Từ Em Gái Tôi Trở Thành Lão Bà Của Nhân Vật Phản Diện


“Cô dám theo dõi em ấy?”
Một bàn tay tóm gọn cổ họng cô ta, chậm rãi siết chặt.
Khuôn mặt anh lạnh lùng như hầm băng, ánh mắt nham hiểm, ngoan lệ, hệt như một tên sứ ác quỷ bò từ địa ngục lên: “Cô muốn chết cứ việc nói thẳng, tôi thành toàn cho cô.”
Trong khoảnh khắc, Địch Tiêu Ngọc còn cho là mình đang đối mặt với Tử thần, cô vô cùng hoảng loạn, sợ hãi, muốn lớn tiếng hô cứu mạng, nhưng yết hầu bị bóp chặt đến độ phát ra tiếng cũng vô cùng khó khăn, chứ đừng nói là cầu cứu.
Cô hối hận, vô cùng hối hận vì lỡ trêu chọc và tên đàn ông điên cuồng này.
Nước mắt từ từ trượt xuống, ánh mắt tuyệt vọng, chân tay điên cuồng giãy dụa muốn thoát ra, nhưng khí lực Hạ Văn Xuyên quá lớn, mặc cho cô có vùng vẫy kiểu gì cũng không được, cô bắt đầu sợ hãi, sợ rằng hôm nay mình thật sự bị tên điên này bóp chết tươi tại đây.
Đúng lúc sắp hít thở không thông, Hạ Văn Xuyên mới buông lỏng nhưng bàn tay vẫn gắt gao đặt trên cổ cô, như thể bất cứ lúc nào chỉ cần cô nói sai một câu anh ta có thể lập tức bẻ gãy cổ cô.
“Nói.

Vì sao theo dõi em ấy.” Hạ Văn Xuyên lạnh lẽo nhìn cô, đáy mắt ngoan lệ, khát máu.
Không khí đột ngột ồ ạt đổ vào khiến cô ta ho kịch liệt, ngực không ngừng phập phồng tham lam hít thở, nhìn chật vật vô cùng, hồi lâu sau cô ta mới tìm lại được giọng nói, khàn khàn đáp: “Tôi..

tôi không theo dõi em ấy.”
“Ảnh chụp này từ đâu có?” Anh truy vấn.
Địch Tiêu Ngọc thực sự sợ hãi, tay chân run rẩy không dám tiếp tục đùa nghịch tên điên này nữa, thành thật đáp: “Tôi có đứa em họ, thằng bé đang học đại học, cũng tham gia vào chuyến du lịch mùa thu này.

Thằng bé biết Hạ Miên Miên, tôi liền nhờ nó chụp mấy tấm ảnh của Hạ Miên Miên, tốt nhất là những tấm ảnh chụp Hạ Miên Miên và người con trai khác ở cùng nhau.”
Hạ Văn Xuyên cười lạnh: “Cô cảm thấy làm vậy có tác dụng gì?”
Sắc mặt Địch Tiêu Ngọc trắng bệch, cúi đầu nói: “Tôi cũng không biết có tác dụng gì không, chỉ là muốn xem thử thôi, tôi bị phong sát, ông nội cũng không chịu giúp tôi, vậy tôi chỉ có thể tự cứu mình.”
“Đây là cách cô tự cứu mình? Muốn tìm đi tìm chết thì đúng hơn?” Hạ Miên Miên buông tay khỏi cổ cô ta, cầm lấy điện thoại, hỏi: “Đây là toàn bộ ảnh chụp.”
Địch Tiêu Ngọc thở dài nói: “Ảnh đều để trong album ảnh.” Nói xong tự giác mở khóa màn hình, ấn vào album đưa cho Hạ văn Xuyên.
Anh nheo mắt, cúi đầu nhìn từng tấm ảnh, sắc mặt càng ngày càng trầm xuống, trong những tấm ảnh chụp lén này tấm nào cơ hồ Hạ Miên Miên cũng đang trò chuyện với các bạn nam.

Nào là trong nhà anh, bên bờ biển, hát trên sân khấu, tản bộ buổi sáng, quá đáng hơn chính là tựa trong ngực một tên nhóc khác.
Mặc dù biết rất nhiều tấm là do góc chụp có vấn đề dẫn người ta cảm thấy mập mờ không rõ, nhưng Hạ Văn Xuyên vãn cảm thấy vô cùng ức chế, lửa giận cứ vậy bốc lên.

