Tiếng giày cao gót bước trên sàn nhà tạo thành những âm đều đều, xa dần rồi mất hẳn.
Hạ Miên Miên nín thở ngó ra ngoài như con mèo ăn vụng, chỉ còn thấy được bóng lưng vội vàng của Bạch Mộng Lam, cô quay đầu lại nói với dì Liên: “Cô ta đi rồi, chúng ta an toàn.”
Dì Liên khoác tay qua vai ghì cô lại, không cho cô đi ra, lắc đầu, nói: “Màn chính còn ở phía sau, con cứ trốn tiếp đi.”
Quả nhiên, chỉ mấy phút sau, trong thư phòng vang lên một tiếng “rầm” thật lớn, dường như có cái gì đó bị ném mạnh xuống đất, Hạ Miên Miên giật mình rụt cổ lại, lùi về sau mấy bước.
Dì Liên vỗ vỗ lưng cô trấn án, nói nhỏ: “Không sao đâu, chỉ đang đập đồ thôi.”
Dì vừa nói xong, phòng bên cạnh lập tức truyền tới hàng loạt tiếng rùm beng, còn xen lẫn cả tiếng đồ sứ đổ vỡ, kéo dài một lúc lâu mới dứt.
Sắc mặt Hạ Miên Miên trắng bệch, thầm nghĩ, thế này thì đập đồ cái nỗi gì, phá nhà thì có.
Không ngờ tính tình Hạ Văn Xuyên đáng sợ thế, mới ban nãy cô còn tưởng anh chỉ là một con khổng tước cao quý lạnh lùng nhưng diễm lệ thôi! Không ngờ bên dưới túi da xinh đẹp đó, lại giấu một con khủng long bạo chúa.
Hạ Miên Miên cố gắng nhớ lại, nhưng hai dòng ký ức riêng biệt cứ chồng chéo lên nhau, nhất thời khiến cô không tài nào mường tượng lại được, mà khi nghĩ quá nhiều, đầu lại bắt đầu đau.
“Dì Liên, lúc trước anh ấy đâu có như vậy?” Hạ Miên Miên hỏi nhỏ.
Dì Liên đáp: “Sao lại không cơ chứ, nhiều rồi.
Nhưng cứ mỗi lần Bạch Mộng Lam đến thì lại đúng lúc con ra ngoài, nên mới không nhìn thấy anh trai con nổi nóng.”
Dứt lời, bà nặng nề thở dài, nói: “Dì bảo mà, Bạch Mông Lam mà xuất hiện là chẳng có chuyện gì tốt.
Dì cũng nghĩ mãi mà không hiểu, cô ta với thằng nhóc nhà họ Sở thắm thiết đến thế rồi, mà sao còn cứ tới đây tìm anh trai con.”
Hạ Miên Miên hơi nghĩ ngợi rồi đáp: “Vừa rồi nghe Bạch Mộng Lam nói, thì có lẽ cô ta nghĩ anh con vẫn chưa buông tay được, nên mới vì cô ta mà trả thủ Sở Tuấn An.”
Dì Liên tức giận cười lạnh: “Trò hề, hai nhà Hạ - Sở ân oán bao đời nay, chả dính dàng một đồng một hào nào với cô ả hết.
Năm đó thích Bạch Mộng Lam, là vì anh trai con tuổi nhỏ vô tri, thấy cô ta xinh đẹp nên sinh lòng mến mộ mà thôi, còn chẳng tính là qua lại chính thức, sao coi là thật được.”
Qua lời dì Liên, những mảng ký ức rời rạc của Hạ Miên Miên dần được chắp vá lại, cô lờ mờ nhớ lại được những chuyện khi xưa, Hạ gia và Sở gia, từ thời ông cha thế hệ trước đã là kình địch, là đối thủ cạnh tranh lớn nhất của nhau trong việc chuyện làm ăn, hai bên ganh đua rất kịch liệt.
Sự nghiệp truyền nối qua từng thế hệ, đến lớp trẻ bây giờ, thù hận chỉ tăng chứ không hề giảm bớt.
