Tứ Hoàng Tử

Hai người Tứ Thụy một đường cưỡi ngựa, xuyên qua cả rừng cây, đến tận bãi cỏ bìa rừng mới dừng lại. Có lẽ vì cảnh sắc quá đẹp, không nỡ phá hỏng. Tứ Thụy xuống ngựa, buộc Tiểu Hắc vào một thân cây, phóng mắt ra xa nói:

“Phía trước không còn đường nữa, hoa cỏ trải rộng như vậy, nếu còn chạy tiếp e là cánh đồng này bị chúng ta giẫm nát mất thôi”.

Gia Luật Sảo cũng buộc ngựa, đi đến gần chỗ Tứ Thụy, có hơi cười cười:

“Ta cứ cảm thấy con người huynh thật kì lạ. Vì cứu một con gấu mà không ngại đắc tội với người khác, lại có thể thản nhiên ra lệnh ăn thịt gấu mẹ. Huynh muốn cưỡi ngựa đi khắp thiên hạ, lại sợ vó ngựa giẫm phải cỏ non?”.

Tứ Thụy ngẩng đầu nhìn trời, phía trên đầu mây chậm rãi tan ra, lại chậm rãi tụ lại. Ánh mắt hắn rất chăm chú, giống như đang tưởng tượng hình dáng những đám mây kia trông giống con vật gì. Một cơn gió lớn từ hướng nam thổi tới, hắn nhắm mắt, khóe miệng cong cong, giang rộng hai tay:

“Thỉnh thoảng ta cũng không hiểu được chính mình”.

Phải, nếu hắn không tiếp tục chần chờ, dứt khoát rời khỏi kinh thành, cũng không nhất định sẽ xảy ra chuyện gì. Ngược lại, bớt đi hắn, khuyết đi một vị trí, cuộc chạy đua để ngồi lên vương vị kia có lẽ sẽ quyết liệt hơn, nhưng cũng sẽ kết thúc sớm hơn. Cho dù cuối cùng ai là người thắng cũng sẽ không làm hại thái hậu và hoàng thượng. Còn kẻ thua nếu có phải trả giá bằng tính mạng, cũng là hậu quả mà người đó bằng lòng chấp nhận một khi đã quyết định tranh giành. Đã như vậy, sao hắn còn chưa chịu rời đi? Là lưu luyến điều gì? 


Hắn còn đang chìm đắm trong suy nghĩ mờ mịt, bỗng có tiếng hét lên “cẩn thận”, liền ngay sau đó thân thể bị đẩy mạnh sang một bên. Tứ Thụy mở bừng mắt nhìn thấy một mũi tên cắm sâu xuống đất. Nếu vừa rồi hắn vẫn còn đứng yên ở đấy, nhất định đã bị một tiễn xuyên tim lấy mạng rồi. 

Gia Luật Sảo nhìn phía trước xuất hiện một đám người áo đen bịt mặt, lại thấy trong tay Tứ Thụy không có binh khí thì chụp lấy thanh kiếm của mình bên lưng Tiểu Nhung, ném cho hắn. 

Tứ Thụy liếc mắt nhìn Gia Luật Sảo, lại nhìn thanh kiếm trong tay, ai cũng biết hắn là kẻ vô dụng, không mang binh khí là bởi vì không biết sử dụng. Người kia lại còn đưa kiếm cho hắn? Là biết hắn có thể dụng kiếm sao? Nếu là như vậy, đám người kia có khi nào do chính Gia Luật Sảo mang đến để đối phó hắn? Không đúng, nếu muốn giết hắn vừa rồi đã không cần cứu hắn làm gì. Tứ Thụy thầm mỉa mai bản thân, ở trong cung quá lâu, khiến hắn hình thành thói quen lúc nào cũng đề phòng, học cách nghi ngờ trước rồi mới tin tưởng. Lại nói Gia Luật Sảo kia, đem thanh kiếm duy nhất đưa cho hắn, đơn thuần là vì lo lắng nên không thèm tính toán mà thôi. 

Đám người áo đen đã tiến đến gần, hắn liền nhét trả thanh kiếm vào tay Gia Luật Sảo, đồng thời trong nháy mắt rút phi đao trên người phóng ra, mắt nhìn chằm chằm kẻ địch, nói với người bên cạnh mình:

“Ta có phi đao. Huynh tự cẩn thận”.

Trước mặt có hơn hai mươi kẻ, vừa chết mất hai bởi phi đao của Tứ Thụy. Hắn không sợ đánh không lại những kẻ này, nhưng Gia Luật Sảo là vương gia của nước khác, nếu xảy ra chuyện trên quốc thổ bọn họ, chỉ e không dễ ăn nói. Bọn người kia không cho hắn có cơ hội suy tính, đã đồng loạt xông tới, sát khí phủ khắp đồng cỏ, những cánh hoa vừa rồi còn rung rinh đón gió, nay cũng sợ hãi mà run rẩy. Hai con ngựa gõ móng liên hồi, muốn bứt dây đến bảo vệ chủ. 

Phi đao của Tứ Thụy tuy lợi hại, nhưng không phải vũ khí thích hợp đánh cận chiến. Địch nhân đều là những kẻ có kinh nghiệm, không hề cho hắn có cơ hội kéo giãn khoảng cách, lại thấy hắn không có binh khí thì phần đông đều chọn hắn làm mục tiêu tấn công. Gia Luật Sảo bên kia thấy tình hình Tứ Thụy không ổn thì lòng nóng như có lửa đốt, kiếm trên tay càng ra chiêu mạnh mẽ, đối với kẻ địch không chút nhân nhượng. Nhưng những kẻ này có người sai khiến, chuẩn bị mà đến, võ công đều không phải hạng tầm thường. Gia Luật Sảo không cách nào đi ứng cứu.


Tứ Thụy ngược lại thở phào, chỉ cần kẻ địch không gây nguy hại đến tính mạng  Bình Vương thì hắn không sợ bọn chúng nhằm vào mình. May mắn Gia Luật Sảo thực sự là kẻ có bản lĩnh lớn, võ công có thể nói so với Tứ Thụy không suýt soát bao nhiêu. 

Một kẻ có vẻ là tên cầm đầu, lợi dụng lúc những kẻ khác vây lấy Tứ Thụy, liền vung kiếm đâm tới. Thanh trường kiếm to và dài hơn những thanh kiếm khác, chuôi kiếm bằng kim loại, trông thì biết trọng lượng không nhẹ, nhưng kẻ đó lại dễ dàng ra chiêu không chút khó khăn. Lực cánh tay, nội lực chắc chắn không nhỏ, tuổi tác khẳng định đã qua ba mươi. Khi ánh kiếm lóe sáng rọi lên gương mặt Tứ Thụy, động tác kẻ cầm đầu khẽ khựng lại một giây, tất cả những người xung quanh cũng bị hơi thở lạnh lẽo đột nhiên bùng lên đó làm cho đau buốt như kim châm toàn thân. Khi bọn chúng phản ứng lại, Tứ Thụy đã đứng trên mũi kiếm kẻ cầm đầu. Bàn tay cầm kiếm của kẻ nọ có chút run run, không phải vì trọng lượng trên tay gia tăng, mà vì cặp mắt cậu thiếu niên đang đối mặt với gã quả thực lạnh đến cực điểm. Gã phải cắn rách môi, khiến bản thân tỉnh táo lại để không phải bỏ chạy. Tứ Thụy nhẹ nhàng đứng trên cao, đầu hơi cúi, giọng nói vẫn bình thường, nhưng vào tai kẻ địch lại không khác gì lời tuyên án tử hình:

“Kẻ sai các ngươi đến, cho rằng chỉ dựa vào các ngươi có thể giết được ta ư? Vài mạng thế này còn không đủ máu để tưới hoa cỏ ở đây đâu”.

Tứ Thụy lời chưa dứt, thân người đã như tia chớp, lộn nhào đứng ngay sau kẻ cầm đầu. Kẻ nọ phản ứng cũng rất nhanh nhạy, xoay người vung kiếm muốn chẻ ngang Tứ Thụy làm hai nửa. Đáng tiếc, lại chậm mất nửa nhịp. Trong sát na, kiếm chỉ đi được nửa đường, đầu kẻ nọ đã bị vặn ngược, mắt gã trợn trừng như muốn bò ra khỏi hốc. Tứ Thụy lập tức cướp lấy thanh kiếm. Một chiêu duy nhất, năm cái đầu khác đồng loạt rơi xuống đất. Không một kẻ nào trước khi chết kịp kêu một tiếng.

Địch nhân tổng cộng còn mười kẻ. Tứ Thụy đã không còn lo lắng, ung dung đi từng bước chậm rãi về phía bọn người áo đen. Khóe môi hắn cong cong, hai bên má còn có hai lúm đồng tiền, xinh đẹp hơn bất kì đóa hoa nào xung quanh. Nhưng lại khiến địch nhân của hắn rét lạnh. Khi nhận lệnh, bọn chúng nhất định không ngờ rằng mục tiêu ám sát lại có võ công cao đến mức này. 

Một kẻ không biết lấy ra vật gì, đưa lên môi thổi, Tứ Thụy liền dùng tay trái rút phi đao xuyên thủng cuống họng kẻ kia. Nhưng tiếng còi gọi đồng bọn của kẻ vừa chết đã kịp vang lên. Hắn thầm hô không ổn, không quay đầu la lên:


“Gia Luật huynh, kẻ địch còn có viện binh. Huynh mau đi trước”.

Gia Luật Sảo là nam nhân lớn lên trên thảo nguyên. Anh ta có thể đầu rơi máu chảy, nhưng không thể quay lưng bỏ chạy. Đặc biệt là khi sau lưng có người của mình. Tứ Thụy thấy không khuyên được thì cũng hết cách, chỉ có thể tăng thêm lực tay, muốn mau chóng giải quyết những kẻ còn lại. Khi xung quanh ngoài Tứ Thụy và Gia Luật Sảo, chỉ còn ba kẻ thì một đám người khác đã kéo tới. Nhân số lần này đông đến đáng giận! Gần năm mươi kẻ hướng về phía này đánh tới. 

Bọn họ đánh nhau suốt một canh giờ. Trên đầu vai Gia Luật Sảo đã có vết máu. Tứ Thụy không bị thương nhưng động tác đã không còn duy trì được như lúc đầu, hô hấp đã có chút rối loạn. Hắn phải đánh nhau liên tục, mỗi giây đều phải vừa công vừa thủ cẩn thận, bởi vì chỉ cần lơ là nửa giây sẽ lập tức bị kẻ địch lợi dụng sơ hở. Mùi tanh của máu người ngày càng nồng đượm. Hai người Tứ Thụy đã bị dồn ép ra tới rìa cánh đồng. Những hoa những cỏ mà hắn sợ vó ngựa dẫm nát, đã sớm tan hoang cả vùng rộng lớn. 

Tứ Thụy trong lòng lo lắng, muốn rời đi phải giết hết những kẻ này, nhưng địch nhân vẫn còn quá đông. Đúng lúc này ba kẻ áo đen đồng loạt ra chiêu hiểm, hắn không thể cường ngạnh ngăn đón, chỉ có thể lùi thật nhanh về phía sau. Nhưng bởi vì nơi bọn họ đang đứng, xung quanh là những thân lau cao ngang người rậm rạp, hắn lại tập trung đối phó kẻ địch, không nhận ra sau lưng chính là vực thẳm. Tứ Thụy trong lúc rơi xuống, cắn răng cắm mạnh thanh trường kiếm vào vách đá để giảm tốc độ rơi. Kim loại va chạm vào đá tóe ra ánh lửa, âm thanh ma sát vang lên chói tai. Đồng thời phía trên một bóng người khác cũng rơi xuống. Hắn ngẩng đầu, là Gia Luật Sảo. Anh ta không phải rơi, mà là nhảy theo xuống. Gia Luật Sảo cũng cắm thanh kiếm của mình vào vách đá, khoảng cách với Tứ Thụy không xa.

Tứ Thụy cúi đầu nhìn xuống dưới, vách đá này quá cao, không thể liều mạng buông tay nhảy xuống. Nếu là bình thường còn có thể, nhưng hắn cùng kẻ địch quần thảo cả canh giờ, khí lực sớm đã cạn kiệt gần hết. Gia Luật Sảo cũng không khá hơn, trên vai còn bị chém một nhát. Hắn còn chưa nghĩ ra biện pháp chu toàn, mũi kiếm đã rời khỏi vách đá. Thanh trường kiếm này vốn nặng gấp ba kiếm bình thường, hắn không quen dùng, lại sử dụng nó để đánh nhau lâu như vậy, cánh tay đã sớm tê rần, kiếm không thể cắm sâu vào đá. Tứ Thụy vứt kiếm, muốn trong thời gian rơi xuống tìm chỗ bám thích hợp để chộp lấy. Còn chưa kịp đưa tay ra, bóng người phía trên đã lao xuống. Gia Luật Sảo có thể đuổi kịp Tứ Thụy, có lẽ đã đạp chân vào vách đá mượn trợ lực xoay đầu gia tăng tốc độ. Anh ta không quan tâm đến thanh kiếm của mình vì không muốn mất thời gian để rút kiếm ra khỏi đá. 

Gia Luật Sảo vòng hai cánh tay ôm lấy Tứ Thụy một đường rơi thẳng xuống, lại xoay người để thân thể Tứ Thụy ở phía trên, dùng lưng anh ta để tiếp đất. Tứ Thụy bị hành động của Gia Luật Sảo làm bất ngờ, không kịp phản ứng, trong không trung cũng không thể đẩy anh ta ra, mà cơ thể hắn vốn không còn nhiều sức lực, hai cánh tay kia lại như gọng kìm giữ chặt Tứ Thụy.

Âm thanh trầm đục vang lên, người bên dưới hự một tiếng, phun một búng máu lên người Tứ Thụy, cánh tay kia cũng đã buông ra. Hắn vội vàng ngồi dậy, xoay người lo lắng gọi:

“Gia Luật huynh?”.


Gia Luật Sảo mày kiếm nhíu chặt vì đau đớn, khó nhọc mở miệng:

“A Thụy, huynh không sao chứ?”.

Nếu không phải nể người trước mặt đang bị thương, hắn đã nắm lấy vai anh ta mà lắc, hỏi xem tại sao anh ta lại hành động thiếu suy nghĩ như vậy. Hắn cho dù rơi xuống cũng không đến mức nguy hiểm, chỉ cần dùng tay bám vào vách đá rồi nghĩ cách trượt dần xuống đáy vực là được. Cùng lắm là xây xát ngoài da. Người kia lại cứng rắn dùng thân thể bảo vệ hắn. Bị thương rồi còn nằm đó mà lo lắng Tứ Thụy có làm sao không. Hắn không sao, hắn chỉ tức giận mà thôi! Thật muốn bổ não người này ra xem anh ta có phải hay không bị ấm đầu rồi? 

Tứ Thụy vừa kiểm tra thương tích của Gia Luật Sảo vừa nói:

“Huynh chắn cho ta, ta còn có thể bị gì sao? Lúc nào huynh cũng hành động hấp tấp như vậy?”.

Lúc đưa kiếm của anh ta cho hắn, lúc nhảy theo hắn xuống vực, hay lúc bất chấp lao xuống đỡ hắn, mọi thời điểm anh ta đều không dùng đến lý trí. Gia Luật Sảo nghe hắn nói không sao thì mới ngừng lo lắng, trên mặt lại có chút lúng túng:

“Ta sợ huynh bị thương… không kịp suy nghĩ nhiều”.

Tứ Thụy bất đắc dĩ, thở dài. Hắn ngẩng đầu, sắc trời đã dần tối lại. Bọn người kia không biết có đuổi theo truy sát hay không, trước tiên phải tìm nơi an toàn để qua đêm. Gia Luật Sảo bị nội thương không nhẹ, vai còn đang chảy máu, không thể di chuyển để tìm cách trở về được.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận