Tư Hôn Mật Ái – Bà Xã Vip FULL


" chúng ta nói rồi mà.

" trong miệng Chử Nguyệt Tình vẫn luôn lập lại những lời này , Chử Đồng nhìn về phía lầu hai , Giản Trì Hoài đứng ở đó , thân hình thon dài , khí vũ hiên ngang , cô không muốn nhìn , nhưng lại kéo không nổi người bên cạnh .
" chị , mưa lớn như thế , chị cũng xem một chút em a , em không có che dù đâu.

"
Chử Nguyệt Tình hướng cô nhìn , chợt đưa tay tóm lấy cái ô đưa về phía Chử Đồng , " em trở về đi thôi , tự mình chị chờ ở nơi này.

"
Cô trước kia thế nào không có phát hiện chị mình một lòng một dạ như vậy ? Chử Đồng thở dài , luôn miệng khuyên lơn , " chị , anh ta nếu thật muốn gặp chị , cũng sẽ không thèm bước xuống dưới , huống chi lúc này hơn nửa đêm để cho chị một mình chạy đến , đây coi là chuyện gì ? "
" không thể trách anh ấy , là chị tự bỏ chạy ra đây , " Chử Nguyệt Tình miệng đầy kiên trì , " Đồng Đồng , hai em cũng đã chia tay , có một số việc cũng đừng xía vào.

"
Hai người chen đầu ở phía dưới cái ô , mưa lại rơi xuống nặng hạt như vậy , ống quần và bả vai Chử Đồng ướt nhẹp , kéo lại kéo không nổi chị mình , Chử Đồng chỉ có thể cùng đứng ở bên cạnh cửa sắt nói với người trông cửa , " anh nói với anh ta một tiếng , thấy mặt liền đi.

"
Người kia đối với cô vẫn xưng hô như cũ , " Thiếu phu nhân, người đừng làm khó dễ tôi , lời này là Giản tiên sinh đã nói ra , hôm nay ai cũng không thể vào cái cửa này.

"
Trong lòng Chử Đồng lửa giận khó nén nhịn hơn nữa , " nếu không cho phép vào cửa , tại sao còn bảo chị tôi tới đây ? Chị ấy căn bản không biết Giản Trì Hoài ở nơi này !"
Người đàn ông kia che dù , mặt vô biểu cảm hướng hai người nhìn mắt , " các người nên là trở về đi thôi.

"
Chử Đồng nắm bả vai Chử Nguyệt Tình , " chị.

"
Chử Nguyệt Tình đứng lâu , hai chân như nhũn ra , hai tay treo trên hàng rào cửa sắt , một bộ dáng sắp không nhịn được , nhưng ngoài miệng vẫn là kiên cường nói , " không thấy được anh ấy , chị không trở về.

"
Giản Trì Hoài nhìn một màn này dưới lầu , anh quơ điện thoại di động cầm trong lòng bàn tay , xoay người đi xuống lầu.

Chử Đồng vừa ngẩng đầu , không thấy bóng dáng người đàn ông , cô đem tán ô nghiêng về đầu vai Chử Nguyệt Tình , đôi chân bị mưa ướt trải qua gió thổi , lạnh đến nỗi run lên một trận.

Giản Trì Hoài che ô từ trong nhà đi ra, giày da màu trắng thong thả đạp từng bước nhỏ trong sân , trên tán ô chỉ thấm chút ít nước mưa , anh từ đằng xa bước tới , đối mặt cô ngoài cửa trông thật nhếch nhác , anh thì lại một dáng vẻ ko nhiễm chút bụi trần .
Chử Đồng cắn chặt hàm răng , đợi đến khi Giản Trì Hoài đi tới trước mặt , hai tay Chử Nguyệt Tình cầm cửa sắt lay động , " để cho tôi đi vào có được không ? "
Tầm mắt Giản Trì Hoài từ trên mặt Chử Đồng nhìn qua , anh liếc Chử Nguyệt Tình một chút , " cô nói muốn gặp tôi.

"
" vâng.

" Chử Nguyệt Tình không chút do dự gật đầu một cái .
" bây giờ gặp được rồi , cô có thể đi về.

"
Chử Nguyệt Tình nghe vậy , tự nhiên không thể tiếp nhận , " tôi muốn nói chuyện với anh , có được không ? " Chử Nguyệt Tình nhìn lấm lét bốn phía , " nơi này chính là nhà của anh sao ? Trong sân cũng có hoa tường vi đúng ko ? "
" Chử Nguyệt Tình , " Giản Trì Hoài lấy một âm thanh lãnh đạm bình thản , " cô đúng là điên rồi , hơn nửa đêm chạy tới , cũng không sợ bị người khác chơi đùa thành cái dạng gì.

"
" anh ở tại Bán đảo hào môn , là chính anh nói với chị tôi đi ? " Chử Đồng bất thình lình chen vào một câu nói .
Ánh mắt Giản Trì Hoài nhẹ liếc hướng cô , " đúng vậy , ko tốt hơn để cho cô ta một mình ở bên ngoài tự tìm đi ? "
" anh luôn là để ý tới , " Chử Đồng không khỏi cười lạnh , " chuyện đã như vậy , để cho chị tôi đi vào trong , không làm khó dễ anh cái gì chứ ? "
" Chử Đồng , giữa chúng ta còn có quan hệ gì sao ? " Giản Trì Hoài một tay cắm ở bên trong túi quần , Chử Đồng bị lạnh đến phát run lẩy bẩy , đầu vai người đàn ông khoác chiếc áo len , cả người nhìn qua rất nhàn hạ thong thả , mà khẩu khí lại bức người đến khiếp sợ , Chử Đồng mím chặt cánh môi , hướng Chử Nguyệt Tình bên cạnh nhìn , " chị , chúng ta trở về có được không ? Chị xem, cũng nhìn thấy mặt rồi , chúng ta hôm nào trở lại.

"

Chử Nguyệt Tình không nghe , hai tay nắm hàng rào không chịu buông ra, khóe miệng Giản Trì Hoài nhẹ kéo lên , tầm mắt rũ xuống nhìn chằm chằm dưới chân mình , anh thờ ơ mở miệng , " không cần hôm nào , qua khỏi hôm nay , ngày mai tôi có thể phải đi công tác.

"
" anh --" Chử Đồng hận đến nghiến răng nghiến lợi , quả nhiên , Chử Nguyệt Tình nghe được hai chữ ' phải đi' , lập tức bất bình đứng lên , " anh muốn đi đâu ? Muốn đi bao lâu ? Có phải lại muốn tránh tôi hay ko ? Tại sao các người đều không muốn gặp tôi , anh cũng chê tôi đầu óc không rõ ràng lắm có phải hay không ? "
Chử Đồng nghe được câu này , vội vàng ôm lấy Chử Nguyệt Tình , " chị , chị đừng như vậy ......"
Chử Nguyệt Tình chợt đẩy Chử Đồng đi , thân thể cô mặc dù suy yếu , khí lực lại rất lớn , Chử Đồng lui về phía sau mấy bước , ô trong tay rơi xuống bên chân , chân sau cùng đạp vào bên trong bồn hoa.

Chử Nguyệt Tình hướng cô nhìn , thấy Chử Đồng thiếu chút nữa ngã xuống , cô có chút tay chân luống cuống , mưa rơi không che giấu , không chút kiêng kỵ rơi vào trên thân hai người.