Từ thời còn đi học, Hạ Văn Xuyên và Sở Tuấn An đã bắt đầu minh tranh ám đấu, sau đó còn cùng yêu một người con gái, hai bên hơn thua đến độ sứt đầu mẻ trán, thù mới hận cũ, trời đã định hai người sinh ra là cừu địch cả đời.
Theo tình hình hiện tại, Bạch Mộng Lam và Sở Tuấn An đã nên đôi, mà Hạ Văn Xuyên cũng bắt đầu dùng thủ đoạn thương nghiệp công kích Sở Tuấn An.
Mọi chuyện phát triển đến mức này đều chỉ rõ một điều – Hạ Văn Xuyên đã hắc hóa.
Hạ Miên Miên xoay tay lên mặt thật mình, rất muốn khóc đó!
“Hình như đập xong rồi.” Tiếng dì Liên kéo cô về với thực tại, “Chúng ta đi thôi, tối nay cách xa anh con ra, dì bảo người đi dọn lại thư phòng.”
Hạ Miên Miên vẫn chưa bình tĩnh lại được, lầm lũi theo sau dì Liên.
Vì hai phòng sát cạnh nhau, Hạ Miên Miên vừa đi khỏi thì đúng lúc gặp Hạ Văn Xuyên vừa từ thư phòng ra, chỉ kịp vội vàng né tránh, không dám đối mặt với anh.
Hạ Miên Miên bị dọa sợ đến mức xù cả lông, đầu cúi thật thấp, chỉ dám nhìn chân Hạ Văn Xuyên, thấy anh dừng lại trước cửa cũng không dám nhúc nhích.
Đến khi gom đủ can đảm ngẩng đầu lên, phát hiện thấy anh mắt không đỏ, hơi thở không loạn, ngay cả đầu tóc cũng vẫn gọn gàng thẳng thớm, mặt mày bình tĩnh tự nhiên, như chỉ vừa mới tham gia một bữa tiệc chứ không phải đập phá trong thư phòng.
Hạ Văn Xuyên nhàn nhã chỉnh lại tay áo, cũng không hỏi tại sao hai người lại ở phòng bên cạnh, mà chỉ nhìn lướt qua Hạ Miên Miên rồi quay sang nói chuyện với dì Liên: “Bữa tối mọi người cứ ăn trước đi, đừng chờ cháu.”
Nói xong, ảnh sai bước đi thẳng, không hề quay đầu lại.
Dì Liên nhìn theo bóng lưng Hạ Văn Xuyên xa dần, lắc đầu ngao ngán: “Không bình thường, rất không bình thường.”
Hạ Miên Miên nhìn theo bà, nghi ngờ hỏi lại: “Anh hai trông có vẻ...!vẫn ổn mà.”
Dì Liên vẫn lắc đầu nguầy nguậy, “Cũng bởi vì nó nhìn có vẻ rất bình thường, nên mới không bình thường.”
Vậy rốt cuộc là bình thường hay không bình thường?
Dì Liên không đả động gì thêm nữa, bà dặn dò Hạ Miên Miên: “Con về phòng tắm rửa đi, dì cho người thu dọn thư phòng, chờ con xuống là có thể ăn tối.”
Hạ Miên Miên đưa tay làm dấu “ok”, lúc đi qua thư phòng còn không quên ngó vào xem thử, cảnh tượng bên trong hệt như vừa có cơn bão quét qua, nhìn mà giật mình thon thót.
Cô rụt cổ lại, không dám nán lại thêm nữa, ba chân bốn cẳng chạy lên lầu.
Tòa biệt thự có ba tầng, anh em hai người mỗi người một tầng, Hạ Văn Xuyên ở lầu hai, còn Hạ Miên Miên chiếm lầu ba.
Về tới phòng mình, Hạ Miên Miên thuận tay khóa trái cửa, chuyện cần làm đầu tiên là phải đi rửa mặt cho đầu óc tỉnh táo lại đã.
Từ sau khi tỉnh lại, dù chỉ ngắn ngủi mấy tiếng đồng hồ, nhưng Hạ Miên Miên cảm thấy như đã trải qua một đời vậy.
Lúc nào cũng có người bên cạnh, cô chỉ có thể cố gắng tỏ ra tự nhiên, cô rất cần một nơi an tĩnh để từ từ sắp xếp lại tất cả.
Cô xuyên rồi, điều này rất chắc chắn, bởi vì phần lớn ký ức trong não bộ vẫn là mình 25 tuổi, từ nhỏ tới lớn trưởng thành thế nào, xảy ra những việc gì, cô vẫn nhớ rất rõ.
Mà ở đây, Hạ Miên Miên, một nhân vật trong tiểu thuyết, cùng tên với cô, 18 tuổi, là học sinh lớp 12.
Trí nhớ của nguyên chủ không rõ ràng, đứt quãng rời rạc, nhưng tối thiểu vẫn đủ để chắp vá ra cuộc sống hàng ngày của cô ấy.
Trong trí nhớ, từ khi Hạ Miên Miên còn rất nhỏ đã được Hạ Văn Xuyên nhặt về.
Khi còn bé, Hạ Văn Xuyên rất hay mang mèo con chó con về nhà, một ngày kia, anh đưa về một cô bé mới vài tuổi đầu, cái tên Miên Miên cũng là do anh đặt, vì anh nói ôm cô rất mềm.
Về sau, mấy con mèo con chó lần lượt chết dần, chỉ còn mình Hạ Miên Miên kiên cường sống sót.
Tắm rửa xong, cô thay một bộ quần áo ở nhà sạch sẽ, lúc đang định sấy tóc thì dì Liên lên lầu gọi cô xuống ăn cơm.
Hạ Miên Miên bỏ máy sấy để đó, mang theo mái tóc ướt đi theo dì Liên xuống lầu.
Hạ Văn Xuyên không ăn cùng, bữa tối chỉ có Hạ Miên Miên và dì, trên bàn bày sáu món mặn và một bát canh, nói thực ra thì có phần đầy đặn so với sức ăn của hai người.
Dì Liên luôn tay gắp thức ăn cho cô, “Hôm nay con bị thương, phải ăn nhiều vào, bồi bổ thân thể.
Nào, ăn cái đùi gà này đi.”
“Vâng ạ, cảm ơn dì Liên.” Hạ Miên Miên đáp.
Dì Liên thoáng sửng sốt, đề phòng nhìn cô, nói: “Hôm nay con cũng làm sao thế? Bình thường gắp thức ăn cho con, con còn ghét bỏ cơ mà, sao hôm nay lại ngoan ngoãn cảm ơn dì.
Nói đi, có phải con đang âm mưu gì không? Hay đêm nay lại định trốn ra ngoài đàn đúm, muốn dì yểm trợ?”
Trông phản ứng của dì, chắc chắn là kinh nghiệm đúc rút sau nhiều lần bị giày vò rồi!
Hạ Miên Miên thôi cười, cúi đầu và cơm, suýt nữa thì quên mất bây giờ mình là một cô tiểu thư đỏng đảnh cứng đầu bị anh trai làm hư, sở trường là mồm mép điêu ngoa, sở thích là tự đi tìm đường chết.
“Đâu có đâu, tối nay con chẳng muốn đi đâu hết.”
Dì Liên thở phào, nói: “Thế còn được, giờ Văn Xuyên đang nóng giận, con phải ngoan vào.”
Hạ Miên Miên ăn xong một bát cơm, múc một bát canh đông trùng hạ thảo rồi làm bộ thổi thổi, “Con biết rồi.”
Vì cơm thực sự rất ngon, Hạ Miên Miên ăn no tới nỗi bụng căng tròn.
Xong xuôi, cô cùng dì Liên tản bộ quanh hồ, đi đến tận quảng trường nhỏ ở gần cổng khu biệt thự.
Ở đó có mấy bác gái khác đang tập nhảy, dì Liên tham gia cùng họ, bỏ lại Hạ Miên Miên chỉ có thể về nhà một mình.
Đối với việc thân phận đột nhiên thay đổi, Hạ Miên Miên thích ứng rất nhanh, vì cô biết, mình ở một thế giác khác chắc cũng đã xong đời vì tai nạn xe rồi.
Không phải đối mặt trực tiếp với cái chết là một chuyện may mắn, mà bản thân cô vẫn sống đến giờ, thôi thì coi như thay đổi về hình thức vậy.
Mà quan trọng nhất, cô còn là một thiên kim tiểu thư giá trị nhân thân bạc tỷ, một mình đóng đô ở một tầng lầu, chẳng phải quá hoàn mỹ hay sao!
Trở lại tầng ba, Hạ Miên Miên nhớ ra mình vẫn đang là học sinh lớp 12, đành xách cặp đi vào thư phòng, ngồi ngay ngắn trước bàn, mở sách giáo khoa, chuẩn bị thực hiện hành động ôn bài của một học sinh tiêu chuẩn.
Thế nhưng vừa mới lật giở vài trang, còn chưa đọc được chữ nào thì đầu cô lên cơn đau dữ dội, không biết có phải di chứng của việc xuyên qua hay không.
Đến khi cô gấp sách lại, cơn đau đầu ngay lập tức cuốn gói.
Hạ Miên Miên chép miệng hai tiếng, ném sách vở qua một bên, cầm điện thoại về phòng ngủ, thoải mái nằm dài ra giường.
Làm xong hai ván game cho nóng người, cô chợt nhớ ra chuyện gì, quả quyết thoát khỏi trò chơi, chọn vào App ngân hàng trên màn hình, sau đó thành công bị số dư trong tài khoản làm cho mù mắt chó.
Đây là số tiền dù có bán sức mấy chục năm nữa với công việc cũ cô cũng đừng mơ kiếm được!!!
Hạ Miên Miên mơ mộng ảo tưởng, coi như không có mấy trăm triệu cổ phần kia, thì chỉ với số tiền tiêu vặt này cũng đủ cho cô phung phí cả đời.
Kết quả, vui quá hóa buồn, trước khi đi ngủ, bụng Hạ Miên Miên đột nhiên ấm ách đau, chắc là do tối ăn nhiều qua nên đường tiêu hóa biểu tình.
Hạ Miên Miên xuống giường đi vệ sinh, nhưng vẫn không hết đau.
Cô xem giờ trên điện thoại, đã hơn 12h, giờ mà xuống dưới tìm thuốc cũng không biết có tìm được không.
Nghĩ thế, Hạ Miên Miên xỏ dép ra khỏi phòng, đi xuống lầu.
Dì Liên đã sớm về phòng nghỉ ngơi, người làm cũng đã tan ca, căn biệt thự rộng lớn trở nên yên tĩnh đến mức trống trải.
Nhiều góc khuất như bị bóng tối nuốt chửng, chỉ còn ánh đèn dọc cầu thang lặng lẽ sáng, tỏa ra những tia vàng nhạt dịu dàng.
Hạ Miên Miên thổi phồng lá gan, men theo ánh sáng bước từng bước thật chậm.
Nhưng đến chỗ rẽ, cô đột nhiên nhìn xuống, bất ngờ phát hiện một bóng người ở đầu bậc thang, bóng người thẳng tắp, đứng nguyên tại chỗ không hề nhúc nhích.
Hồn phách Hạ Miên Miên như bay ra khỏi cơ thể, hai chân cô mềm nhũn ngồi phịch xuống nền.
Cô toan hét lên theo bản năng, nhưng đối phương đã nhanh hơn, sải bước vượt mấy bậc thang vọt tới, bịt miệng cô lại, không cho cô lên tiếng.
“Là anh.” Giọng nói lạnh lùng mang theo mùi men rượu rất nồng, Hạ Miên Miên thôi không giãy dụa nữa.
“Anh?” Miệng vẫn đang bị bịt kín, Hạ Miên Miên nói không rõ tiếng.
“Ừm.” Một tay Hạ Văn Xuyên ghì chặt bờ vai cô, tay kia che trước miệng, hạ giọng nói: “Anh thả em ra, nhưng em không được làm ổn, hiểu không?”
Hạ Miên Miên vội vàng gật đầu, hai giây sau, Hạ Văn Xuyên quả nhiên buông lỏng tay.
Nhưng Hạ Miên Miên còn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm, chỉ chớp mắt sau, Hạ Văn Xuyên đột nhiên nhấc bổng cô lên vắt ngang qua vai, hệt như đang khiêng bao cát.
Hạ Miên Miên: !!!
------oOo------.