Tạ Đình mang theo một thân oán khí rời đi.
Hắn từ nhỏ đã lớn lên trong nhung lụa, đi tới đâu được người khác cung phụng tới đó, nhiều năm ngạo khí ngút trời khiến cho hắn không thể cứ mềm lòng hết lần này đến lần khác.
Dù Tạ Đình rất muốn gói Lâm Miên vào trong túi ôm về nhưng cuối cùng vẫn nổi giận đùng đùng đứng dậy mặc quần áo rời đi.
Hắn vốn muốn cho Lâm Miên một cơ hội, chỉ cần Lâm Miên mở miệng giữ hắn lại, hắn sẽ bỏ qua tất cả chuyện cũ, kết quả vừa quay đầu nhìn lại đã thấy Lâm Miên ôm chăn ngủ say sưa.
Kiềm chế, lễ nghi, giáo dưỡng gì gì đó ngay giờ phút này đã không còn quan trọng, Tạ Đình tức giận vươn tay cầm lấy cái gối đập mấy cái lên người.
Lâm Miên cũng không tỉnh lại, chỉ mơ màng lườm hắn một cái, sau đó xoay người ngủ tiếp.
Heo cũng không an nhàn bằng em!
Tạ Đình đi xuống lầu, vừa mới mở khóa xe đã phát hiện chiếc Maserati màu đen của mình bị ai đó dùng vật sắc nhọn cào xước một mảng lớn.
Vết xước vô cùng bắt mắt khiến Tạ Đình giận đến nghiến răng nghiến lợi, mà lúc này bốn phía đã chẳng còn một bóng người, oán khí trong lòng vì bị Lâm Miên chọc tức cũng chưa được giải tỏa, Tạ Đình giận chó đanh mèo quyết định đổ hết lên đầu cái kẻ không biết điều đi phá xe của hắn.
Tạ Đình gọi một cuộc điện thoại, kêu trợ lý đến giải quyết, hắn thề không cho tên kia hầu trà vài chục giờ trong cục cảnh sát hắn sẽ không mang họ Tạ.
Tức giận vì cái xe đã được xả, nhưng tức giận vì Lâm Miên vẫn còn nghẹn trong ngực mà không thể nuốt trôi.
Tạ Đình quyết định điều tra tỉ mỉ quan hệ bên ngoài của Lâm Miên, rất có thể ngoài Lý Viên ra Lâm Miên còn lui tới với những người khác nữa, hắn cảm giác đầu mình đã xanh lắm rồi, sân cỏ World Cup cũng không xanh được như thế.
Mà Lâm Miên sau khi chọc cho Tạ Đình tức chết vẫn không có chút tự giác nào, vô cùng thoải mái ngủ một giấc ngon lành đến tận sáng hôm sau.
Điện thoại tự động khóa máy, pin đã được sạc đầy, đúng lúc đó lại nhận được tin nhắn Weixin từ Lý Viên :" Buổi chiều có rảnh không, tôi đến cửa hàng của cậu uống cà phê."
Kinh doanh không chê khách, Lâm Miên trả lời một câu "Chờ anh" sau đó chạy đi rửa mặt.
Cuộc sống mới không khí mới, trước khi ra ngoài Lâm Miên còn chú ý chải chuốt một chút, từ trong vaili lấy ra một chai nước hoa không biết nhét vào lúc nào.
Cậu mở nắp ngửi một cái, là mùi vị mát lạnh quen thuộc thường thấy trên người Tạ Đình, có lẽ chai nước hoa này là cậu lấy của hắn.
Lâm Miên vốn định ném chai nước hoa đi, vại là người phàm tục, không đủ điều kiện chơi mấy thứ xa xỉ này, nhưng vừa lên mạng xem giá cả lại cảm thấy chai nước hoa này cũng thật thơm.
Thôi cứ giữ lại đi, ai biết đời này cậu phải ban bao nhiêu cái bánh ngọt mới mua lại được.
Ông chủ nhỏ chăm chỉ xịt loại nước hoa không phù hợp với khí chất của mình chất hiện ở cửa hàng bánh ngọt đã là chuyện của hai giờ sau.
Chờ cậu uống hết một cốc trà sữa, Lý Viên cũng đã đến nơi.
Lâm Miên vẫn nhớ mình là ân nhân cứu mạng của Lý Viên, cho nên lúc này cực kì ân cần chào hỏi, hi vọng đối phương vẫn nhớ việc báo đáp mình, chủ động nhắc đến chuyện giảm tiền thuê cửa hàng cho cậu.
Nhưng khi Lý Viên đến gần, đầu tiên là mũi hơi nhăn lại, sau đó vây quanh người cậu ngửi ngửi mấy cái, hỏi:" Nước hoa của Tạ Đình? "
Lâm Miên cũng ngửi ngửi người mình một cái, Lý Viên mất một giây đã đoán ra là mùi của Tạ Đình, chắc sẽ nghĩ tối qua cả hai người đều không kiềm chế được, thể lực của Tạ Đình còn tốt như thế, làm xong một trận vẫn còn sức làm thêm trận thứ hai, cũng không sợ tinh tẫn nhân vong.
Trong lòng nghĩ như thế nhưng Lâm Miên không dám nói ra, chỉ mỉm cười đầy giảo hoạt nhìn Lý Viên :" Tôi thuận tay lấy đi thôi, Tạ Đình không biết đâu, đừng nói cho anh ấy."
"Thuận tay lấy đi?'
"Đúng vậy, Tạ Đình không nói cho anh sao, tôi chuyển ra ngoài ở rồi." Lâm Miên nháy mắt mấy cái:" Bây giờ tôi là người độc thân."
Khuôn mặt Lý Viên lộ ra vài phần cân nhắc, nhưng tâm tình dường như không tệ:" Vậy tôi phải chúc mừng cậu rồi."
Đừng chỉ nói miệng thôi được không, anh chỉ cần giảm tiền thuê nhà cho tôi thôi là tôi đã cảm tạ trời đất lắm rồi.
Lâm Miên quyết định nhắc nhở y:" Hôm qua anh rơi xuống nước, bây giờ đã khỏe chưa?"
Lý Viên cười nói:" May mà có cậu, nếu không chắc giờ tôi cũng không còn ngồi ở đây đâu."
Đồ đầu gỗ, mà còn là gỗ mục không chạm khắc được nữa chứ!
"Vậy..." Lâm Miên do dự:" Tiền thuê nhà?"
Lý Viên ngẩn người, một hồi sau mới hiểu ý Lâm Miên, chỉ cảm thấy người thật cũng thật thú vị:" Tiền thuê nhà là chuyện nhỏ, ngoài cái này ra cậu còn muốn gì nữa không?"
Lâm Miên mừng rỡ như điên, cậu cảm thấy như vậy là đủ rồi, cũng không đòi thêm gì nữa, cười hì hì gọi nhân viên làm cho Lý Viên một tách cà phê đen.
Lý Viên bỗng dưng đúng dậy, vòng qua ngồi xuống bên cạnh Lâm Miên.
Lâm Miên không hiểu gì chỉ biết nhìn y chằm chằm, Lý Viên cầm khăn giấy lau đi vết bơ dính trên áo cậu, lại ngửi thấy mùi hương của Tạ Đình, liền nói:" Mùi nước hoa này không hợp, lần sau tôi chọn cho cậu mùi khác."
Lâm Miên vội vàng lắc đầu :" Không cần không cần, tôi chỉ thấy lạ nên xịt thử chút thôi, tôi không quen dùng nước hoa."
Khóe môi Lý Viên nhếch lên, cười nói:" Cũng đúng, nước hoa sao có thể ngọt bằng cậu chứ."
Bốn chữ cuối y nói rất thấp, Lâm Miên nghe không rõ, khẽ nhích lại gần một chút, ậm ừ trả lời.
Gò má trắng mềm đã đưa tới bên miệng, Lý Viên không có lý do gì mà không thưởng thức, nhanh chóng hôn một cái lên má Lâm Miên, sau đó chờ xem cậu phản ứng thế nào.