Nếu anh nhớ không nhầm thằng ranh xuất hiện trong tất cả các bức anh là Sở Tuấn Hưng em trai ruột của Sở Tuấn Hưng.

Lần trước Hạ Miên Miên gây sự ở trường, xô xát với bạn học cũng bởi vì hắn ta.
Thực sự thích thằng ôn con đó đến thế?
Hạ Văn Xuyên nhìn chằm chằm tấm ảnh của Sở Tuấn Hưng, không chỉ thấy tên nhóc mặt heo này mặt mũi khó nhìn, còn cảm thấy bộ dạng rất gợi đòn, khiến người gặp chỉ muốn đánh.
Hạ Văn Xuyên cắn chặt răng, lửa giận khiến đôi mắt anh hằn tia đỏ, anh giương mắt nhìn về phía Địch Tiêu Ngọc lần nữa, lạnh lùng nói: “Về sau cách xa Hạ Miên Miên một chút, không thì kể cả ông nội cô có đứng ra che chở cho cô chăng nữa, tôi vẫn sẽ khiến cô cả đời không thể ngóc đầu dậy được đâu.”
Noi xong giơ cánh tay muốn đập nát điện thoại của cô ta.
Nhưng vừa nhấc tay lại thay đổi chủ ý, bỏ điện thoại vào trong túi quần.
Địch Tiêu Ngọc che miệng, không dám lên tiếng, cũng không dám tỏ vẻ thái độ, bởi vì nhìn Hạ Văn Xuyên trước mặt không khác nào một con sư tử bị chọc giận, bất kỳ lúc nào cũng có thể chồm đến cắn xé đối phương.
Tịch thu xong điện thoại, anh phách lối rời đi, để lại Địch Tiêu Ngọc vẫn chưa hết kinh hoàng.

Cô ta ngồi phịch xuống đất, tay chân run lẩy bẩy.

Cho dù hiện tại có cho cô 10 cái gan cô cũng không dám trêu chọc Hạ Văn Xuyên.

Gã này không phải người bình thường mà rõ ràng là một kẻ điên.

Buổi sáng, hướng dẫn viên du lịch đưa nhóm học sinh thăm một số đảo có dân bản địa sinh sống, quang cảnh, văn hóa ở nơi này khá đặc sắc, lại được nghe mấy câu chuyện truyền thuyết tương đối cảm động, ly kỳ, sau đó là giờ hoạt động tự do.
Hạ Miên Miên dẫn Bạch Tinh, Lê Hạ chín quẹo, 18 rẽ đi tới đi lui hết tất cả hang cùng ngõ hẻm trên đảo, cuối cùng đúc rút ra một kết luận: Đồ ăn còn không ngon bằng mấy món trong khách sạn, view đương nhiên không thể sánh bằng ngồi trong phòng pha lê.
Giữa trưa trở lại khách sạn, ba người ngồi trong phòng VIP thưởng thức một bàn đồ ăn ngon, sau đó chạy vào phòng ngủ của Hạ Miên Miên.

Tối hôm qua ba người đều chơi mệt, về phòng là ngủ mê mệt, bỏ lỡ mất cơ hội ngắm sao.

Không biết đêm nay có phát sinh thêm hoạt động gì không, cho nên bọn họ quyết định tranh thủ giờ trưa, trải nghiệm thử căn phòng pha lê đắt tiền này.
Giường rất lớn, tối thiểu 2m5.

Hạ Miên Miên nằm ở giữa, Lê Hạ và Bạch Tinh nằm hai bên cầm điều khiển từ xa khoa trương nói: “Chuẩn bị xong chưa? Bắt đầu nhé.”
Nói rồi, cô liền nhấn nút.
Chỉ nghe thấy một tiếng động khẽ vang lên, trần nhà bắt đầu chậm rãi mở ra, ngoại trừ động tĩnh ban đầu mọi thay đổi đều diễn ra cực kỳ nhẹ nhàng.
Ba người nằm song song, ngây ngốc ngắm bầu trời xanh thăm thẳm dần dần hiện ra.
Vào khoảnh khắc trần nhà mở ra hoàn toàn, bức tường hai bên cũng dần dần hạ xuống, biến căn phòng trở thành một khối pha lê trong suốt, nằm giữa giường như thể đang ở giữa không trung.
“A a a a a đã quá.” Bạch Tinh nhịn không được hét lên thành tiếng.”
Hạ Miên Miên giơ tay che mắt, nheo mắt cười: “Đột nhiên cảm thấy ba đứa mình thật là đồ dở hơi, giữa trưa nắng nóng đi mở trần nhà, khác gì ba con mực phơi một nắng.”
Lê Hạ nói: “Tiện thể tắm nắng tí cũng không tệ mà.”
“A, thích thật, giống như đang nằm trên núi tiền vậy.” Bạch Tinh cảm khái nói: “Lão đại, tớ phát sầu thay cậu đó.”
Hạ Miên Miên quay đầu nhìn cô nhóc, không hiểu nói: “Sầu gì? Sầu riêng chắc.”
“Cậu nói xem anh cậu chiều chuộng cậu như thế, muốn gió có gió muốn mưa được mưa, rồi sau này cậu tìm bạn trai kiểu gì? Sao mà lấy nổi chồng? Đi đâu tìm được một người ưu tú hơn anh trai cậu, sủng ái cậu được bằng một phần của ông ấy? Nếu tìm mãi không thấy thì phải làm sao? Ôm chục tỷ tài sản, cô độc sống hết quãng đời còn lại chắc?”
Hạ Miên Miên: …
Lê Hạ xem thường nói: “Sống cô độc hết quãng đời còn lại thì sao, vẫn là một bà già không có gì ngoài tiền.”
Bạch Tinh nói: “Dù cả đời không kết hôn cũng chẳng sao, có điều dù gì đã sống cũng nên yêu đương điên cuồng một lần, tận hưởng vị ngọt của tình yêu chứ, nhưng với điều kiện của lão đại chúng ta đúng là rất khó tìm được một người vừa ưu tú, vừa giàu có lại toàn tâm toàn ý yêu thương cậu ấy.”
Hạ Miên Miên nheo mắt chăm chú nhìn bầu trời xanh như ngọc, trong đầu hiển hiện hình ảnh Hạ Văn Xuyên từ từ nhắm mắt, cau mày thở gấp đêm qua.
Rõ ràng đang nói chuyện yêu đương của thiếu nữ, vì sao đột nhiên lại nhớ đến anh ta??? Cái tên lưu manh đem tất cả huyễn tưởng về tình yêu thuần khiết của cô không thương tiếc nhúng chàm.
“Bạch Tinh! Vậy cậu muốn tìm tình yêu kiểu gì?” Hạ Miên Miên vu vơ hỏi.
Bạch Tinh không biết xấu hổ khanh khách cười: “Tớ muốn… tìm một người như anh trai cậu để yêu.”
Hạ Miên Miên ngẩn ra, giương mắt nhìn cô, hỏi: “Cậu muốn làm chị dâu tớ à?”
Bạch Tinh thổi phù một tiếng, cười nói: “Cậu làm gì mà nghiêm túc thế, chỉ tự sướng tí thôi mà, dù tớ có muốn gả, anh trai cậu chắc gì đã muốn nhìn đến.”
Hạ Miên Miên mím môi, nghĩ nghĩ nói: “Anh tớ thật ra không phải một người hoàn hảo 100%, tính cách anh ấy quá gia trưởng, cực đoan, rất khó thân cận với người khác, lại thù dai, thích toan tính, thực dụng.

Các cậu chỉ nhìn được một mặt của anh ấy thôi.”
Bạch Tinh lắc đầu, nói: “Chúng tớ cũng từng nhìn thấy mặt lãnh khốc của anh ấy rồi, cậu quên lần cậu nện xe của Trình Dũng rồi à, mẹ nó chứ ánh mắt lúc anh ấy nhìn tên Trình Dũng đó, ôi má tôi giờ nghĩ lại vẫn còn rùng mình.”
Hạ Miên Miên gật đầu: “Ừm, anh ấy chính là người như thế.”
Gã trùm phản diện độc ác nhất cuốn tiểu thuyết, có thể tốt đẹp được ư?
“Nhưng mà!” Bạch Tinh đột nhiên đến đổi giọng: “Cậu không cảm thấy loại đàn ông như vậy vô cùng thu hút, quyến rũ à? Giẫm đạp cả thế gian dưới chân, chỉ nâng niu, trân trọng duy nhất một nụ hoa trên bàn tay, biến người đó thành điều dịu dàng duy nhất, cẩn thận cất trong tim… A a a a a… Không phải không phải, lão đại hai người là anh em đó? Ông anh tốt như vậy, đừng để người khác cuỗm mất nhé!”
Hạ Miên Miên: “...!Cậu nín đi.”
Lê Hạ xoay người ngồi xuống, cầm lấy túi đồ ăn vặt bên đầu giường, bắt đầu ăn, ăn được vài miếng quay ra nhìn Bạch Tinh khinh thường nói: “Đúng là mê trai đầu thai mới hết.

Cậu đó tém tém lại cái nết đi.”
Bạch Tinh không nói nữa chỉ cười hắc hắc một cách khả ố, nghĩ ngợi một chút lại bổ sung: “Nhưng mà, điều kiện của Sở Tuấn Hưng cũng không tệ, lão đại, trước đây cậu còn crush anh ta, muốn theo đuổi đàn anh còn gì.”
Hạ Miên Miên nghiêng người sang, với một cái gối ôm, ôm vào ngực, nói: “Còn nhắc đến cái quá khứ đen tối đó lần nữa là tình bạn đôi ta chấm dứt từ đây đấy.”
Bạch Tinh: …
Bạch Tinh: Lòng nữ nhân như kim đáy bể.
Lê Hạ: Con gái là để yêu không phải để hiểu.
Ba người không tiếp tục vấn đề này nữa, trong phòng chỉ còn tiếng Lê Hạ nhai khoai tây chiên rau ráu.
Trước khi xuyên đến nơi này, trong lòng Hạ Miên Miên cũng từng mơ mộng về tình yêu nam nữ, nhưng cũng chỉ dừng lại ở lứa tuổi trung học ngây thơ mà thôi, đến khi đi làm, bị đời vùi dập đủ kiểu, khái niệm về người yêu rõ ràng hơn nhiều, cô chỉ muốn đơn giản tìm một chàng trai đáng tin cậy, thu nhập ổn định.

Hai người tìm hiểu thử hai năm, nếu tâm đầu ý hợp sẽ tiến đến hôn nhân, sinh hai đứa trẻ bụ bẫm, kháu khỉnh.
Nhưng hiện tại, tương lai như một ẩn số mù mịt, nào là một ông anh trai trùm phản diện, rồi một đống những thế lực chồng chéo ẩn mình trong bóng tối chỉ chờ xâu xé nhà họ Hạ.


Dù giờ cô có rất nhiều tiền, nhưng một ngày trùm phản diện ngã xuống cô cũng không tránh được thân bại danh liệt.
Nghĩ đến đây đột nhiên cảm thấy uể oải vô cùng.
Hơn 3 giờ chiều Hạ Miên Miên đang mơ màng ngủ thì bị Bạch Tinh dựng dậy, nói thị trấn nhỏ gần đây đang tổ chức lễ hội tế thần các cô muốn đi xem náo nhiệt.
Hạ Miên Miên giãy dụa trong chăn, ồm ồm nói: “Không đi, tớ muốn ngủ.” Tối qua cô ngủ không ngon giấc, sáng lại dậy sớm, giờ hai mắt đều híp lại, cả người mệt mỏi chỉ muốn ngủ.
“Đừng mà, tối ngủ tiếp.” Bạch Tinh không chịu buông tha lay lay tay cô, “Tối ở đó còn đốt pháo hoa nữa cực kỳ náo nhiệt, mau dậy đi.

Lê Hạ qua giúp tớ xúc cậu ấy dậy.”
Cuối cùng Hạ Miên Miên vẫn bị hai cô bạn hợp lực bế xuống giường, cô bất đắc dĩ dậy rửa tay, thay quần áo, sau đó ba người đi tìm thầy phụ trách báo cáo.

Chờ thầy đồng ý, cả nhóm ra ngoài gọi xe đi đến trấn nhỏ kia.
BrownSea đang trong tuần lễ tế thần.

Nói về lịch sử tín ngưỡng ở đây, hoạt động này đã có từ lâu đời, bắt nguồn từ tận Thanh triều, thuở đó dân cư trên đảo không thờ Long Vương như hiện tại mà là thờ Mẫu Thần.

Về sau không hiểu vì lý do gì họ lại tôn thờ Long Vương.

Cư dân trên đảo cũng không rõ, chỉ biết đây là truyền thống tổ tiên truyền lại.
Lúc ba người đến, đội ngũ rước thần đã đi được một nửa đường, hai bên đường chật ních khách du lịch, đại bộ phận đều là học sinh, sinh viên trường Hạ Miên Miên.
Ba cô tìm một vị trí đứng tương đối bao quát, có thể nhìn được toàn cảnh.

Bạch Tinh cầm điện thoại lên không ngừng quay chụp, đội rước thần rất đông, đều mặc trang phục truyền thống, các loại cờ xí hoa văn sặc sỡ, hút mắt, càng nhìn càng thấy thú vị.
Trong đội ngũ cầm hoa, có một cô ăn mặc như bà mối, khi đi qua Hạ Miên Miên tiện tay đưa cho cô một cành hoa đào, Hạ Miên Miên bối rối nhận lấy.
Mùa này không có hoa đào, cành hoa kia là một cành hoa khô.
“Sao cô ấy lại đưa cho tớ nhỉ?” Hạ Miên Miên cầm hoa, mặt mộng mị.
Bạch Tinh và Lê Hạ cũng không hiểu, quay sang nhìn nhau.
Bên cạnh có một chị gái, hình như là người địa phương, cười với ba cô gái, nói đây là một tiết mục trong lễ tế thần, bà mối đưa hoa đào cho người nào, số đào hoa sẽ sớm đến tìm người đó, thần linh sẽ phù hộ cho người nhận hoa sớm tìm được nửa kia.
Cuối cùng chị ấy còn nháy mắt bổ sung thêm: “Tập tục này rất linh nghiệm đó.”
Hạ Miên Miên nhìn hoa trong tay, có chút dở khóc dở cười, buổi trưa mới nói không muốn dính dáng vào ba thứ tình yêu mù quáng, buổi chiều lập tức bị nhét cho một cành đào.

Đây rốt cuộc là điềm xấu hay điềm tốt?
Lễ rước thần kết thúc, ba cô gái đi qua phố ăn vặt tìm đồ ăn, khi về lại tạt té qua chợ đêm, đi dạo chợ vài vòng cuối cùng quay về bờ biển ngắm lễ hội pháo hoa.
Lễ hội pháo hoa kết thúc, ba người không nỡ rời đi, ngồi trên hàng rào hóng gió biển, ngắm nhìn cảnh đêm êm đềm, xa xa vài con thuyền nhỏ bắt đầu đi câu mực.
“Lần đi chơi này quả là đáng giá, vừa vặn trên đảo đang vào mùa lễ hội, ngày nào cũng vui chơi tới bến.” Lệ Hạ ôm đống đồ ăn vặt trong lòng mãn nguyện cảm thán.
Bạch Tinh ngửa đầu nhìn bầu trời sao lung linh: “Đúng vậy, sau này muốn đi du lịch cùng nhau như vậy cũng khó, tương lai chúng mình đều có con đường riêng, chắn chắn rất khó dành thời gian cho nhau như bây giờ.”
Hạ Miên Miên ngồi giữa hai người, giơ tay lên, quàng vai hai cô bạn, hào khí mười phần nói: “Không sao, mặc kệ hai cậu đi đến đâu, dù nghỉ đông hay nghỉ hè chỉ cần hai cậu có thời gian, đến lúc đó mình chủ chi, chúng ta đi du lịch vòng quanh thế giới cùng nhau.”
Bạch Tinh híp mắt ôm lấy cô: “Ô ô ô Miên Miên cậu là người tốt nhất thế gian này, là lão đại của đời mình.”
Lê Hạ cũng vươn tay ôm lấy hai cô bạn nhẹ nhàng vỗ vỗ.
Cảm xúc của ba cô gái có chút xúc động, dứt khoát chạy đến hàng tạp hóa gần đó mua một két bia để uống.
Mặc dù Lê Hạ ăn như một cái thùng nước gạo không đáy, nhưng tửu lượng vô cùng kém, chỉ uống một lon đã đứng không vững, nói nhăng nói cuội: nào là mình là hải âu, phải bay lên bầu trời vân vân và mây mây.

Hạ Miên Miên và Bạch Tinh đành dùng hết sức bình sinh cố gắng ngăn cản nhóc quỷ này nhảy xuống biển.
Tửu lượng của Hạ Miên Miên và Bạch Tinh khá tốt, uống hết số còn lại đi đường cùng lắm cũng chỉ hơi phiêu phiêu.
Uống xong ba cô gái dìu nhau lắc lư đi dọc bờ biển về khách sạn.

“Mình muốn hát.” Bạch Tinh hứng trí nói.
“Hát đi.” Đầu Hạ Miên Miên hơi choáng váng, việc duy nhất cô muốn làm bây giờ là về phòng tắm nước nóng, lên giường đi ngủ.
Bạch Tinh hắng giọng một cái, bắt đầu hát:
“Dù chết vẫn phải yêu
Không vui sướng nếu không lâm ly tới tận cùng
Tình yêu dù sâu nặng, cũng chỉ có thế này
Mới đủ để thổ lộ
Dù chết vẫn phải yêu
Không vui sướng nếu không khóc đến khi cười
Vũ trụ dù hủy diệt, trái tim vẫn tồn tại..” (1)
Hạ Miên Miên: …
Trở về khách sạn hai người hợp lực đưa Lê Hạ về phòng, Bạch Tinh khoát tay với cô nói: “Để tớ lo cho cậu ấy, cậu tắm rửa rồi đi ngủ đi.

Muộn lắm rồi.”
Hạ Miên Miên xoa trán, quả thực đầu đã choáng đến độ nhìn mọi thứ xung quanh chao đảo, xoay mòng mòng, cô hỏi: “Cậu tự lo được không đó?”
“Xem ra trong ba người tửu lượng tớ là đỉnh của chóp rồi.

Cậu có sao không? Tự về phòng được chứ?”
Hạ Miên Miên khoát tay: “Chỉ choáng chút thôi, đi tắm một cái là hết.”
“Mau đi đi”
Hạ Miên Miên rời khỏi phòng Lê Hạ thì gặp quản gia, ông đang bưng một chén trà giải rượu tới, thấy cô, khẽ mỉm cười: “Uống cái này sẽ dễ chịu hơn.

Trước khi ngủ tiểu thư nhớ uống nhé.”
Hạ Miên Miên cảm ơn, cầm lên uống thử một ngụm thấy mùi vị không tệ, thế là cầm lấy cái chén ung dung đi về phòng ngủ của mình.
Quản gia bưng thêm hai ly vào phòng Lê Hạ và Bạch Tinh.
Hạ Miên Mien ngáp dài một cái, đẩy cửa phòng bước vào.

Trong phòng tối đen như mực, cô một tay cầm chén, một tay mò mẫm tìm công tắc đèn.

Đột nhiên chạm vào một lồng ngực rắn chắc, ấm áp.
Ý thức được có người khác trong phòng, da đầu Hạ Miên Miên tê dại, toàn thân da gà da vịt thi nhau nổi lên, ngực đập thình thịch như trống trận.

Cô xoay người định chạy ra ngoài hô lên, vừa động đã bị đối phương kéo vào lồng ngực tay bịt chặt miệng.
“Ngô ngô ngô…” Hạ Miên Miên giãy dụa điên cuồng theo bản năng, thời khắc này cô hoàn toàn hoảng loạn, cô không hiểu vì sao một kẻ sống sờ sờ có thể thâm nhập vào đây thần không biết, quỷ không hay.
“Đừng la, anh đây.” Chất giọng trầm quen thuộc thì thầm bên tai cô, nói xong còn thuận tiện cắn lên vành tai Hạ Miên Miên, bờ môi lành lạnh vừa nhẹ nhàng ma sát, vừa cố ý trêu chọc khiến đống da gà da vịt lần nữa thi nhau kéo lên.
Hạ Miên Miên cứng đờ mây giấy, sau đó nghi ngờ lên tiếng: “Anh?”
“Ừ.” Hạ Văn Xuyên đáp, vòng tay thoáng siết chặt để tấm lưng mảnh mai của cô dán chặt vào ngực anh thêm chút nữa.
Hạ Miên Miên có chút không thoải mái, văn vẹo muốn thoát ra lại vô tình cọ qua cọ lại vào chỗ không nên cọ.
“Đừng nhúc nhích.” Ngữ điệu anh trầm xuống, đầy cảnh cáo.
Hạ Miên Miên lập tức không dám động đậy, ngoan ngoãn đứng yên.
Hạ Văn Xuyên đứng trong bóng đêm hồi lâu, ánh mắt đã dần thích nghi với bóng tối, thấy trên tay cô cầm một đồ vật, hỏi: “Cầm gì đó?”
“Trà giải rượu.” Hạ Miên Miên thành thật trả lời.
“Uống rượu?” Hạ Văn Xuyên nắm cằm cô, ép cô ngẩng đầu, sau đó cúi thấp cánh mũi cách phiến môi cô thật gần hít mũi, một mùi bia nhàn nhạt thoảng qua.
Anh trầm giọng nói: “Hạ Miên Miên.

Em không ngoan chút nào.”
Hạ Miên Miên: …
Hạ Văn Xuyên giành lấy cái ly trong tay cô, uống thử một ngụm, sau đó ra lệnh: “Há miệng.”
Phòng quá tối, Hạ Miên Miên không nhìn rõ hình ảnh của anh, thấy anh ta ra lệnh, không tình nguyện chút nào, thầm đoán tên điên này lại định cưỡng hôn mình.
“Giúp em uống trà.” Anh nói.
Hạ Miên Miên: …
Uống trà mà cũng cần giúp, cô có chân có tay tự uống được, khỏi cần người hỗ trợ.
Nhưng mà chỉ cần không hôn hít gì đó, cô cũng không nề hà việc bị người khác giúp uống trà, nghĩ thế, đỡ bài xích hơn hẳn, từ tốn hé miệng.

Một giây sau, một bờ môi vững chắc áp xuống, Hạ Miên Miên trừng mắt, muốn tránh né, nhưng rất nhanh, một dòng nước ấm ấm, ngọt ngào đã chảy vào miệng.
Hạ Miên Miên: …
Tên này… tên điên này dám dùng miệng đút trà cho cô.
Mẹ nó xấu hổ chết mất.
Hạ Miên Miên uống một ngụm, có đánh chết cũng không dám uống ngụm thứ hai, nhưng lực tay của tên trùm phản diện này quá mạnh, cưỡng ép tóm lấy cằm cô, liên tục đút cho Hạ Miên Miên.
Hạ Miên Miên được ông anh trai sủng ái đến mức hai gò má đỏ lên, đầu óc choáng váng, chân tay run rẩy, như một con thỏ con vô dụng để mặc tên sói xám muốn làm gì thì làm.
Một cốc trà mấy ngụm là xong, nhưng thỏ trắng nào đó bị “cho ăn” đến 10 phút mới được buông tha.
Chung cuộc trà đã uống, người cũng bị sàm sỡ đến nơi đến chốn.
“Bật đèn được chưa?” Hạ Miên Miên tức giận hỏi, công tắc ở ngay sau lưng Hạ Văn Xuyên, anh ta đương nhiên không cho cô mở.

Tên này rõ ràng sinh ra để làm cô phát rồ.
“Không.” Hạ Văn Xuyên thẳng thừng cự tuyệt.
Hạ Miên Miên im lặng thở dài, chuyển sang vấn đề khác, nói: “Tại sao anh đến đây? Có chuyện gì không?”
Sự xuất hiện của anh ta quả thực khiến cô vô cùng bất ngờ.
“Trước khi em đi, anh đã dặn gì?” Hạ Văn Xuyên hỏi ngược lại cô.
Hạ Miên Miên: …
“Nhớ không?” Hạ Văn Xuyên truy vấn.
Hạ Miên Miên thoáng do dự nói: “Phải giữ khoảng cách với các bạn nam, không được đi chơi riêng với đám con trai, không thì anh sẽ bắt em về giam lại.” Hạ Miên Miên nhàn nhạt trần thuật lại.
“Coi như còn nhớ rất rõ.” Hạ Văn Xuyên cười lạnh.
“Em không có, hai ngày nay em đều đi cùng Bạch Tinh và Lê Hạ” Hạ Miên Miên vội vàng giải thích, cả nhìn nam sinh khác cô còn chẳng buồn nhìn, sao có thể đi chơi riêng gì gì đó? Đây rõ ràng là bới lông tìm vết, đổi trắng thay đen.
Hạ Văn Xuyên không muốn tranh luận với cô, rút điện thoại di động trong túi quần ra, chính là chiếc anh tịch thu của Địch Tiêu Ngọc.

Điện thoại đã bỏ khóa.

Anh đi về phía bàn, bật nút nguồn, màn hình lập tức sáng lên.

Hạ Miên Miên vội vàng ngẩng đầu liếc anh, phát hiện sắc mặt người này tương đối nặng nề, khó ở, chắc chắn đang cố nén tức giận.
Hạ Văn Xuyên ấn mở album, sau đó đưa cho cô: “Tự nhìn đi.”
Hạ Miên Miên nhận lấy, liên tiếp xem mấy tấm, hai mắt trợn trừng như không tin nổi vào mắt mình, cái người chụp ảnh này thật là con mẹ nó lợi hại, nếu chỉ nhìn mấy tấm này, rõ ràng cảm thấy quan hệ giữa cô và Sở Tuấn Hưng mập mờ, lén lút vô cùng.

Nhưng mà cái này hoàn toàn không phải thật.
Cô thoáng hoảng hốt, nóng nảy nghĩ cách giải thích, nhưng mở miệng lại không nói ra được trôi chảy: “Mấy tấm ảnh này… Không phải… Em không hề…”
Ấp úng hồi lâu, cuối cùng cô dùng dõng mũi trầm tĩnh nói: “Sự thật không phải vậy, rõ ràng góc chụp này có vấn đề.”
“Em thích thằng nhãi đó?” Hạ Văn Xuyên vào thẳng vấn đề.
“Không thích!! Em luôn giữ khoảng cách với anh ta, nhưng anh ta cứ đi theo bắt chuyện, em chẳng thể làm thế nào được.”
Hạ Miên Miên nói đến đây giọng điệu có phần giống như đang ủy khuất làm nũng.
Hạ Văn Xuyên nhịn không được cọ cọ cằm trên đỉnh đầu cô, cuối cùng anh vẫn nhẹ nhàng nói: “Nhưng anh chỉ tin những gì mình nhìn thấy.”
Hạ Miên Miên: …
Cho nên thằng cha này tính giam cô lại thật sao?
Hạ Miên Miên cảm thấy ngột ngạt vô cùng, cô chẳng còn muốn lên tiếng thanh minh hay gì nữa, cô quá mệt mỏi rồi, mặc kệ cho hắn ta muốn làm cái khỉ gì thì làm, dù gì tên này cũng đâu tin cô.
Hạ Văn Xuyên chờ hồi lâu, thấy thỏ con đứng yên không lên tiếng, liền nói: “Sao? Thừa nhận rồi.”
“Không phải anh nói chỉ tin những gì mình nhìn thấy sao? Đã vậy em chẳng còn gì để thanh minh nữa, anh đơn phương định tội em, dù em nói gì… Anh tin sao? Có tác dụng gì sao?” Cô hờn dỗi đáp.
Hạ Văn Xuyên nhếch miệng, khuôn mặt lạnh lẽo thoáng chút nhu tình, kỳ thực vào khoảnh khắc cô nói không thích Sở Tuấn Hưng, mọi hờn giận, nóng nảy trong anh đã tiêu tán hết, nhưng mà lại cố tình muốn trêu chọc cô.
“Muốn anh tin em không phải không thể.” Anh dụ dỗ.
Hạ Miên Miên không đáp, chỉ ngẩng đầu chờ anh nói hết.
Anh thấp giọng đáp: “Dỗ anh đi.”
Hạ Miên Miên: …
----------------
Bài này thì quá nổi tiếng rồi là 死了都要爱.

Dịch tên Dù chết vẫn muốn yêu, các nàng cứ youtube là ra nhé.
------oOo------.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận