Tử Giang Thế Cô

Quân Dụ toàn thắng trở về Giang Châu, sau đó Trác Nghiêm Đắc Dụ liền ban hành các luật lệ có lợi cho dân chúng, binh sĩ quay về quê hương gầy dựng lại làng mạc rồi lại tiếp tục tham gia vào quân đội. Triều Thương mở ra, Trác Nghiêm Đắc Dụ tăng cường chỉnh đốn lại triều chính, hắn không lên ngôi vua nhưng lại để trống ngôi, quân tướng tò mò nhưng không ai dám hỏi. Bởi, lúc này Trác Nghiêm Đắc Dụ mới bắt đầu dã tâm của hắn “diệt cỏ phải diệt tận gốc” tránh hậu họa sau này, sau lưng Khúc Hồ, Trác Nghiêm Đắc Dụ cho quân tiến đánh lần lượt tất cả các nước chư hầu, dân chúng lầm than vì một lần nữa rơi vào chiến tranh, hắn muốn thống nhất tất cả rồi mới lên cai trị. Hạ Mãn Bạo Uy cũng vì thế mà bị chết do thích khách của Trác Nghiêm Đắc Dụ đưa vào. Hắn đưa hơn hai vạn quân tiến đánh vào Giao Cốc, san bằng tất cả, Thụy Vãn và Bá Tông không thoát khỏi sự truy sát của hắn, bị giết dưới tay Trác Nghiêm Đắc Dụ gần bờ vực. Nguyệt Vân đưa Tử Triệt chạy trốn khắp nơi, cải trang thành ăn mày hòng qua mắt Trác Nghiêm Đắc Dụ, vua Ngụy và Tề lần lượt đều bị chết dưới kiếm của Trác Nghiêm Đắc Dụ, sau đó hắn còn hạ lệnh giết tất cả những người trong cung nếu có ý muốn phản kháng, từ người lớn đến trẻ con đều không tha nếu là người trong hoàng thân.
Đôi tay Trác Nghiêm Đắc Dụ nhuốm đầy máu người, Khương Phản giúp sức hắn trong việc cải cách triều chính, còn những thân cận còn lại đều ra trận cùng hắn. Khúc Hồ lúc này vẫn chưa hay biết gì, vì cô nghĩ chiến sự đã kết thúc, Trác Nghiêm Đắc Dụ ra ngoài suốt 3 tháng nay vì hắn đã dặn người trong phủ nếu cô có hỏi thì bẩm lại là do giải quyết tàn dư của chiến tranh. Đến khi trở về, Trác Nghiêm Đắc Dụ liền cho mở yến tiệc, bá quan văn võ hiện đã quy phục hắn liền niềm nở đến góp vui, Bối Hinh Nhi ra vào phủ như người trong phủ, không còn để tâm thái độ Khúc Hồ. Trác Nghiêm Đắc Dụ cũng mãi mê chiến sự nên cũng quên bẵng cô đi, đến khi yến tiệc tàn là đã tận khuya, Khúc Hồ ngồi ghi chép lại trận chiến gần hết quyển sách mới giật mình vì Trác Nghiêm Đắc Dụ đùng đùng đẩy cửa đi vào. Nô tỳ theo hầu Khúc Hồ liền lui ra và đóng cửa phòng lại, Trác Nghiêm Đắc Dụ ngồi xuống cạnh Khúc Hồ, hắn đưa tay mân mê vài sợi tóc của cô và cười nhẹ :

-Đang nghĩ gì ?
-Không có gì, chàng uống hơi nhiều đấy, mau ngủ đi. – Khúc Hồ nhướn mày nhìn hắn.
-Nàng có ý nghĩ thoát ly khỏi ta thì dẹp đi nhé. – Trác Nghiêm Đắc Dụ nhắc nhở rồi lại dùng tay miết nhẹ vào mặt cô.
-Còn phải xem chàng có dần dần giống ta không đã ? – Khúc Hồ cười nhẹ trêu đùa.

Lương thiện giống Khúc Hồ sao? Trác Nghiêm Đắc Dụ chợt nghĩ rồi lại cười một cách kì lạ, hắn có biết hai từ lương thiện này không nhỉ, dã tâm của hắn trước sau đều như một, đã gần thành công sao lại phải chùn tay. Kéo Khúc Hồ đi lại gần giường, Trác Nghiêm Đắc Dụ liền cúi đầu xuống hôn cô một cách cuồng dã. Khúc Hồ nhíu mày kêu đau thì Trác Nghiêm Đắc Dụ mới nhẹ lại đôi chút, đẩy ngã cô nằm xuống giường rồi chính hắn cũng tự đến. Vuốt khẽ khuôn mặt KHúc Hồ bằng ánh mắt si mê, Khúc Hồ thấy lạnh sóng lưng với lại biểu cảm phong phú trong mắt Trác Nghiêm Đắc Dụ, vừa lột sạch vướng víu trên người Khúc Hồ thì Trác Nghiêm Đắc Dụ cũng chậm rãi cởi bỏ y phục trên người hắn. Khúc Hồ đỏ bừng mặt, dù chẳng phải lần đầu nhìn Trác Nghiêm Đắc Dụ khỏa thân nhưng mà thân thể nam nhân này thật khiến người đối diện nhức nhối nhịn thở. Những vết sẹo chằng chịt, vết mới chồng lên vết cũ nhìn càng thêm quyến rũ. Trác Nghiêm Đắc Dụ hôn lên mắt Khúc Hồ rồi cười khẽ :
-Sao lại đỏ mặt ?

-À … à … thì … không có gì … A … - Khúc Hồ lúng túng nhưng sau đó cô nhíu mày ngay vì Trác Nghiêm Đắc Dụ bất ngờ tiến vào.
Sức bền bỉ của Trác Nghiêm Đắc Dụ trên chiến trường cũng như đang rong ruổi trên người Khúc Hồ, không có điểm dừng. Khúc Hồ yêu Trác Nghiêm Đắc Dụ, chuyện này cũng thừa nhận rồi nhưng mà hiện tại vẫn chưa có câu trả lời thỏa đáng từ hắn. Nhận thấy người dưới thân không tập trung, Trác Nghiêm Đắc Dụ liền dừng lại và xoay lưng Khúc Hồ về phía hắn. Khúc Hồ hoảng hốt, chưa kịp phản đối liền bị tiến mạnh vào từ phía sau, càng về đêm tiếng thở mệt nhọc của Khúc Hồ càng yếu đi, cô không chịu nổi loại yêu thương này của Trác Nghiêm Đắc Dụ. Nhìn người dưới thân gần như sắp ngất nên Trác Nghiêm Đắc Dụ thả chậm tiết tấu lại, hắn lại cúi xuống tìm môi cô dây dưa khá lâu, Khúc Hồ nhíu mày nhìn hắn rồi khẽ lên tiếng muốn dừng lại. Trác Nghiêm Đắc Dụ cười với cô một cách ôn nhu rồi lại kịch liệt vận động, đến khi hắn khẽ rên lên một tiếng thỏa mãn phóng túng tới đỉnh điểm thì ngừng lại. Kéo chăn đắp cho Khúc Hồ rồi ôm chặt cô chìm vào giấc ngủ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận