“Hoàng Hậu không hề hiền lành như vẻ bề ngoài, nàng cẩn thận chút vẫn hơn!” Dạ Huyền Thần không nói rõ chân tướng vụ ám sát với Thẩm Trầm Bích, nhưng vì để phòng ngừa vạn nhất, vẫn dặn dò nàng một câu như vậy.
Thẩm Trầm Bích khẽ gật đầu, “Đa tạ vương gia nhắc nhở!”
Nhưng mà những tháng ngày yên bình cũng không được bao lâu, Hoàng Hậu mặc dù bận đến sứt đầu mẻ trán, nhưng lại có người rảnh rỗi đến phát hoảng.
Còn không phải sao, Dạ Huyền Thần chân trước vừa rời đi, chân sau lại có người tới rồi.
Nàng không biết từ bao giờ mà mình lại được chào đón đến thế, Thẩm Trầm Bích hơi cong môi.
Chỉ nghe thấy người trước mặt vừa mở miệng đã phun ra một loạt những từ tục tĩu, “Tiện nhân! Ngươi và Thần ca ca vẫn chưa thành hôn, sao đã gấp không chờ nổi mà ở chung một chỗ với Thần ca ca? Biết điều thì mau lăn ra khỏi vương phủ, Thần ca ca chỉ có thể là của bổn công chúa.
”
“Ồ? Hóa ra là công chúa Chiêu Hoa, vương gia và ta hôn ước, ta không ở đây được, chẳng lẽ công chúa ở được sao?”
Giọng nói này vừa nghe là biết của công chúa Chiêu Hoa, mà từ trước tới nay công chúa Chiêu Hoa rất thân thiết với Hoàng Hậu, mặc dù Dạ Huyền Thần không nói rõ chuyện ám sát, nhưng mà chắc hẳn có liên quan đến Hoàng Hậu, nghĩ đến đây, lúc Thẩm Trầm Bích nói chuyện cũng không nể nang gì nữa.
Thấy Thẩm Trầm Bích nói ra tiếng lòng của mình, công chúa Chiêu Hoa có chút thẹn quá hóa giận, “Bổn công chúa thân phận tôn quý, sao có thể so sánh với kẻ hạ tiện như ngươi được chứ?”
Lời nói này vô cùng kiêu ngạo, nhưng mà!
Thẩm Trầm Bích hừ lạnh một tiếng, ý cười trên khóe miệng mang theo vài phần châm chọc, rõ ràng là đang chọc tức công chúa Chiêu Hoa, lời mà nàng nói ra càng làm người khác tức giận hơn nữa: “Bất luận như thế nào, bây giờ người có hôn ước với vương gia là ta, rốt cuộc là ai không biết liêm sỉ, vội vã muốn dụ dỗ nam nhân, trong lòng công chúa chẳng lẽ không rõ sao?”
Nghe vậy, trong lòng công chúa Chiêu Hoa tràn đầy lửa giận, nụ cười kia nhìn thế nào cũng thấy cực kì chướng mắt.
“Tiện nhân, đi chết đi!” Nói xong, công chúa Chiêu Hoa rút một cây trâm trên đầu xuống, định đâm vào mặt Thẩm Trầm Bích.
Nhận thấy được nguy hiểm, Thẩm Trầm Bích lui về phía sau mấy bước, đưa tay ra cản.
Mà tay nàng đưa ra cũng vừa vặn nắm lấy cánh tay của công chúa Chiêu Hoa, Thẩm Trầm Bích thở phào nhẹ nhõm một hơi trong lòng.
Công chúa Chiêu Hoa mặc dù điêu ngoa tùy hứng, nhưng mà dù sao cũng được nuông chiều từ bé, nên không có chút sức lực nào.
Thẩm Trầm Bích dùng sức đẩy một cái, đẩy bàn tay đang cầm cây trâm của công chúa Chiêu Hoa ra.
Trong lúc giằng co, chỉ nghe thấy công chúa Chiêu Hoa thét lên một tiếng chói tai: “A! Mặt của ta!”
Lúc này, ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân.
Dạ Huyền Thần không biết là nghe được tiếng thét chói tai của công chúa Chiêu Hoa, hay là biết được tin tức công chúa Chiêu Hoa tới vương phủ, vội vã đi tới phía bên này.
Vừa tới nơi đã nhìn thấy cảnh tượng như thế này, chỉ thấy trên mặt công chúa Chiêu Hoa có một vết máu, trong tay cầm một cây trâm, mà Thẩm Trầm Bích hình như cũng hơi chật vật.
Dạ Huyền Thần lập tức nhíu mày, nhưng mà công chúa Chiêu Hoa lại ác nhân trước cáo trạng, tiến đến trước mặt Dạ Huyền Thần, khóc sướt mướt, “Thần ca ca, mặt của ta! Mặt của ta bị tiện nhân này phá hỏng rồi, Thần ca ca nhất định phải đòi lại công bằng cho ta!”
“Ta bây giờ bất quá chỉ là một người mù, làm sao có thể xuống tay với công chúa được chứ, hơn nữa nếu ta thật sự muốn làm hại công chúa,vậy thì tại sao lại dùng trâm của công chúa?” Trên mặt Thẩm Trầm Bích không có biểu tình gì.
Không đợi công chúa Chiêu Hoa lên tiếng, nàng lại mở miệng nói tiếp:
“Rõ ràng là công chúa Chiêu Hoa vừa mới tới đã nói ta chiếm mất vị trí của công chúa, muốn ta rời khỏi vương phủ, ta không nghe theo thì muốn hành hung giết người, nếu như vương gia cũng cảm thấy lời của công chúa nói là thật,vậy thì ta đành rời đi thôi.
”