Tú Hồn

Màn giường rộng thùng
thình che khuất ánh nến lay động ngoài long sàng, đồng thời cũng che lại cảnh
xuân kiều diễm trên long sàng.

Thái Hoà Cung bởi vì có rồng sinh ấm áp, nên cho dù đã gần cuối năm, nghênh đón
ngày đông giá rét, nơi này vẫn ấm áp như mùa xuân.

Hoàng Phủ Tuyệt cảm thấy mỹ mãn nhìn nữ tử dưới thân quấn quít lấy thân thể
hắn, hai gò má ửng hồng đến mê người, miệng thở gấp liên tục, một đôi mị nhãn
hơi mở, chớp động lên tia đáng thương mà bất lực, tựa như một chú cún nhỏ cầu
xin chủ nhân rủ lòng thương, dùng ánh mắt khát vọng đợi chủ nhân ban cho.

Hắn có chút kiêu ngạo nhớ kỹ bộ dáng thần phục này của nàng trong đầu, mới chậm
rãi cúi người, như thưởng hôn xuống mi mắt nàng.

Bất ngờ nàng lại ra sức ôm lấy cổ hắn, môi thơm như gà con mổ thóc hôn lại hắn.

Hoàng Phủ Tuyệt rốt cuộc không chịu nổi nàng mời mọc như thế, mãnh liệt đem dục
vọng cường tráng của mình thâm nhập cửa vào của nàng, lúc sâu lúc nông, khiến
nữ nhân dưới thân thở hồng hộc, rên rỉ liên miên.

Khi hai người cùng đạt đến đỉnh thì bụng của hắn dùng sức một cái, nguồn nhiệt
nháy mắt phóng ra.

Ánh nến ngoài trướng lay động, bóng người trong trướng chặt chẽ rúc vào nhau,
bọn họ mặt đối mặt, trở lại màn vui thích vừa nãy.

"Nghe nói lão gia của nàng ở Nam Hương Hồ Châu."

Lúc tiếng hít thở đều đều từ mũi nàng phát ra, Hoàng Phủ Tuyệt đưa môi tới khẽ
cọ lên cánh môi non mềm của nàng.

Bị hắn ép buộc đến mỏi mệt kiệt lực, Nhan Nhược Tranh không có mở mắt ra,
"ưm" một tiếng, dường như ngại hắn cọ mình ngứa, đầu gối lên tay hắn
khẽ dời về phía sau.

Nhưng hắn không cho nàng cơ hội chạy trốn, bàn tay to dùng sức kéo đầu nàng về,
bắt mặt nàng lại gối lên cánh tay của mình. Tay kia thì không có ý tốt ở trong
chăn vuốt ve da thịt trơn mềm của nàng.

"Chờ đại điển tế tổ kết thúc, trẫm mang nàng về Hồ Châu thăm người thân
được không?"

Không khí nháy mắt yên tĩnh hẳn, Nhan Nhược Tranh vốn mỏi mệt dựa vào lồng ngực
hắn, ý thức dần dần đi xa nghe thấy lời này lập tức giống như bị kinh sợ vậy,
đột nhiên mở hai mắt ra.

Hoàng Phủ Tuyệt nhìn phản ứng của nàng trong mắt, tuy rằng ngoài mặt không có
vẻ gì khác thường, nhưng tâm lại cảm thấy vạn phần vừa lòng.

"Hoàng thượng vừa mới nói cái gì?" Nàng có chút không xác định, cẩn
thận hỏi lại một lần.

Hắn cười mà như không cười, ở dưới chăn nhéo nhéo eo nàng, "Trẫm nói, chờ
sang năm sau, trẫm sẽ tìm thời gian cùng nàng quay về Hồ Châu thăm họ hàng thân
thích." Giọng hắn mang theo cưng chiều nói tiếp: "Dù sao nàng gả tiến
cung lâu như vậy, nhưng vẫn chưa từng trở về, nay lại là thân phận quý phi,
trẫm tự mình mang nàng áo gấm về nhà, tương lai ở trước mặt người trong tộc sẽ
có rất nhiều mặt mũi..."

"Nhưng cha thiếp đã qua đời nhiều năm..."

"Vậy thì có sao? Theo trẫm biết, Nhan gia Hồ Châu được xưng tụng là nhà
giàu, cho dù Nhan Thanh cha nàng thân là thái thú Hồ Châu nhiều năm trước mắc
bệnh qua đời, nhưng Nhan gia vẫn còn rất nhiều huynh đệ. Trẫm cũng không phải
kẻ bạc tình, nếu hiện tại nàng là quý phi của trẫm, đương nhiên không thể không
cho Nhan gia nhiều thứ hơn, chỉ cần thế lực Nhan gia hưng thịnh, địa vị của
nàng ở hậu cung mới càng có thể ngồi yên ổn hơn."

Nhan Nhược Tranh thất thần, không chớp mắt chăm chú nhìn hai mắt nghiền ngẫm
của hắn, nhịn không được bắt đầu đoán Hoàng Phủ Tuyệt có phải lại đang có ý
định gì hay không?

Nhiều lần hắn cố tình dò xét, nàng không phải là không hề có cảm giác, nhưng
lần này nàng khó lòng phòng bị được.

Ngày ấy trên yến tiệc đón tiếp Lục vương Hoàng Phủ Kỳ, nàng đã cố sức cúi thấp,
giảm bớt sự tồn tại của mình, nhưng khi hắn cố ý dùng tên vở kịch để dò xét
mình, nàng vẫn trở tay không kịp.

Sau đó, mặc dù hắn không có nhắc lại, nhưng mỗi lần đối mắt hắn hơi có thâm ý
nhìn nàng đều khiến nàng có cảm giác bí mật đã bị nhìn thấu, vô lực cùng khẩn
trương.

Biết rõ nam nhân này khôn khéo đáng sợ, nhưng vì để có thể ở cạnh hắn hưởng thụ
một khoảnh khắc ôn nhu, nàng vẫn quyết định bí quá hoá liều, cẩn thận từng
bước.

Ai ngờ ngày phòng đêm phòng, tâm vua khó dò, trong lúc lý trí nàng hoàn toàn
lâm vào mơ hồ thì hắn lại bất ngờ đưa ra tin sẽ cùng nàng hồi hương thăm người
thân, làm nàng kinh hồn khiếp sợ.

Không nói đến nàng đối với Nhan gia Hồ Châu hoàn toàn không biết, ngay cả vị
phụ thân trên danh nghĩa Nhan Thanh đã qua đời kia, nàng cũng chưa từng thấy
mặt bao giờ.

Lúc trước Liễu Thuận phải sử dụng giao thiệp, vì nàng an bài thân phận ấu nữ
của Nhan Thanh, là bởi vì năm đó hắn cùng Nhan gia có chút ít giao tình, biết
Nhan gia trước mắt đã rời khỏi con đường làm quan, ẩn cư chốn thôn quê, các thế
hệ đều không hỏi thế sự, thân gia bối cảnh như vậy không có khả năng mang đến
phiền toái cho nàng, cho nên mới vì nàng mà bịa đặt thân thế này.

Huống hồ, từ xưa cũng không thấy qua Đế vương hỏi đến việc nhà phi tử, không
nghĩ tới Hoàng Phủ Tuyệt lại phá bỏ tiền lệ, chủ động đưa ra đề nghị muốn dẫn
nàng áo gấm về quê?!

Loại chuyện này, các phi tử khác nghe xong tất nhiên sẽ vui mừng hớn hở, nhưng
với nàng mà nói thì như là sấm sét giữa trời quang, nhất thời bị hắn doạ cho sợ
tới mức tan thành mây khói.

Nhưng nàng càng ra sức cự tuyệt, cực lực phản đối, Hoàng Phủ Tuyệt khuyên bảo
lại càng hăng say. Trong lời nói có thêm ý rằng trẫm sở dĩ đưa ra yêu cầu này,
cũng bởi vì hết sức sủng ái nàng, những kẻ khác cho dù có quỳ cầu xin trẫm,
trẫm cũng không suy nghĩ dù chỉ một chút.

Nếu là ngày thường, Nhan Nhược Tranh cũng là nhân vật lợi hại suy nghĩ rõ ràng,
mồm miệng lanh lợi, nhưng giờ phút này nàng mới bị chuyện phòng the thường lệ
mỗi đêm ép buộc xong, đừng nói thể lực một giọt cũng không còn, ngay cả suy
nghĩ cũng có chút mơ hồ.

Cho nên khi hắn hao hết lời lẽ nói ra nếu tự hắn đưa nàng về Hồ Châu thăm người
thân thì sẽ mang đến không ít điều tốt cho nàng thì nàng chỉ biết viện đủ cớ để
từ chối. Lúc thì nói mình cùng người nhà đã nhiều năm không liên lạc sớm mất đi
tình thân, lúc thì lại chuyển sang tổ tông gia pháp giáo huấn thiên kim chi tử
không ngồi nguy đường.

Về sau, Hoàng Phủ Tuyệt rốt cuộc bị nàng nhắc đi nhắc lại mà trầm khuôn mặt
tuấn tú xuống, ngữ điệu lạnh xuống nghiêm trang hỏi: "Nàng không phải là
ngại trẫm phong cho nàng địa vị quá thấp, cho nên mới cự tuyệt đề nghị của trẫm
hết lần này đến lần khác?"

Lời này nói đến vô cùng không tốt, giống như cố ý muốn kích nàng tức giận.

Ngay sau đó hắn lạnh lùng cười, lại nói: "Tuy rằng ngôi vị hoàng hậu vẫn
trống như trước, nhưng lúc trẫm còn sống, cũng không định đem vị trí này cho
ai..."

Quả nhiên, lời hắn còn chưa dứt, sắc mặt nàng vốn vì hắn cố ý khiêu khích mà
trở nên hết sức khó coi.

Nàng mạnh mẽ ngồi dậy, trên mặt mang theo vài phần giận, "Lời ấy của hoàng
thượng rốt cuộc là có ý gì?"

Tựa như đoán được nàng sẽ có phản ứng như thế, hắn không nhanh không chậm nói:
“Chẳng lẽ nàng không phải ngại trẫm không ban vị trí hoàng hậu cho nàng sao?”

Nếu lúc này Nhan Nhược Tranh còn chưa nghe ra hàm nghĩa trong lời nói của hắn,
thì nàng chính là đứa ngốc.

Tuy rằng sớm biết Hoàng Phủ Tuyệt là cái loại người vì đạt tới mục đích không
từ thủ đoạn, nhưng nàng trăm triệu lần không nghĩ tới, vì muốn làm rõ nghi kỵ ở
trong lòng hắn, mà hắn không để ý tôn nghiêm của nàng nói ra những lời đả
thương người như thế...

Xem ra, vì ép nàng chính mồm thừa nhận thân phận hắn hoài nghi kia, hắn đã nghĩ
hết tất cả biện pháp ép nàng đi vào cái bẫy hắn bày ra.

Nàng đột nhiên đối với tình cảnh hiện tại của mình cảm thấy đáng buồn vạn phần,
lấy khỏe mạnh, mỹ mạo cùng sống lâu đổi lấy mạng của hắn cùng bộ dạng mang bệnh
và thân hình này của mình, cũng chỉ vì nghĩ trong cuộc sống ngắn ngủi này muốn
sống cùng hắn sống những năm tháng cuối cùng, nhưng hắn lại không có tâm, muốn
vạch trần vết sẹo nàng giấu ở sâu trong nội tâm ra.

Nhìn vẻ đắc ý trên mặt hắn, nàng đáp trả lại bằng một nụ cười lạnh nhợt nhạt,
“Hoàng thượng quả nhiên hiểu biết tâm tư của thiếp. Đúng vậy, thật sự thiếp mơ
ước vị trí hoàng hậu cao cao tại thượng kia, nếu hoàng thượng cảm thấy thiếp
quá tham lam, cứ việc hạ chỉ giáng thiếp xuống làm thứ nhân, nhốt trong lãnh
cung là tốt rồi.” Nàng nói xong, đứng dậy mặc quần áo rời đi, lại bị hắn kéo
vào lòng, trực tiếp nhét về trong chăn.

Thấy nàng tức giận, hắn khuyên bảo: “Làm gì tức giận thế? Trẫm chỉ vô ý nói một
chút mà thôi. Nếu nàng không muốn trẫm cùng nàng về Hồ Châu thăm người thân,
vậy việc này để từ từ rồi tính đi.”

Hoàng Phủ Tuyệt cùng Nạp Lan Trinh Trinh ở chung nhiều năm, sớm hiểu rõ ràng
tính tình của nàng, hắn biết nàng thông minh lanh lợi, lúc còn nhỏ phân rõ phải
trái, đồng thời còn cực kỳ quật cường, mặc kệ người nàng đắc tội có thân phận
địa vị cao đến cỡ nào, nàng sẽ không vì muốn sống mà khúm núm.

Hắn thừa nhận lời nói kia của mình có mang nhiều ý dò xét, cho dù trong lúc vô
tình nàng cho hắn rất nhiều manh mối, hắn vẫn cố chấp muốn nghe nàng chính mồm
thừa nhận nàng là Nạp Lan Trinh Trinh.

Ngực Nhan Nhược Tranh nghẹn một cỗ khí, hắn đột nhiên thay đổi quay ra lấy
lòng, nàng chỉ có thể nhịn xuống lửa giận, có tức như thế nào cũng không bộc
phát ra được.

Nhìn thấy ủy khuất ở đáy mắt nàng, tâm Hoàng Phủ Tuyệt thu lại, nhịn không được
ôn nhu an ủi nói: “Tốt lắm tốt lắm, vừa rồi đều là lỗi của trẫm, trẫm sẽ chịu
tội với nàng. Đừng tức giận nữa, cẩn thận tức giận ảnh hưởng đến thân thể, trẫm
sẽ đau lòng.” Nói xong, còn cúi đầu hôn gương mặt của nàng, lại giúp nàng đắp
kín mền, động tác giọng điệu thập phần ôn nhu, giống như người vừa nói ra những
lời lạnh lùng, với vẻ mặt trào phúng hoàn toàn không phải là hắn.

Nhan Nhược Tranh bị bắt gối lên trong lòng ngực của một lần nữa, nghĩ không
biết khi nào hắn lại tiếp tục dò xét nàng nữa.

Chẳng qua là...

Lạc Viêm, một khi thiếp chính mồm thừa nhận thân phận của mình, cũng chính là
lúc thiếp và chàng vĩnh viễn âm dương cách biệt, cho dù thiếp thật sự vì tư
lợi, thiếp cũng chỉ là tham luyến ôn nhu của chàng với thiếp, muốn trong thời
gian ngắn ngủi còn lại được làm bạn ở bên cạnh chàng, như thế mà thôi...

***

Hoàng Phủ Kỳ gặp lại Hoàng Phủ Ngọc có dung mạo giống như Nạp Lan Trinh Trinh
vào hôm hai mươi ba tháng chạp.

Hôm nay thời tiết kỳ lạnh vô cùng, bởi vì gần tối ngày hôm qua đã có một trận
tuyết lớn, tất cả nô tài trong cung đều bị bắt ra dọn dẹp tuyết đọng.

Hoàng Phủ Ngọc tuy rằng là thái tử, nhưng dù sao cũng chỉ là tiểu oa nhi bảy
tuổi, không khỏi sinh ra hứng thú với tuyết đọng trắng tinh, vì thế sau khi học
xong, liền cùng vài tiểu thái giám chơi nặn người tuyết.

Cũng vì mải chơi nên cậu cũng không biết là đã làm rơi mất mảnh ngọc ấm vẫn đeo
bên người, khi cậu phát hiện ra mình mất đồ thì vội vàng mang theo cung nữ,
thái giám trong cung thái tử đi hỗ trợ tìm kiếm.

Ôn ngọc kia đến từ vương thất Tây Vực, nghe nói là vật báu vô giá trên đời,
nhưng thật sự làm cho cậu để tâm, chính là chuỗi ngọc tuệ (mấy cái dây treo
ngọc) kết tinh xảo buộc lên ngọc ấm kia, bởi vì đó là lễ vật xấu nương thức đêm
tự tay thêu cho hắn.

Mà người tình cờ nhặt được chuỗi ngọc ấm kia không phải ai khác chính là Hoàng
Phủ Kỳ trên người mang trọng tội, vừa được hoàng thượng triệu hồi kinh thành
không lâu.

Bởi vì hắn đến Lệ châu nhiều năm, lục vương phủ lúc trước đã bị sung công niêm
phong, bởi vậy lần này trở về kinh, được ân chuẩn tạm thời ở tại trong hoàng
cung.

Tuy rằng trong cuộc sống hàng ngày hắn vẫn được đối đãi tốt nhất, nhưng nút
thắt rối rắm ở trong lòng theo thời gian trôi qua mà vẫn chưa được cởi bỏ. Cho
đến khi thấy ngọc tuệ đỏ quen thuộc nằm ở trong đống tuyết thì oán hận đọng lại
ở đáy lòng hắn nhiều năm lại bùng phát.

Ngọc tuệ kết cực kỳ tinh xảo, đa dạng rườm rà, hoa lệ mỹ quan, phối hợp trên
ngọc ấm kia, có thể nói là hoàn mỹ.

Nhưng điều mà Hoàng Phủ Kỳ để ý là, dạng ngọc tuệ này hắn nhìn cực kỳ quen mắt,
bởi vì ngọc tuệ đeo ngọc bội trên người hắn, cùng chuỗi này là giống nhau như
đúc.

Trên đời này, có thể đem ngọc tuệ kết phức tạp và hoa mỹ như thế, trừ Nạp Lan
Trinh Trinh hắn nhớ mãi không quên ra thì thật sự không thể tìm được người thứ
hai.

“Ngọc ấm kia là của ta...”

Ngay tại Hoàng Phủ Kỳ chấn động vô cùng, cầm ngọc bội của mình cùng ngọc ấm bị
hắn nhặt được so sánh thì một thanh âm non nớt vang lên bên tai hắn.

Theo thanh âm quay người
lại, hắn thấy Hoàng Phủ Ngọc, trên người được áo lụa quần lụa quấn quanh còn
tròn hơn viên thịt tròn, gương mặt giống Nạp Lan Trinh Trinh của tiểu tử kia,
có nét ngây thơ vô tội.

Vẻ mặt hoảng hốt một lúc, Hoàng Phủ Kỳ mới chậm rãi cúi người xuống,cầm ngọc ấm
trong tay đưa tới trước mặt hắn, cười nói: “Ngươi nói ngọc bội này là của
ngươi?”

Hoàng Phủ Ngọc nhu thuận gật đầu. Nam tử bộ dạng thực anh tuấn này cậu nhận ra
được đó là lục hoàng thúc của hắn theo như phụ hoàng cùng xấu nương đã nói.

Cậu nghĩ thầm thật may mắn ngọc ấm của mình được người này nhặt được, lúc vươn
tay chuẩn bị tiếp nhận nó thì lục hoàng thúc lại mở miệng nói.

“Ngọc tuệ này thêu thật tinh xảo.”

Cậu lập tức thấy hãnh diện: “Xấu nương làm đồ gì cũng tốt nhất thế gian.”

“Xấu nương?”

Không chờ Hoàng Phủ Kỳ hỏi kĩ, xa xa liền truyền đến một loạt tiếng bước chân,
là Nhan Nhược Tranh nghe tin mà đến.

Nàng tự mình làm cho nhi tử một đôi giày bông nhỏ bằng vải, đang muốn đưa cho
cậu, kết quả vừa đến điện thái tử, liền biết được ngọc ấm hàng năm nhi tử đeo ở
trên người bị mất, lúc tới thì tiểu tử kia đã gấp rút sai người tìm kiếm khắp
nơi.

Vì thế nàng lập tức đuổi theo, đã thấy nhi tử đang nói chuyện với Lục vương
gia.

Vừa thấy nàng, khuôn mặt nhỏ nhắn phấn nộn của Hoàng Phủ Ngọc lập tức lộ ra net
vui vẻ thoải mái, xoay người nhào đến trong ngực của nàng, miệng thì vô cùng
thân thiết gọi, “Xấu nương...”

Hoàng Phủ Kỳ ngẩn người, cẩn thận đánh giá vị nữ tử tướng mạo bình thường
nghênh diện mà đến này.

Từ lần trước gặp mặt ở hoàng yến đến nay cũng đã qua chừng mười ngày, trên
hoàng yến, nàng lơ đãng chọn xuất diễn 《Trường
hận ca》 này, thực làm hắn suy nghĩ thật lâu sau, bởi vì trong
thiên hạ người biết hắn thích nghe《Trường
hận ca 》 thật sự không nhiều lắm.

Năm đó hắn mặc dù thân là hoàng tử, cũng không được phụ hoàng sủng ái, ngay cả
triều thần cùng đệ tử quan gia cũng đều không để ý tới hắn, ngoại trừ mẫu phi
ra thì người duy nhất thiệt tình đối hắn, coi hắn là bằng hữu, cũng chỉ có
thiên kim nhà Tể tướng - Nạp Lan Trinh Trinh, hai người tuổi xấp xỉ, sở thích
giống nhau, chơi đùa cùng một chỗ luôn tán gẫu không ngừng.

Còn nhớ rõ lúc nhỏ chính mình thường xuyên cùng nàng, lén lút chạy đến ngoài
sân kịch trong cung nghe lén.

Trong đó hắn thích nhất đúng là 《Trường hận ca》, tuy rằng đó cũng không phải vở kịch nghe hay nhất,
nhưng không biết vì sao, mỗi lần hắn nghe xuất diễn này đều đặc biệt vào đầu.

Mà Nạp Lan Trinh Trinh cùng hắn nghe diễn, mỗi lần nghe được ca kĩ hát hai câu "Thiên
sinh lệ chất khó tự chí (chí tiến thủ), một khi chọn ở cạnh quân vương” này thì
cũng đều sẽ chun cái mũi lại nói với hắn "Nữ nhân của hoàng đế là khó làm
nhất”.

Hắn còn trẻ sau khi nghe xong cảm khái này của nàng, liền ở trong lòng yên lặng
thề, một ngày kia chắc chắn sẽ làm nàng trở thành nữ nhân hạnh phúc vui vẻ nhất
trên đời.

Đáng tiếc, nguyện vọng này còn chưa đạt thành, người ấy đã bị người khác cướp
đi, cuối cùng thậm chí hương tiêu ngọc vẫn...

“Lục vương, ngọc ấm này là thứ mà tiểu thái tử mang theo đã nhiều năm, hôm nay
vô ý đánh mất, may được Lục vương tìm được, Nhược Tranh thay tiểu thái tử cảm
tạ người.”

Cho đến khi tiếng nói dịu dàng nhu hòa vang lên bên tai, Hoàng Phủ Kỳ mới giật
mình hoàn hồn, ý thức được đối phương đang uyển chuyển hướng về cái tay đang
cầm ngọc ấm của mình

Hắn đánh giá nàng thật lâu sau, chậm rãi cầm lấy ngọc ấm trong tay, “Nghe tiểu
thái tử nói, ngọc tuệ này là quý phi nương nương tự tay kết?”

Nhan Nhược Tranh nao nao, sau đó cười gật đầu, “Tay nghề không tốt, làm cho Lục
vương chê cười.”

Hoàng Phủ Kỳ nghe như không nghe, cởi ngọc bội trên người mình xuống, so sánh
với Hoàng Phủ Ngọc, chỉ thấy hai cái ngọc tuệ dù là hình dạng dài ngắn khác
nhau, nhưng hoàn toàn giống nhau như đúc.

“Bổn vương quen một vị cố nhân, ngọc tuệ người đó kết ra cư nhiên giống hệt của
quý phi nương nương.” Hắn nửa nghi hoặc nửa thử nói.

Nhan NHược Tranh che dấu nụ cười trên mặt, có chút giật mình nhìn mảnh ngọc bội
trong tay của hắn. Ngọc bội kia tuy rằng hình thức đơn giản, ngọc chất cũng
không có quý, chính là quà sinh nhật năm mười hai tuổi mình tặng cho hắn.

Nàng khi còn bé thường được phụ thân mang vào cung bái kiến Dung quý phi, bởi
vậy đã trở thành bạn thời thơ ấu của hắn con trai độc nhất của Dung quý phi
trở, hai người từ nhỏ đã cùng lớn lên.

Mà ngọc mềm màu trắng này, là khi họ trốn ra ngoài cung du ngoạn thì nàng mua ở
tiệm đồ ngọc cho hắn, coi như quà mừng sinh nhật hắn. Vì thế, nàng còn cố ý kết
ngọc tuệ xứng đôi với nó, không nghĩ tới chuyện cách nhiều năm, nhưng trên
người hắn vẫn mang miếng ngọc trắng này.

Nàng không phải không biết năm đó Hoàng Phủ Kỳ đối với mình có tình cảm như thế
nào, nhưng trong lòng nàng, hắn tựa như ca ca, còn người khiến nàng yêu, hơn
nữa cam nguyện vì đối phương trả giá sinh mệnh, từ đầu đến cuối chỉ có một mình
Hoàng Phủ Tuyệt.

Bởi vậy, khi đối mặt với cặp ánh mắt tràn ngập chấp vấn của Hoàng Phủ Kỳ thì
nàng chỉ có thể trốn tránh và phủ nhận.

“Trên đời này người khéo tay nhiều không kể xiết, ai biết được cố nhân của Lục
vương lại làm giống ta như vậy? Sau này nếu có cơ hội, mong rằng Lục vương dẫn
đến cho ta gặp mặt.”

“Đáng tiếc vị cố nhân bổn vương nói kia, đã qua đời ở bốn năm trước...” Vừa
nói, trên vầng trán hắn tràn đầy bi thương nhàn nhạt.

Nhan Nhược Tranh nhìn thấy vậy thì cực kỳ không đành lòng. Người bạn từ khi còn
bé từng được nàng tôn kính giống như huynh trưởng, trải qua nhiều năm như vậy,
vẫn nhớ đến mình, mặc dù năm đó hắn khởi xướng nghịch hoàng án hại nhà tan cửa
nát, nhưng động cơ hắn mưu phản, cũng là vì nàng, đồng thời làm trong lòng nàng
có chút hổ thẹn.

Nhưng mà nếu nói là bốn năm nay, nàng đối với hắn không có hận thì là giả dối.
Nhưng hận thì như thế nào? Chuyện xảy ra đã không thể thu hồi, tất cả nói cho
cùng, không phải chỉ vì một chữ "tình" sao?

Mấy năm nay nàng luôn nghĩ, nếu năm đó nàng có thể sớm hiểu được tâm ý hắn đối
với mình, có lẽ có thể ngăn cản trận bi kịch kia xảy ra...

Lắc đầu, không muốn nghĩ tiếp, nàng tiếp nhận ngọc ấm, đem ngọc bội một lần nữa
đeo đến bên hông Hoàng Phủ Ngọc.

Hoàng Phủ Kỳ bên cạnh thấy thế, giật mình tư thái cùng động tác nàng đeo ngọc
bội, lại cùng Nạp Lan Trinh Trinh năm đó cơ hồ là không có sai biệt.

Trong nháy mắt, trong đầu hắn đột nhiên sinh ra một ý nghĩ——

Có lẽ, người năm đó rơi vào vách núi chết thảm kỳ thật chưa chết, mà chỉ là
dùng một hình dạng khác để sống.

Nếu không Hoàng Phủ Tuyệt luôn luôn mắt cao hơn đầu, tại sao lại đối một nữ
nhân tướng mạo bình thường sủng ái như thế?

Làm gì có chuyện nàng vốn không quen biết với mình, lại có thể nói ra tên vở
kịch hắn thích nhất? Ngay cả ngọc tuệ kết ra, đều giống với Nạp Lan Trinh
Trinh?!

Khiến cho hắn không thể không lý giải là, hắn lại sâu sắc cảm nhận được một cỗ
hơi thở mãnh liệt quen thuộc từ trên người nàng?

***

Đêm giao thừa ở hoàng cung không đơn giản giống nhà dân chúng tầm thường như
vậy, ngoại trừ con cháu hoàng thất cùng với phi tử các cung thân phận cao quý,
gia thế bối cảnh hùng hậu phải tham dự, còn có triều thần tứ phẩm cũng phải
mang gia quyến vào cung dự tiệc.

Từ một tháng trước, trong ngoài cung đã có người bắt đầu chuẩn bị công việc lớn
nhỏ cho lễ mừng năm mới, ngự thiện phòng cũng bởi vậy tăng thêm rất nhiều
người, chờ đến cung yến đêm giao thừa biểu diễn bản lĩnh, giành được tán thưởng
của hoàng thượng.

Lũ triều thần vội vàng chuẩn bị đại lễ, tính đêm giao thừa tặng cho hoàng
thượng và các phi tử được sủng ái, cầu được mình năm sau có thể có ngày tốt.

Về phần các phi tử ngày thường không được sủng ái, hoặc là ngay cả hoàng thượng
cũng khó gặp được một lần, thì gấp rút trang điểm cho mình thật xinh đẹp, kỳ
vọng ở trong hoàng yến có thể được hoàng thượng ưu ái để mắt tới.

Dù sao Nhan quý phi thâm thụ long sủng trước mắt cùng các phi tử cung khác so
sánh, cho dù là dung mạo hay là dáng người đều kém cỏi không ít. Các nàng nghĩ,
hoàng thượng sở dĩ sủng ái Nhan quý phi, chỉ là muốn thay đổi khẩu vị, như vậy
từ đầu mùa xuân tới cuối năm quãng thời gian dài như vậy, hoàng thượng đối
gương mặt không hề đặc sắc, cũng nên chán ghét rồi.

Nhưng chúng phi tần hậu cung trăm triệu không lường trước được, đêm giao thừa
hôm nay, hoàng thượng luôn luôn cao ngạo lãnh ngạo, không để bất luận kẻ nào để
vào trong mắt, cư nhiên công khai cùng Nhan quý phi tham dự hoàng yến, không
chỉ như thế, còn hạ lệnh Nhan quý phi tùy theo ở cạnh vua.

Từ xưa đến nay, vị trí bên người hoàng thượng, chỉ có địa vị hoàng hậu một nước
chi mẫu mới có tư cách ngồi xuống, Hoàng Phủ Tuyệt vì một Nhan quý phi mà phá
lệ, không chỉ có trong mắt quần thần lộ vẻ không đồng ý, ánh mắt ghen ghét của
các Tần phi hậu cung khác lại nảy ra, nhưng không người dám mở miệng nói hoàng
thượng không phải.

Hoàng Phủ Tuyệt cố ý bỏ qua mọi người, thoải mái lôi kéo tay Nhan Nhược Tranh,
ngồi ở trên bảo tọa đế vương, không hề cố kỵ để cho nữ nhân bên cạnh cùng mình
nhận đại lễ trăm cung.

Đối với hình thức an bài này, Nhan Nhược Tranh đã lén cùng hắn kháng nghị một
phen, nhưng hắn lại thản nhiên trả lời: “Cho dù giang sơn này không phải trẫm
tự tay giành được, nhưng qua nhiều năm như vậy, trẫm lệ tinh đồ chí, vui vui
khổ khổ bảo vệ ranh giới cho lão tổ tông, không có công lao cũng có khổ phiền.
Đám cựu thần kia nếu bởi vì một ít việc nhỏ lông gà vỏ tỏi, mà phản đối, trẫm
cũng sẽ không nể mặt bọn họ.”

Nghe xong lời này, nàng nhịn không được trừng mắt nhìn hắn.

Cái gì gọi là việc nhỏ lông gà vỏ tỏi? Dẫn quý phi không phải hoàng hậu đang
nhận lễ bái của văn võ trăm cung, việc này phạm vào tối kỵ của quốc pháp, nếu
các thần tử trong triều dùng gia pháp tổ tông lấy chuyện này đến nhắc đi nhắc
lại với hắn, nói vậy hắn cũng không tìm ra lý do để bác bỏ.

May mắn lũ triều thần tại triều làm quan nhiều năm, đều học được toàn vẹn đạo
quan trường, biết nàng vị Nhan quý phi này đang nhận long sủng, sẽ không tự
dưng tìm nàng gây khó dễ, đỡ phải gánh kết quả không hay ho vẫn là chính mình.

Vì thế chút chuyện nhở trong buổi hoàng yến này, rất nhanh liền bị mọi người cố
ý bỏ qua.

Duy chỉ có Hoàng Phủ Kỳ không lâu được mời vào cung tham gia đại điển tế tổ,
đối trường hợp như vậy trăm mối vẫn không có cách nào lý giải.

Lấy hiểu biết hắn đối tứ hoàng huynh, cho dù sau khi Nạp Lan Trinh Trinh qua
đời, hoàng huynh từng tuyển rất nhiều nữ tử vào hậu cung để trả thù năm đó bị
nàng phản bội, nhưng hắn tin tưởng hoàng huynh vẫn yêu nàng. Nay, hoàng huynh
vì một nữ tử vô dung vô mạo mà vi phạm luật lệ tổ tông, có hành vi trở ngại
quốc pháp, thật là làm hắn khó có thể tin.

Mặc kệ năm đó chính mình oán hận hoàng huynh không từ thủ đoạn cướp đi Nạp Lan
Trinh Trinh đến cỡ nào, hắn cũng không thể phủ nhận, về mặt cảm tình, hoàng
huynh trả giá cũng không ít hơn mình, nếu không, cho dù uy lực Phá Hồn cổ đáng
sợ, hoàng huynh cũng sẽ không vùi thân trong nguy hiểm, thậm chí thiếu chút nữa
bị mất mạng.

Bởi vậy có thể thấy được, thân phận vị Nhan quý phi này không chỉ có ý vị sâu
xa, mà còn có chỗ đặc biệt.

Hoàng Phủ Kỳ còn đang suy tư, chợt nghe cách đó không xa truyền đến tiếng nói
uy lực của hoàng huynh.

“Qua hết năm, Lục đệ thêm một tuổi, cũng đã hai mươi lăm rồi chứ?”

Ngoài mặt thì như đang thiết tha nghe lời của hoàng huynh, nhưng thần kinh của
Hoàng Phủ Kỳ lập tức căng thẳng, hắn nhìn về phía hoàng huynh, quả nhiên, khuôn
mặt tuấn tú của Hoàng Phủ Tuyệt đang nở nụ cười đầy tính toán.

Ngay sau đó, khi hắn còn không kịp phản ứng thì Hoàng Phủ Tuyệt liền hỏi cái đề
tài cấm kỵ làm toàn bộ triều thần nghe xong nháy mắt im lặng.

“Nhi tử trẫm cũng đã bảy tuổi rồi, vì sao hoàng đệ còn chưa cưới vợ sinh con?”

Đại thần tại triều làm quan nhiều năm cơ hồ đều hít vào một hơi, bọn họ biết
năm đó lục vương khởi xướng nghịch hoàng án, cùng nữ nhi của Tể tướng Nạp Lan
Khang, một thế hệ tuyệt thế giai nhân - Nạp Lan Trinh Trinh được ban hôn thành
Thái Tử Phi có quan hệ rất lớn.

Tuy rằng phe cánh giúp lục Vương nghịch hoàng đã bị diệt trừ cả gốc, nhưng đối
với sự kiện năm đó, đại thần trong triều vẫn nhớ rõ ràng.

Nghịch hoàng án ở bề ngoài là đoạt vị làm phản, nhưng trong lòng mọi người đều
biết rõ đoạt vị là giả, đoạt tình mới là thật.

Cho nên hoàng thượng trước mặt của mọi người hỏi lục Vương vì cái gì còn chưa
đón dâu thì mọi người không hẹn mà cùng ngừng thở, đồng loạt nhìn về phía Lục
vương, giống xem náo nhiệt chờ câu trả lời kế tiếp của hắn.

Đáy lòng Hoàng Phủ Kỳ tuy rằng cực hận, trên mặt lại ra vẻ lạnh nhạt, hắn nhìn
thẳng hoàng huynh của mình, lộ ra một đạo tươi cười kiêu căng, “Thần đệ sở dĩ
chậm chạp không cưới, đó là bởi vì...” Dừng một chút, ánh mắt của hắn không tự
chủ được chuyển về phía Nhan Nhược Tranh ngồi cạnh Hoàng Phủ Tuyết, giọng điệu
đột nhiên trở nên dị thường kiên định, “Trong lòng thần đệ, ngoại trừ người nữ
nhân năm đó, thì không thể chấp nhận bất cứ một ai khác.”

Lời đáp này cực kỳ hàm hồ, nhưng mọi người đều nghe rành mạch, rõ ràng, chẳng
những sắc mặt Hoàng Phủ Tuyệt đột biến, ngay cả Nhan Nhược Tranh bưng cái ly
chuẩn bị uống trà, cũng suýt nữa thất thố đem nước trà trong miệng phun ra.

Mà Liễu Thuận hầu hạ hoàng thượng nhiều năm nhíu nhíu mày, vẻ mặt hơi có chút
khẩn trương.

Lệ Mai cách đó không xa vẫn không cơ hội lên tiếng, thì nhân cơ hội âm thầm
quan sát vẻ mặt hoàng thượng.

Mỗi người nhìn như không có việc gì, nhưng trong lòng đều có tính toán, bữa cơm
tất niên bề ngoài thì hòa hợp kì thực không khí bên trong lại cực kỳ căng
thẳng, bất tri bất giác mà kết thúc.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui