Đại triều hội ba ngày một lần bình thường giống như cái chợ, hôm nay lại như kỳ tích không đến nửa canh giờ liền qua loa cho xong.
Đó cũng không phải văn võ bá quan đứng hai bên đột nhiên trở nên hòa thuận, mà là hoàng thượng ngồi ở trên Thánh điện kim loan thủy chung hé ra khuôn mặt tuấn tú âm trầm, một bộ khí thế "Ai dám rầy rà chậm trễ thời gian quý giá của trẫm, trẫm tuyệt đối sẽ làm cho ngươi ăn không hết ôm không nổi", sợ tới mức tất cả bọn họ đều giản lược nội dung nói chuyện của mình.
Tại triều làm quan nhiều năm, bọn tiểu hồ ly, đã sớm hiểu tính cách hoàng thượng rõ ràng.
Hoàng thượng tâm tình tốt, bọn họ liền cùng nhau đi theo qua ngày lành; hoàng thượng tâm tình không tốt, như vậy mọi người tốt nhất thông minh chút, đem đầu xem trọng, tránh cho không suy nghĩ khiến mặt rồng giận dữ, đánh mất đầu trên cổ.
Đại triều hội vừa kết thúc, Hoàng Phủ Tuyệt cũng không trực tiếp đi xem tấu chương như bình thường, mà là sau khi nghe Liễu Thuận nhỏ giọng hướng hắn bẩm báo động tĩnh bên Thái Hoà cung, hoả tốc hướng tẩm cung đi đến.
Trở lại Thái Hoà cung thì cung nữ phụ trách ẩm thực cuộc sống hàng ngày trong cung đang bận rộn hầu hạ quý phi vừa tỉnh không lâu rửa mặt.
Ý thức Nhan Nhược Tranh vẫn có chút mơ hồ, để mặc hai cung nữ thay mình chải đầu thay quần áo, trí nhớ trong đầu nàng chỉ tới Hoàng Phủ Tuyệt bởi vì nhi tử thả một cái đèn Khổng Minh mà giận dữ, chính mình vì nhi tử bênh vực kẻ yếu, hai người bởi vậy bị phạt quỳ gối ở đại sảnh Thái Hoà cung.
Vốn thân thể nàng đã nhiều ngày không thoải mái bao nhiêu, trải qua một phiên ép buộc tối hôm qua, bệnh tình đại khái tăng thêm, cả người liền như vậy thẳng tắp bất tỉnh.
Đến khi tỉnh lại, trợn mắt liền nhìn đến màn phù dung treo cao cao ở tẩm cung hoàng thượng, cung nữ hai bên thì vội vàng tiến lên hầu hạ. Mà trong tay một tiểu cung nữ còn đang cầm một chén thuộc thiện (thức ăn có thuốc) vừa mới nấu, chờ nàng dùng.
Bệnh nặng một hồi, thể lực Nhan Nhược Tranh còn có chút suy yếu, nhưng sắc mặt so với vẻ tái nhợt như tờ giấy một đêm trước đã khỏe mạnh hồng nhuận rất nhiều, đối mặt tiểu cung nữ hai tay dâng thuốc thiện, nàng nhíu mày, tựa hồ đối với thứ gì đó tản ra nồng đậm vị thảo dược tràn ngập cảm giác bài xích mãnh liệt.
Tiểu cung nữ thấy thế, bước nhỏ tiến lên mềm mại nhẹ giọng khuyên nhủ: "Phượng thể nương nương không khoẻ, đây là thuốc thiện Trần Thái y phân phó nô tỳ đặc biệt chuẩn bị cho nương nương, tất cả bên trong đều là dược liệu nuôi thân bổ dưỡng. Mong rằng nương nương thương cảm đám người nô tỳ, đem chung thuốc thiện này dùng đi."
Ngụ ý chính là, nếu nàng uống hết thuốc, chúng tôi làm nô tài, một người cũng đừng nghĩ qua tốt.
Dược liệu cho dù tốt cũng chỉ là lãng phí. Nhan Nhược Tranh cười khổ, đang muốn vươn tay ngăn chén thuốc thiện kia, một đạo thanh âm lạnh lùng từ cách đó không xa truyền đến.
"Nếu ngươi không chịu đem chén thuốc thiện kia uống đến một giọt không dư thừa cho trẫm, tất cả nô tài trên dưới trong cung này, hôm nay ai cũng đừng nghĩ ăn được một miếng cơm."
Cung nữ hai bên thấy hoàng thượng đột nhiên bãi giá hồi cung, toàn bộ cả kinh, vội quỳ rạp trên mặt đất thỉnh an.
Ngực Nhan Nhược Tranh cứng lại, môi hơi hơi trở nên trắng run run mở ra, cuối cùng bất đắc dĩ lại đóng trở về.
Hoàng Phủ Tuyệt thấy nàng giận dữ trừng mắt nhìn mình một cái, yên lặng tiếp nhận chén thuốc, do dự thật lâu mới kiên trì ăn sạch bách toàn bộ thức ăn.
Cung nữ hầu hạ hai bên thấy thế, không hẹn mà cùng thở dài nhẹ nhõm một hơi, liếc về phía hoàng thượng khí thế uy nghiêm, thấy hắn dùng ánh mắt ra hiệu các nàng đi ra ngoài, liền nhẹ nhàng đứng dậy, chậm rãi lui ra ngoài.
Hắn bước thẳng đến bên giường, ngồi xuống bên cạnh Nhan Nhược Tranh, đánh giá nàng từ trên xuống dưới một lần, mới lộ ra khuôn mặt tuấn tú giáo huấn: "Nếu thể chất không tốt, còn muốn kheo mẽ cái gì chứ? Trên đời này có người nào đối nghịch với hoàng đế mà cuối cùng được đến kết cục tốt?"
Nàng gục đầu xuống, bị ánh mắt chuyên chú của hắn nhìn đến cả người cảm thấy không được tự nhiên. Vừa mới tỉnh lại, cung nữ hầu hạ dùng nước nóng rửa mặt, trên người nàng còn mặc áo lót tơ gấm mềm, dây lưng nông rộng xuống, da thịt mềm mại như ẩn như hiện, lộ ra vài phần mê người trắng nõn.
Hoàng Phủ Tuyệt đang muốn nói ra lời răn dạy, lại bởi vì không cẩn thận thấy được bức quang cảnh này mà có chút dừng lại.
Dung mạo của nàng mặc dù không xứng là xinh đẹp mềm mại, nhưng hắn nhớ mang máng lần trước cùng nàng xảy ra da thịt chi thân thì hương vị trên người nàng lại làm hắn có cảm giác quen thuộc tốt đẹp.
Hậu cung không... thiếu gì nữ nhân dung mạo như thiên tiên, mà Thiên Tử quyền chỉ dưới trời lại đối một nữ tử tướng mạo bình thường nhớ mãi không quên như vậy, cũng là bởi vì từ trên người nàng cảm nhận được tất cả nhưng thứ làm hắn hoài niệm không quên.
Thấy nàng thủy chung lặng yên không lên tiếng, hắn không khỏi buồn bực một tay ôm nàng vào trong ngực, lôi kéo, lập tức làm nàng phát ra một đạo kêu đau mỏng manh.
Thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng cau chặt mày, một bàn tay vô tình hay cố ý xoa đầu gối, hắn hiểu rõ sự bá đạo của mình liền ôm nàng vào trong lòng, nắm mắt cá chân của nàng, không để ý tới nàng nhỏ giọng kháng nghị, nhẹ nhàng kéo ống quần nàng lên phía trước.
Hai chân trắng nõn nhất thời lộ ra, nơi đầu gối lại hơi hơi sưng đỏ, chắc có lẽ nguyên nhân là do hôm qua quỳ lâu, cho dù nghỉ ngơi một đêm, màu sưng đỏ đã nhạt đi nhiều, nhưng nhìn vẫn có chút chói mắt.
Ánh mắt Hoàng Phủ Tuyệt trầm xuống vài phần, ngón tay thon dài bắt đầu nhẹ nhàng xoa ở nơi bị sưng đỏ.
Nhan Nhược Tranh bị hắn trêu chọc có chút ngứa, theo bản năng muốn giật chân của mình lại bị hắn bá đạo chặt chẽ bắt lấy.
"Không nên lộn xộn..." Hắn nhẹ khiển trách một câu, thanh âm lại mềm mại nói: "Trẫm xoa cho nàng."
Nói là nhẹ, nhưng lực đạo hắn xuống tay lại không sai biệt lắm với nắm, nàng bị hắn nắm không khỏi kêu đau, thân mình không ngừng lui về phía sau, muốn trốn tránh săn sóc giống như trừng phạt này.
Hắn bị cử động của nàng liền trợn tròn hai mắt, thấp giọng trách mắng: "Nàng không thể an phận chút sao? Khó có người được trẫm ân cần hầu hạ như vậy, ngươi đừng rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt, chọc trẫm nóng nảy, chịu khổ chính là nàng."
Nàng không hề lùi bước, lại tức giận trừng mắt nhìn hắn. "Nếu hoàng thượng xem tì thiếp không vừa mắt, thì hãy phạt tì thiếp tiếp tục ra bên ngoài quỳ là được." Lời nói ra khỏi miệng mùi thuốc súng mười phần.
Nàng có thể không tức sao? Phạt nàng quỳ coi như xong, lại còn ở trước mặt nàng đi lâm hạnh nữ nhân khác? !
Cho dù sáng tinh mơ tỉnh lại, mơ hồ nghe thấy cung nữ nói, tối hôm qua hoàng thượng vừa nghe nàng bị bệnh, liền vội vàng từ Ánh Nguyệt cung chạy về, chiếu cố nàng cả một đêm, nhưng ghen tuông ở trong lòng, lại làm sao có thể trong một đêm tan thành mây khói.
Hoàng Phủ Tuyệt bướng bỉnh không chịu buông chân nàng ra, nháy mắt lộ ra vài phần ý cười chế nhạo, "Cho dù ngươi ăn dấm chua của Lệ quý nhân, cũng không cần thiết gây khó dễ cho thân thể mình."
Nhan Nhược Tranh bị một câu nói toạc ra tâm sự, sắc mặt khẽ biến thành hơi hồng, buồn bực trừng mắt nhìn hắn, đem chân trắng nõn của mình nhét vào trong lòng ngực của hắn.
"Ngài xoa đi."
Hắn ngẩn ra, lập tức cười lắc đầu, cũng không tức giận, cầm lọ rượu thuốc giúp nàng xoa đầu gối.
"Đau......" Sau khi người nào đó không khách khí đưa hai cái đùi nhét vào trong lòng hoàng thượng, liền dựa vào đầu giường, khi đối phương hơi chút dùng lực liền lớn tiếng la hét kêu lên đau đớn.
Khó có được nam nhân không so đo với nàng, nàng kêu lên đau đớn, hắn lại giảm nhẹ lực, cố gắng hầu hạ nàng thoải mái.
Cứ như vậy một hồi lâu, thấy hắn bảo trì tính tình tốt, nàng không làm khó dễ nữa.
Hoàng Phủ Tuyệt người này, sau khi hắn thiệt tình chân ý thích một người, hắn tuyệt đối là thành tâm chăm sóc, vắt óc tìm cách muốn dùng hai tay dâng tất cả những điều tốt đẹp nhất trên thế gian này cho đối phương.
Nhớ năm đó, nàng là Thái Tử Phi của hắn thì cũng cảm nhận được sự che chở quan tâm này, tư vị coi trọng sủng ái in dấu thật sâu ở trong lòng nàng, làm nàng đến nay khó quên.
Nếu không phải sau đó xảy ra những sự tình kia, nàng tin tưởng Nạp Lan Trinh Trinh sẽ là một nữ nhân hạnh phúc nhất trên đời này....
Nàng nhịn không được ở nội tâm cảm khái vận mệnh làm nhiều điều sai trái thì thân mình lại đột nhiên bị người nào đó bá đạo kéo qua, khi nàng lấy lại tinh thần, mặt mình đã bị chôn ở trước ngực hắn.
Đỉnh đầu truyền đến lời nói thấm thía của hoàng thượng, "Hoàng cung không thể so với nhà của dân chúng tầm thường, ở trong này mỗi câu nói, mỗi việc làm, đều phải cẩn thận từng chút, ngày thường thấy nàng biết thư đạt lễ nghĩa, thông minh lanh lợi, sao lại cố tình thích đối nghịch với trẫm?"
Thở dài, hắn lại nói tiếp: "Nô tài trên dưới Thái Hoà cung đều trợn mắt nhìn ở đó, nếu trẫm cho nàng tùy hứng làm bậy, lan truyền đi ra ngoài, thể diện của trẫm có thể bày ra ở nơi nào?" Dừng một chút, lại một đạo thở dài nhẹ nhàng, "Bất quá, trẫm cũng có chỗ không đúng, cho dù trong lòng hận mẹ ruột Ngọc nhi cực kỳ, cũng không nên bắt nó không được bái tế mẹ đẻ."Nhan Nhược Tranh nghe xong có chút ngoài ý muốn, từ trong ngực của hắn ngẩng mặt lên, từ cằm nhìn về phía mắt của hắn, giống như không tin nam nhân kiêu ngạo tự phụ này sẽ thấp giọng nhận sai ở trước mặt nàng.
Hai người đối diện sau một lúc lâu, nàng mới lúng ta lúng túng nói: "Ngọc nhi là vô tội."
Hoàng Phủ Tuyệt cười cười, không có tiếp tục cái đề tài này nữa.
Ngay lúc nàng cho là hắn không có ý định mở miệng nói chuyện nữa, lại nghe hắn giống như vô ý nhắc tới, "Tối hôm qua khi ngươi bị bệnh hồ đồ, trẫm nghe nàng... gọi tên Lạc Viêm." Vừa mới dứt lời, hắn liền cảm thấy thân thể mềm mại trong lòng khẽ run lên.
Đối mặt với ánh mắt nóng rực tìm tòi nghiên cứu của hắn, mặt Nhan Nhược Tranh trong nháy mắt trở nên tái nhợt.
Hoàng Phủ Tuyệt, tự là Lạc Viêm, đó là tục danh mà chỉ người thân nhất ở hoàng thất mới có tư cách gọi. Mà đương kim thiên hạ, ngoại trừ tiên hoàng đã qua đời, cũng chỉ có Nạp Lan Trinh Trinh biết, cũng được phép gọi tên này.
Nghiêm túc đánh giá biểu tình biến hóa trên mặt hắn, khi nhìn thấy cánh môi run rẩy của nàng, một bộ dáng muốn giải thích lại không thể nào nói lên thì Hoàng Phủ Tuyệt như có suy nghĩ gì đó, miệng nở nụ cười.
Hắn kéo chăn mềm mỏng qua, đắp kín nàng xong xuôi, đứng dậy nhẹ giọng ra lệnh, "Nhanh chóng dưỡng bệnh tốt, nếu không tự chú ý an nguy bản thân muốn phá hư thân thể, trẫm sẽ chỉ hỏi tội nàng thôi." Nói xong, phân phó nha hoàn hầu hạ hai bên, hắn liền rời đi Thái Hoà cung.
Nhan Nhược Tranh nằm ở trên giường nghe vậy ngẩn người, trong lòng không khỏi toát lên một nỗi bất an. Hay là hắn... đã phát hiện cái gì sao?
***
Sau khi các cung nữ trong Thái Hoà cung, rỉ tai nhau tình hình hoàng thượng hỏi han ân cần, chu đáo với tình trạng bệnh nặng của Nhan quý phi truyền ra, vị Nhan quý phi diện mạo bình thường lại thông minh lanh lợi, dịu dàng cao quý, nghiễm nhiên đã thành tân sủng trong hậu cung to như vậy.
Ngay cả chúng phi tử mỹ nhân không phục, giờ nhìn đến nàng cũng không thể không khúm núm đối với nàng, khuôn mặt tươi cười đón chào.
Tuy rằng rất nhiều người đều nghị luận ánh mắt hoàng thượng vì sao độc đáo như thế, nhưng rốt cuộc không ai dám lộ liễu bàn chuyện này trước mặt.
Đối với địa vị của mình có chuyển biến như vậy, Nhan Nhược Tranh cũng không có vì vậy mà đắc ý vênh váo, nàng tin tưởng không được bao lâu, Hoàng Phủ Tuyệt sẽ chuyển ánh mắt hứng thú vào người nữ nhân khác, đến lúc đó nàng vị Nhan quý phi thân phận cao quý này sẽ trở thành nữ nhân bị đuổi vào lãnh cung.
Nhưng bởi vì cái gọi là trong hoạ có phúc, ít nhất sau khi Hoàng Phủ Tuyệt hung hăng trừng phạt nhi tử lần trước, rốt cục cũng ý thức được Hoàng Phủ Ngọc là vô tội, chính mình không nên giận chó đánh mèo, vì thế sinh lòng áy náy, đối với cậu cũng không nghiêm khắc như ngày xưa, cho nên trong những ngày kế tiếp, phụ tử cũng coi như duy trì được không khí hòa hợp.
Khi nhiệt độ không khí dần dần trở nên lạnh, ngày săn bắn mùa thu cũng sắp đến.
Hoàng Phủ Tuyệt thuở nhỏ đã yêu thích săn bắn, mang theo vài thị vệ võ quan chậm rãi đi đến chỗ săn bắn của hoàng gia chơi ba ngày ba đêm, lúc trở lại, mang về rất nhiều đặc sản món ăn thôn quê miền núi đưa vào ngự thiện phòng.
Chán ăn thức ăn tinh xảo ngự trù trong cung làm, Nhan Nhược Tranh nghe nói hoàng thượng săn bắn mang về rất nhiều món ăn thôn quê mới mẻ, liền chạy đến ngự thiện phòng, lấy ít thỏ hoang gà rừng thịt nai đã xử lý từ ngự trù, tìm chỗ người ở thưa thớt, thật vui vẻ cùng nhi tử dựng dàn thiêu, chuẩn bị ăn uống thỏa thích một phen.
Sau khi cuộc săn bắn mùa thu hàng năm kết thúc, Hoàng Phủ Tuyệt sẽ như thường lệ khoản đãi đại thần trong triều, Nhan Nhược Tranh đoán ra những ngày gần đây hắn bận rộn, không rảnh tìm mình gây phiền toái, bởi vậy mới trộm giờ rảnh rỗi cùng nhi tử ở chung thế giới hai người.
Mà cái gọi là tìm nàng phiền toái là... Này nói đến thật sự dài.
Cũng không biết Hoàng Phủ Tuyệt rốt cuộc coi trọng nàng điểm nào nhất, từ sau khi thân thể của nàng bị các loại thuốc bổ nuôi sắp mập ra, là được thành tù binh đáng thương bị hắn đòi hỏi vô độ ở trên giường.
Theo lý thuyết, nữ tử hậu cung có thể được Vua sủng, là chuyện tốt đáng được ăn mừng, nhưng nếu mỗi ngày đều bị thị tẩm, việc này liền có vẻ không hề đẹp như thế.
Tình cảm hoan ái mãnh liệt của Hoàng Phủ Tuyệt tuyệt đối còn cuồng dã hơn so với nét vẽ trên đông cung đồ, mỗi lần sau khi chuyện phòng the kết thúc, nàng bị ép buộc cơ hồ chỉ còn một hơi.
Cứ tiếp tục như vậy, cái mạng nhỏ của nàng sớm muộn gì sẽ bị nam nhân yêu cầu vô độ kia cướp đi.
May mắn không lâu, hắn mang đám người đi săn bắn thoe lệ mùa thu hàng năm, nàng mới có thời gian rảnh rỗi cùng nhi tử bị bỏ bê nhiều ngày chung thiên luân chi nhạc (quan hệ vui vẻ của người thân).
Gần đây Hoàng Phủ Ngọc bởi vì xấu nương bị phụ hoàng chiếm lấy, rầu rĩ không vui đã lâu. Tuy rằng bất mãn phụ hoàng cướp đi xấu nương của mình, nhưng cậu rốt cuộc không dám biểu hiện ra ngoài, chỉ dám vụng trộm thầm oán trong lòng.
Nay thừa dịp phụ hoàng mở tiệc chiêu đãi đại thần trong triều, cậu mừng rỡ cùng xấu nương đi dã ngoại nướng đồ, đang chuẩn bị vui chơi một phen.
Nướng đồ là một chuyện thực tốn công sức, nhìn thịt thỏ nai mới bị nướng đến ngoài khét trong non, tản mát ra mùi nồng đậm thì Hoàng Phủ Ngọc lần đầu tiên tự mình động thủ nướng đồ, rốt cục cũng lộ ra vẻ mặt hưng phấn của đứa nhỏ tuổi này nên có.
Đáng tiếc, cậu còn chưa vui mừng bao lâu, đã bị vị hoàng đế bỏ lại chúng đại thần chuồn đi tùy hứng tóm gáy.
"Hai người các ngươi thật sự là thật to gan, một người lừa trẫm nói bụng không thoải mái ăn không vô, không muốn tham gia hoàng yến, một người khác lừa trẫm nói gần đây khẩu vị không tốt lắm, không nên ăn thức ăn mặn, thịt. Kết quả, lại vụng trộm hẹn ở trong này tiêu dao vui vẻ..."
Hoàng đế đại giá quang lâm, hai người có ý định nói dối muốn tránh đã bị hắn dọa chết khiếp, Hoàng Phủ Ngọc sợ hãi phụ hoàng đột nhiên đòi nợ cũ, kiếm cớ trách phạt chính mình; Nhan Nhược Tranh thì sợ hãi nam nhân này buổi tối càng kéo mình tới giường trừng phạt không tha. Cho nên, khi hai người nhìn đến hắn xuất hiện ở trước mặt, hơn nữa mặt lạnh buồn rười rượi trừng mắt hướng mình thì không hẹn mà cùng giả bộ dáng nhu thuận, quỳ gối tại chỗ kiên nhẫn nghe hắn giáo huấn.
Hoàng Phủ Tuyệt giáo huấn sau một lúc lâu, thấy hai người thủy chung không nói được một lời, một bộ dạng nhẫn nhục chịu đựng, nhịn không được khì khì bật cười một tiếng.
Nhan Nhược Tranh và Hoàng Phủ Ngọc kinh ngạc ngẩng đầu, không thể tin được hoàng thượng vừa rồi còn trừng mắt giáo huấn người đột nhiên nở nụ cười, hai người: ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, đều đang suy đoán sự việc là thế nào.
Giả ý ho nhẹ vài tiếng, Hoàng Phủ Tuyệt trừng mắt, "Nhìn cái gì vậy? Chuẩn bị nhiều món ăn thôn quê như vậy, chẳng lẽ không có phần trẫm?"
Mùa thu hàng năm khi săn bắn rồi cùng với các thần tử thích lải nhải ăn hoàng yến, ăn nhiều năm như vậy, hắn cũng đã sớm chán ăn rồi, sau khi giả vờ say rượu rời đi hoàng yến, chợt nghe người hầu hạ bên người nói với hắn, tiểu thái tử và Nhan quý phi gần đây thường xuyên lui tới gặp mặt.
Nghĩ đến hai người thực khéo đều không có tham gia hoàng yến, trong lòng hắn cảm thấy kỳ quái, sau khi phái người hỏi thăm, mới biết được bọn họ lại thừa dịp mình không chú ý chạy đến một góc thưa thớt người ở hậu hoa viên nướng thịt.
Những cây trúc nhỏ xuyên qua món ăn thôn quê phát ra tiếng vang két két trên dàn nướng, một mùi thịt nướng xông vào mũi, thấy hai người còn ngây ngốc tại nguyên chỗ, Hoàng Phủ Tuyệt bước đi qua, đặt mông ngồi vào trước dàn nướng.
Hắn quay đầu liếc mắt tiểu nữ nhân biểu tình có chút ngốc, cả giận nói: "Như thế nào? Hay là nàng không muốn cùng trẫm chia sẻ những món ăn thôn quê này?"
Lặng yên sau một lúc lâu, Nhan Nhược Tranh mới kịp phản ứng, cười khẽ mở miệng trêu chọc, "Khi nào thì ngự trù làm hoàng yến (yến tiệc cung đình) lại không thể thỏa mãn khẩu vị của hoàng thượng?"
"Không quan hệ với khẩu vị, nhưng lại có quan hệ với nàng." Hắn không có ý tốt liếc nàng một cái, hừ cười nói: "Người nào đó không ở bên người trẫm hầu hạ, trẫm làm sao có thể có khẩu vị mở lòng với đám lão nhân."
"Hở? Là ai lá gan lớn như vậy, mà ngay cả mặt mũi hoàng thượng cũng dám không cho?"
"Uh, lá gan người này xác thực khá lớn, ngay cả trẫm cũng dám lừa gạt, xem ra, đến buổi tối, trẫm nên nghĩ chút phương pháp trừng phạt lại mới phải."
Nhan Nhược Tranh đỏ bừng mặt, giận dữ trừng mắt nhìn hắn một cái, lôi kéo nhi tử đứng dậy đi đến bên cạnh hắn ngồi xuống. Giả dạng trở thịt trên dàn nướng, nàng lưu loát nói: "Người đáng thương mỗi đêm chịu hoàng thượng khi dễ gần đây thân mình không thoải mái, chỉ sợ không thể lại thị giá."
"Thoải mái hay không thoải mái, vậy cũng phải chờ trẫm tự mình nghiệm qua mới tính."
Hoàng Phủ Ngọc kẹp ở giữa hai người, không hiểu phụ hoàng và xấu nương đến tột cùng đang nói cái gì, bất quá từ hành động giữa bọn họ xem ra, quan hệ tựa hồ phát triển cũng không tệ lắm.
Một xâu thịt nai vừa nướng chín, hương vị thơm ngào ngạt làm côn trùng tham ăn trong bụng Hoàng Phủ Ngọc bò ra, cậu bắt chước phương pháp xấu nương dạy hắn, đem tương đã điều chế tốt trước đó bôi lên trên thịt, đang muốn gắp lên đưa tới miệng thì khóe mắt lại thoáng nhìn phụ hoàng đang tràn đầy hứng thú nhìn mình.
Động tác cậu dừng lại, nhìn phụ hoàng đang trông mong một hồi lâu, mới thật cẩn thận đưa miếng thịt nai đã bôi tương tốt tới trước mặt phụ hoàng.
Hoàng Phủ Tuyệt thật cũng không khách khí, tiếp nhận miếng thịt nhi tử truyền tới, hé miệng liền một ngụm ăn vào.
Chào đón ánh mắt của tiểu tử kia, lộ ra một vẻ mặt giật mình thì hắn lại cánh tay dài chụp tới, đem nhi tử ôm lên ngồi vào trên đầu gối mình.
Ở trong trí nhớ Hoàng Phủ Ngọc, phụ hoàng chưa từng ôm cậu, đột nhiên bị phụ hoàng ôm như vậy, cậu tự nhiên là sợ tới mức cả người cứng ngắc, nhất thời không biết nên làm sao cho phải.
Nhan Nhược Tranh bên cạnh thấy vậy, đáy mắt hiện lên một chút ý cười, cũng cầm một xâu thịt nai vừa mới nướng tốt đưa tới trước mặt nhi tử, cố ý nói: "Thịt nai ăn ngon nhất, Ngọc nhi muốn ăn không?" Cậu ngây ngốc gật đầu, lắc đầu, lại gật đầu...
Hoàng Phủ Tuyệt giơ lên khóe miệng, thuận tay tiếp nhận thịt nai, xé thịt thành những mảnh nhỏ, đưa đến bên miệng nhi tử nói: "Vừa rồi con cho phụ hoàng ăn, có qua có lại, lần này đổi lại phụ hoàng cho con."
Cho dù chưa từng nói ra khỏi miệng, qua nhiều năm như vậy, hắn vẫn nhớ rõ năm đó khi Nạp Lan Trinh Trinh sinh hạ Ngọc nhi thì mình mừng rỡ như điên đến cỡ nào. Đứa bé này là kết tinh tình yêu của hắn và nàng, trước ba tuổi, hưởng sủng nịch và dung túng của hắn lớn lên.
Cho đến bốn năm trước, Nạp Lan Trinh Trinh phản bội tình yêu hai người, mâu thuẫn ở bên trong lòng hắn đã đem đứa con một từ trước được coi là trân bảo nhét vào trong danh sách kẻ thù. Mà trong quá trình nhi tử trưởng thành, cũng vì dung mạo của cậu và mẹ cậu có chín phần tương tự, ít nhiều đều bị hắn giận chó đánh mèo trách phạt.
Ngậm trong miệng sợ tan, nâng ở trong tay sợ ngã, tâm tình kiêu ngạo vừa làm cha này, làm cho hắn chỉ kém không đem bảo bối này ôm đến trước mặt mọi người mà khoe ra.
Nghĩ đến đây, đáy lòng Hoàng Phủ Tuyệt không khỏi sinh ra vài phần áy náy.
Nhan Nhược Tranh có câu nói rất có đạo lý —— đứa nhỏ là vô tội.
Cho dù Ngọc nhi là Nạp Lan Trinh Trinh mang thai 10 tháng sinh hạ, nhưng trong thân thể của nó có một nửa cốt nhục của mình, đây cũng là chuyện thực không thể chối cãi.
Giống như đã nghĩ thông suốt điều gì đó, Hoàng Phủ Tuyệt mở rộng lòng, không muốn so đo thị phi từ trước nữa.
Nhan Nhược Tranh cũng tựa hồ có tâm hữu linh tê (tương thông), từ thời khắc lông mày của hắn giãn ra, nàng liền hiểu được thù hận nhiều năm ở đáy lòng hắn, đã giải khai trong vô hình.
Thịt nướng bữa nay, ba người đều ăn đến cực kì thoải mái, sau đó Hoàng Phủ Tuyệt nhân cơ hội này đem tội khi quân gắn cho nàng, đến màn đêm buông xuống thì công khai mang nàng đến trên giường hung hăng trừng trị một phen, đến sau nửa đêm thì hai người mới tình trạng kiệt sức ôm nhau ngủ.
Còn chưa đi vào giấc mộng hương, bên ngoài tẩm cung liền truyền đến tiếng của Liễu Thuận nhỏ giọng gọi.
Giấc ngủ của Hoàng Phủ Tuyệt luôn luôn không sâu, nên rất nhanh liền mở mắt ra, hắn biết rõ canh giờ này nếu như không có chuyện quan trọng, Liễu Thuận sẽ không dám tùy ý quấy rầy mình.
Trong lòng ôm lấy nữ nhân mệt nhọc quá độ ngủ thật say, hắn nhỏ giọng trả lời, chợt nghe đến tiếng bước chân lặng yên không một tiếng động của Liễu Thuận từ xa mà đến gần.
Cách tầng tầng màn tơ, Liễu Thuận ở bên ngoài nhẹ giọng nói: "Vừa rồi nô tài hầu hạ thái tử điện hạ lại đây truyền lời, nói tiểu thái tử xảy ra chút chuyện."
Hoàng Phủ Tuyệt nguyên bản híp nửa mắt nằm ở trên giường, nghe tin tức như thế, ý thức lập tức liền thanh tỉnh hơn phân nửa.
"Đã xảy ra chuyện gì?"
Liễu Thuận đè nặng cổ họng bẩm báo: "Tiểu thái tử vẫn la hét đau bụng, sợ là ăn phải cái gì rồi."
"Ngọc nhi làm sao vậy?" Nhan Nhược Tranh ngủ đến mơ mơ màng màng, giữa lúc nửa mê nửa tỉnh nghe được bọn họ nói, giãy dụa từ trong lòng Hoàng Phủ Tuyệt đứng lên.
Từ sau khi Liễu Thuận xác định thân mình tiểu thái tử không khoẻ, cả người nàng giống như chấn kinh từ trên giường bật dậy, bộ dáng kích động mà lo lắng làm Hoàng Phủ Tuyệt không khỏi nhìn liếc nàng vài lần.
Theo lý thuyết, nàng và Ngọc nhi đều không phải là mẫu tử ruột, cho dù Ngọc nhi xưng nàng một tiếng xấu nương, nhưng ở dưới tình huống không có bất kỳ quan hệ máu mủ gì, sẽ đối xử thực tình mười phần với đối phương, đó là điều tuyệt đối không thể.
Dưới đáy lòng hắn đang suy đoán nhưng trên mặt lại không biểu hiện ra sự nghi ngờ gì.
Khi hai người mặc chỉnh tề đi vào thái tử điện thì Trần Thái y đã bị mời đến một lát.
Hắn thấy hoàng thượng và quý phi đêm khuya tiến đến, sau khi hành lễ thỉnh an, liền hướng bọn họ báo cáo tình trạng của tiểu thái tử.
Bệnh tình của Hoàng Phủ Ngọc, nguyên lai là bởi vì ăn nhiều quá mà tiêu hóa không thông.
Buổi tối vốn là không nên ăn nhiều thức ăn mặn, nhưng hương vị thịt nướng kia thật sự quá ngon, hơn nữa đút thịt cho cậu lại là phụ hoàng vốn lạnh nhạt với cậu nhiều năm, kinh hỉ rất nhiều, khẩu vị của cậu cũng tăng nhiều, cứ như vậy bất kể hậu quả ăn thật nhiều, đến nửa đêm rốt cục cũng nếm đến quả đắng, một mình nằm ở trên giường lăn qua lộn lại náo loạn đau bụng.
Nếu không phải tiểu thái giám phụ trách hầu hạ đúng lúc phát hiện ra, hậu quả chỉ sợ không chịu nổi.
Sau khi Trần Thái y báo cáo xong, lại ghi mấy chén thuốc tiêu hoá, trước khi đi càng trịnh trọng phân phó ở trong những ngày kế tiếp, nhất định phải cho tiểu thái tử ăn uống điều độ, không thể lại để cho cậu ăn lung tung như vậy.
Hoàng Phủ Tuyệt nghe xong kết quả như vậy, dở khóc dở cười, mà sau khi Nhan Nhược Tranh xác định nhi tử không có quan hệ với âm mưu tính kế trong hậu cung, tảng đá lớn trong lòng cuối cùng buông xuống.
Nhưng mà Hoàng Phủ Ngọc sinh bệnh cực kì quấy rầy người, thấy xấu nương tới thăm mình, sẽ chết nếu không được nằm trong lòng nàng, nói cái gì cũng không chịu buông tay.
Nhan Nhược Tranh đau lòng nhìn nhi tử, sau khi đi vào thái tử điện cũng chỉ nhìn cậu, hỏi han ân cần với cậu, ôn nhu dỗ dành an ủi, hoàn toàn xem nhẹ nam nhân bên cạnh.
Thấy nữ nhân của mình cứ như vậy bị nhi tử cướp đi, ghen tuông trong lòng Hoàng Phủ Tuyệt cơ hồ giống như cỏ dại lan tràn, nhưng cho dù hắn bất mãn như thế nào, thì trên người đứa nhỏ đang được nữ nhân ôm vào trong ngực dù sao cũng chảy dòng máu của mình, cho nên hắn đành phải nhẫn nại cùng ở bên giường, nghe một chút chủ đề ngây thơ tới cực điểm của một lớn một nhỏ.
Giờ tý vừa qua khỏi không bao lâu, sau khi Hoàng Phủ Ngọc uống vào chén thuốc dần dần ngủ say.
Nhan Nhược Tranh vốn định ở lại thái tử điện cùng nhi tử ngủ chung, nhưng Hoàng Phủ Tuyệt lại trừng mắt nhìn nàng nói. "Trẫm đã dung túng tên tiểu tử này suốt một đêm."
Ngụ ý chính là: nếu ngươi không biết tốt xấu tiếp tục cùng tiểu tử này mà lạnh nhạt với trẫm, trẫm cũng không dám cam đoan tính tình vẫn duy trì tốt như vậy.
Ánh mắt mang giận giữ trừng một cái, nàng chỉ còn biết thật cẩn thận đem nhi tử đặt lên giường, đắp lên người cậu tấm mền mềm nhẹ. Nhưng khi chuẩn bị xoay người xuống giường, nàng mới phát hiện hai cái đùi mình đã bị nhi tử ép tới không thể nhúc nhích.
Hoàng Phủ Tuyệt thấy thế, một tay ôm nàng từ chỗ ngồi trên giường vào trong ngực của mình. "Nếu nằm ở trên giường không là nhi tử của trẫm, trẫm cam đoan nó ngay cả mặt trời ngày mai cũng đừng mong nhìn thấy."
Nhan Nhược Tranh nở nụ cười, ghé vào lỗ tai hắn nhỏ giọng nói: "Bộ dạng hoàng thượng ghen thật đáng yêu."
Hắn cười như không cười nhìn nàng một cái, "Bộ dáng nàng đang ở trên giường hướng trẫm cầu xin tha thứ càng đáng yêu."
Nghe nói như thế, nàng tựa vào trong lòng ngực của hắn, mặt đỏ lên, buồn bực hung hăng cắn trên vai hắn một cái.
Người bị cắn còn chưa kêu đau, chỉ thấy ngoài điện thái tử Lệ Mai gấp rút mang theo cung nữ xông vào trong, khi nàng nhìn thấy Nhan Nhược Tranh trong lòng hoàng thượng thì trên khuôn mặt đẹp nháy mắt hiện lên một chút ghen tị hận ý.
Hoàng Phủ Tuyệt thấy thật bất ngờ khi nàng xuất hiện ở điện thái tử vào lúc này, thấy nàng cơ hồ chạy đến trước mặt mình thỉnh an vấn an, trên khuôn mặt tuấn tú của hắn lại lạnh lùng, không có biểu tình gì.
"Hoàng thượng, nô tì nghe nói thái tử bị bệnh, cho nên cố ý đến thăm thái tử điện..."
"Thật là có tâm, bất quá thái tử đã muốn ngủ, Lệ quý nhân cũng sớm đi trở về nghỉ ngơi đi."
Lệ Mai mặt lộ vẻ khó khăn, cắn môi nhìn hắn, "Nô tì có việc muốn cùng hoàng thượng thương nghị..."
Hắn vì giằng co một đêm đã rất buồn ngủ, lúc này tự nhiên không có tính nhẫn nại gì. "Trẫm mệt mỏi, có chuyện gì ngày mai nói sau."
"Nhưng hoàng thượng..." Nàng còn muốn nói tiếp cái gì, hoàng thượng đã ôm quý phi rời đi, cũng không quay đầu lại.
Sau khi trở lại Thái Hoà cung, Nhan Nhược Tranh một lòng không thể quên vẻ mặt ghen ghét cùng không cam lòng của Lệ quý nhân, khi Hoàng Phủ Tuyệt ôm mình rời khỏi thái tử điện.
"Hoàng thượng, Lệ quý nhân có lẽ thật sự có chuyện rất quan trọng muốn cùng ngươi thương nghị." Tuy rằng đáy lòng nàng không thích Lệ Mai, nhưng đối phương nửa đêm đặc biệt van cầu, khẳng định có chuyện quan trọng gì.
Cởi xiêm y cả hai, Hoàng Phủ Tuyệt một lần nữa nằm lại long sàng, ôm lấy khối thân thể mềm mại làm hắn càng ngày càng thích, không buông tay, lơ đễnh nói: "Nếu mỗi nữ nhân trong hậu cung cũng giống như nàng ta, không nhìn trường hợp và thời điểm, tùy thời muốn gặp trẫm, trẫm nhất định phải tiếp đãi các nàng, vậy từ nay về sau trẫm cũng không cần ngủ."
"Nhưng các nàng tốt xấu đều là phi tử của hoàng thượng."
"Phi tử của trẫm không có một ngàn cũng có tám trăm, từng người đều đối đãi như vậy, trẫm chẳng phải mệt chết?"
Tựa vào trong ngực của hắn, nàng nhịn không được giễu giễu nói: "Nếu hoàng thượng đem nhiều nữ tử nạp vào cung như vậy, nên có tinh lực cho mỗi người, để dỗ các nàng mặt mày hớn hở."
Hoàng Phủ Tuyệt sợ run một hồi lâu, đột nhiên nắm lên tay nàng, đặt lên ngực của mình, khàn khàn mở miệng, thanh âm quanh quẩn trong bóng đêm, hơi thở mang theo vài phần mị hoặc.
"Vị trí này trong lòng trẫm thực hẹp hòi, một khi đã có người, mặc kệ nữ tử khác tốt đến cỡ nào, trẫm chỉ sợ cũng không biện pháp dọn ra khe hở, để cho người khác tiến vào chiếm giữ."
Nhan Nhược Tranh nghe xong nhất thời kinh sợ, tay nàng đặt ở bộ ngực hắn cảm giác tiếng tim đập mạnh mẽ mà có lực của hắn, làm tim nàng cũng không khỏi đập nhanh hơn, có phần khẩn trương.
Nàng nhìn không rõ biểu tình trên mặt hắn, nhưng lại cảm nhận được lực đạo hắn cầm lấy tay mình, mang theo một cỗ bá đạo không dám phản kháng, giống như đang hướng nàng tuyên thệ cái gì.
Có lẽ, đây chỉ là nàng cảm giác sai, nhưng trong nháy mắt này, nàng thật sự có loại cảm giác hắn đã đoán được mình và Nạp Lan Trinh Trinh căn bản chính là cùng một người.