Buổi tối hai người cùng nhau đi ăn tối trong nhà hàng sang trọng, Thẩm Mặc chính là cái loại không biết dùng dao nĩa như thế nào, cho nên phải nhờ tới anh trai giúp cậu cắt nhỏ miếng thịt.
Cậu chú ý tới chuyện hình như ở đây cùng nhau đi ăn tối đều là tình nhân, thậm chí khi nãy còn có một cặp đôi đã cầu hôn ngay tại đây, cậu còn được xem miễn phí một hồi pháo hoa do chàng trai kia chuẩn bị cho cô gái.
Không khí tình ái xung quanh khiến cậu thở dài, đến bao giờ cậu mới có thể có một người ở bên tới quãng đời còn lại.
Thẩm Kỳ cảm nhận được bé con đang suy nghĩ vẩn vơ nên xoa đầu cậu " Em lại đang nghĩ cái gì vậy?".
" Em đang nghĩ..." Thẩm Mặc không biết có nên nói cho anh nghe tâm sự trong lòng không thì bỗng có tiếng chân đi lại đây, có hai cô gái không biết từ đâu tới đi đến bên bàn của cậu.
Bọn họ ăn mặc rất sang trọng, cậu nhìn mặt bọn họ cảm giác như đã gặp qua ở đâu, hình vị bên trái là nữ minh tinh trong bộ phim nổi tiếng thời gian gần đây thì phải.
Cũng chính cô gái đó mở miệng bắt chuyện trước, bọn họ bơ đi sự tồn tại của Thẩm Mặc " Thẩm tổng, không nghĩ lại gặp anh ở đây, lâu rồi không gặp".
Thẩm Mặc cúi đầu tập trung ăn uống, nhưng trong lòng hơi khó chịu.
Thẩm Kỳ còn cố ý đút cho cậu ăn một miếng rồi mới trả lời làm cậu thấy đỡ khó chịu hơn hẳn, giống như một loại tuyên bố chủ quyền, nhưng thực chất cậu đâu có chủ quyền gì.
" Cô là ai?" Thẩm Kỳ lạnh lùng nói.
Cô gái kia nghe vậy thì ngại ngùng, cô ta là nghệ sĩ dưới trướng công ty giải trí Phong Hoa thuộc về Thẩm thị, lần trước cô ta gặp Thẩm Kỳ là khi ở lễ trao giải, Thẩm Kỳ tham dự với danh nghĩa nhà đầu tư, cô ta vốn nghĩ trèo mãi không lên được cao, có cơ hội liền muốn lại gần làm quen mà lại bị Thẩm Kỳ làm lơ bỏ qua.
Vốn nghĩ sau lần đó thật khó để có cơ hội để gặp lại, không nghĩ lại có thể gặp được anh ở đây, cô ta vốn tự tin cho rằng với nhan sắc của mình đủ để khiến người khác nhìn một lần sẽ không quên, vậy nhưng người đàn ông này lại khiến cô ta bẽ mặt, mà cũng không sao, chỉ cần trèo được lên cành cây này, cô sẽ là phượng hoàng.
" Em là Hoàng Uyển Oanh, nửa năm trước nhận giải người mới, vẫn là muốn cảm ơn công ty cũng như Thẩm thị giúp đỡ em, đặc biệt là Thẩm tổng".
Cô ta nở nụ cười hút mắt người nhìn.
Thẩm Kỳ liếc cũng không thèm liếc cô ta " Thì ra chỉ là một diễn viên trực thuộc công ty, không phải cô thì bất cứ ai thuộc vào dự án của công ty đều sẽ được cung cấp tài nguyên để trở nên nổi tiếng mà thôi, cảm ơn thì không cần, đó là điều khoản hợp đồng, ắt sẽ như vậy".
Thẩm Mặc liếc nhìn vẻ mặt của chị gái ảnh hậu đó, đôi mi giả dài như vậy mà chớp mắt cũng nhiệt tình quá, thật bái phục.
Cô gái đi cùng cô ta tiếp lời thay bạn mình " Thẩm tổng không nhớ Tiểu Oanh thì hẳn là nhớ em chứ, em là em gái của vị hôn thê của anh, hồi nhỏ em còn từng tới nhà anh chơi đó".
Thẩm Mặc nghe ba chữ vị hôn thê kia thì sắc mặt xị xuống, cậu nuốt không trôi nữa.
Cậu lục lại trí nhớ, hình như hồi nhỏ có một lần Thẩm gia tổ chức yến tiệc mừng Thẩm Hà về nhà.
Trong bữa tiệc có một cô bé nhìn thấy Thẩm Kỳ thì cứ ôm lấy anh mặc cho Thẩm Kỳ nhăn mặt đẩy ra.
Sau đó trưởng bối nhà cô bé kia còn đùa rằng muốn mai mối cho hai người trở thành vị hôn thê.
Còn về em gái của cô bé kia, hình như cậu nhớ rằng sau khi trưởng bối hai nhà đùa nhau đính hôn cho hai đứa trẻ thì có một cô bé khác cứ khóc nháo không chịu, còn nói Thẩm Kỳ mới là người mình thích, hình như chính là cô gái này.
Mấy cái ân oán hào môn này Thẩm Mặc thật sự không hiểu được, cậu chỉ biết khi nghe có người nhận làm vị hôn thê của anh trai thì cậu sẽ rất khó chịu trong lòng.
Thẩm Kỳ gõ nhẹ ngón tay lên mặt bàn theo thói quen " Đó chỉ là lời nói đùa của trưởng bối, tôi không có quan hệ gì với nhà mấy người".
" Nhưng mà..." Chưa kịp nghe cô ta nói tiếp Thẩm Kỳ đã nắm tay Thẩm Mặc dời đi, ra tới bên ngoài một chỗ vắng.
Thẩm Mặc mới nhẹ nhàng hỏi anh " Tại sao đột nhiên anh lại tức giận?" giọng cậu nhẹ nhàng như gãi ngứa vào lòng Thẩm Kỳ, vốn Thẩm Mặc cũng đang rất khó chịu trong lòng, nhưng cậu ngờ ngợ cảm nhận được tâm tình của Thẩm Kỳ rất lạ.
" Còn không phải là vì em!" Thẩm Kỳ oán giận trong lòng, mặc dù rất khó chịu khi gia tộc kia cứ bám lấy anh không buông, trước kia cũng mặc kệ bọn họ rêu rao, nhưng anh không muốn bé con nghe thấy những điều đó.
Thẩm Kỳ sớm đã nhận ra tình cảm của mình, anh biết bản thân thích đứa em trai này, thậm chí còn vô cùng chiếm hữu, chỉ muốn cậu quay quanh mình, giữ cậu làm của riêng, nhưng anh sợ nếu cậu biết ý nghĩ của anh thì sẽ sợ hãi tránh xa anh cho nên anh chỉ có thể âm thầm cưng chiều cậu.
Khi nãy thấy bé con vậy mà không có biểu hiện ghen khi cô gái kia nói ra chuyện đó cho nên anh tự nhiên rất tức giận, không hiểu vì sao.
Nếu Thẩm Mặc không thích anh, vậy anh phải làm sao để giữ cậu lại bên mình mãi mãi, ý nghĩ điên cuồng đó đã xuất hiện trong đầu anh không chỉ một hai lần.
Thẩm Kỳ hít một hơi giữ bình tĩnh lại " Tôi không sao".
Anh xoa đầu cậu tới nghiện " Tôi đã nói muốn tặng quà cho em, trong buổi đấu giá tối nay có thứ mà tôi nhìn trúng muốn tặng em, đi thôi, nếu em nhìn trúng thứ gì khác cũng có thể nói với tôi, tôi giúp em mua".
Vậy nếu em muốn anh ở bên em thì sao?
Câu này Thẩm Mặc chỉ dám nói thầm trong lòng mình, cậu biết chênh lệch giữa cậu và Thẩm Kỳ rất lớn, cho nên cậu không đủ tự tin để bày tỏ, sợ rằng nếu thất bại thì ngay cả nhìn mặt nhau cũng thật khó.
" Được" Thẩm Mặc lí nhỉ nói một tiếng sau đó liền bị Thẩm Kỳ nắm tay dắt đi.
Cậu cũng cố ý nắm lại tay anh khiến người đàn ông bên cạnh khựng lại một chút, Thẩm Mặc mong rằng anh sẽ hiểu được tâm ý của mình, lại ước bằng cách nào đó anh trai sẽ đồng ý ở bên cậu.