Chử Đồng thật vất vả đứng vững gót chân , mưa từng hạt nện ở trên mặt , tựa như một cái tay nhỏ bé ở trên mặt cô táp tới , cô lau chùi đôi mắt , tận lực để cho tầm mắt mình rõ ràng .
Chử Nguyệt Tình đứng ở cửa sắt trước mặt , giống như một đứa bé đã làm sai chuyện gì , hai tay nắm vạt áo lôi kéo , ánh mắt khoá chặt Chử Đồng , chính là không nói lời nào , Chử Đồng thấy cô như vậy , trong lòng cũng khó chịu , " chị , chị không thể tiếp tục như vậy , người đàn ông này không phải là của chị , chị không đáng phải ......"
Chử Nguyệt Tình hướng cánh cửa kia bước lại gần hơn một bước , trên mặt có bi thương hướng bên ngoài lan tràn , " không phải của chị , là của em sao ? "
Chử Đồng trong lòng bị đâm một cách hung hăng , cô cũng không phải người sắt , cô mặc dù bảo mình kiên cường , nhưng cô nơi nào trải qua đau đớn như vậy hết lần này đến lần khác ? Tóc, quần áo , toàn thân cũng ướt đẫm , Chử Đồng đứng tại chỗ không nói lời nào , Chử Nguyệt Tình cũng vậy , Chử Đồng hướng cô nhìn , cô thì đem ánh mắt hướng đến Giản Trì Hoài .
Người đàn ông cánh tay giơ cao , duy trì động tác đứng như vậy hồi lâu , anh thấy quần áo Chử Đồng dính sát vào trên người cô , cô sợ nhất bị lạnh , chưa tới mùa đông liền muốn ngày ngày ngồi bên trong phòng máy điều hòa không khí , bàn tay Giản Trì Hoài nắm lại , ánh mắt tụ lạnh như băng , một tầm mắt không rời , nhìn về phía Chử Nguyệt Tình trước mặt .
Chử Nguyệt Tình cũng không có chỗ nào tốt hơn , đôi môi run rẩy , lời nói cũng nhanh chóng không nói ra nổi , " tôi muốn ......"
Ánh mắt Giản Trì Hoài thấy Chử Đồng tới đây , một bước một đau đớn , tựa như cầm quả chuỳ đầy gai bén nhọn ghim vào tim của anh.

Vốn chỉ là muốn cho Chử Đồng nhận rõ thực tế , coi như bọn họ nói chia tay , cô chỉ mang theo Chử Nguyệt Tình , cũng đừng nghĩ đến việc phủi sạch quan hệ với anh.

Mà biểu hiện của Chử Nguyệt Tình đây , quả nhiên không để cho anh thất vọng , chẳng qua là anh lại không nhìn nổi Chử Đồng như vậy , đau lòng, thương tiếc , các loại tâm tình gần gũi ko hiểu nổi toàn bộ nổi lên .
Chử Đồng nắm bả vai chị cô lần nữa , " chị ......"
Lời vừa nói ra khỏi miệng , giọng run rẩy vô cùng , sắc mặt vốn cũng không đẹp mắt , lúc này càng thêm lộ ra tái nhợt.

Nhếch nhác đầy mặt tản không ra nổi , tóc từng lọn ướt nhẹp dính vào trên mặt , hạt mưa theo cổ áo len rơi xuống đất , Giản Trì Hoài cảm thấy hô hấp cũng nhiễm chút buồn bực , anh không nhìn nổi cô như vậy , trái tim cũng không cách nào cứng rắn nữa.

Anh xoay người , " mở cửa.

"
Người đàn ông canh giữ ở bên cạnh hướng anh nhìn , " dạ.

"
Sắc mặt Chử Nguyệt Tình rõ ràng vui mừng , cô buông tay ra , mặt mũi chờ đợi , trong lòng của Chử Đồng lại tràn đầy bi thương , chị cô hôm nay như vậy , không nhận cha mẹ không nhận em gái , chỉ nhận Giản Trì Hoài , cứ thế này mãi về sau , bệnh của chị cô có thể tốt lên sao ?
Cửa sắt được mở ra , Chử Nguyệt Tình dẫn đầu đi vào trong , bước chân nhẹ lướt mau , một chút đều không có dáng vẻ do dự.

Chử Đồng đành phải đi theo phía sau cô , hai người đi vào trong nhà , Chử Nguyệt Tình khom lưng thay xong dép , trên người tất cả đều là nước , cô co quắp đứng ở cửa , " Đồng Đồng , làm sao bây giờ ? Như vậy đi vào có tốt ko ? "
" vậy chúng ta về nhà.