Lâm Miên đầu tiên là trừng mắt lên, sau đó lạp tức chạy biến sang bên kia bàn như động vật nhỏ bị dọa cho kinh sợ, cậu hai tay ôm mặt, không thể tin được mà nhìn Lý Viên, lắp ba lắp bắp :" Anh, anh hôn tôi làm gì?"
Lý Viên đặt tay lên bàn, chống cằm nhìn cậu, gương mặt tuấn tú vừa mang theo vẻ phong lưu, nở một nụ cười yếu ớt:" Tôi không thể hôn cậu sao?"
Lâm Miên nói:" Đương nhiên không thể!"
Tạ Đình thích Lý Viên, Lý Viên lại hôn cậu, nếu để Tạ Đình biết cậu đào góc tường nhà hắn, hắn nhất định sẽ băm cậu ra thành trăm mảnh.
Lý Viên ghé sát vào, bị phản ứng của Lâm Miên chọc cho bật cười:" Cậu đã chia tay với Tạ Đình, tôi cũng còn độc thân, tại sao lại không thể?"
Lâm Miên bất chợt thấy bất công thay cho Tạ Đình, trong lòng cậu loạn tùng phèo, giãy giụa hồi lâu mới ngập ngừng nói:" Tạ Đình thích anh, đừng làm chuyện có lỗi với anh ấy."
Lý Viên cười đến không dứt được, y dồn Lâm Miên vào trong góc nhỏ, dụ dỗ nói:" Như vậy là tốt nhất, nếu muốn theo đuổi kích thích thì phải làm cho đến cùng."
Lời thoại như vậy phát ra từ miệng Lý Viên thật làm cho người ta có cảm giác không ổn.
Lâm Miên ôm mặt mình, cuống họng khẽ động:" Tôi khá là thích một cuộc sống an nhàn."
Lý Viên trêu đùa Lâm Miên như đang trêu đùa một con mèo nhỏ, chạm nhẹ vào môi cậu:" Vậy thì ngại quá, cậu nghĩ một chút mà xem, nếu Tạ Đình biết chúng ta ở bên nhau, có phải hắn sẽ tức đến lệch cả mũi hay không, nhất định sẽ rất thú vị."
Thú vị là thật.
Nhưng Lâm Miên rất có nguyên tắc của bản thân, cậu đẩy Lý Viên ra, hiên ngang lẫm liệt nói:" Lời hôm nay anh nói tôi sẽ coi như chưa từng nghe thấy, cũng sẽ không nói với Tạ Đình, sau này anh đừng nhắc lại nữa."
"Vậy tôi giảm tiền thuê nhà cho cậu, cậu theo tôi một thời gian được không?"
Nghe thấy bốn chữ giảm tiền thuê nhà, Lâm Miên theo bản năng thốt lên:" Được!"
Chờ đến khi cậu ý thức được mình vừa nói cái gì thì cả người đã cứng ngắc tại chỗ, Lý Viên cười ha hả, vươn tay xoa xoa mặt cậu:" Miên Miên, sao cậu lại đáng yêu như vậy chứ?"
Lâm Miên trời sinh không biết xấu hổ đáp:" Cảm ơn, từ nhỏ đã thế rồi."
"Cậu không chịu tôi cũng không miễn cưỡng, nhưng cậu cũng không thể ngăn cản tôi theo đuổi cậu chứ?" Lý Viên giải thích từng câu từng chữ :" Chuyện của hai chúng ta đừng để Tạ Đình dính vào, tôi với hắn không thể ở bên nhau đâu."
Lâm Miên hiếu kì:" Tại sao không thể?"
Lý Viên hình như rất nghiêm túc mà suy tư, cong môi nở nụ cười, ghé sát vào tai Lâm Miên nói:" Tôi không cứng được với Tạ Đình."
Y bịa chuyện, Lâm Miên lại tưởng là thật, Tạ Đình vì yêu mà chịu làm 0, thật đúng là quá khiếp sợ.
Kim chủ trên giường hung ác như sói vậy mà sau lưng tôi còn phải làm 0, chẳng lẽ hắn là 1 giả hay sao? .