà sợ hãi, bản năng làm mẹ khiến cậu không muốn đám người kia tiếp cận con trai mình.
Thẩm Kỳ vỗ lưng an ủi vợ nhỏ rồi đưa mọi người đi vào lại bên trong, anh gọi điện cho ai đó nói vài câu rồi chuyển hướng tới cổng sau của bệnh viện.
Anh em Thẩm gia ngồi trên chiếc xe cấp cứu của bệnh viện mà quay trở về Thẩm gia một cách an toàn.
Đám phóng viên chờ đợi quá lâu, đoán rằng đã để bọn họ chạy thoát nên cũng từ bỏ mà rời đi.