"
" không , " Chử Nguyệt Tình nghe được hai chữ ' về nhà' , rất là bài xích , cô bước nhanh đi vào trong , bên trong nhà không khí ấm áp ùa tới mặt , Chử Đồng lại rùng mình một cái , một bộ quần áo ướt dính nhơm nhớp , cả người đều khó chịu .
Giản Trì Hoài ngồi trên ghế sa lon , Chử Nguyệt Tình tò mò nhìn lấm lét bốn phía , Chử Đồng đối với nơi này hết thảy cũng không xa lạ gì , chẳng qua là theo sát chị mình .
Người đàn ông ngẩng đầu lên , ánh mắt nhìn về phía Chử Đồng , " trước tiên đi thay quần áo.

"
Chử Nguyệt Tình hướng Chử Đồng liếc nhìn , " tại sao anh ấy lại nói như vậy ? "
" chị, chị theo em lên lầu thay quần áo trước , lời còn lại đợi tí nói tiếp.

" Chử Đồng kéo cánh tay của Chử Nguyệt Tình , tiếp tục như vậy không ngã bệnh mới là lạ.

Nhưng là Chử Nguyệt Tình lại cố chấp không muốn cất bước , cô đi tới khay trà trước mặt , biết trên người mình bị ướt , cũng không ngồi xuống , chẳng qua là nhìn chằm chằm Giản Trì Hoài , " thì ra là anh ở nơi này cách chỗ ở bây giờ của tôi cũng không xa , gọi xe một lúc là đến.

"
Giản Trì Hoài hai tay đan nhau , ánh mắt vẫn cố định ở trên người Chử Đồng , " thích mặc quần áo ướt sũng có phải hay không ? "
Chử Đồng thấy Chử Nguyệt Tình không có ý tứ muốn đi ngay lập tức , cô xoay người lên lầu , Giản Trì Hoài cho là cô là đi thay quần áo , nhưng không nghĩ mới hơn ba hai phút cô đã đi xuống tới , trong tay ôm hai cái áo khoác dày cùng một cái khăn tắm , cô đem một cái áo khoác trong đó cho Chử Nguyệt Tình phủ lên , lại đem khăn tắm cho cô , " lau tóc một chút , cũng dính ướt hết rồi.

"

Chử Nguyệt Tình che kín áo khoác , ngồi vào ghế sa lon , trong mắt trong lòng tất cả đều là Giản Trì Hoài , đến tay cũng không có đưa ra , Chử Đồng đem khăn tắm để hướng bên cạnh , cầm lên chiếc áo khoác còn lại mặc vào .
Hai chị em ngồi ở cùng bên , Chử Đồng kéo chặt cổ áo , đem mình nhét kín ở bên trong , tóc dính vào cần cổ rất không thoải mái , Chử Nguyệt Tình ngược lại là một bộ dáng hăng hái bừng bừng , ngẩng đầu nhìn chằm chằm giữa không trung , " cái ngọn đèn này thật là đẹp mắt , soi sáng ra đây nhìn cũng không chói mắt thật ấm áp.

"
Chử Đồng ở đó , ngồi lâu thêm một lúc đều là đau khổ , đầu cô cúi gằm không nói , Giản Trì Hoài nâng lên tầm mắt quét qua , cùng Chử Nguyệt Tình nói tới nói lui đáp cũng như ko đáp , " đúng vậy , hơn nửa đêm mở ra còn có cảm giác hơn.

"
" thì ra là anh là ở tại nơi như thế này , " Chử Nguyệt Tình gật đầu , đối với nơi này hết thảy đều cảm thấy mới lạ , " tôi trên đường tới , còn đang suy nghĩ Bán đảo hào môn là nơi như thế nào đây , chỉ cảm thấy cái tên này dễ nghe , không nghĩ tới bên ngoài cùng bên trong hoàn cảnh đều tốt như vậy.

"
Ánh mắt Giản Trì Hoài liếc qua Chử Đồng , cô rúc ở trong đây , cũng không tham dự một lời vào đề tài của bọn họ , cô thỉnh thoảng chọc chọc chân , cũng vẫn là lạnh.

Giản Trì Hoài dường như bị mất khống chế đứng dậy , cầm khăn tắm trên ghế sa lon , anh đi tới sau lưng Chử Đồng , chợt lấy tay túm khăn tắm bọc lại tóc của cô , sau đó nhẹ nhàng chà xát.

Chử Đồng giật mình , kinh ngạc quay đầu lại , " anh làm cái gì ? "
Giản Trì Hoài làm như ko hiểu cô nói gì lập lại động tác trong tay , hai tay anh nắm chặt , khăn tắm tính chất hút nước rất tốt ,những giọt nước trên ngọn tóc rất nhanh bị hút hết đi , Chử Đồng đưa tay ra , giữ đỉnh đầu của mình.

Hai tay Giản Trì Hoài nhẹ chà xát , trong ánh mắt không có mất tự nhiên chút nào , " chuyện như vậy cũng không phải là lần đầu tiên làm , lại còn kinh ngạc đến như vậy sao ? "
Chử Nguyệt Tình há miệng , sắc mặt càng lúc trắng bệch , Chử Đồng đứng lên , bỏ rơi áo khoác trên người , " tôi đi trước , chị tôi muốn ở nơi này , anh để cho chị ấy ở một buổi chiều đi , tùy tiện thu xếp một căn phòng là tốt rồi.

"
Lại để cho cô đứng ở nơi này , mỗi một phút mỗi một giây đều là chịu hết hành hạ.

Chử Đồng lướt qua bên người Giản Trì Hoài muốn đi , cô hướng Chử Nguyệt Tình liếc nhìn , " chị , ngày mai em trở lại đón chị.

"
Chử Nguyệt Tình gật đầu một cái , " được.

"
Cô trải qua bên người Giản Trì Hoài , nhìn cũng không có nhìn người đàn ông một cái , Giản Trì Hoài vứt bỏ khăn tắm trong tay , chợt đưa tay kéo lấy cổ tay của cô , " em đi , để cô ta ở lại nơi này ? Em muốn cho chúng tôi nói chuyện gì ? "
" nói cuộc sống, nói triết học , nói tất cả có thể, nói hết thảy.

" Chử Đồng mặt không chút thay đổi nói .
Hai người đứng sóng vai , cánh tay của Giản Trì Hoài chạm sát cô , anh nghiêng người qua , ở bên tai cô nói , " em sẽ không sợ chúng tôi nói tới trên giường đi ? "
" anh !" Chử Đồng khó nén tâm tình , trong nháy mắt phát lửa , " anh dám !"
Giản Trì Hoài hướng Chử Nguyệt Tình liếc nhìn , áp thấp giọng lần nữa , " tôi có cái gì không dám làm sao ? Em xem một chút trạng thái của chị em bây giờ , tôi muốn cô ta , dễ như trở bàn tay.

"
Sức lực giãy giụa trong lòng bàn tay nháy mắt mềm nhũn , Chử Đồng đem tay của mình tránh thoát ra , hướng Giản Trì Hoài liếc nhìn thật sâu , người đàn ông một bộ dáng nhàm chán , anh xoay người trở lại chỗ ngồi lúc trước , " em gái cô nói để cho cô ở tại nơi này , có thể không ? "
" có thể.

" Chử Nguyệt Tình gật đầu một cái lần nữa .
Chử Đồng nhức đầu muốn rách , chỉ đành phải tâm không cam tình không nguyện quay lại ngồi chỗ cũ , cô nhặt lên cái áo khoác đó phủ lên người lần nữa , đối mặt với ánh mắt nghi hoặc của Chử Nguyệt Tình , cô còn phải giải thích , " chị , để lại một mình chị ở nơi này , em không yên lòng.

"
" tại sao không yên lòng ? "
Chử Đồng muốn nói lại thôi , nhưng lại không thể làm gì khác hơn là đem lời nói ra rõ ràng , " chị là một cô gái.

"
Chử Nguyệt Tình bật cười , chỉ chỉ Giản Trì Hoài đối diện , " anh ấy sẽ không làm cái gì đối với chị đâu, chị trước đây cắt cổ tay , anh ấy cũng đã tới , hơn nữa thời điểm trong lòng chị khó chịu , anh ấy kể chuyện cổ tích cho chị nghe , anh ấy sẽ không như thế với chị đâu.

"

" chị , đó là lúc chị cắt cổ tay cơ thể suy yếu , anh ta không phải không làm mà là không thể làm.

" Chử Đồng trong lòng nổi nóng , có mấy lời cứ như vậy mà xông ra .
Hai tay Giản Trì Hoài mở ra rơi trên lưng ghế , một tay chống cằm , nghe được cô nói những lời này , trong lòng hẳn là tư vị không nói rõ.

Chử Nguyệt Tình nghe được lời nói này , cũng là có chút tức giận , sắc mặt rõ ràng trầm xuống , " Đồng Đồng , em đừng nói anh ấy như vậy.

"
Chử Đồng liếc nhìn chị mình , cũng không nói tiếp .
Giản Trì Hoài nâng lên cổ tay nhìn đồng hồ , " không còn sớm , mưa lại lớn như vậy , hai người muốn ở lại ngủ qua đêm cũng được , tự tìm phòng của khách ngủ đi.

"
" anh muốn ngủ sao ? "
" ừ.

" Giản Trì Hoài gật đầu .
Chử Đồng cuối cùng thở phào , " chị , chúng ta cũng đi thôi.

"
Trong mắt Chử Nguyệt Tình tràn đầy không thoả mãn , cô thật vất vả đi ra , lời còn chưa nói ra được mấy câu , " tôi thật không ngủ được , liền muốn nghe giọng nói của anh một chút , tôi không biết cuộc sống như thế này còn phải kéo dài tới khi nào , bây giờ không được , tôi sau này có phải chỉ có thể dựa vào thuốc men hay ko ? "
Chử Đồng tiến sát đến bên người cô , " từ từ sẽ tốt , bây giờ chẳng qua là không quen thôi.

"
" Đồng Đồng , chị muốn ở lại nơi này.

" Chử Nguyệt Tình nghiêng đầu nhìn về phía em gái mình , " chị bây giờ cảm thấy chịu đựng không nổi nữa , nói không chừng việc chữa bệnh tâm thần này cũng không có kết quả đâu , ở nơi có anh ấy , chị có thể ngủ được.

"
" chị !" Chử Đồng có nổi lên cũng là cảm giác sắp điên mất .
Giản Trì Hoài hướng hai người nhìn , đứng dậy lên lầu , muốn ở lại cũng không được , chỉ cần Chử Đồng có thể đem Chử Nguyệt Tình thuận lợi mang đi , cũng coi là cô có bản lĩnh .
Bên trong phòng khách lớn như thế cũng chỉ còn lại có hai người , Chử Nguyệt Tình đối với nơi này tò mò không chịu được , sau khi Giản Trì Hoài lên lầu , cô khoác áo khoác đi tới đi lui , mở ra rèm cửa sổ đứng ở trước cửa sổ sát đất , cô hưng phấn không thôi , " Đồng Đồng em xem , bên ngoài có hồ bơi a , còn có ghế mây , đều là thứ chị thích.

"
Chử Đồng ngồi bất động ở trên ghế sa lon , nơi này một cảnh một vật bố trí như thế nào , cô cũng có thể tưởng tượng ra.

Cô có chút bất đắc dĩ nhìn chị mình đi tới đi lui , dụa vào trạng thái trước mắt của Chử Nguyệt Tình , coi như tối nay ở tại nơi này thì phải làm thế nào đây , tối mai thì sao , sau này thì sao ? Tóm lại không thể nào vĩnh viễn ở tại Bán đảo hào môn chứ ?
Chử Nguyệt Tình đi thăm quan hết lầu một , lại muốn đi lầu hai , Chử Đồng chỉ đành phải đi theo phía sau cô.

Cô đẩy cửa ra đi vào từng căn phòng một , Chử Đồng mắt thấy Chử Nguyệt Tình đi tới một cánh cửa phòng đóng chặt trước mặt , cô vội vàng ngăn lại , " chị , đừng vào đó.

"
" tại sao ? "
" Giản Trì Hoài ở bên trong.

"
Chử Nguyệt Tình thu hồi bàn tay , xoay người lại trở về một gian phòng của khách trước mặt , " vậy chị ở tại nơi này đi.

"
Chử Đồng chạy theo cô đi vào trong , " chị , có muốn em cũng ngủ ở nơi này cùng chị hay ko ? "
" không cần , chị ngủ một mình là được rồi , em nếu là theo chị , chị ngược lại không được tự nhiên.

" Chử Nguyệt Tình đi tới trước giường , phía trên đồ dùng đều là có sẵn hết , cô ngồi hướng mép giường , nhìn bóng dáng Chử Đồng đi lại , " Đồng Đồng , mẹ nói với chị , Giản Trì Hoài là chồng em gái chị , hai người mới là một đôi.

Thật ra thì , chị đã nhận rõ thực tế , tựa như mới vừa rồi vậy , em ngay cả phòng của anh ấy ở đâu cũng biết , nhưng có một số việc , chị cũng không cách nào nói rõ ràng.

Em đã nói , hai người đã chia tay , cũng ko còn quan hệ , chị không xác định được anh ấy đối với chị là tình cảm gì , nhưng chỉ bằng anh ấy hướng về phía chị kể chuyện cổ tích , giúp chị vượt qua cửa ải khó khăn này , phải nói anh ấy đối với chị một chút xíu tình cảm không có , chị thật không tin.

"
" chị , em biết , " Chử Đồng đưa tay vỗ nhẹ bả vai Chử Nguyệt Tình , " bây giờ đừng nghĩ những thứ này , nhanh chóng đi tắm.

"
" Đồng Đồng , không có anh ấy , chị những ngày kế tiếp sẽ rất khổ sở rất khó trôi qua.

"

Chử Đồng không biết làm thế nào để trả lời chị mình , dù sao Giản Trì Hoài không phải là vật phẩm , không phải là cô muốn cho là có thể để cho , lại nói , hôm nay người đàn ông này , còn thuộc về cô sao ? Cô gượng gạo cười vui vẻ , mở miệng , " chị , Giản Trì Hoài thật ra không phải là người tốt đẹp gì , chị lui về phía sau xem đi , chính chị sẽ cảm nhận được mà.

"
Chử Nguyệt Tình dĩ nhiên không thích nghe đến bất kỳ lời nói xấu gì liên quan tới Giản Trì Hoài , cô cúi đầu , cả người khó chịu , " chị đi tắm , nhưng chị không có quần áo để thay.

"
" em đi lấy cho chị.

" Chử Đồng bật thốt lên , lại hoàn toàn quên đây là đang ở Bán đảo hào môn , Chử Nguyệt Tình gật đầu , " vậy chị đi tắm trước , em đem quần áo để ở cửa có được không ? Bây giờ lạnh quá , chỉ muốn đi tắm nước nóng ngay lập tức.

"
Chử Đồng đáp ứng , đi ra khỏi phòng , cô mới nhớ lại quần áo của cô đều ở phòng để quần áo bên trong phòng ngủ chính , dù sao cũng đến bước này , thừa dịp Giản Trì Hoài hẳn còn chưa ngủ , cầm hai bộ quần áo là có thể được.

Chử Đồng gõ vang cửa phòng , trong phòng không có tiếng người nào đáp lại , điều này cũng theo dự liệu của cô , Chử Đồng nhẹ tiếng gọi , " Giản Trì Hoài , anh đã ngủ chưa ? "
" chưa.

" có tiếng âm trầm trầm truyền tới trong tai .
Chử Đồng cảm thấy người này thật là ......!Cô tiếp tục gõ cửa , " tôi đi vào lấy quần áo.

"
" cửa không có khóa.

"
Chử Đồng đẩy cửa đi vào , xa xa liền thấy Giản Trì Hoài ngồi ở mép giường , trời lạnh như thế này , nửa người dưới chỉ quấn một cái khăn tắm , xem ra cũng là mới tắm xong.

Chử Đồng thẳng tắp hướng phòng để quần áo đi tới , đẩy cửa ra tiến vào , quần áo cô còn treo bên trong giá móc , cô trước tiên tìm áo lót , thật may là có hai bộ hoàn toàn mới , trước kia mua qua giặt một nước đặt ở đó không có mặc , vậy để cho chị cô thay tạm trước.

Chử Đồng lấy cái túi , nhét mấy bộ quần áo vào , một bóng đen chợt xuyên thấu qua đỉnh đầu của cô , tim cô đập rộn lên , khẩn trương quay đầu lại.

Giản Trì Hoài không có bước vào , chẳng qua là dựa ở cửa , ánh đèn đem bóng dáng của anh kéo dài , tạo thành một loại ảo giác tiến tới gần .
Chử Đồng ôm cái túi trong tay , " tôi với chị tôi ngày mai sẽ đi.

"
" có bản lĩnh , em bảo cô ta bây giờ đi ngay lập tức.

"
Chử Đồng hơi biến sắc mặt , " tôi không biết chị ấy tại sao lại đối với anh lệ thuộc vào như vậy , có thể thật là vào lúc chị ấy tuyệt vọng nhất , chỉ có anh ở đây bên người chị ấy.

Nhưng nếu như tôi biết chị ấy còn sống , tôi sẽ không để cho chị ấy tuyệt vọng như vậy , cũng sẽ không để cho chị ấy cắt cổ tay , lại không thể để cho chị ấy điên mất !"
" cho nên , em đem những kết quả thế này của cô ta , tất cả đổ hết lên trên người tôi.

" đối mặt với Chử Đồng đang kích động , Giản Trì Hoài là phải tỉnh táo hơn rất nhiều .
Chử Đồng ôm quần áo muốn trở về phòng , lúc bước qua bên cạnh người đàn ông , Giản Trì Hoài nâng cao cánh tay ngăn cô lại , " em biết người tôi thương yêu nhất , luôn luôn đều là Lệ Đề , tựa như em đau lòng chị của em , bây giờ , Lệ Đề ở nhà không dám tùy ý đi ra ngoài , chị của em cũng được thả ra rồi , có một số việc , có thể xóa bỏ hay ko ? "
Hàm răng Chử Đồng run lên , trong đầu đều là mông lung , có một số việc , có thể tùy tiện xóa bỏ đi là được sao ? Cô mím chặt đôi môi không nói lời nào , bàn tay Giản Trì Hoài nắm được đầu vai cô , " tôi đáp ứng em , làm được , chị của em trạng thái tinh thần như vậy , sau này có thể điều chỉnh tốt , Chử Đồng , giữa chúng ta còn có cái gì không khảm qua được sao ? "
Chử Đồng chôn chân ở tại chỗ , không nói tiếp đề tài này nữa , cô gạt tay của Giản Trì Hoài ra , " chị tôi đang đợi tôi , tôi phải đi đưa quần áo cho chị ấy.

"
Người đàn ông ngăn chặn trước gót chân Chử Đồng , hai ngón tay nắm được cằm của cô , cô cơ hồ có thể đoán ra động tác kế tiếp của anh, Chử Đồng lần nữa hất rơi tay của anh , từ bên người anh chen lấn đi ra ngoài .
Trở lại phòng cửa khách , Chử Nguyệt Tình vẫn còn đang gội đầu , Chử Đồng đem quần áo để thay đặt ở cửa , " chị , chị nghỉ ngơi sớm một chút.

"
" được.

"
Chử Đồng lê người đem cửa đóng lại , trở lại trong một gian phòng đơn khác ,cô vội vàng cởi xuống quần áo ướt sũng , trên người nổi lên tầng nổi da gà , hai mũi cũng bị tắc , cô trốn vào phòng rửa tay , mở nước nóng lên.

Tắm xong , người rõ ràng thoải mái rất nhiều , Chử Đồng khóa trái cửa , lăn qua lăn lại đến bây giờ , đã chịu đựng hết nổi , cô chăn cũng không vén lên , trực tiếp vừa ngã vào trên giường lớn đã ngủ .
Trong thoáng chốc , ngay cả tiếng cửa mở cũng không nghe thấy.

Chử Đồng vô ý thức lật người , đem chăn toàn bộ quấn quanh người , cô bây giờ nhất định cảm thấy có thể ngủ thật tốt chính là hạnh phúc lớn lao.

Bất thình lình , lại cảm giác được trên đùi lành lạnh , có thứ gì đó chui vào chăn , theo chân của cô đi lên , cô kinh ngạc lẫn sợ hãi , hai chân duỗi thẳng tắp , đây cũng không phải là nơi chốn hoang dã , chẳng lẽ có rắn ko chừng ?.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận