Tứ Hợp Viện Hệ Thống Bác Sĩ Thiên Tài


"Có một chiếc xe đạp, cho là bản thân không tầm thường, đồ con hoang cả đời không cưới được vợ.

" Giả Trương Thị trực tiếp mắng ở sau lưng.

Nghe được tiếng mắng, Vương Diên Châu nhìn Đại gia.

Đại gia cười cười nói: "Diên Châu! Tôi đã giải thích mọi chuyện với bác sĩ Phùng ở trung tâm y tế của cậu.

Chuyện giữa tôi và thím Giả của cậu, tất cả chỉ là hiểu lầm.

"Đại gia mặt không đỏ tim không đập nói.

Vương Diên Châu nhìn thấy dáng vẻ này của Đại gia, trong lòng tán thưởng nói: "Thật không thẹn là Nhạc Bất Quần của Tứ Hợp Viện.

”Vương Diên Châu cũng cười cười nói: "Tôi đã nói rồi! Ông làm sao có thể coi trọng thím Giả, hôm qua tôi nghe bác sĩ Phùng nói ra, đã biết ông ấy chắc chắn là nhìn lầm rồi.

”Đại gia thấy Vương Diên Châu làm như vậy, cũng hài lòng gật đầu.

Ngay cả lúc nhìn về phía Vương Diên Châu cũng cảm giác thuận mắt không ít.

“Ừ! Đúng là hiểu lầm, nhưng mà hiện tại tốt rồi, đều giải thích rõ ràng, Diên Châu cậu đi làm đi, Đại gia phải trở về rồi!”Sau khi Đại gia rời đi.

Vương Diên Châu cười lạnh trong lòng.

Giải thích rõ ràng?Có thể giải thích rõ ràng coi như hắn thua.

Nhưng bây giờ không phải lúc.

Chờ Giả Trương Thị sinh ra một đứa con cho Đại gia ông, xem ông còn đi bịt miệng như thế nào.

Không có quá nhiều sự chú ý, vấn đề này cần thời gian để từ từ lên men.


Leo lên xe.

Vương Diên Châu trực tiếp đi thẳng về phía bệnh viện lớn nhất thủ đô.

Đó mới là nơi tập trung các điểm công đức.

Bệnh viện Nhân Dân số 1 Bắc Kinh.

Có thể nói, nơi này là bệnh viện tốt nhất trong nước hiện nay.

Vương Diên Châu đạp xe đến cổng bệnh viện.

Hắn đứng bên đường, cảm thấy bối rối trong giây lát.

Hắn nóng đầu chạy qua đây.

Nhưng sau khi đến.

Làm thế nào để hành nghề y?Sao không thể giống như trên TV, trên người treo một tấm bảng hiệu vải trắng, bày sạp ở ven đường chứ?Suy nghĩ một lúc.

Hắn quyết định, hắn thực sự làm vậy.

Hắn làm việc tại trung tâm y tế, có chứng chỉ hành nghề y.

Mở tiệm có vấn đề gì đâu?Nếu đã quyết định, Vương Diên Châu trực tiếp đi mua một miếng vải trắng làm thành cờ hiệu.

Bên trên viết: Ba cây thần châm trị bách bệnh, một đôi tay kỳ diệu hồi sinh.

Sau khi hắn đã sẵn sàng cho tất cả mọi thứ.

Vương Diên Châu trực tiếp cõng hòm thuốc, khiêng cờ trắng, trước ngực còn treo chứng chỉ hành y, tìm một bóng râm ở đường đối diện Bệnh viện nhân dân số 1 Bắc Kinh rồi ngồi xuống.

Hắn bày đạo cụ ra rồi ngồi xuống chỗ đó.

Ừm! Bày ra dáng vẻ giang hồ bói toán.

“Vị tiểu ca này, anh là thầy bói, sao không đặt quẻ xăm gì đó?” Một người qua đường thấy gian hàng của Vương Diên Châu hình như sắp đặt không đúng, còn đặc biệt tới nhắc nhở.

“Anh mới là thầy bói, cả nhà anh đều là thầy bói, lão tử đây là bày sạp hành y.

" Vương Diên Châu trực tiếp giận dữ nói.

Đừng hỏi vì sao hắn tức giận.

Đây là đợt thứ ba đến nói hắn là thầy bói.

“Cái người trẻ tuổi này, sao cậu lại không nghe ra ý tốt vậy?” Người hảo tâm nhắc nhở Vương Diên Châu, bị hắn chửi như vậy, tức giận rời đi.

Đợi như vậy cũng không phải là cách, đã nửa tiếng đồng hồ rồi, cũng không có một người tìm hắn khám bệnh.

Ngay khi Vương Diên Châu chuẩn bị thu sạp.

Một cô gái nông thôn ăn mặc rất giản dị, đỡ một người đàn ông nông dân khoảng bốn mươi hoặc năm mươi tuổi, đi về phía này.

Người nông dân lấy một tay che đầu, trông rất đau đớn.

Hai người đi về phía này, cũng không phải là đến xem bệnh.


Bọn họ đến để trú bóng râm này.

Vương Diên Châu nhìn người nông dân một tay ôm đầu này, vẻ mặt vô cùng đau đớn.

Chấn thương não hay đau dây thần kinh não.

Vương Diên Châu không khỏi hứng thú.

Hắn lập tức mở ra con ngươi nhìn xuyên thấu, đảo qua người đàn ông nông dân này.

Thì ra là não bị tụ máu, bên trong có máu tụ, vấn đề không lớn.

Vương Diên Châu đi tới trước mặt hai cha con đang ngồi dưới đất, quỳ xuống hỏi: "Tôi có thể chữa khỏi bệnh đau đầu cho chú, chú có muốn thử không?"Hai cha con này, nghe được lời của Vương Diên Châu, lại đánh giá vương Diên Châu một chút.

Ở độ tuổi 20, người lớn lên cũng được.

Tuy nhiên, đối với một người ở độ tuổi này mà nói rằng hắn có thể chữa khỏi bệnh thì có phần khiến người ta cảm thấy không nghiêm cẩn.

Thậm chí còn có cảm giác lừa đảo.

"Tiểu tử, cậu cũng đừng trêu đùa lão già này, vừa rồi đến bệnh viện thăm khám, bác sĩ nói cần phải phẫu thuật mở hộp sọ, hơn nữa còn phải tốn mấy trăm tiền chữa bệnh.

" Lão già này cũng không trực tiếp nói Vương Diên Châu là kẻ lừa đảo.

Ông ta chỉ muốn cho Vương Diên Châu biết khó mà lui, muốn cho đối phương biết tuy rằng ông ta là nông dân, nhưng cũng không phải dễ lừa gạt.

Vương Diên Châu cũng nghe ra ý tứ trong lời nói của đối phương.

"Dù sao mấy trăm đồng mấy người cũng không lấy ra được, cũng không có ý định đi điều trị, sao không để tôi thử xem?" Vương Diên Châu rất kiên nhẫn nói với hai cha con.

Cô gái nhỏ mười bảy mười tám tuổi đứng ở một bên, thấy dáng vẻ thống khổ của cha mình như vậy, cô ấy thật sự là nhìn không nổi.

"Cha! Nếu không thì để cho hắn thử xem?"Cô gái nhỏ nói chuyện có hơi nghẹn ngào, hốc mắt hơi đỏ, dường như vừa mới khóc.

"Haizz, nha đầu, con không hiểu đâu, chúng ta nên quay về đi!” Người nông dân này thở dài nói.

Nhưng cô gái vẫn kiên trì.

"Cha! Cha cứ thử đi! Bác sĩ nói nếu không mổ, tính mạng của cha có thể gặp nguy hiểm.

" Cô gái nhỏ vừa khóc vừa van xin.


Khi tuyệt vọng, cô gái có thử bất cứ thứ gì.

Không còn cách nào khác, ai bảo nhà họ nghèo chứ!Chỉ trong vài ngày qua phí kiểm tra đã hơn mười đồng.

Bọn họ là một nhà làm ruộng lao động kiếm cơm ăn, mười mấy tệ đã là gia tài của cả nhà bọn họ, bây giờ làm sao có tiền giải phẫu.

Người nông dân thấy con gái của mình cầu xin như vậy.

Lại nhìn Vương Diên Châu một chút.

Ông ta cũng đưa ra quyết định.

Trở về dù sao cũng chết, chi bằng để cho tên lừa đảo này hại chết đi, chịu ít đau khổ hơn một chút.

Mang theo tâm lý phải chết, người nông dân nói với Vương Diên Châu: "Chữa không được, tôi cũng không đưa tiền.

”Vương Diên Châu thấy đối phương đồng ý, trong lòng hắn lập tức thấy vui vẻ.

"Trị xong thu phí một đồng, trị không được không lấy một xu.

" Vương Diên Châu hô một tiếng.

Âm thanh rất lớn, rất nhiều người gần đó nghe thấy.

Không ít người nghe thấy tiếng, vậy mà cũng chạy tới vây xem.

Vương Diên Châu muốn chính là hiệu quả này.

"Nào, mời ông qua bên này, ngồi đây.

".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận