“Nếu trẫm nhớ không lầm,
lúc trước ngươi nói con ve bằng cỏ kia do cung nữ trong cung ngươi đan, trẫm
rất ngạc nhiên, nữ nhân được ngươi xưng là Xấu nương trong Khoá Thu cung, khi
nào thì biến thành cung nữ trong cung của ngươi?”
Hoàng Phủ Tuyệt cũng không phải cố ý làm khó dễ nhi tử. Mà mỗi lần thấy hắn,
thái độ của nhi tử lại tựa như chuột thấy mèo, nhưng hắn thật sự rất tò mò, nhi
tử cùng phi tử mà hắn ngay cả mặt mũi cũng chưa từng thấy qua trong Khoá Thu
cung kia, sao lại có thể gặp gỡ?
Nhưng mà vấn đề này đối Hoàng Phủ Ngọc mà nói là đại bí mật ở sâu trong nội tâm
không muốn tiết lộ với người khác nhất ——
Không nhớ rõ nữa, đó là chuyện xảy ra lâu lắm, mỗi khi cậu làm sai chuyện bị
phụ hoàng trách phạt đều không cam lòng chạy đến bên cạnh ao nhỏ phía sau núi
trong ngự hoa viên vụng trộm khóc.
Cậu làm chuyện gì sai, ở trong mắt phụ hoàng đều coi như trời đất không dung
nhưng cậu căn bản không cho rằng mình có chỗ sai. Cậu không rõ vì sao mỗi lần
phụ hoàng đều chuyện bé xé to, dùng đủ lý do để nghiêm trị cậu.
Trong một lần, cậu đứng bên cạnh tảng đá khóc thì xấu nương xuất hiện, đi tới
ôn nhu nói chuyện an ủi với cậu.
Kỳ thật xấu nương cũng không xấu nhưng so với nhóm nữ nhân trong cung cả ngày
vây quanh bên cạnh phụ hoàng, thì dung mạo của nàng thật sự bình thường.
Khi đó, cậu còn không biết xấu nương cũng là một trong những phi tử của phụ
hoàng.
Về sau, cậu mới nghe tiểu thái giám hầu hạ mình nói: “Nữ tử ở Lệ Viên, cơ hồ
đều không có cơ hội được hoàng thượng sủng hạnh, địa vị ở trong cung thậm chí
ngay cả cung nữ bên người các chủ tử khác cũng không bằng.”
Xấu nương luôn mặc quần áo màu trắng hình dáng bình thường, thanh âm của nàng
có chút khàn khàn, làn da cũng không trắng nõn nhưng ánh mắt của nàng lại đặc
biệt sáng ngời.
Mỗi lần nhìn đến đôi mắt chứa ý cười của xấu nương đang nhìn mình, cậu đều cảm
thấy lòng không hiểu sao an tĩnh, mặc dù mới bị phụ hoàng trách phạt thật nặng,
bị ủy khuất thật nhiều, nhưng chỉ cần nhìn cặp mắt của người, cùng người trò
chuyện mấy câu, oán giận tích tụ trong lòng cậu liền rất nhanh chóng hạ xuống
tan thành mây khói.
Trong lòng cậu luôn hy vọng có thể có một người mẹ ruột yêu thương và quan tâm
mình như thế, liền đề nghị muốn kêu người là mẹ.
Chỉ là sau khi xấu nương nghe được lại nói: “Con là con độc nhất của hoàng
thượng, cũng là đương triều thái tử. Tiếng ‘mẹ’ này ta gánh vác không nổi.”
“Nhưng ta thật sự rất muốn có mẹ giống như người.” Hoàng Phủ Ngọc giương hai
mắt thật to, bĩu môi đáng thương, bất mãn khi đề nghị bị phủ quyết dứt khoát.
Nhan Nhược Tranh thấy vậy, nhất thời mềm lòng, nhẹ vỗ về hai má non mềm của cậu
bé, thở dài nói: “Nếu thái tử kiên trì, từ nay về sau, liền kêu ta một tiếng
‘xấu nương’ đi.”
Hắn vô tội nháy mắt to, nghi ngờ nói: “Người một chút cũng không xấu.”
“So với những phi tử nương nương xinh đẹp trong nội viện hoàng cung dung mạo
xinh đẹp kia, ta thật sự rất xấu.” Không phải nàng tự hạ giá trị con người
mình, cũng không phải tự coi nhẹ mình, các phi tử trong hậu cung của đương kim
hoàng đế Hoàng Phủ Tuyệt hầu như là người người dung mạo như thiên tiên, xinh
đẹp tuyệt trần.
Mặc dù Hoàng Phủ Ngọc không có cam lòng nhưng bất kể như thế nào, hai chữ “Xấu
nương” chí ít có chữ “Nương” trong đó, hắn cũng đồng ý ngay.
Qua lâu ngày, cậu thật sự cảm thấy xấu nương là người đối với cậu tốt nhất,
hiểu rõ cậu nhất trên đời này. Từ lâu, xấu nương đã được cậu xem như bí mật
trong lòng, bảo vệ thật cẩn thận, không cùng người khác chia sẻ, cho đến khi
phụ hoàng không hiểu tại sao xuất hiện ở Khóa Thu cung, lúc này bí mật cậu che
dấu nhiều năm mới bị sáng tỏ.
Không dám có nửa phần giấu diếm, Hoàng Phủ Ngọc đem đầu đuôi ngọn ngành quá
trình mình kết bạn cùng xấu nương rủ rỉ nói hết, Hoàng Phủ Tuyệt mặt ngoài bất
động thanh sắc nhưng đáy lòng cũng đang đoán nữ nhân kêu Nhan Nhược Tranh kia
tiếp cận con của mình, mục đích thực sự có lẽ là hắn – vị hoàng đế này.
Nhưng nếu nàng thật muốn lợi dụng Ngọc nhi tiếp cận mình giành chỗ tốt, vì sao
lại lẳng lặng giấu diếm hắn suốt bốn năm?
Ngày đó sau khi đi Khóa Thu cung, hắn từng hỏi Liễu Thuận: “Tại sao Nhan Nhược
Tranh lại xuất hiện ở Lệ Viên?” Liễu Thuận kể: Bốn năm trước hắn vừa lên ngôi
vị hoàng đế thì từ trong dân gian nạp hơn một ngàn nữ tử vào cung - Nhan Nhược
Tranh là nhóm thứ ba được chọn vào cung. Chẳng qua khi chọn phi đúng lúc là
sinh nhật của Nạp Lan Trinh Trinh cho nên tâm tình của hắn cực kỳ phiền chán.
Vì thế nhóm nữ tử thứ ba được chọn vào trong cung - cuối cùng ngay cả gặp hoàng
đế một lần cũng chưa được gặp - đã bị đày đến Lệ Viên.
Cho nhi tử lui ra rồi, lại hướng Liễu Thuận hỏi rất nhiều về chuyện Lệ Viên,
Hoàng Phủ Tuyệt thân là hoàng thượng luôn luôn khống chế tâm tình rất tốt, nay
lại vì Nhan Nhược Tranh mà sinh ra tâm tư khác.
Hắn lại di giá đến Khóa Thu cung, phát hiện cái sân nho nhỏ này so với hậu cung
dát vàng dát bạc nơi ở của các phi tử hiện tại, thật là mộc mạc hơn rất nhiều.
Ngoại trừ phi tử Nhan Nhược Tranh này còn lại trong cung đều vắng vẻ, chỉ có
một tiểu cung nữ phụ trách quét tước nấu cơm.
Nhìn thấy hoàng thượng đại giá quang lâm, tiểu cung nữ hoảng hốt, quỳ trên mặt
đất cả người phát run, thậm chí quên mất không thốt nên lời vấn an.
Thấy cung nữ sợ tới mức không ngừng run rẩy, Hoàng Phủ Tuyệt ngẩn ra, bắt đầu
tự hỏi có phải diện mạo mình rất hung ác hay không, mới có thể đem một tiểu nha
đầu dọa thành như vậy.
Nhưng hắn kế thừa dung mạo có nét ưu việt của tổ tiên, bề ngoài tuyệt đối được
xưng tụng tuấn mỹ vô trù (ko khuyết điểm), lại giành được ưu ái của không biết
bao nhiêu cô gái con nhà quan ở kinh thành, theo lý mà nói không đến mức khiến
người vừa thấy liền sinh lòng sợ hãi.
Không nghĩ tới hoàng thượng sẽ đại giá quang lâm, Nhan Nhược Tranh cũng bị sự
xuất hiện của hắn làm hoảng sợ, vội vàng đứng dậy hành lễ. Sau đó mới trở lại
liếc mắt tiểu cung nữ bị dọa đến chết khiếp, nhỏ giọng phân phó nàng đi ra
ngoài hầu hạ.
Đáng thương cho cung nữ Vân nhi làm bạn ở bên người mình bốn năm nay, vừa vào
cung đã bị điều đến đây, không có duyên gặp mặt hoàng thượng tôn quý, nay hoàng
thượng đột nhiên xuất hiện ở trước mặt, nàng đương nhiên sẽ bị dọa chết khiếp.
Vân nhi sợ hãi rụt rè sau khi nhận được mệnh lệnh của chủ tử, hai chân run rẩy,
nghiêng ngả lảo đảo lui ra ngoài.
Nhan Nhược Tranh không dám chậm trễ, sau khi hành lễ, liền thỉnh hoàng thượng
ngồi vào trên ghế.
Hoàng Phủ Tuyệt vừa vào nhà, liền đánh giá căn phòng trước mắt không xa hoa
cũng không lộng lẫy, chỉ thấy trên bàn bày biện mấy món thường thấy: chén trà
tử sa (đất
sét có nhiều ở Nghi Hưng, Giang Tổ, rất mịn, hàm lượng sắt cao, sau khi nung có
cao màu nâu đỏ, tìm đen), bên cạnh chỉ có
một ấm trà tử sa mạ vàng.
“Trà này là ngươi pha?” Hắn hỏi.
“Hồi hoàng thượng, nô tì ngày thường rảnh rỗi, mới học trà đạo giết thời gian.”
Thời điểm đáp lời, hai mắt Nhan Nhược Tranh không tự chủ được liếc về phía Liễu
Thuận phía sau Hoàng Phủ Tuyệt, đối phương hướng nàng nháy mắt mấy cái, tựa hồ
biểu đạt ý gì đó, nhưng nàng lại chỉ cười cười, không đáp lại.
Chậm rãi bước đến trước bàn, nàng cung kính châm chén trà nóng bốc hơi, hai tay
nâng đến trước mặt Hoàng Phủ Tuyệt: “Nếu Hoàng thượng không chê, chi bằng nếm
thử chén trà Tây Hồ Long Tĩnh nô tì vừa pha xong.”
Hoàng Phủ Tuyệt cao ngạo ngồi ở trước bàn, như có điều suy nghĩ liếc nàng một
cái, chậm rãi vươn tay tiếp nhận chén trà tử sa, sau khi lướt qua miệng, gật
đầu tán thưởng nói: “Mùi vị không tệ.”
Đây là lời thật tâm, hắn sống và lớn lên trong hoàng gia, sau khi sinh ra không
bao lâu đã được tiên hoàng phong làm thái tử. Trong quá trình hắn trưởng thành,
hưởng thụ không biết bao nhiêu sự chăm sóc cùng cung phụng hạng nhất, bởi vậy
đối với đồ vật nếu không là cực phẩm, thì rất khó lọt vào mắt của hắn, đối với
hương vị của các loại trà nổi tiếng, hắn tự nhiên cũng hết sức kén chọn.
Mà trà Nhan Nhược Tranh pha có vị thanh mà không đắng, hương không chát, nước
trà vừa tới vừa đúng đem tinh hoa hiển thị rõ.
“Pha trà là rất thú vị, trừ bỏ phải chú ý trà đạo (luật pha trà), càng phải có
trà đức.” Nàng nói tiếp.
“Oh?” Bị ngữ điệu mềm mại của nàng hấp dẫn, hắn ngẩng đầu, nhìn vào con ngươi
đen như mực trong mắt của nàng.
Nữ nhân này tuy rằng sinh ra có một gương mặt rất bình thường nhưng lại có được
một đôi mắt linh hoạt mê người. Hơn nữa chẳng biết tại sao, đôi mắt này luôn
khiến hắn sinh ra một cỗ cảm giác quen thuộc, tu dưỡng cùng đức hạnh của nàng,
lại thuyết phục hắn.
Cho dù là cử chỉ hay là lời nói, nàng luôn cao quý như vậy, cho dù mặc xiêm y
bình thường trên người, đầu cài thoa ngọc đơn giản, sẽ vẫn trang nhã như tiên
nữ.
“Trà đức tinh túy là ở Liêm (trong sạch), Mỹ, Hòa (hài hoà), Kính (kính trọng):
cần kiệm có đức, mỹ vui vẻ chân thật, đối xử hoà ái, làm người kính yêu. Nếu
cẩn thận tìm tòi nghiên cứu, không khó từ đó ngộ ra chân lý cuộc sống...” Thấy
hắn có hứng thú, nàng nở nụ cười tiếp tục nói.
Hoàng Phủ Tuyệt nghe, kinh ngạc phát hiện mình mỗi lần nghe nàng nói chuyện,
đều đã không tự giác say mê trong đó, lời nói cử chỉ của nàng, phương thức nói
chuyện, đều khiến hắn nhớ tới một người, một nữ nhân hắn từng yêu nhất, hiện
tại cũng hận nhất —— Nạp Lan Trinh Trinh.
Cho dù dung mạo của các nàng kém xa vạn dặm nhưng ánh mắt của các nàng, lại
giống như làm hắn mê muội thật sâu.
Năm đó lần đầu tiên hắn nhìn thấy Nạp Lan Trinh Trinh là lúc nàng mười sáu tuổi
tựa như một nụ hoa chớm nở, đẹp đến nỗi khiến tim hắn đập thình thịch, ngực
liền giống như bị đá lớn va chạm, trong phút chốc không thể hô hấp, từ lúc chào
đời tới nay, lần đầu tiên hắn đối một nữ nhân sinh ra ý niệm bá đạo “Ta muốn có
được nàng” trong đầu.
Nạp Lan Trinh Trinh tựa như khắc tinh trong đời hắn, hắn đối với nàng nhất kiến
chung tình, lần đầu tiên nhìn thấy nàng, hắn đã lâm vào tình yêu mà không thể
tự kềm chế.
Nhưng ai cũng không ngờ được, nữ nhân khiến cho hắn yêu nhất này, cuối cùng lại
dùng phương thức tàn nhẫn như vậy, đoạt tính mạng của hắn...
“Hoàng thượng, ngài muốn dùng chút điểm tâm hay không?”
Thanh âm thoáng khàn khàn, kéo suy nghĩ của Hoàng Phủ Tuyệt, hắn ngẩng đầu nhìn
lên, đập vào mi mắt là gương mặt xem ra cũng không xuất sắc của Nhan Nhược
Tranh.
Thấy hai mắt nàng sáng trong, trong mắt lóe ra ý vị tìm tòi nghiên cứu, hắn đột
nhiên lúng túng vì bí mật bị người khác nhìn thấu, trong lòng không khỏi cảm
thấy tức giận.
Hắn rốt cuộc đang làm cái gì? Tại sao muốn hạ thấp địa vị của đế vương tôn sư
đến Lệ Viên hẻo lánh này, còn cùng nữ tử bình thường đến cực điểm nói chuyện
trời đất?
Nhưng mà mâu thuẫn là cặp con ngươi đen giống như đã từng quen biết nàng khiến
hắn tức giận, cũng vô hình chung trấn an cảm xúc nóng nảy trong lòng hắn.
Hoàng Phủ Tuyệt nhanh chóng lấy lại tâm tư, giống như không chút để ý hỏi:
“Thái tử thường xuyên đến đây kể khổ với người?”
Nhan Nhược Tranh không nghĩ tới đề tài của hắn xoay chuyển nhanh như vậy, nhất
thời phản ứng không kịp, nghĩ đến đương kim thái tử Hoàng Phủ Ngọc, trên mặt
nàng lơ đãng hiện lên một chút thần sắc phức tạp.
Nhưng nàng rất nhanh khôi phục tâm trạng, không hề sợ hãi nhìn thẳng vào mắt
hắn, nhẹ nhàng gõ đầu: “Lúc thái tử không bận học, thì sẽ đến nơi này ngồi một
lát.” Trên thực tế, khi không có người bên ngoài ở đây, hai người ở chung quả
thực giống như mẫu tử chân chính.
“Nhưng ngươi thật ra rất thông minh, biết lợi dụng thái tử để tìm cơ hội tiếp
cận trẫm.”
Lời này không phải là ý của Hoàng Phủ Tuyệt, nhưng vết sẹo trong lòng vì sự
xuất hiện của nàng mà ẩn ẩn đau, khiến hắn không khỏi giận lây sang nàng, lên
tiếng đả thương người.
Lời này của hắn vừa nói ra, chẳng những Nhan Nhược Tranh biến sắc, ngay cả Liễu
Thuận hầu hạ nhiều năm bên người cũng nhíu mày.
“Hoàng thượng chẳng lẽ lầm cái gì?” Ngay lúc Hoàng Phủ Tuyệt nghĩ rằng nàng sẽ
cực lực biện minh cho mình, thì Nhan Nhược Tranh chỉ là mở một nụ cười khẽ đạm
bạc trào phúng, lạnh giọng mở miệng, “Hoàng thượng cho dù muốn vũ nhục trí tuệ
của nô tì, cũng không cần dùng loại phương pháp này, cả tòa hoàng cung mọi
người đều biết thái tử cũng không được hoàng thượng yêu thích, mà ai cũng hiểu được,
việc lợi dụng thái tử để lấy lợi ích cho bản thân, thật sự là hành vi ngu xuẩn
nhất.” Nàng mỉm cười, đáy mắt lại tràn đầy ý lạnh.
Bị thái độ lãnh đạm trào
phúng của nàng chọc giận, tay cầm chén trà tử sa của Hoàng Phủ Tuyệt không tự
giác dùng sức. “Ngươi có biết mình đang nói chuyện với ai không?”
Thái độ Nhan Nhược Tranh vẫn cung kính, mỉm cười cúi người, dịu dàng đáp: “Là
đương kim Thánh thượng tay cầm quyền cao thiên hạ, trên vạn người.”
“Vậy ngươi cũng biết hai chữ ‘hoàng đế’ đại biểu cho cái gì?”
“Ở hậu cung, là vị hôn phu của chúng nữ; trên triều đình là quân vương của
chúng thần; dưới trời là đại biểu đứng đầu một quốc gia của lê dân bách tính.”
“Vậy trong mắt ngươi thì sao?” Hắn bỗng nhiên đứng dậy, cúi đầu, tới gần nàng
lùn hơn mình cả một cái đầu.
Khoảng cách gần như thế, khiến cho hắn thấy rõ biểu tình trên mặt nàng, hắn cố
gắng tìm kiếm sợ hãi, nhưng lại thấy nàng to gan nhìn thẳng mình.
“Hoàng thượng muốn nô tì nghĩ đến như thế nào?”
Hắn hừ cười một tiếng, “Từ lúc ngươi vào cung đến bây giờ, bị trẫm lạnh nhạt
ròng rã suốt bốn năm. Đối với nữ nhân mà nói, có thể giành được yêu mến của
trẫm là vinh hạnh cả đời, nếu ngươi muốn trẫm sủng ái, sao không thử khúm núm
một chút xem?” Hắn nhịn không được vươn tay, nâng cằm của nàng lên: “Có lẽ ngươi
van cầu trẫm, nói không chừng trẫm nhất thời tâm tình tốt, sẽ triệu ngươi thị
tẩm.”
Hắn chỉ là muốn dùng phương thức này để đạt được mục đích là vũ nhục nàng, dù
sao trong thiên hạ nữ nhân dám không sợ quyền uy đế vương như thế, trừ bỏ nàng,
hắn thật đúng là không phát hiện người thứ hai.
“Sợ rằng làm Hoàng thượng phải thất vọng rồi, bởi vì thân mình nô tì không tốt,
cho dù hoàng thượng muốn triệu nô tì thị tẩm, chỉ sợ cũng lực bất tòng tâm.”
Nàng bình tĩnh trả lời hắn một cách uyển chuyển.
Khuôn mặt tuấn tú của Hoàng Phủ Tuyệt vì nàng khiêu khích mà chìm xuống, lực
đạo nắm cằm nàng cũng gia tăng vài phần.
Nàng không sợ chết nhìn thẳng vào mắt hắn, mặt mỉm cười rồi nói tiếp: “Hay là
phi tử trong hậu cung của hoàng thượng đều là làm dáng bày biện?”
“Ngươi nữ nhân không biết suy xét này! Nếu như vậy, ngươi hãy ở lại nơi quỷ
quái này sống cô độc nốt quãng đời còn lại đi.” Nói xong hắn vung tay áo, bước
chân phẫn nộ rời khỏi nơi này.
Liễu Thuận vẻ mặt lo lắng nhìn Nhan Nhược Tranh lắc lắc đầu, “Đó là một cơ hội
thật tốt, sao ngươi cứ như vậy mà để vụt mất?”
“Nếu hắn nhất định phải dùng phương thức nhục nhã tiếp cận ta, cơ hội như vậy,
ta tình nguyện không cần.” Nàng trả lời, trên mặt lộ nét kiêu căng không cho
người khác xâm phạm.
Liễu Thuận còn muốn nói tiếp cái gì, cuối cùng lại chỉ thở dài, vội vàng đuổi
theo hoàng thượng.
Một lúc lâu sau khi bọn họ rời đi, tay Nhan Nhược Tranh mới che ngực, phát ra
một trận ho khan kịch liệt. Một ngụm máu tươi nhuộm đỏ khăn lụa trắng noãn thì
nàng lộ ra nụ cười khổ bất đắc dĩ.
Hoàng Phủ Tuyệt, nếu chờ đợi suốt bốn năm để nhìn thấy chàng như vậy, thì đời
này kiếp này, ta tình nguyện vĩnh viễn sẽ không gặp lại chàng.
***
Gần đây tâm tình Hoàng Phủ Tuyệt thật không tốt.
Khi dùng bữa, hắn sẽ soi mói tay nghề đầu bếp.
Khi vào triều, hắn sẽ mắng chửi đại thần vô năng.
Ngay cả cung nữ không cẩn thận đánh vỡ một cái chén ngọc quấy nhiễu mộng đẹp
của hắn, cũng bị hắn phạt hai mươi trượng.
Cho nên, gần đây trong cung không người nào không cố giảm bớt thời gian xuất
hiện ở trước mặt hoàng đế, ngay cả tiểu thái tử Hoàng Phủ Ngọc nghe được tiếng
đồn, cũng chăm chỉ nghe Thái Phó giảng bài, không gây ra nhiễu loạn gì dù nhỏ
nhoi nhất.
Tối nay, trăng bạc bên ngoài bầu trời treo trên cao, gió nhẹ khẽ đưa, Hoàng Phủ
Tuyệt lại lăn qua lộn lại, lăn lộn khó ngủ.
Hắn đơn giản xuống giường, đi vào thư phòng trong tẩm cung, nhắm mắt, trằn trọc
một lúc, “Soạt” một tiếng đem một khối lụa trắng treo trên vách tường kéo
xuống.
Sau tấm lụa trắng, là một bức chân dung trông rất sống động, trong bức tranh vẽ
một mỹ nhân tư thế thướt tha, nàng có dung nhan tinh xảo, khí chất cao quý, tựa
như tiên nữ bồng bềnh xuất trần.
Hắn hơi hơi ngửa đầu, kìm lòng không được vươn tay vuốt ve dung nhan tú lệ của
nữ tử trong bức tranh.
Đã bốn năm rồi, nhưng gương mặt này vẫn như cũ khắc sâu sắc nét trong đầu hắn
như thế, chưa bao giờ quên...
Không, không phải không từng quên, mà là căn bản không thể quên.
Cho dù nàng dùng phương thức tàn nhẫn nhất phản bội hắn, hắn vẫn như cũ giống
một đứa ngốc, luôn luôn nhớ kỹ những kỷ niệm vui vẻ cùng nàng năm đó.
Bốn năm trước phụ hoàng băng hà, Lục đệ Hoàng Phủ Kỳ phát động chính biến ý đồ
mưu phản, mà Nạp Lan Trinh Trinh đã đồng thời cho hắn một kích trí mạng nhất ——
Phá Hồn cổ!
Cho đến hôm nay, hắn còn không thể quên được, vật kia đến tột cùng có bao nhiêu
lợi hại, mà nàng chính là đem cổ độc này chôn ở bên trong thủ cung sa của mình,
khi hắn ngây ngốc trả giá toàn bộ tình yêu thì nàng cũng đang mưu tính cướp lấy
tính mạng của hắn...
Nhớ đến quá khứ, năm ngón tay của hắn chậm rãi siết chặt, tựa hồ muốn đâm thủng
dung nhan tinh xảo như ngọc của nữ tử trong bức tranh trước mặt.
Một tiếng bước chân từ bên ngoài truyền đến, là Liễu Thuận, trong tay hắn còn
mang theo một cái áo choàng thật dày.
“Hoàng thượng, đêm nay rất lạnh, ngài phải cẩn thận long thể.”
Thật ra, từ lúc chủ tử vì ngủ không được mà đi vào thư phòng thì Liễu Thuận
canh giữ ở ngoài cửa chờ phân phó đã lặng lẽ đi vào.
Hoàng Phủ Tuyệt hơi ngẩn ra, bản năng đem tay đặt trên tranh chậm rãi cuộn lại.
Liễu Thuận cung kính phủ thêm áo choàng cho hắn: “Hoàng thượng, đêm lạnh rồi,
ngài nên quay về tẩm cung đi.”
Hắn như không nghe thấy, vẫn chưa chuyển bước, hai tròng mắt vẫn nhìn bức họa
trên vách đá: “Liễu Thuận, năm đó sau khi trẫm trúng Phá Hồn cổ, đến tột cùng
như thế nào tỉnh lại?”
Năm ấy sau khi tỉnh lại, hắn từng cẩn thận nghiên cứu chỗ lợi hại của Phá Hồn
cổ, biết được: người hạ cổ cùng người bị cổ phải phát sinh quan hệ thân mật
nhưng người bị cổ nhất định phải yêu người hạ cổ sâu đậm thì độc tính mới có
hiệu quả lớn nhất.
Mà điều kiện cổ độc phát tác lại tùy người hạ cổ đặt ra, Nạp Lan Trinh Trinh
thiết lập dẫn cho độc phát cực kỳ tàn khốc, chỉ có bốn chữ —— hoàng thượng băng
hà. Bất luận khi nào, chỉ cần có người hô lớn “Hoàng thượng băng hà”, cổ độc
tiềm tàng trong cơ thể hắn sẽ nháy mắt bùng nổ.
Bởi vậy, năm đó phụ hoàng hắn vừa qua đời, thái giám trong cung hô vang “Hoàng
thượng băng hà” thì cả người hắn cũng mất đi ý thức theo.
Phá Hồn cổ âm độc ở chỗ nó sẽ không khiến cho người ta lập tức mất mạng, nhưng
có thể ở trong khoảng thời gian ngắn khiến cho người ta lâm vào hôn mê, thậm
chí cuối cùng cả đời vẫn chưa tỉnh lại. Nhưng đến nay hắn vẫn khó hiểu, cổ độc
của mình làm sao lại được giải trừ?
Chỉ nhớ rõ là khi hắn mơ mơ màng màng tỉnh lại, đúng ngày đại tang thứ ba của
phụ hoàng, Liễu Thuận canh giữ ở bên người lâu ngày khóc nói cho hắn biết, hắn
suýt nữa cũng theo tiên hoàng lên trời.
Sau khi tỉnh lại, hắn đứng lên điều binh khiển tướng, bắt giữ toàn bộ quan thần
có ý đồ mưu phản, khiến Lục đệ Hoàng Phủ kỳ muốn xưng đế trở tay không kịp,
binh bại như núi đổ đồng thời Nạp Lan Trinh Trinh cũng từ trong thế giới của
hắn hoàn toàn biến mất.
Hắn vĩnh viễn nhớ rõ ngày đó, quan binh phái đi lùng bắt Thái Tử Phi lại đem
một khối thi thể bị dã thú cắn xé thay đổi hoàn toàn mang về hoàng cung thì hắn
đau lòng không thôi, không chịu tin tưởng thê tử từng được hắn yêu nhất đã
chết.
Thẳng đến khi hắn phát hiện cái bớt hình trăng lưỡi liềm đặc biệt của Nạp Lan
Trinh Trinh trên cổ tay thi thể đã bị phá nát thì cảm xúc của hắn nhất thời sụp
đổ, đối với thi thể buột miệng rống to: “Trẫm không chuẩn ngươi chết, sao ngươi
có thể chết?! Cho dù phải chết, cũng phải chính trẫm tự tay giết ngươi!”
Không ai có thể biết khi hắn rống ra những lời này thì tâm tình mâu thuẫn cùng
đau đớn đến cỡ nào, cho dù hận nàng phản bội, hắn cũng không nguyện ông trời
dùng phương thức này cướp đoạt sinh mệnh tuổi trẻ của nàng.
Nhớ tới chuyện cũ, Hoàng Phủ Tuyệt cắn chặt răng, hai tay nắm lại, hốc mắt cũng
đã hiện đỏ. Hắn không biết mình là vì Nạp Lan Trinh Trinh chết thảm thương tâm,
hay là vì mình yêu một nữ nhân tâm như rắn rết mà khổ sở.
“Hoàng thượng...” Liễu Thuận thấy không đành lòng, hai tay vội vàng dâng khăn
lụa.
Hoàng Phủ Tuyệt giương mắt nhìn hướng xà nhà, liều mình nhịn xuống nước mắt,
hắn xoay người, không muốn để cho ai nhìn đến điểm yếu ớt của mình, nhưng lại
không thể che hết thanh âm mang theo vài phần nghẹn ngào cùng khàn khàn.
“Ngươi vẫn chưa trả lời vấn đề của trẫm.”
Liễu Thuận vội vàng tuân lệnh, không ngại phiền toái thuật lại năm đó hắn sở dĩ
có thể sống lại, là vì khi hắn lúc hôn mê, đột nhiên một đạo sĩ đến trong cung,
bộ dạng đạo sĩ kia rất kỳ lạ, tính cách quái dị, vào cửa cung chỉ nói câu: “Ta
tới trả hồn”, không bao lâu Phá Hồn cổ trong người hắn liền bị phá giải thật kỳ
tích.
Tuy rằng đã từng nghe lời giống vậy vô số lần, Hoàng Phủ Tuyệt vẫn canh cánh
trong lòng với chuyện lạ này.
“Hoàng thượng, sự tình đã qua nhiều năm như vậy, ngài cần gì phải gây khó dễ
cho long thể mình? Đêm đã khuya, sáng sớm ngày mai ngài còn phải vào triều...”
Hoàng Phủ Tuyệt đưa lưng về phía Liễu Thuận không nói nữa, hắn si mê nhìn bức
họa trên tường, không biết qua bao lâu mới khàn khàn nói: “Thần thái của nàng
không ai bằng, cho dù nàng từng phản bội trẫm nhưng trẫm vẫn không quên được
tất cả kỷ niệm tốt đẹp nàng lưu lại, tựa như độc dược, phần trí nhớ kia đã phủ
ướt sũng linh hồn trẫm...”
Liễu Thuận im lặng, không phản bác được.
Bốn năm qua đi, khúc mắc của hoàng thượng vẫn không giải thoát được.
Nếu người nọ biết hoàng thượng vì nàng tra tấn chính mình như thế, không biết
sẽ có cảm tưởng gì...
***
Hoàng Phủ Tuyệt không nghĩ tới mình lại bước vào Khóa Thu cung.
Đánh chết hắn cũng không muốn thừa nhận, từ lần trước tức giận rời đi, hắn đều
cảm thấy bất an khó hiểu, nhắm mắt lại trừ bỏ thấy gương mặt tuyệt lệ của Nạp
Lan Trinh Trinh, trong đầu còn có thêm gương mặt bình thường không có gì đặc
sắc của Nhan Nhược Tranh.
Hắn từng nghĩ khuyên giải an ủi mình, thỉnh thoảng nhớ tới nữ nhân không biết
tốt xấu này, đại khái bởi vì ngoài Nạp Lan Trinh Trinh, nàng là nữ tử thứ hai
dám can đảm hướng quyền uy của mình khiêu chiến, cho nên hắn mới không gạt nàng
sang một bên được.
Nhưng lâu ngày, cho dù hắn cố ý không thèm nghĩ đến nhân vật như thế nữa, lại
phát hiện gương mặt bình thường này vẫn bất ngờ xuất hiện trong đầu hắn.
Sau khi từ chối suốt một tháng, cuối cùng hắn thật không cốt khí tùy tiện ngụy
trang đi dạo, phân phó thái giám cả ngày đi theo phía sau hắn, một người sáng
ngời đến trước cửa Khoá Thu cung.
Thành thật mà nói, Khoá Thu cung này sở dĩ xưng là “Cung” là vì nó xây ở trong
thâm cung, tòa nhà như vậy nếu ở bên ngoài cung, thì tám phần là ngay cả giống
như phủ viên ngoại cũng không bằng.
Hắn còn chưa có bước vào sân, liền nghe được giọng nói non nớt của Hoàng Phủ
Ngọc.
“Muốn chuẩn bị cho nó một cái chăn bông nhỏ nữa hay không?”
“Không cần. Sắp đến mùa hè rồi, cẩu cẩu cũng sợ nóng.”
“Vậy thì chờ khi trời lạnh thêm vài cái chăn bông nữa là được...”
Tường viện của Khoá Thu cung thật thấp, hai cánh cửa lớn mở rộng ra, vì vậy
Hoàng Phủ Tuyệt nhìn thấy rõ ràng nhi tử mỗi lần thấy mình liền lẩn mất thật xa
trong viện, nay lại vẻ mặt tươi cười ôm một con chó nhỏ lông trắng, ngồi xổm
người trước cái ổ chó mới đắp kín không bao lâu xem như vật quý.
“Ngọc nhi thích con chó nhỏ xấu nương tặng cho con không?” Nhan Nhược Tranh ở
bên ôn nhu cười hỏi.
Hoàng Phủ Ngọc cười gật đầu, tay nhỏ bé nhẹ nhàng vuốt lông trắng mềm của con
chó.
“Như vậy, Ngọc nhi còn nhớ rõ những đạo lý xấu nương dạy con không?”
Cậu nháy mắt to, nghiêm túc nói: “Xấu nương nói, vô luận người đối với người
thân hay là đối với Thiên Tử dân chúng đều phải có một tấm lòng nhân hậu, bởi
vì chỉ có như vậy mới có thể lấy đức trị thiên hạ.”
Nhan Nhược Tranh âu yếm khẽ vuốt tóc của cậu, ngữ điệu thập phần dịu dàng: “Cho
nên sau khi Ngọc nhi lớn lên, nhất định phải làm một minh quân tạo phúc cho dân
chúng, không thẹn với trời xanh.”
Hoàng Phủ Ngọc tuy còn ở tuổi ngây thơ nhưng bởi vì sinh ra trong nhà đế vương
nên trưởng thành sớm. Cậu hiểu được sứ mệnh của mình nặng hơn so với đứa nhỏ
nhà dân chúng tầm thường, tuy rằng không mơ ước ngôi vị hoàng đế nhưng biết rõ
chỉ có tay cầm quyền thiên hạ, mới có thể bảo vệ tính mạng của mình và người
quan trọng nhất.
Cậu cũng hiểu địa vị của xấu nương trong cung không cao, ngay cả cung nữ cũng
dám kiêu ngạo khi dễ nữ nhân trong Lệ viên. Cho nên từ thật lâu trước đây, cậu
đã âm thầm lập chí nguyện to lớn, một ngày kia nhất định phải trèo lên ngôi
vua, để bảo vệ xấu nương không bị người ngoài khi dễ.
Hiện tại, mỗi ngày cậu vui vẻ nhất, ngoại trừ có thể thường thường ăn đồ ăn xấu
nương nấu cho cậu, còn có thể nghe được đạo lý làm người mà người giảng giải.
Cậu nhịn không được vươn tay nhỏ bé, kéo kéo ống tay áo rộng thùng thình của
nàng: “Xấu nương, người giảng chút học vấn kia, so với Thái Phó nói dễ nghe hơn
nhiều lắm.”
Hoàng Phủ Tuyệt bên cạnh nghe xong, trong lòng tuy rằng cũng thừa nhận đạo lý
mà Nhan Nhược Tranh dạy cho nhi tử là rất tốt, nhưng nhìn đến nhi tử ỷ lại cũng
bội phục nữ nhân không biết tốt xấu này như thế, khiến cho hắn cảm giác thật
không vui.
“Đường đường là thái tử một quốc gia cư nhiên không để ý thân phận chạy đến
loại địa phương này nuôi chó còn làm ổ chó, quả thực nhục mạ phong phạm của
hoàng gia ta.” Hắn tiến dần từng bước, mở miệng là một trận quở trách.
Quả nhiên, sự xuất hiện của hắn cũng không có gây cho bọn họ kinh hỉ gì, ngược
lại khiến hai người cơ bản nói đùa nhẹ nhàng nhất thời cảnh giác.
Hoàng Phủ Ngọc không rõ, nữ nhân xinh đẹp trong hậu cung của phụ hoàng nhiều
như cá diếc qua sông, vì sao lại đi đến nơi đây?
Tuy rằng trong lòng rất không tình nguyện nhưng đối phương dù sao cũng là cha
của mình, còn là đương kim hoàng thượng, cậu đành phải quy củ làm đại lễ quân
thần, thu lại nụ cười trên mặt.
Hoàng Phủ Tuyệt khôn khéo cỡ nào, tự nhiên không có bỏ qua biểu tình kháng cự
trên mặt con, đáy lòng không khỏi dâng lên một sự tức giận, lời nói ra khỏi
miệng cũng mang theo ba phần tức giận.
“Đường đường là thái tử cư nhiên vây quanh một súc sinh, ngươi không cảm thấy
mất mặt, trẫm cũng cảm thấy thay ngươi.”
Không chờ Hoàng Phủ Ngọc trả lời, Nhan Nhược Tranh liền cười như không cười trả
lời trước. “Thái tử tuổi còn quá nhỏ, đúng thời điểm bắt chước đạo lý đời
người. Mà nuôi chó nhỏ và tự mình làm ổ chó, đều có thể bồi dưỡng tình yêu cùng
tính nhẫn nại của hắn.”
“Đúng vậy a, phụ hoàng, nhi thần thực thích con chó nhỏ này, nó thực đáng yêu.”
Hoàng Phủ Ngọc ôm chó nhỏ giọng xen vào, cậu không hy vọng xấu nương vì mình mà
lọt vào nghi ngờ của phụ hoàng.
Nhưng sự bênh vực của cậu rất nhanh liền bị phụ hoàng trả lại bằng một cái nhìn
chằm chằm sắc bén, hắn rụt vai lại, đáy lòng mặc dù không phục nhưng cũng không
dám nói thêm gì nữa.
Phụ hoàng này, chẳng những bá đạo kiêu ngạo không phân rõ phải trái, lại thực
chán ghét cậu, từ sau khi có nhận thức này, hắn không thể không ngoan ngoãn im
lặng, để tránh bị trừng phạt.
Nhan Nhược Tranh nhìn hai phụ tử, nhịn không được cười nói: “Một người ngay cả
nhi tử mình thấy cũng phải e ngại, đủ để chứng minh hắn là người hung ác.”
Ánh mắt Hoàng Phủ Tuyệt buồn rười rượi nhìn chằm chằm nàng: “Ngươi là nữ nhân
đầu tiên trên đời này dám nói trẫm hung ác.”
Nàng không cần nhún nhún vai: “Người khác không nói, không có nghĩa đây không
phải sự thật, có nhiều người sợ rơi đầu lo lắng làm tức giận mặt rồng, tự nhiên
là cái gì dễ nghe thì nói cái gì.”
Ánh mắt nghịch ngợm của nàng, thái độ đùa giỡn, cùng nữ nhân trong trí nhớ
khiến hắn vừa yêu vừa hận kia hoàn toàn trùng lặp, trong nháy mắt như vậy, hắn
cơ hồ nghĩ đến đang đứng ở trước mắt mình, chính là Nạp Lan Trinh Trinh mà hắn
tưởng niệm suốt bốn năm.
Nhưng hắn giật mình một cái lập tức hoàn hồn, cười thầm mình người si nói mộng.
“Ngươi không sợ trẫm chém đầu của ngươi?” Mặc dù đáy lòng đang nhớ thương vô
hạn, nhưng lời hắn nói ra khỏi miệng vẫn mang theo vài phần uy hiếp vừa thật
vừa giả.
“Xấu nương là người tốt, phụ hoàng người không được chém đầu xấu nương.” Hoàng
Phủ Ngọc nghe xong cả kinh, thân thể nho nhỏ vượt qua che ở trước người Nhan
Nhược Tranh rất có ý tứ hàm xúc nếu phụ hoàng cậu thật hạ lệnh chém người, cậu
muốn lấy cái chết chống cự, bảo vệ người.
Bị tiểu tử kia náo loạn như vậy, sầu muộn đọng lại ở đáy lòng Hoàng Phủ Tuyệt
nhiều ngày lập tức tan thành mây khói, không thấy bóng dáng. Lúc này giống như
cảm giác ấm áp khi cùng người thân nói giỡn vui đùa ầm ĩ, khiến hắn không khỏi
nhớ lại.
Thật lâu trước đây thật lâu, bầu không khí như vậy cũng từng xuất hiện ở trong
điện thái tử...
Xem ra, Nhan Nhược Tranh này thật sự rất bản lĩnh chẳng những có thể dễ dàng
chi phối hỉ nộ ái ố của hắn, còn có thể thỉnh thoảng gợi lên hồi ức quá khứ của
hắn, khiến cho hắn hoài niệm.
Giả vờ vẫn còn tức giận, hắn trừng mắt nhìn nhi tử một cái, ngạo mạn hạ lệnh
với nữ nhân bên cạnh, “Trẫm muốn uống trà do ngươi pha, còn không mau hầu hạ.”
Nhan Nhược Tranh thấy thế không khỏi lắc đầu cười nhạt. Người này hoàn toàn đã
quên chính mình không lâu trước còn từng ở trước mặt người ta nói nhưng lời độc
ác, rủa người ta cô độc cả đời ở trong tiểu viện này...
Cho dù qua nhiều năm làm hoàng đế như vậy, tính tình của hắn vẫn không có đổi,
vẫn là duy ngã độc tôn như vậy.
Đang nghĩ tới, nàng chỉ thấy Hoàng Phủ Tuyệt đi vào bên trong, đột nhiên nghĩ
tới điều gì, sắc mặt nàng biến đổi, đuổi theo kéo lại cánh tay hắn, “Hoàng
thượng, trong phòng có chút dơ dáy bẩn thỉu, xin đợi nô tì dọn dẹp một chút rồi
hãy vào...”
Khoảng cách của hai người đột nhiên gần hơn, Hoàng Phủ Tuyệt bị lo lắng biểu lộ
ở đáy mắt nàng mê hoăc, hắn chuyển ánh mắt xuống, nhìn tay nàng chộp vào ống
tay áo mình.
Nhan Nhược Tranh giật mình bản thân thất thố, ngượng ngùng thu tay lại, sắc mặt
ửng hồng, “Nô tì... nô tì thất lễ...”
“Hay là trong phòng có cái gì ám muội?” Hắn thuận miệng trêu chọc, lại bị bộ
dạng đỏ mặt của nàng hấp dẫn. Nữ tử bề ngoài bình thường này, cẩn thận đánh giá
lại cũng có vài phần thú vị.
Thấy nàng không nói một câu, Hoàng Phủ Tuyệt tò mò vươn tay đẩy cửa phòng ra,
chân sắp bước vào.
Nhan Nhược Tranh lập tức thất thanh kêu lên: “Trong phòng có hoa lan, hoàng
thượng gặp sẽ dị ứng...”
Chân dài bước ra vội thu trở về, trên mặt Hoàng Phủ Tuyệt trừ nỗi kinh ngạc ra,
thì vẫn là rất nhiều kinh ngạc.
Trên đời này biết hắn dị ứng với hoa lan, ngoại trừ phụ hoàng đã mất của hắn,
cũng chỉ có nữ nhân hắn từng yêu nhất, Nạp Lan Trinh Trinh.
Hắn nghi hoặc nhìn hướng cửa phòng bị đẩy ra, bên cạnh cửa sổ quả thực bày hai
chậu hoa lan.
Sắc mặt hắn biến hóa, mày nhướng lên, “Sao ngươi biết trẫm dị ứng với hoa lan?”
Nuốt nuốt nước miếng, nàng đón nhận ánh mắt dò hỏi của hắn, nhỏ giọng giải
thích: “Trên sách có ghi lại, người có thể chất đặc thù sẽ đối với phấn hoa lan
sinh ra dị ứng.”
“Như vậy...” Vẻ mặt hắn nghiêm nghị níu cổ tay nàng, “Làm sao ngươi xác định
như thế, trẫm vừa vặn thuộc một trong những người thể chất đặc thù này?”
Đối mặt với ánh mắt đang ép hỏi của hắn, Nhan Nhược Tranh chỉ có thể dũng cảm
giải thích, “Nô tì... đoán.”