Tử Dương

Dịch giả: argetlam7420

"Ngươi nói gì, nói thêm câu nữa coi?" Yêu nữ thấy gã lùn ăn nói khó nghe, trong nháy mắt trở mặt quát.

"Ngươi cả đời chưa từng thấy đàn ông sao hả, tiểu tử này là địch nhân của chúng ta đó, hiểu không? Ngươi nháy mắt với hắn là có ý gì?" Gã lùn không hề yếu thế.

"Ta tình nguyện đấy, ngươi quản được sao? Có bản lãnh thì ngươi biến thành tài tử đẹp trai cao ráo đi, lão nương sẽ ngày ngày ngắm ngươi." Yêu nữ bĩu môi đáp trả.

"Ngươi nghĩ ta không thể ư?" Gã lùn mặc áo đỏ nghe vậy có vẻ tức giận, toàn thân run lên một cái liền thay đổi hình dáng. Yêu quái này đạo hạnh không cạn, ngay cả quần áo đồ vật đều có thể biến hóa, sau khi biến hóa bộ dạng dễ coi hơn không ít, đáng tiếc trong tay gã đang cầm Nga Mi Thích chứ không phải là quạt xếp, nếu không quả thật có mấy phần phong thái tài tử Giang Nam.

"Người ta sinh ra đã đẹp trai rồi, còn ngươi phải biến hóa mới được." Yêu nữ khinh bỉ nhìn gã lùn một cái.

"Ả dâm phụ ngươi nói xong rồi đúng không? Mau cút về cho lão tử." Gã lùn biến lại trở về hình dáng ban đầu, giơ ngón tay lên chỉ hướng đông.

"Ngươi đi mà cút, lão nương không biết." Yêu nữ một lần nữa khinh bỉ nhìn gã lùn.

Mạc Vấn đứng đối diện, nhíu mày đánh giá hai kẻ này cãi cọ, xem vẻ mặt hai người này có vẻ không giống lừa gạt đóng kịch, chắc là cãi nhau thật, thế nhưng có kẻ địch trước mặt mà lại lục đục gây gổ, thật sự có chút bất thường.

Gã lùn nghe yêu nữ nói vậy, trong nháy mắt mặt mũi tím bầm, tức giận thở hổn hển, rất hiển nhiên lời yêu nữ nói lúc trước đã chọc trúng chỗ đau của nó. Mà yêu nữ kia nói xong chẳng những không hối hận, mà liếc mắt đưa tình về phía Mạc Vấn, như muốn chọc tức gã lùn.

"Nhìn nhìn con mẹ ngươi nhá, lão tử sẽ lột da hắn thành một đống máu thịt xem ngươi còn muốn nhìn hay không?" Gã lùn không cách nào nói lại yêu nữ, liền xoay người lại hung dữ nhìn Mạc Vấn, "Tiểu tử, mau xưng danh chịu chết."

"Thượng Thanh chuẩn đồ Thiên Khu Tử, ngươi là người phương nào?" Mạc Vấn âm thầm vận khí phòng bị.

"Chuẩn đồ là cái quái gì?" Gã lùn nghe vậy hơi ngẩn người, quay đầu nhìn yêu nữ.

"Chuẩn đồ chính là đệ tử nhưng chưa có danh phận chính thức." Yêu nữ nói xong lại quay sang Mạc Vấn liếc mắt đưa tình, "Tiểu ca à, ta họ Hoàng, khuê tự** Tố Tố."

**Khuê tự: tên của con gái. Ngày xưa chỉ có con gái mới dùng chữ “Khuê” (như khuê phòng, khuê các).

"Hắn hỏi ngươi sao? Cầm mặt nóng dán đít người lạnh."(ý nói mình có lòng nhưng người khác lại lạnh nhạt). Gã lùn ghen tức chửi rủa, lại nhìn về phía Mạc Vấn, "Ta họ Ngụy, khuê tự Phách Thiên."

Mạc Vấn nghe vậy bật cười, tên Ngụy Phách Thiên này chẳng những không biết văn vẻ, thần trí lại còn hơi đần độn, mặc dù đạo hạnh khá cao nhưng chỉ là kẻ thô lỗ, không đủ đe dọa.

"Ngươi dám xem thường ông nội Phách Thiên của ngươi?!" Ngụy Phách Thiên thấy Mạc Vấn cũng cười khinh bỉ gã, lửa ghen lửa giận cùng lúc bùng lên, vung Nga Mi Thích cấp tốc xông về phía Mạc Vấn.

Mắt thấy Ngụy Phách Thiên xông tới, Mạc Vấn cũng không lập tức xuất thủ, mà lắc mình lui về phía sau, tính toán thân pháp của đối phương. Hắn vừa lui một cái, Ngụy Phách Thiên đã lập tức xông đến, hắn lướt ngang ba trượng, Ngụy Phách Thiên lại theo sau.

Mạc Vấn thấy thế âm thầm nhíu mày, Ngụy Phách Thiên vừa béo vừa lùn, tay chân ngắn ngủn, nhưng di chuyển rất mau lẹ, Truy Phong Quỷ Bộ mặc dù không rơi xuống hạ phong nhưng cũng không chiếm được nhiều tiện nghi.

Ngụy Phách Thiên thấy Mạc Vấn chỉ né tránh không hề xuất chiêu, trong lòng không khỏi đắc ý, thế công tức thì tăng lên, đuổi theo sát Mạc Vấn như hình với bóng, cặp Nga Mi Thích trong tay cấp tốc xoay tròn, bức bách Mạc Vấn liên tục lùi về phía sau.

Mắt thấy tay không không dễ đánh bại người này, Mạc Vấn sát cơ chợt lóe lên, đưa tay rút ra Hắc đao bên hông dùng sức chém xuống, ý đồ trước tiên phá hủy binh khí, sau tìm cơ hội giết gã.

Không ngờ hắn dùng hết sức chém xuống lại không thể chặt đứt binh khí trong tay Ngụy Phách Thiên, mà nửa đường bị đôi song thích cản lại, lúc đao thích va chạm tuy có tiếng vang nhưng không tóe lửa, cho thấy binh khí Ngụy Phách Thiên sử dụng không phải làm bằng sắt thép.

Ngụy Phách Thiên vung đôi thích chặn lại Hắc đao của Mạc Vấn, ngay sau đó thu hồi đôi gai lộn nhào về phía trước, tới trước người Mạc Vấn hai tay cầm chắc đôi thích cấp tốc đâm tới, nhằm thẳng bụng dưới Mạc Vấn.

Mạc Vấn không nắm chắc có thể cản được đôi Nga Mi Thích của đối phương, cho nên chỉ có thể một lần nữa nghiêng người né tránh, cùng lúc đó huơ đao chém xuống Nga Mi Thích, lần này lại chém trúng, nhưng vẫn không thể chặt đứt Nga Mi Thích kia.

"Thấy gì chưa, đúng là một tên vô dụng, chỉ được cái mã ngoài thôi." Ngụy Phách Thiên chiếm được tiên cơ, quay đầu nhìn yêu nữ khoe khoang, xong lại lần nữa đuổi theo Mạc Vấn.

Ngụy Phách Thiên ăn nói rất đê tiện, trong lòng Mạc Vấn cực kỳ tức giận, thân hình ngừng lại chờ đợi Ngụy Phách Thiên đến, Ngụy Phách Thiên vừa tới gần, lập tức đem Truy Phong Quỷ Bộ thi triển đến mức tận cùng, dịch sang phải ba thước tránh khỏi thế công, xong lại xoay người trợ lực, Hắc đao nhanh như chớp chém xuống sau lưng Ngụy Phách Thiên.

Chiêu này của hắn cực hiểm, dùng tốc độ cực nhanh xoay người chém tới Ngụy Phách Thiên, Ngụy Phách Thiên quả nhiên phản ứng không kịp, nhưng gã cũng không kinh hoảng, mà là rụt đầu khom lưng cứng rắn chịu một đao của Mạc Vấn.

Hắc đao chém trúng lưng Ngụy Phách Thiên, trong nháy mắt Mạc Vấn liền biết một đao này mặc dù chém rách áo choàng của gã nhưng không hề chém vào da thịt, đúng như dự đoán, khi hắn thu đao nhanh chóng thối lui thì không hề thấy Ngụy Phách Thiên chảy máu.

Thấy tình hình này, Mạc Vấn trong lòng hoảng hốt, cây Hắc đao này không phải binh khí tầm thường, nếu là công phu bình thường căn bản không thể ngăn được nó, gã Ngụy Phách Thiên có thể không bị Hắc đao gây thương tích hẳn là do thân thể gã quá cứng rắn.

"Chẳng lẽ là một con Xuyên Sơn Giáp (tê tê) thành tinh?" trong đầu Mạc Vấn lóe lên một ý nghĩ.

Vừa mới mường tượng ra hình dáng Xuyên Sơn Giáp trong đầu thì Ngụy Phách Thiên đã lại đuổi tới, Mạc Vấn chỉ có thể né tránh, Ngụy Phách Thiên sử dụng Nga Mi Thích thuộc về binh khí ngắn, từ xưa vẫn có câu “một tấc ngắn là một tấc hiểm”, ý nói sử dụng binh khí ngắn phải dựa vào thân pháp cao siêu áp sát đối thủ, lấy tốc độ cực nhanh một kích tất sát. Ngụy Phách Thiên thân pháp cũng như ra chiêu đều rất mau lẹ, hơn nữa lúc nó tấn công còn không hề e sợ bị đối thủ gây thương tích, quả thật vô cùng lợi hại.

Trước đó Mạc Vấn chưa bao giờ gặp phải kẻ địch khó giải quyết thê này, nhất thời bị nó tấn công luống cuống tay chân, cũng may con Hoàng Thử Lang biến thành yêu nữ kia chỉ đứng tại chỗ hứng thú xem chiến, nếu nó ra tham chiến thì hắn sẽ càng chật vật.

Hắc đao không đả thương được nó, Mạc Vấn liền tra đao vào vỏ rồi móc ra hộp phù, vừa tránh né vừa vẽ một đạo Hỏa phù, thân hình đột ngột ngừng lại, thúc giục linh khí vung Hỏa phù ra. Làm hắn không ngờ tới là Ngụy Phách Thiên thân thủ quá nhanh, thấy Hỏa phù đến liền biết là không phải dạng vừa, lập tức lắc mình né tránh, đến lúc Hỏa phù bùng cháy thì Ngụy Phách Thiên đã từ bên phải vòng qua, tay trái cầm Nga Mi Thích cấp tốc quét tới bụng dưới hắn.

Nga Mi Thích bén nhọn vô cùng, có thể đâm cũng có thể quét, Mạc Vấn lúc trước thúc giục phù chú tốn không ít thời gian, lúc này muốn lướt ngang đã không kịp nữa, muốn lùi về sau thì lại lo lắng cây Nga Mi Thích bên tay phải Ngụy Phách Thiên thừa cơ đâm tới, bất đắc dĩ không thể làm gì khác hơn là cấp tốc lộn ngược lại, lấy thế Thiết Bản Kiều** tránh thoát cây Nga Mi Thích, đợi đến khi Ngụy Phách Thiên quét Nga Mi Thích sượt qua thì lấy tay phải chống xuống đất, chân trái vung lên đá thẳng về phía hạ bộ Ngụy Phách Thiên.

**Thiết Bản Kiều: Thế ưỡn hẳn người ra sau ấy.

Một cước này rốt cuộc thành công, Ngụy Phách Thiên phòng thủ không kịp bị chân trái của Mạc Vấn đá trúng, nhưng người này mặc dù không hiểu văn vẻ nhưng vô cùng tinh thông võ học, sau khi bị Mạc Vấn đá trúng lập tức lăn ngược ra ngoài, mượn thế lăn để giảm bớt phần lớn lực đạo. Đợi đến khi thân hình ngừng lại lập tức nhào tới, liên tục ra chiêu, chỉ chăm chăm tấn công bụng dưới Mạc Vấn.

Mạc Vấn vội vàng lách được, xoay người tránh né, lúc này hắn đang không ngừng kêu khổ, ngày trước hắn học Truy Phong Quỷ Thủ cùng với Truy Phong Quỷ Bộ, cơ hồ có thể đánh tay không với mọi đối thủ mà không bị rơi xuống hạ phong, nhưng nào ai nghĩ tới sẽ gặp phải một tên mập lùn cao chưa đến năm thước chứ. Khi đánh nhau với Ngụy Phách Thiên mắt lúc nào cũng phải nhìn xuống nó, cái này đã rất không tự nhiên rồi, gã này lại sử dụng đôi thích, có thể lấy tấn công rất linh hoạt, thật là khó lòng phòng bị. Điểm chết người nhất chính là con yêu vật này đao thương bất nhập, ngay cả Hắc đao cũng không thể chém rách da nó, thế này thì biết đánh làm sao đây?

"Tiểu tử, ngươi chỉ có chút bản lãnh này thôi sao?" Ngụy Phách Thiên chiếm thượng phong, bắt đầu đắc ý khiêu khích.

"Ngươi tu vi cao như vậy, làm sao lại làm nô tài cho Đằng Cách Lý?" Mạc Vấn khách sáo đáp, đồng thời lấy ra hộp phù.

"Đằng Cách Lý cái đ*o gì, hắn làm nô tài cho ta thì có, ngươi đừng có chạy, đứng lại đó cho ta." Ngụy Phách Thiên tấn công lâu như vậy, nhưng khi lên tiếng vẫn không thấy giọng nói gã run rẩy.

Mạc Vấn nghe vậy không mở miệng nữa, Đằng Cách Lý là Đại vu sư con yêu tinh gà rừng nói, thu phục Ngưu châu xong Đằng Cách Lý đã rút lui, thông qua lời Ngụy Phách Thiên có thể đoán được Đằng Cách Lý tu vi không bằng nó, nó mới là nhân vật lợi hại nhất Bình châu này.

Mạc Vấn vừa né tránh vừa vẽ phù chú, dưới tình thế cấp bách hắn chỉ kịp vẽ Tinh Tú phù chú quen thuộc, vẽ phù xong liền tụng chân ngôn, " Thiên địa chính huyền tông, hành thư thượng thiên đình, sắc lệnh tri tây tú, Khuê Lang hiện chân hình, thái thượng đại đạo quân cấp cấp như luật lệnh."

Chân ngôn đọc xong, phù chú rời tay, Thanh Lang đột ngột hiện thân. Mạc Vấn tâm niệm lóe lên, lệnh cho Thanh Lang truy đuổi Ngụy Phách Thiên, Thanh Lang nhận được lệnh, lập tức đánh về phía Ngụy Phách Thiên đang ngẩn ngơ nhìn nó.

Thanh Lang đột nhiên hiện thân làm Ngụy Phách Thiên rất kinh ngạc, không đợi gã phục hồi tinh thần đã bị Thanh Lang cấp tốc xông đến đạp ngã nhào xuống đất.

Ngụy Phách Thiên mắt thấy Thanh Lang đang há miệng nhắm vào cổ gã, vội vàng lấy Nga Mi Thích đâm vào cằm Thanh Lang. Nga Mi Thích mặc dù đâm trúng Thanh Lang, nhưng cũng không thấy máu tươi chảy ra, mà thế công của Thanh Lang không vì vậy mà đình trệ, vẫn hướng thẳng cái cổ gã.

Thấy tình thế không tốt, Ngụy Phách Thiên cấp bách cong người khom lưng nhanh chóng lăn ra, khó khăn lắm mới thoát được một kích trí mạng. Quay đầu lại thì thấy Thanh Lang đã đuổi sát sau lưng, gã lồm cồm bò dậy nhanh chân chạy trốn, Thanh Lang đuổi theo sau như hình với bóng.

"Chạy cái gì mà chạy, ngươi đứng lại đó cho ta." Mạc Vấn lúc trước một mực bị chế nhạo, trong lòng rất ấm ức, liền nhân cơ hội gậy ông đập lưng ông.

Ngụy Phách Thiên bịt tai không nghe, chạy thẳng về phía yêu nữ, vừa chạy như điên vừa kêu gào, "Tố Tố, mau phá pháp thuật của tiểu tử này."

Mạc Vấn lệnh Thanh Lang đuổi theo Ngụy Phách Thiên, nhân cơ hội dừng lại thở dốc, nghe Ngụy Phách Thiên nói vậy mặt không khỏi cười nhạt, Thanh Lang là do thiên địa linh khí biến thành, một yêu vật như nó há có thể phá được.

"Ả dâm phụ ta đây nào có bản lãnh cao như vậy nha." Yêu nữ nghiêng đầu nhìn trời.

"Con mẹ nó chứ, không có đống thối khắm đó của ngươi lão tử cũng không chết được." Ngụy Phách Thiên thấy yêu nữ nhân cơ hội trả thù, không kiềm được lửa giận dâng trào, thu hồi Nga Mi Thích, vận khí ngưng song chưởng nghênh đón Thanh Lang.

Ngụy Phách Thiên tuy là yêu vật, nhưng đạo hạnh rất cao, cộng thêm Thanh Lang cũng không phải là tứ đại Thần thú, cho nên Ngụy Phách Thiên vung một chưởng liền đem Thanh Lang đánh lui ba thước. Mắt thấy có hiệu quả, Ngụy Phách Thiên một lần nữa lao tới, liên tục xuất chưởng, hao tổn linh khí Thanh Lang.

Mạc Vấn nhíu mày đánh giá yêu nữ tên Tố Tố kia, Ngụy Phách Thiên lúc trước nói vậy hẳn không phải giả dối, pháp thuật triệu thỉnh Thần Thú của Đạo gia là do thiên địa linh khí ngưng tụ thành, kỵ nhất là những vật dơ bẩn, yêu nữ này nếu hiện ra nguyên hình có thể thả ra mùi hôi thối, chắc hẳn có thể khắc chế pháp thuật của hắn.

Thế nhưng yêu nữ lúc nãy cũng không động thủ, mà là uốn éo thân thể chớp mắt nhìn Mạc Vấn, bộ dạng hết sức phóng đãng dâm tà.

Ngụy Phách Thiên xuất liên tục hơn hai mươi chưởng, rốt cuộc chấn tan Thanh Lang, gã hung tợn nhìn yêu nữ một cái, rồi xoay người vọt tới Mạc Vấn, "Lão tử hôm nay không giết chết ngươi không được."

Mạc Vấn thấy gã vọt tới, vội xoay người chạy đi, Ngụy Phách Thiên ở phía sau hô to, "Ngươi đứng lại đó cho ta."

Mạc Vấn vốn không có ý thối lui, xoay người chạy đi chẳng qua là để nhân cơ hội vẽ phù chú, Ngụy Phách Thiên quả thực không dễ đối phó, hiện giờ chỉ có thể dựa vào sức mạnh phù chú để giết chết hoặc chí ít cũng phải đánh gã trọng thương.

Vì có lòng liều mạng, lần này Mạc Vấn vẽ luôn hai đạo Lôi phù vào lòng bàn tay, đợi Ngụy Phách Thiên lao tới thì đột ngột dừng lại xoay người, tay phải vẽ hai đạo Lôi phù đánh thẳng về phía lưng Ngụy Phách Thiên, "Thiên Lôi hộ tá, thanh yêu trừ ma!"

" Ầm!"

"Ai nha!"

"A?!"

Hai đạo Lôi phù đồng thời nổ vang, Ngụy Phách Thiên kêu thảm một tiếng bay ngược ra ngoài. Mạc Vấn thì kinh ngạc nhìn bàn tay phải đã bị đâm thủng hơn mười chỗ, tới lúc này hắn mới nhận ra Ngụy Phách Thiên căn bản không phải Xuyên Sơn Giáp, gia hỏa này là một con nhím lớn...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui