Tử Giang Thế Cô

Nguyệt Vân liền dừng tay lại, Tử Triệt cũng tự động thu kiếm, không biết sư bá muốn làm gì, vào thư phòng, Hiên Nhi liền mang trà lên cho họ rồi cũng lui xuống dưới. Sư bá vừa nhấp một chút trà vừa nói :
-Cuối mùa trăng sắp tới chúng ta sẽ bí mật vào cung, hoàng thượng đã đích thân tự tay viết thư cầu chúng ta giúp đỡ, đến lúc đó ta muốn Tử Triệt phải chắc chắn là tự bảo vệ được bản thân.
-Sư bá, con xin đảm bảo là không làm sư huynh sư tỷ vướng bận tay chân. – Tử Triệt nói.
-Nhưng đệ có dám hứa chắc là không bao giờ tự tiện rời đi một mình chứ ? – Bá Tông nói.
-Sư huynh …- Tử Triệt có chút nao núng khi tự nhiên bị Bá Tông nói bóng gió chuyện này.
-Sư bá, nhưng người thật sự muốn can thiệp vào chuyện triều đình sao ? Con sợ sẽ mang rắc rối cho Giao Cốc chúng ta. – Nguyệt Vân e dè một chút.
-Chuyện này ta đã chắc chắn nên sẽ không thay đổi quyết định, chỉ hi vọng là giúp hoàng thượng chấn chỉnh lại triều chính. – Thụy Vãn nói.

-Sư bá muốn giúp hoàng huynh của con sao ? – Tử Triệt lúc này mới hiểu ra.
-Góp một chút sức, nhìn cảnh dân chúng chịu khổ ta thật đúng là không đành lòng. – Thụy Vãn thở dài rồi nói.
Nếu như vậy thì sắp tới có lẽ sẽ là khoảng thời gian vô cùng khó khăn đây, Tử Triệt có chút vui mừng lẫn lo lắng trong lòng, nếu có thể đánh bại ác thần Trác Nghiêm Đắc Dụ và cứu Khúc Hồ thì tốt biết mấy. Bá Tông cũng khẽ trầm ngâm, y thật muốn gặp lại nha đầu kia, đã lâu không gặp không biết nha đầu kia sống chết thế nào.
Giang Châu nhộn nhịp vô cùng, vừa đến bên ngoài thành, Trác Nghiêm Đắc Dụ dừng chân lại ở bên một con sông giữa rừng, Nhất Tịnh liền mang nước cho hắn và Khúc Hồ. Khúc Hồ không muốn uống, cô đứng dậy đi về phía bờ sông, nhìn quanh, Trác Nghiêm Đắc Dụ cũng lặng lẽ bước lại phía sau lưng cô, hắn lên tiếng :
-Giết người đáng chết thì có gì là sai ?
-Chàng có bao giờ tự hỏi rằng người thân mình chết thì cảm giác của những người còn lại thế nào không ? – Khúc Hồ nhìn về phía trước mà hỏi.
-Ta giết tất cả những kẻ liên quan. – Trác Nghiêm Đắc Dụ nói, hắn đứng sau lưng cô.
-Vậy ngay cả đứa trẻ con chàng cũng không tha. – Khúc Hồ đột nhiên phân vân.
-Đúng. – Trác Nghiêm Đắc Dụ đáp lại cô rất nhanh, rõ ràng.
Khúc Hồ thấy lạnh sóng lưng, cô hỏi sai câu thật rồi, cô muốn rời đi khỏi nơi này càng nhanh càng tốt, không chừng một ngày nào đó cô lại hại chết những người liên quan đến cô mất. Trác Nghiêm Đắc Dụ không thay đổi, chỉ là hắn dứt khoát hơn trong việc giết chết một người nào, Khúc Hồ lại hỏi :
-Nếu sau này ta phản bội thì chàng sẽ làm gì ?

-Ta sẽ giết nàng. – Trác Nghiêm Đắc Dụ nói, giọng điệu không có chút thương hại trong đó.
-Vậy nếu một ngày nào đó ta đột nhiên nói yêu chàng ? – Khúc Hồ quay đầu lại nhìn hắn.
Lần này là Trác Nghiêm Đắc Dụ quay người rời đi, bóng lưng hắn hết sức lạnh lùng, Khúc Hồ tự đánh vào mặt mình khi đột nhiên lại hỏi câu này. Cả đoạn đường tiếp theo, ai cũng im lặng một cách nặng nề đáng sợ. Nhưng khi trở về đến nơi thì cũng là lúc chuyện thành thân của Khúc Hồ được quyết định, cô phải thành thân cùng Dụ Vương, dân chúng cả nước đều được một phen kinh ngạc, họ không dám tin là Dụ Vương lại lập Vương phi vào lúc này. Tất cả các quan lại từ nhỏ đến lớn trong triều đều lần lượt đưa quà mừng đến Dụ phủ chúc mừng, Hạ Mãn Bạo Uy cũng đích thân xuất cung đến tận Dụ phủ mà chúc mừng trước khi lễ thành thân diễn ra, Lư Sư Y cũng đích thân chọn những lễ vật thật là quý đến cùng.
Hạ Mãn Bạo Uy lần đầu tiên được nhìn tận mắt ái phi của Trác Nghiêm Đắc Dụ, Khúc Hồ nhìn thấy vua Hạ lần đầu tiên cũng được một dịp bất ngờ, nhưng Trác Nghiêm Đắc Dụ không cho cô gặp riêng y bao giờ, luôn đặt cách người đi bên cạnh cô. Hạ Mãn Bạo Uy nhìn ra những vẻ lo âu trong ánh mắt của Khúc Hồ khi nói chuyện cùng y. Đến khi trở về cung thì Khúc Hồ liền cùng Trác Nghiêm Đắc Dụ ra tiễn y, trước khi lên xe ngựa, Lư Sư Y còn đùa cợt cùng cô, Khúc Hồ nhân cơ hội liền giật lấy cây quạt trên tay y và đùa lại, hết sức tự nhiên, Khúc Hồ đã đẩy một mảnh giấy nhỏ vào nếp gấp quạt và ném lại cho y.
Buổi tối, Y Nhi đang chuẩn bị giường cho chủ tử thì Khúc Hồ cũng vừa đẩy cửa đi vào, cả ngày bị Tứ Tịnh và Nhất Tịnh đi theo thật là chán gần tắt thở, thấy chủ tử vào thì Y Nhi liền hành lễ. Khúc Hồ ngồi xuống ghế và nói :
-Em tại sao suốt ngày không chút mệt mỏi thế hả ?
-Phu nhân, nô tỳ đã quen rồi ạ, người có muốn đi ngủ bây giờ không ? – Y Nhi khép nép đáp.
-Chưa, nhưng lúc nãy ta thấy gia nhân trong phủ đang nháo nhào ở sau bếp, có chuyện gì sao ? – Khúc Hồ nói.

-Phu nhân, trong lúc người bị mất tích thì hoàng thượng vì muốn ban thưởng cho Vương gia thắng trận nên đã đưa Nghê Mật Quân quận chúa đến làm thiếp của Vương gia … - Y Nhi ngập ngừng ở phía sau, không dám nói tiếp.
-Tại sao lại úp úng ? – Khúc Hồ nói.
-Nghê quận chúa đã mang thai được 2 tháng, nên tính tình có chút không vui ạ. – Y Nhi nói nhỏ, ánh mắt e dè.
-Ra là thế, nhưng tại sao lại ấp úng như thế ? Em sợ ta làm gì à ? – Khúc Hồ nhìn Y Nhi và tò mò.
-Nô tỳ sợ phu nhân buồn nên … nhưng phu nhân yên tâm, Vương Gia chỉ để quận chúa ở trong phủ chứ không có ý muốn lập làm thiếp. – Y Nhi bối rối.
-Thôi nào, ta cũng không muốn làm Vương phi hay thiếp gì nên đối với chuyện thê thiếp của Vương gia ta cũng không có ý muốn xen vào. – Khúc Hồ đáp.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận