Tử Giang Thế Cô

Không để Tử Triệt nói nhăng nói cuội, Khúc Hồ liền đẩy cửa ra và kéo tay Tử Triệt vừa đi vừa chạy theo phía sau cô hướng cổng lớn ra ngoài phủ, nhưng mà vừa bước đến khoảng trống lớn giữa Dụ Phủ thì thứ đầu tiên Khúc Hồ cảm nhận được là một tia sáng lóe lên từ một thanh kiếm lớn, sau đó là sự u ám toát ra xung quanh một thân thể nam nhân cao lớn. Khúc Hồ ngẩng đầu nhìn lên, quân phục đen, mái tóc đen dài búi gọn ra phía sau, ánh mắt không có ánh sáng trong đáy mắt, khắp người toát lên mùi vị phẫn nộ, là Trác Nghiêm Đắc Dụ. Khúc Hồ liền kéo Tử Triệt ra sau lưng và cô cũng lùi lại vài bước, Trác Nghiêm Đắc Dụ lên tiếng trước :
-Nàng dám phản bội ?
-Ta … ta … không phải như thế … ta có thể giải thích … - Khúc Hồ sợ.
Tử Triệt cảm nhận được đôi tay đang run lẩy bẩy đến lạnh toát của Khúc Hồ nhưng vẫn cố gắng nắm chặt lấy tay y. Trác Nghiêm Đắc Dụ bước một bước thì Khúc Hồ lùi một bước, nhưng phía sau chỉ cũng chỉ có ngõ cụt, Khúc Hồ đẩy tay Tử Triệt nhào qua đám người hầu đang quỳ gối ở bên kia. Sau đó cô quỳ xuống, chân cô không có sức đề trụ vững nữa, cô sợ Trác Nghiêm Đắc Dụ lúc này. Nghê Mật Quân vừa nghe đám nô tỳ báo rằng Khúc Hồ đang sắp bị Dụ Vương giết nên liền tức tốc đi đến, bụng mang dạ chửa nhưng mà nghe tin này khiến nàng ta hào hứng vô cùng. Vừa đến thì đúng như lời nữ tỳ báo, tình hình có vẻ căng thẳng lắm đây, nàng ta chỉ muốn Dụ Vương vung ngay một kiếm mà giết chết nữ nhân đáng ghét kia.
Khúc Hồ không dám ngẩng đầu nhìn Trác Nghiêm Đắc Dụ, trong đầu cô hoàn toàn trống rỗng không nghĩ ra lời gì để biện minh, mặc dù sợ chết nhưng mà cô không biết phải làm thế nào bây giờ. Tử Triệt quỳ rạp chung với đám tỳ nữ quan sát tình hình, y không dám hành động tùy tiện, ngộ nhỡ lại chọc tức Trác Nghiêm Đắc Dụ khiến hắn đang tức giận lại thêm tức giận mà giết ngay Khúc Hồ, hắn chết thì chẳng có gì đáng tiếc. Trác Nghiêm Đắc Dụ đứng trước mặt Khúc Hồ, hắn cúi đầu nhìn xuống nữ nhân dưới dân hắn, cô chạm vào điều tối kị mà hắn tuyệt đối không bỏ qua được. Nghê Mật Quân liền không biết quan sát sắc mặt của Trác Nghiêm Đắc Dụ mà cứ thế xông xáo đi đến, vừa định chạm vào tay hắn thì liền sau đó bị Khúc Hồ nói ta ngăn lại. Trác Nghiêm Đắc Dụ nghiêng đầu nhìn cô và vươn tay kéo cánh tay cô bắt đứng dậy :
-Mạc Khúc Hồ.
Khúc Hồ bị ép ngẩng đầu nhìn người đối diện, cô muốn nhắm mắt thật chặt nhưng dám cá là nếu bây giờ nhắm mắt là cô không bao giờ được mở mắt lần nữa. Nghê Mật Quân nũng nịu tỏ ý muốn cầu xin Trác Nghiêm Đắc Dụ tha cho Khúc Hồ, đáng tiếc một điều là Trác Nghiêm Đắc Dụ không phải người có lòng từ bi. Ngay khi lời nói vừa dứt thì Nghê Mật Quân chỉ kịp nhìn thoáng qua thanh kiếm vừa vung nhanh lên cao của Trác Nghiêm Đắc Dụ. Khúc Hồ liền lập tức vươn tay ra sau đầu Trác Nghiêm Đắc Dụ và dùng hết sức kéo đầu hắn cúi xuống thấp thật nhanh va chạm mạnh vào trán cô, bàn tay đang chuẩn bị vung kiếm kia cũng liền chùng lại giữa không trung. Nghê Mật Quân lúc này mới nhận ra là Trác Nghiêm Đắc Dụ đang muốn giết nàng ta, vội xanh mặt mà thối lui lại phía sau, may mà có đám tỳ nữ đỡ lấy. Trác Nghiêm Đắc Dụ buông tay ra khỏi cánh tay Khúc Hồ, cô ngã xuống ngay, nhưng lần này khi hắn lên tiếng thì tim Khúc Hồ liền không đập nổi nữa :
-Hạ Mãn Tử Triệt, bước ra đây.
-Tử Triệt … Không … không … - Khúc Hồ hoảng loạn vội ngước nhìn hắn.
Tử Triệt liền đứng dậy ngay, không cần phải che giấu nữa, dù sao thì cũng khó lòng mà qua khỏi ánh nhìn tinh tường của Trác Nghiêm Đắc Dụ, người há hốc đầu tiên là Nhất Tịnh, sau đó là đám gia nhân trong phủ, Trác Nghiêm Đắc Dụ cười nhếch môi đầy ý khinh bỉ :
-Xem ra hoàng cung đang có sở thích cải trang thành nữ nhân rong chơi.
-Gian thần ác ôn nhà ngươi muốn chém muốn giết thì cứ đổ lên đầu ta, Hồ tỷ tỷ không can dự. – Tử Triệt nói, giọng to khỏe nhưng không giấu được nỗi sợ hãi.
Trác Nghiêm Đắc Dụ vừa xoay người nhìn sang hướng Tử Triệt đứng, Khúc Hồ vội vàng giữ chân hắn lại, cô ngẩng đầu nhìn hắn và nói vội vã :
-Vương Gia … đừng giết Tử Triệt, đệ ấy không can dự … chính ta đã bảo đệ ấy cải trang .
-Chính ta cũng là người đã cầu xin tỷ ấy cho ta biết thời gian các ngươi âm mưu tấn công hoàng cung. – Tử Triệt nhận hết tội về bản thân.
-Không đúng, đó là ta phản bội ngài … Vương Gia xin hãy dùng mạng mà đổi mạng … - Khúc Hồ cầu xin.
-Mạng đổi mạng ? – Trác Nghiêm Đắc Dụ nhìn xuống nữ nhân đang ôm lấy chân hắn mà cầu xin.
-Đúng, cầu xin Vương Gia tha mạng cho đệ ấy, xem như ta dùng mạng mình đổi lấy đường thoát thân cho đệ ấy. – Khúc Hồ cầu khẩn.
-Nàng có biết nàng đang là loại người ta căm ghét nhất không, ngang nhiên cầu xin tha mạng cho nam nhân khác với ta, ta thật hoài nghi rằng nàng đang có tình ý gì ? – Trác Nghiêm Đắc Dụ hỏi.
-Không có, ta và đệ ấy chính là hảo tỷ đệ … không hề có tình ý gì … - Khúc Hồ cảm thấy oan ức trong việc này.
-Người trọng tình nghĩa và đầy khí chất như Hồ tỷ tỷ không thể ở cạnh ngươi cả đời, ngươi không hề xứng với tỷ ấy. – Tử Triệt lại thêm dầu vào lửa.
Không khí như địa ngục toát ra từ cơ thể Trác Nghiêm Đắc Dụ, hắn đang giận thêm nữa, Khúc Hồ muốn chết ngay lập tức khi nghe Tử Triệt chọc ngoáy thêm Trác Nghiêm Đắc Dụ. Hắn cười khẽ rồi liền ngồi xuống giữ lấy cổ áo Khúc Hồ và nói :
-Đừng nghĩ là nữ nhân của ta thì ta không dám giết, nàng đã biết rõ mà vẫn cố chạm vào giới hạn, xem ra hôm nay nàng không rơi chút máu thì không vui.
Nói rồi Trác Nghiêm Đắc Dụ liền dùng một con dao nhỏ trong tay áo phóng thẳng đến chỗ Tử Triệt, Khúc Hồ chỉ kịp nghe tiếng Tử Triệt hô khẽ khi bị dao đâm vào trúng vai trái, nhưng Trác Nghiêm Đắc Dụ chưa dừng lại, hắn tiếp tục phóng tiếp một con dao vào vai phải Tử Triệt. Máu từ từ xuất hiện hai bên vai Tử Triệt, Khúc Hồ vội giữ tay hắn lại và nói gần như là khóc :
-Đừng làm như thế, có muốn giết thì giết ta đi, đừng giết những người mà ta quen biết.
-Có trách thì trách là những kẻ này lại quen biết phải nàng. – Trác Nghiêm Đắc Dụ chỉnh lại câu của Khúc Hồ.
-Vậy ta phải làm thế nào thì Vương Gia mới tha cho đệ ấy con đường sống ? – Khúc Hồ hỏi trong thái độ giữ bình tĩnh đến đau cả tim.
-Nàng có thể dùng dao này đâm vào người tiểu tử này thì ta liền để hắn đi mà vẫn giữ được mạng. – Trác Nghiêm Đắc Dụ đưa một con dao nhỏ giống hai con trước ra trước mặt Khúc Hồ.
-Vậy nếu ta tự đâm ta thì chàng có thực hiện giống như lời đề nghị này ? – Khúc Hồ nhìn sang vẻ chịu đựng cơn đau của Tử Triệt, cậu nhóc này còn quá trẻ để chết như thế.
-Mạc Khúc Hồ, ta là người thế nào ắt hẳn nào phải hiểu rõ, nàng dám tự thương tổn bản thân ta liền giết chết tiểu tử này bằng cách ta thích nhất. – Trác Nghiêm Đắc Dụ lạnh lùng đáp.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui