Nhìn kỹ ảnh chụp một lúc lâu cô mới nhớ ra hình như đây là ảnh chụp của Triệu Hướng Hải lúc xảy ra chuyện.
Nữ trợ lý quan sát lại một lần nữa, phát hiện chuyện khởi xướng lần này là do fans của Phó Chu Minh.
Fans của Phó Chu Minh và Tống Tu luôn đối đầu với nhau một mất một còn, thường xuyên cấu xé nhau trên Weibo, tranh cãi không màng trời cao đất dày.
Mà bộ điện ảnh 《 Trục Phong 》này vốn là của Phó Chu Minh, nhưng đến cuối lại đổi thành Tống Tu, khiến fans hai nhà lập tức nổ lên một cuộc chiếc lớn.
Hiện tại fans của Phó Chu Minh đem ảnh chụp này ra, phóng to hình ảnh Triệu Hướng Hải khoác áo lên cho Tống Tu, còn cố tình xào nhiệt độ, xào lên tin tức Tống Tu có kim chủ, bán mông để thượng vị.
Đám fan này thật sự đã phát rồi rồi, lại còn bắt đầu dò tìm thân phận của Triệu Hướng Hải, mà lại tìm ra càng ngày càng nhiều.
Nữ trợ lý xem xong liền kinh hãi, vừa buông điện thoại xuống thì thấy Tiêu Diệp đi từ trong cục cảnh sát ra.
Tiêu Diệp mở cửa xe, sau đó ngồi vào trong.
Nữ trợ lý nhỏ giọng nói: "Tiêu tổng, hiện tại ngài muốn về công ty?"
"Đến công ty lấy chút đồ, sau đó đi tới bệnh viện thăm Hải ca." Tiêu Diệp yên lặng nhìn đằng trước: "Lái xe đi."
Trợ lý dạ một tiếng, vừa định khởi động xe thì chợt dừng tay lại.
Tiêu Diệp nhíu mày: "Làm sao vậy?"
"Tiêu tổng, ngài nhìn cái này đi." Nữ trợ lý do dự đưa điện thoại tới trước mặt Tiêu Diệp.
Hắn bèn nhận lấy điện thoại, nhìn qua liền thấy.
Trong đó là ảnh chụp khi Triệu Hướng Hải đi cạnh Tống Tu, thần sắc trên mặt hắn tức khắc trở lên lạnh lùng.
Khi hắn vừa nhìn thấy tiêu đề của ảnh chụp vậy mà là: "Kim chủ thương giới họ Triệu thân mật cùng với tiểu thịt tươi họ Tống, trộm hẹn họ tại phim trường, ngọt ngào phát đường." loại chó má này, sắc mặt của hắn càng trở lên xanh mét tái nhợt.
Thân mật? Trộm hẹn hò? Còn ngọt ngào phát đường? Đây là tìm chết đúng không!
Tiêu Diệp gắt gao siết chặt điện thoại, nữ trợ lý bỗng nhiên lo lắng không biết điện thoại của mình có khi nào sẽ bị vỡ vụng không?
"Ai làm?" Trong giọng của Tiêu Diệp đã hừng hực lửa giận: "Ai làm ra loại tin này!"
Nữ trợ lý thở dài, đem những hiểu biết của bản thân nói hết cho Tiêu Diệp nghe.
Tiêu Diệp cắn chặt răng, tức giận không hề nhẹ.
Phó Chu Minh, Phó Chu Minh, con mẹ nó lại là Phó Chu Minh!
Hiện tại hắn đã hiểu rằng nâng đỡ Phó Chu Minh, hơn nữa còn ái muội mập mờ với cậu ta là hành vi ngu xuẩn đến cỡ nào!
Nợ phong lưu này quả thực dơ bẩn như vũng bùn lầy hôi thối, vất vả lắm mới rút chân ra được thì chân cũng đã bẩn theo nó rồi.
"Tiêu tổng, phải xử lý thế nào bây giờ?" Nữ trợ lý nhẹ nhàng dò hỏi.
"Xóa tin, đè nhiệt độ xuống." Ánh mắt của Tiêu Diệp hiện lên tia âm lãnh: "Nhất định không thể để chuyện này lan rộng ra.
Quan trọng nhất là không được làm lộ thân phận của Hải ca, hiểu chưa?"
Nữ trợ lý gật đầu: "Tôi hiểu rồi."
Tiêu Diệp trở lại công ty lấy văn kiện cần xử lý trông ngày rồi bay nhanh tới bệnh viện.
Triệu Hướng Hải đang nằm trên giường bênh, trước mặt còn có một cái notebook, anh đeo mắt kính, vô cùng chuyên chú làm việc.
Tiêu Diệp nhẹ nhàng bước đến bên người anh: "Hải ca."
Triệu Hướng Hải ngẩng đầu: "Tới rồi?"
Tiêu Diệp ừ một tiếng, ngồi bên mép giường của Triệu Hướng Hải.
"Chuyện đó điều tra thế nào rồi?" Triệu Hướng Hải gõ bàn phím, thuận miệng hỏi: "Điều tra ra ai ở sau lưng phá rối chưa?"
"Hiện tại còn chưa tra ra, chỉ là em có hoài nghi một số người." Tiêu Diệp trầm giọng nói: "Mấy tên kia rất cứng miệng, không chịu nói ra."
"Vậy à?" Triệu Hướng Hải dừng tay một lát, ánh mắt hiện lên một tia khôn khéo: "Đến mức này rồi mà còn không chịu nói thật."
Tiêu Diệp lặng lẽ cầm tay Triệu Hướng Hải: "Hải ca, anh yên tâm, em sẽ nhanh chóng giải quyết chuyện này."
Triệu Hướng Hải nhẹ giọng ừ một tiếng.
Ở bệnh viện nghỉ ngơi lâu như vậy, anh cũng khôi phục được kha khá, ngày mai là có thể xuất viện rồi.
Tâm tình dạo này của anh cũng tốt hơn không ít, thấy Tiêu Diệp cũng không trưng ra khuôn mặt lạnh, ngược lại còn xoay máy tính sang một bên, nhìn Tiêu Diệp cười: "Trước tiên, cậu xem cái này đã."
Tiêu Diệp vừa nhìn lên màn hình liền sửng sốt.
Trên màn hình là tin bát quái của Triệu Hướng Hải và Tống Tu.
"Tôi cũng không nghĩ tới chuyện này còn trực tiếp xả lên đầu tôi." Triệu Hướng Hải lắc lắc đầu: "Thật sự rất bất ngờ."
"Anh biết rồi?"
"Lúc việc này vừa mới tuôn ra thì trợ lý Vương đã cho tôi biết." Triệu Hướng Hải nhíu mày: "Đám fans này cũng thật có ý tứ."
Tiêu Diệp nghiêm túc nói: "Anh yên tâm, em đã tìm người đi xử lý, sẽ không tạo phiền toái cho anh."
"Không cần cậu đâu." Triệu Hướng Hải hừ nhẹ: "Giới giải trí này quanh co lòng vòng, tôi so với cậu thì thành thục hơn không ít.
Muốn xử lý loại chuyện này, tôi tự có biện pháp."
Tiêu Diệp nhìn một bên mặt cảu Triệu Hướng Hải một lúc lâu rồi cúi đầu.
"Thật xin lỗi." Hắn nhẹ giọng nói: "Chúng ta đã chia tay nhau, vậy mà tất cả phiền toái mà anh dính phải đều là do chuyện của em và Phó Chu Minh.
Đều do em."
Triệu Hướng Hải khinh khỉnh liếc hắn một cái: "Hiện tại mới biết hối hận?"
Tiêu Diệp liếc liếc khóe mắt, ngồi gần lại một chút rồi nhẹ nhàng dựa vào bên người của Triệu Hướng Hải, nhỏ giọng nói: "Hối hận, đương nhiên là hối hận, em hối hận đến mức ruột gan đều sắp đứt đến nơi rồi."
Triệu Hướng Hải buông máy tính ra, khẽ lắc đầu.
Tiêu Diệp dựa vào cổ của anh: "Về sau loại chuyện em mập mờ với người khác, hay là nâng sủng một người khác, dù là một chuyện cũng sẽ không có."
"Thật không?"
"Hải ca, về sau em sẽ chỉ yêu một mình anh." Tiêu Diệp thỏa mãn ngửi mùi hương thoang thoảng trên người của Triệu Hướng Hải: "Được không anh?".