Một tên trùm phản diện khét tiếng, một gã đàn ông thân cao 8 thước giờ khắc này chẳng khác nào một con cún to xác ghé vào lưng cô, yêu cầu cô dỗ dành.
Đây là việc một người đàn ông bình thường sẽ làm à?
Đến cùng thì đã sai sót ở khâu nào??? Thân thể của nguyên chủ mới chỉ vừa đến tuổi trưởng thành thôi, không tiếp nhận nổi một bầu trời những điều vô lý như thế này.
“Làm sao… Dỗ làm sao?” Hạ Miên Miên khóc không ra nước mắt, nhỏ giọng thăm dò.
Hạ Văn Xuyên cong lưng, cúi đầu, đặt cằm lên vai cô, im lặng một hồi, giọng nói trầm thấp đến mơ hồ: “Cùng làm đi.” Anh nói.
Mấy từ ngữ lỗ mãng này rơi vào tại Hạ Miên Miên lại dị thường nặng nề, khiến đáy lòng cô kịch liệt run lên.
Cô theo bản năng rụt bả vai, nhưng người đàn ông ở phía sau giống hệt một con gấu Koala (1), cương quyết bám dính lấy cô, không cho Hạ Miên Miên động đậy.
Xung quanh tối đen như mực giơ tay ra không nhìn rõ năm ngón, thứ duy nhất cảm nhận rõ ràng chính là mùi hương cùng vòng tay siết chặt của anh.
“Vì sao?” Hạ Miên Miên hỏi anh, “Anh không yêu tôi, tôi cũng không yêu anh tại sao phải làm vậy?”
Hạ Miên Miên phát hiện từ sau khi hai người phát sinh quan hệ, càng ngày cô càng không nhìn thấu nội tâm người đàn ông này, rõ ràng là một kẻ thanh lãnh, lạnh tình, coi trọng sự nghiệp đến điên cuồng, vậy mà bây giờ trong đầu chỉ toàn ý nghĩ sắc dục và ham muốn, lại còn vô cùng thẳng thắn đòi hỏi khiến cô không biết phải chống đỡ ra sao.
Hạ Văn Xuyên nhíu mày, anh thực sự không thích đề tài này, nhưng lại chẳng thoát ra được thứ chủ đề cảm tính đó, Mạc Nhất Uy hỏi anh yêu hay không yệu, Hạ Miên Miên nói anh không yêu cô.
Trên đời này ngoại trừ tình yêu, không thể tồn tại thứ tình cảm khác được hay sao?
“Em là của anh, chỉ cần điểm này là đủ.”
“Tôi không phải là của anh.” Hạ Miên Miên kiên cường nói: “Tối thiểu trái tim tôi không phải của anh.
Đến một ngày tôi tìm được một người con trai khiến tôi động lòng, tôi sẽ ra đi cùng anh ấy.”
Một ngọn lửa hừng hực bốc lên trong tim Hạ Văn Xuyên, anh hít một hơi thật sâu, đè nén cơn tức giận, nói: “Không có sự đồng ý của anh, em nghĩ cũng đừng nghĩ.”
“Ba” một tiếng, Hạ Văn XUyên buông cô ra, mở đèn.
Ánh sáng đột nhiên dội xuống, đôi mắt đang quen với bóng tối, không chịu nổi ánh sáng đột ngột khó chịu híp lại, qua một lát, Hạ Miên Miên lần nữa mở mắt, xoay người, quật cường nhìn Hạ Văn Xuyên.
Hạ Văn Xuyên tựa lưng vào tường, ánh mắt thâm trầm, chăm chú nhìn cô, phảng phất như một con đại bàng săn mồi, còn Hạ Miên Miên chính là con thú nhỏ mà anh ta chọn.
“Em càng ngày càng biết cách chọc giận anh.” Hạ Văn Xuyên di chuyển yết hầu, đứng thẳng dậy, vươn tay kéo cô đến trước mặt, nắm cằm cô, hung tợn cúi đầu, đặt lên môi cô một nụ hôn ngông cuồng, đầy chiếm hữu.
Môi dưới của cô bị cắn rách, đau đến mức muốn giãy dụa thoát ra, sau lưng lại bị anh dùng một tay khống chế, không thể lùi cũng chẳng thể tiến, ngoan ngoãn nằm trong lồng ngực anh.
Nụ hôn này rất thô lỗ, công thành chiếm đất hung hăng như đang trừng phạt cô, tra tấn cô, Hạ Miên Miên sợ không cẩn thận sẽ bị tên ác ma này hút mất cả linh hồn.
“Lão đại, cậu…”
Cửa không khóa, Bạch Tinh hồn nhiên đẩy cửa tiến vào, vừa thoáng nhìn thấy tình hình trong phòng, cả người hóa đá, mặt nghệt ra, còn chưa kịp nói hết lời, giọng nói đã nghẹn lại như một con vịt bị bóp cổ, trân trối há miệng…
Thấy việc không nên thấy, nên cô bé vô cùng hoảng loạn, hận không thể tự chọc mù hai mắt mình ngay tại hiện trường.
Hạ Miên Miên cũng ngẩn người, buổi trưa hôm nay Bạch Tinh mới nói đùa cổ vũ cô với anh trai, kết quả buổi tối lập tức thấy hai người ôm ôm hôn hôn, cô bé sẽ nghĩ gì chứ.
Hạ Văn Xuyên là người duy nhất trấn định ở đây, anh ta vô cùng tỉnh táo nhìn Bạch Tinh lạnh lùng ra lệnh: “Biến.”
Bạch Tinh rất nghe lời, cứng đờ xoay người, còn cực kỳ tinh tế giúp cả hai đóng cửa, sau đó nhanh như chớp chạy về phòng của mình.
Mặc dù đã lên giường, quấn kín chăn cô bé vẫn không ngừng run rẩy tự hỏi liệu mình có giữ được cái mạng nhỏ bé này qua đêm nay không.
Chuyện tốt bị cắt ngang, Hạ Văn Xuyên đương nhiên rất khó chịu nhưng cũng không nói gì, anh buông Hạ Miên Miên xoay người vào phòng tắm.
Trong phòng nhanh chóng vang lên tiếng nước vòi nước xối xuống.
Hạ Miên Miên cau mày đứng nguyên tại chỗ hồi lâu mới chậm rãi đi ra khỏi phòng đến trước cửa phòng Bạch Tinh, nhẹ nhàng gõ vài cái.
“Ai… ai… ai đó?” Gian phòng truyền đến âm thanh đầy sợ hãi, như thể người đứng ngoài là một con quỷ đòi mạng.
Hạ Miên Miên bất đắc dĩ cười: “Tớ đây.”
Đợi một hồi, Bạch Tinh mới cẩn thận thò đầu ra, cô bé nhìn Hạ Miên Miên lái ngó ra sau lưng cô, xác định chỉ có một mình Hạ Miên Miên đến mới vội vàng mở cửa kéo Hạ Miên Miên vào phòng.
“Làm tớ sợ muốn chết còn tưởng anh cậu đến giết người diệt khẩu.” Bạch Tinh vỗ ngực mấy cái, giọng không nén được run rẩy.
Hạ Miên Miên mím môi cười, nói: “Nào có khoa trương đến mức ấy.”
Bạch Tinh lấy lại tinh thần, dò xét cô một lượt từ trên xuống dưới mới hạ giọng nói: “Lão đại, cậu đúng là thâm tàng bất lộ nha.
Lợi hại.
Thực sự quá lợi hại.
Uổng công trưa nay tớ còn quan tâm chuyện tìm đối tượng cho cậu.
Thì ra các nhà cậu đã tự thi hành xong chính sách phù sa không chảy ruộng ngoài, phân bổ xong xuôi nguồn lực hết rồi.”
Hạ Miên Miên nhíu mày nói: “Không phải như cậu nghĩ đâu.
Việc này lúc nào tớ sẽ kể cặn kẽ cho cậu nghe, nhưng có một chuyện, hiện tại tớ phải nói rõ.
Tớ và anh trai không phải anh em ruột.
Khi tớ còn bé anh ấy nhặt tớ từ bên ngoài về nuôi.”
Bạch Tinh không biết nên đáp lại thế nào, đêm nay có quá nhiều việc vượt ngoài tầm hiểu biết của cô.
CPU có hạn, dung lượng thông tin lại nặng như vậy đúng là muốn cháy ổ cứng.
“Lão đại, tớ cảm thấy mình phải đi ngủ một giấc đã.
Có gì sau nói tiếp được không.” Bạch Tinh hơi choáng váng, “Cậu nói cho tớ biết nhiều thông tin quá tải như vậy, ngày mai tớ có thể tỉnh giấc một cách bình thường, nguyên vẹn, không sứt mẻ không?”
Rõ ràng không khí đang vô cùng nghiêm túc, lại bị lời này chọc cười, Hạ Miên Miên vỗ vỗ vai Bạch Tinh thề thốt: “Tớ đảm bảo, nhất định là được.”
Bạch Tinh vỗ ngực một cái: “Vậy thì tốt, lão đại chúc ngủ ngon.
Không đúng.
Đêm nay cậu ngủ ở đây hả?” Hỏi xong, cô bé lại nhanh chóng khoát tay nói: “Coi như tớ chưa hỏi gì cả, tớ cũng không có gan quan tâm chuyện của hai người đâu.”
Lúc Hạ Miên Miên về đến phòng, Hạ Văn Xuyên đã tắm rửa xong, mặc độc một chiếc áo choàng tắm nằm nghiêng trên giường, cầm điện thoại phân phó nhân viên khách sạn giặt là cẩn thận, ngày mai anh còn dùng.
Lần này anh đến đây quá vội vàng, ngoại trừ ví tiền và điện thoại thì chẳng mang theo thứ gì.
Hạ Miên Miên đứng ở cửa hồi lâu, chờ quản gia đến lấy quần áo đem đi, mới đóng cửa lại, cân nhắc nói: “Trong phòng còn một gian phòng khách trống.”
Hạ Văn Xuyên đảo qua màn hình điện thoại đọc tin tức, mí mắt cũng chẳng thèm nâng lên: “Anh ngủ ở đây.”
Hạ Miên Miên mấp máy môi nói: “Vậy em qua bên kia ngủ.”
Hạ Văn Xuyên vẫn không ngẩng đầu, lành lạnh nói: “Em ngủ ở đây.”
Hạ Miên Miên: …
“Muộn rồi đi tắm rồi ngủ đi.” Anh thản nhiên nói thêm.
Hạ Miên Miên hít một hơi thật sâu, lấy một bộ quần áo ngủ từ trong vali tiến vào phòng tắm.
Cô lề mề trong đó nửa ngày, ngay cả tóc cũng sấy khô cẩn thận mới chậm rãi bước ra.
Hạ Văn Xuyên vẫn duy trì tư thế nửa nằm nửa ngồi lười biếng trên giường chỉ là điện thoại trên tay đã thay thế bởi một quyển sách, chính là cuốn Tống Từ Giám Thưởng bị cô vất lay lắt trên tủ đầu giường.
Hạ Miên Miên: …
Hiện tại cô không có cách nào nhìn thẳng cuốn sách này vì: Ô UẾ.
“Đến đây.” Hạ Văn Xuyên bảo cô.
Hạ Miên Miên cụp mí mắt, lê xác qua nói: “Em buồn ngủ.
Muốn đi ngủ.”
“Ừm, lên đây.” Hạ Văn Xuyên kéo chăn, ra hiệu cô chui vào,
Hạ Miên Miên giật giật vạt áo, nhanh chóng xoay người bò lên giường, sau đó nằm ngửa, kéo chăn che đến tận miệng, chỉ để lộ từ mũi trở lên đỉnh đầu.
Hạ Văn Xuyên nghiêng người đối mặt với cô, một tay chống đầu, cầm cuốn sách lên cười nói: “Cuốn này không tệ, lúc về nhớ mang đi, sau này rảnh đọc anh nghe vài đoạn.”
Hạ Miên Miên: …
“Em không muốn, anh thích thì đi mà mang.”
“Hạ Miên Miên, có phải em đã quên vừa rồi còn chưa dỗ dành anh đàng hoàng.” Hạ Văn Xuyên nhắc nhở cô, anh nằm bên cạnh cô, thần sắc có chút lười nhác, bỏ xuống lớp mặt lạ lạnh lùng, thanh lãnh, anh như hóa thành một con mèo to xác kiêu ngạo.
Hạ Miên Miên thò đầu khỏi chăn, không kiên nhẫn nói: “Đến cùng là anh muốn thế nào? Ngoại trừ làm chuyện kia, anh không nghĩ ra cái gì khác được à?”
“Không.” Anh thẳng thắn đáp.
Hạ Miên Miên: …
Cuối cùng, Hạ Miên Miên bị tên trùm phản diện nào đó ép đọc hai đoạn văn, lần này không còn cách một màn hình di động nữa, tất cả sự biến đổi thần sắc của anh đều chân thực rơi vào mắt cô.
Hạ Miên Miên đọc xong, mặt đỏ đến nỗi có thể nhỏ ra máu.
Sáng sớm hôm sau, Hạ Miên Miên không phải tập trung cùng lớp để trở về, mà ngồi phi cơ riêng cùng Hạ Văn Xuyên.
Lúc rời đi, quyển Tống Tử Giám Thưởng kia thực sự bị Hạ Văn XUyên thuận tay đem theo.
Mẹ nó đúng là một tên lưu manh vô lại.
Về đến nhà, Hạ Miên Miên vui vẻ tận hưởng sự chào đón nhiệt liệt của dì Liên, dì ấy luôn khiến cô cảm thấy được yêu thương vô cùng.
Hạ Miên Miên đem tất tần tật số đặc sản mau được tặng dì.
Dì phấn khởi ôm đống quà, cuối cùng đột nhiên nhìn thấy một mặt dây chuyền nhìn khá nam tính: “Cái đồ thủ công tinh xảo này con cũng tặng dì luôn à?”
Hạ Miên Miên do dự một lát, gật đầu nói: “Vâng, tất cả là quà của dì hết đó.”
Hạ Văn Xuyên còn chưa đi làm, bám theo phía sau cô nhìn đống chiện lợi phẩm Hạ Miên Miên mang về, vừa thấy mặt dây chuyền kia, con người anh thoáng giãn ra, vươn tay nói: “Cái mặt dây chuyền đó hình như là móc chìa khóa, đưa cháu xem chút.”
Dì Liên nửa tin nửa ngờ nhìn Hạ Miên Miên một cái, thấy cô nhóc không phản đối mới đưa cho Hạ Văn Xuyên, nói: “Thì ra con mua tặng anh trai, thế mà cũng phải nói dối.”
Hạ Miên Miên đang giận dỗi Hạ Văn Xuyên, cố tình cáu kỉnh đáp: “Đó là quà của dì.”
Hạ Văn Xuyên không để ý đến cô, quay người mở hộc tủ, lấy chìa khóa chiếc xe anh thường hay đi nhất, móc mặt dây vào, sau đó thỏa mãn giơ lên không trung lắc lắc vài cái.
Hạ Miên Miên quay mặt đi chỗ khác, cố tình không thèm nhìn anh.
Dì Liên vừa dọn dẹp đồ trên bàn, vừa nhỏ giọng hỏi: “Sao? Hai đứa lại giận dỗi nhau à?”
Hạ Miên Miên hừ nhẹ một tiếng, không giải thích, mâu thuẫn của cô và Hạ Văn Xuyên, trong thời gian ngắn khó mà tháo gỡ được, quan niệm của hai người quá xa nhau.
Đạo bất đồng bất tương vi mưu, càng nói càng thêm mâu thuẫn mà thôi.
Buổi trưa, cơm nước xong xuôi, Hạ Văn Xuyên chuẩn bị ra cửa thì đột nhiên gọi dì Liên đến: “Hộ chiếu của Miên Miên dì đang giữ đúng không?”
Dì Liên gật đầu: “Đúng thế.
Sao vậy?”
Hạ Miên Miên ngồi cách đó không xa ăn hoa quả, vừa nghe thấy thế, lập tức dỏng tai lên.
Hạ Văn Xuyên từ tốn đáp: “2 ngày nữa cháu phải đi công tác, tiện đưa con bé theo.”
Hạ Miên Miên nhíu mày, không vui trả treo: “Anh đi công tác sao lại phải lôi em theo? Tối thiểu anh cũng nên hỏi ý kiến em một chút chứ?”
Hạ Văn Xuyên thong thả sửa cà vạt nói: “Việc này không phải việc có thể thương lượng.
Anh không ở nhà, chắc chắn một mình dì Liên không quản nổi em.”
Hạ Miên Miên: …
“Đúng rồi.” Hạ Văn Xuyên đi đến cửa thì dừng lại, nói thêm: “Hai ngày này chỉ cho con bé ở trong nhà, không cho ra ngoài.”
Hạ Miên Miên không thể tin nổi, trợn trừng mắt, bật dậy nói: “Em không đau không ốm, dựa vào đâu anh không cho em ra ngoài?”
Hạ Văn Xuyên cong môi cười: “Chỉ dựa vào việc thời gian gần đây em vô cùng không ngoan.
Mọi chuyện chỉ có thể thương lượng khi người nào đó thành thực hối cải thôi.
Nhốt lại rồi tính.”
Hạ Miên Miên: …
Việc này cứ thế mà bị quyết định!!
------------
Hình minh họa: có vẻ có một sự đáng yêu ở đây.
------oOo------.