Ngay đêm hôm đó, tài khoản chính thức của Thẩm tổng, người đàn ông trong mộng của rất nhiều chị em đã đăng lên một tấm hình bánh kem bị quệt đi mấy vết kèm theo hai chữ " Thật ngọt".
Tài khoản mạng xã hội của anh vốn chỉ đăng tin liên quan tới phát ngôn tới công việc, trông chẳng giống một cái tài khoản cá nhân chút nào, cho nên người theo dõi của anh khi phát hiện bài đăng mới này đều nghĩ rằng tài khoản này bị hack rồi.
Đến cả Thẩm Quân và Thẩm Hà khi xem được cũng cho rằng là như vậy, nhưng nhìn thấy cái bàn và sàn nhà xuất hiện trong ảnh đúng là nhà của anh cả thì mới quá đỗi ngạc nhiên nhưng cũng không quên trả lời bài đăng chúc mừng sinh nhật, nếu không có bài đăng này có lẽ bọn họ cũng quên mất hôm nay là sinh nhật của anh cả.
Chỉ là lúc này đã là tối muộn, sợ rằng làm phiền anh nghỉ ngơi nên đợi tới sáng hôm sau mới gọi điện chúc mừng lại.
Hai ngày sau.
Đáp xuống sân bay tại nước S, Thẩm Mặc cảm thán nơi này so với thành phố cậu ở ấm áp hơn nhiều nhưng vẫn không tránh được vẫn phải mặc áo bông, chỉ là mặc ít hơn mà thôi.
Cậu theo Thẩm Kỳ tới khách sạn rồi theo lộ trình cùng đối tác tới khu vực suối nước nóng.
Người ta nói quả không sai, mấy thương vụ làm ăn khi bàn bạc về hợp đồng đều phải nói trên bàn ăn mới có hiệu quả cho nên bọn họ không phải tới công ty bàn việc làm ăn mà là tới nhà hàng ở khu vực suối nước nóng.
Thẩm Mặc ngồi trên xe nhàm chán mà nghịch điện thoại, thực ra cậu đang chuẩn bị cho tiết mục biểu diễn ở chương trình kia, vài ngày nữa là phải nhập học nhưng Thẩm Kỳ đã giúp cậu xin nghỉ tạm thời rồi, còn chương trình kia còn một tuần nữa là bắt đầu quay.
Điều mà cậu sợ nhất là có rất nhiều người sẽ xem và rất nhiều máy quay ở xung quanh, vì để có thể biểu diễn tốt hơn, Thẩm Mặc còn tự quay video bản thân tập luyện để có thể quen với việc biểu diễn.
Thẩm Mặc hôm qua đã nhắn tin báo cho Kỳ Mộng Nhiên biết cậu cũng tới nước S, cùng một thành phố mà chị ấy đến cho nên có hẹn cùng nhau đi ăn ở đây.
Thẩm Mặc mở khung tin nhắn gửi cho Kỳ Mông Nhiên báo mình đã hạ cánh an toàn rồi mà không thấy chị ấy xem, có lẽ là đang bận rồi.
Khi tới nơi, cậu đi theo Thẩm Kỳ vào một nhà hàng lớn trang trí theo phong cách cổ kính nhưng không kém phần sa hoa.
Có 2 người đàn ông ra đón bọn họ, có vẻ như là đối tác lần này của Thẩm Kỳ.
Vừa vào phòng bao chưa bao lâu thì món ăn cũng được bưng lên, có vẻ bọn họ đã gọi trước rồi, đều là món ăn nổi tiếng của nhà hàng này.
Thẩm Mặc vốn đang rất đói cho nên bụng kêu lên ọt ọt, may mà tiếng nói chuyện lớn nên cậu cũng không bị mất mặt.
Đúng lúc này có mấy cô gái đi vào, hình như là nhân viên của nhà hàng.
Thẩm Mặc cảm thấy mấy chị nhân viên này ai cũng xinh đẹp, nhà hàng này tuyển nhân viên như tuyển người mẫu vậy.
Mấy cô gái kia đi đến đây ngồi xuống bên cạnh mỗi người bọn họ, còn tận tình rót rượu.
Thẩm Mặc cũng bị một chị gái tiến lại gần còn muốn chạm vào cậu khiến Thẩm Mặc hơi rụt người lại.
Thẩm Kỳ lập tức đen mặt đuổi bọn họ đi, còn quay sang nói với mấy người đàn ông bằng thứ tiếng mà Thẩm Mặc không hiểu được.
Cậu nhìn thấy hai người đàn ông kia tỏ vẻ xin lỗi còn nhìn sang cậu với ánh mắt hiếu kì, cậu chả hiểu cái gì cả.
Mấy người kia thì bàn chuyện quá trời, còn Thẩm Mặc giúp bọn họ giải quyết món ăn trên bàn một cách rất nhiệt tình vì đồ ăn ở đây mang hướng hơi cay nhưng rất thơm, trong thời tiết lạnh như lúc này thì rất thích hợp để làm ấm cơ thể.
Thẩm Mặc còn không quên gắp cho Thẩm Kỳ nhưng anh mải bàn chuyện mà không chú ý tới đồ ăn, cậu đành thử gắp một miếng giơ lên trước miệng anh, Thẩm Kỳ ngừng lại mở miệng ăn vào, nuốt rồi mới nói tiếp.
Cũng không qua bao lâu thì có vẻ như đã bàn xong nên mọi người cũng cùng nhau ăn uống.
Ăn tới hòm hòm no thì hai bên chào tạm biệt rồi rời đi, Thẩm Kỳ đưa cậu vào khu suối nước nóng, hiện tại là buổi chiều, rất thích hợp để đi tắm.
Thẩm Kỳ thuê riêng một khu để cùng cậu ngâm mình.
Thẩm Mặc lần đầu được thấy suối nước nóng, bốc hơi nghi ngút như tiên cảnh, cậu đang chỉ quấn một cái khăn nên khi đi ra thấy hơi lạnh, bước từ từ xuống dưới nước, nước nóng khiến cho cậu cảm thấy vô cùng thoải mái tới mức kêu lên.
Thẩm Kỳ ở ngay phía sau cậu, anh sợ cậu sẽ trượt chân ngã nên cứ mãi đứng đằng sau theo sát cậu.
Dưới làn hơi nước trắng xóa và hơi ấm bốc lên làm cho khuôn mặt và cơ thể của Thẩm Mặc đều ửng hồng, cậu nhìn cơ thể của Thẩm Kỳ cơ bắp vừa đủ, làn da không quá trắng như cậu mang tính chất khỏe mạnh của đàn ông.
Lần trước đã được sờ thử nhưng Thẩm Mặc vẫn chưa thôi thòm thèm, tám múi cơ bụng kia bao giờ cậu có được nha.
Thẩm Mặc vỗ vỗ lên cái bụng phẳng lì của mình mà cảm thán ông trời bất công.
Thẩm Kỳ bị cậu nhìn tới mức phía dưới có dấu hiệu muốn ngóc đầu dậy, anh ép cho bản thân hạ nhiệt xuống, tỏ vẻ đau khổ, trong lòng thầm nghĩ tới bao giờ hoa mới chịu nở, quả mới chịu chín đây.
Thẩm Mặc nhìn ánh mắt của anh liền biết toang rồi, nhưng vẫn là không nhanh bằng Thẩm Kỳ, anh đẩy cậu dựa vào thành bể, áp sát lại rồi hôn cậu, hết hôn môi lại gặm cắn khắp nơi trên cổ và ngực cậu.
Anh cả nói đây là bài học mới mà hôm nay anh muốn dạy cho cậu, Thẩm Mặc không rõ giữa người yêu với nhau sẽ làm những gì, cậu vốn nghĩ là sẽ cùng nhau đi chơi, cùng nhau ngắm cảnh, không nghĩ tới giữa người yêu với nhau lại thích làm những chuyện này, Thẩm Mặc lần đầu trải nghiệm bị kích thích tới nỗi khó quên được cảm giác đó.
Thẩm Kỳ rời môi cậu ra, phát hiện bé con như đang hấp hối liền bế cậu lên bờ.
Trách anh quá mê đắm mà không để ý, người lần đầu tắm suối nước nóng rất dễ bị sốc nhiệt.
Anh bế cậu về phòng ngủ thuê ở đó, đặt cậu nằm xuống rồi giúp cậu mặc đồ vào.
Thẩm Mặc hít thở thông lại thì không bao lâu đã đỡ rồi, Thẩm Kỳ đang ngồi làm việc ở bên cạnh, cậu mở điện thoại ra xem thì phát hiện cậu vậy mà ngủ quên, chưa gì đã là 6 giờ chiều rồi.
Thẩm Mặc vội ngồi dậy " Sao anh không gọi em dậy?".
Thẩm Kỳ gác bỏ công việc lại gần xoa đầu cậu " Em bị sốc nhiệt, nghỉ ngơi một chút cũng không sao, hiện tại thấy thế nào rồi, còn khó chịu không?".
Thẩm Mặc lắc lắc đầu " Em thấy ổn lắm ạ, anh đừng lo".
Thẩm Mặc mở khóa điện thoại rồi ngạc nhiên vì một loạt tin nhắn nhảy ra, là của Kỳ Mộng Nhiên.
Thẩm Mặc thấy có người có thể thân quen với bé con nhà mình thì hơi ghen " Ai đó?".
Thẩm Mặc cười cười " Là một người bạn mà em mới quen không lâu, là chị gái lần trước em cứu ở bãi biển đó, anh nhớ không?".
Thẩm Kỳ đỡ trán thở dài, anh ôm lấy cậu, giữ đầu cậu để nhìn vào mắt anh " Anh không định nói cho em biết nhưng mà bảo bối à..." Thẩm Mặc tròn mắt chờ đợi điều anh muốn nói, lúc đó ở bãi biển cậu đã đinh ninh hai người này nhất định có quen biết rồi, chỉ là không biết mối quan hệ đó là gì thôi.
" Cô ta là vị hôn thê trong lời đồn của anh".
Thẩm Mặc không khép được miệng lại, cậu vừa nghe thấy cái gì cơ, chị ấy vậy mà lại là tình địch của cậu, người bạn duy nhất cậu quen được lại là tình địch của cậu? Thẩm Mặc khó mà tiếp nhận được nhưng nhớ tới cuộc đối thoại ở sân vườn tại bữa tiệc trên đảo thì chị gái đó hình như yêu một người khác, là cái người bắt cóc cậu nha.
" Em không sao chứ? vậy nên tôi mới muốn em tránh xa cô ta ra".
Thẩm Mặc " Không sao ạ, nhưng em thấy hình như chị ấy yêu người khác, với lại không phải vị hôn thê của anh chỉ là lời đồn không chính thức sao? cho nên em nghĩ rằng không sao đâu ạ".
Thẩm Kỳ cảm thấy bé con nhà mình thật ngốc " Lỡ cô ta làm gì em thì sao, cô ta là một sát thủ đấy".
Thẩm Mặc lại há hốc miệng, khối lượng thông tin này hơi nhiều nha, hơn nữa cậu vốn không nghĩ chị ấy lại là một người đáng sợ như vậy, thậm chí cậu còn từng cảm thấy chị ấy đáng thương nữa.
" Em sẽ chú ý, nhưng em thấy chị ấy có vẻ đáng thương lắm, em có thể giúp chị ấy tâm sự, nếu anh thấy lo thì em sẽ tránh gặp trực tiếp là được".
" Sau này anh sẽ cho vệ sĩ đi theo em, nếu em xảy ra chuyện gì thì anh sẽ hối hận suốt đời đấy, em phải thương chính mình, cũng như thương cho anh nữa".
Thẩm Mặc bị anh nói tới cảm động, cậu nhớ tới chị Mộng Nhiên muốn rủ cậu đi ăn nên có lẽ tin nhắn khi nãy là xác nhận địa điểm.
Cậu mở hộp tin ra thì thấy đúng là chị ấy gửi vị trí địa điểm cho cậu nhưng tại sao lại là ở nơi vắng vẻ như vậy.
Thẩm Mặc mở đoạn tin nhắn âm thanh ở dưới.
" Hộc, hộc, hộc Cứu tôi với...mau lên".
" Có bom...đừng đến nữa".
Thẩm Mặc nghe xong mà tay hơi run, cậu nhìn thời gian gửi đi là một tiếng trước mà hối hận không thôi, lỡ như chị ấy xảy ra chuyện gì...
Thẩm Kỳ ôm cậu vào lòng, xoa lên lưng cậu an ủi " Không sao, tôi giúp em tìm người tới giải cứu cô ta, em yên tâm, cô ta không phải dạng vừa nên có khi đã trốn thoát rồi, ở đây chờ anh, không được đi đâu".