Sau khi tiếp thu kiến thức từ hệ thống.
Vương Diên Châu trực tiếp thêm năm điểm thuộc tính cơ bản từ gói quà cho tân thủ vào sức mạnh của mình.
Hắn trực tiếp cộng điểm sức mạnh của mình lên thành 10.
Nguyên nhân tôi yếu là do thực lực của nguyên chủ quá yếu.
Đó chỉ là một nửa sức mạnh của một người bình thường.
Điều này chủ yếu là do sự thiếu thốn lương thực trong thời đại này.
Mọi người không thể có được dinh dưỡng bình thường mà họ cần trong cuộc sống hàng ngày! Hầu hết mọi người trong thời đại này đều ở trong tình trạng sức khỏe kém.
Hơn nữa, nguyên chủ bình thường lại tiết kiệm, khiến cho thân thể so với người bình thường yếu hơn rất nhiều.
Nhưng bây giờ mọi thứ đã khác.
Sau khi thêm năm điểm kỹ năng vào sức mạnh của mình,Vương Diên Châu ngay lập tức cảm thấy cơ bắp trên người của mình bắt đầu di chuyển.
Vốn dĩ ban đầu cánh tay có hơi mảnh khảnh, hiện tại đều trở nên rắn chắc không ít.
Đối với sự thay đổi này Vương Diên Châu vô cùng hài lòng.
Đột nhiên.
Hắn cảm thấy điều gì đó không đúng.
Vương Diên Châu cúi đầu mắt nhìn xuống.
"Tiểu Điểu dậy sớm, cứng nhắc.
"Vương Diên Châu cởi khóa quần ra nhìn vào.
"Ồ, trời ơi!" Lớn đến như vậy sao?So với bản thân trước khi xuyên qua còn lớn gấp đôi.
Vương Diên Châu cúi đầu cười một cách ngây ngô.
Hắn cảm thấy rằng điều này tốt hơn cả hệ thống.
Sau khi cao hứng xong.
Vương Diên Châu từ trên giường bò dậy.
Eo còn có hơi đau, do bị Giả Đông Húc đá vào ngày hôm qua, vẫn còn chưa khỏi.
Vương Diên Châu nhớ đến "Kính thấu thị" mà hệ thống đã tặng cho hắn.
Ngay sau đó mở ra hai mắt quét qua phần eo bị thương của mình.
Vấn đề không lớn, chỉ là bị tổn thương nhẹ mà thôi.
Vương Diên Châu dựa theo thủ thuật xoa bóp trong y thuật truyền thừa của Dược Vương Tôn Tư Mạc mà hệ thống tặng tự xoa bóp eo cho mình.
Sau khoảng mười phút, cơn đau ở phần eo của hắn đã tan biến.
Lần nữa quét lại vết thương.
Phát hiện vết thương đã được phục hồi cơ bản.
Vương Diên Châu vừa lòng gật gật đầu.
"Sản phẩm của hệ thống, quả nhiên là hàng cực phẩm, từ nay trở đi, hắn cũng có một tiểu cường đại hệ thống.
"Chữa khỏi vết thương trên eo chính mình.
Vương Diên Châu bước xuống giường đi rửa mặt.
Trước đây, Vương Diên Châu thường sử dụng thức ăn còn lại từ ngày hôm trước hâm nóng lên để làm bữa sáng.
Tuy nhiên, khi Vương Diên Châu mở tủ, lúc nhìn thấy một bát cháo và nửa ổ bánh ngô còn sót lại từ hôm qua.
"Ài! Khó trách sức mạnh chỉ có 5 điểm, những món ăn đều là cái quỷ gì?" Vương Diên Châu thở dài lầm bầm làu bàu.
Vương Diên Châu từ ngăn kéo trong nhà tìm được năm đồng tiền lẻ.
Hắn chuẩn bị đi ra ngoài mua đồ ăn.
Món cháo thừa cùng nửa cái bánh ngô hắn thật sự ăn không nổi.
Khi mở cửa phòng đi ra ngoài.
Thấy hàng xóm cách vách Giả Trương Thị đang ở trong sân nhàn nhã phơi nắng.
Giả Trương Thị thấy Vương Diên Châu đi ra thì mắng: "Bây giờ mới rời giường, tao còn tưởng mày bị con trai tao hôm qua đánh chết rồi chứ?"Vương Diên Châu không thèm để ý đến người đàn bà đanh đá này.
Xem ra nguyên chủ Vương Diên Châu đối với ả đàn bà Giả Trương Thị rất hiểu biết.
Ham ăn biếng làm, mồm lại còn thúi.
Chỉ dựa vào ký ức đời trước của hắn mà xem.
Chính mình giống như xuyên qua có hơi sớm.
Chồng của Tần Hoài Như vẫn chưa có chết.
Hơn nữa hiện tại Tần Hoài Như, cũng mới mang thai con thứ ba.
Tuyến thời gian có hơi sớm.
Vương Diên Châu không để ý tới Giả Trương Thị.
Bà ta còn tưởng Vương Diên Châu sợ mình.
Trên mặt biểu tình đầy đắc ý.
"Mày là thằng con hoang không ai muốn, lần sau còn dám tới nhà tao gây sự, trực tiếp đánh gãy chân của mày! "Vương Diên Châu đã đi được một đoạn đường rất xa, nhưng vẫn còn nghe được tiếng chửi mắng nhục mạ của Giả Trương Thị.
Lòng Bồ Tát còn muốn nổi giận.
Vương Diên Châu lập tức nghĩ muốn quay đầu lại đánh cho cái mồm thối của Giả Trương Thị mấy cái.
Lúc hắn quay đầu trở lại, vừa lúc nhìn thấy vợ chồng nhà Đại gia trong phòng đi ra.
Lại còn cùng Giả Trương Thị nhiệt tình chào hỏi.
Ba người vừa nói vừa cười.
Tên Đại gia này, lúc trước xem phim, đã biết loại người này không phải là thứ tốt lành gì.
Chính mình dưới gối không có con, nhìn thấy nhà ai nhiều người cũng giúp, nghĩ muốn tìm một người chăm sóc ông ta khi về già.
Sinh không được con sao?Vương Diên Châu lập tức mở kính thấu thị.
Hắn muốn nhìn xem tên Đại gia này có phải là thái giám hay không.
Bởi vì lúc xem nguyên tác, hắn cảm thấy ông ta chính là không cương được, bằng không Đại gia này sao lại không cùng đại phu nhân ly hôn.
Mở kính thấu thị ra, ở trên người Đại gia quét một vòng, không phát hiện trên người ông ta có điểm gì bất thường.
Đại gia không có gì bất thường, như vậy vấn đề nằm ở trên người đại phu nhân.
Ngay sau đó, Vương Diên Châu lại đưa ánh mắt hướng về phía đại phu nhân.
Trải qua một phen kiểm tra đo lường, Vương Diên Châu phát hiện, tử cung của đại phu nhân thế mà đã bị hoại tử.
Chắc hẳn lúc còn trẻ bị thương gây ra.
Xem ra giúp không được nhà Đại gia.
Không đúng.
Đại nương không sinh được con.
Nhưng Giả Trương Thị lại có thể.
Bà già này ham ăn biếng làm nhưng lại dưỡng ra được một cơ thể khỏe mạnh.
Đúng!Chính là đến giúp Đại gia sinh con nối dõi.
Vương Diên Châu lập tức đã có ý tưởng.
Có điều việc này không thể vội vàng, cần chậm rãi lên kế hoạch mới được.
Đại gia à, Đại gia, tôi vì ông mà hao tâm tốn lực như thế, ông sau này nên cảm ơn tôi như thế nào đây.
Có được ý tưởng này Vương Diên Châu cũng không có ý niệm đi đánh giá Giả Trương Thị.
Hắn đi nhanh bước ra tứ hợp viện.
Ra khỏi tứ hợp viện, Vương Diên Châu đầu tiên là mua mấy cái bánh bao thịt.
Thực xa xỉ mà mua sáu cái.
Nói thật đúng, cái bánh bao nhân thịt ở thời đại này so với hiện đại ăn ngon hơn nhiều.
Thịt heo này chính là thuần thiên nhiên.
Không giống như thịt heo ở thời hiện tại, đều mẹ nó từ thức ăn chăn nuôi mà độn ra tới.
Ăn xong bánh bao thịt heo.
Vương Diên Châu lập tức đi đến phòng khám ở nhà xưởng cán.
Hắn là bác sĩ thực tập của nơi này.
Kỳ thật cũng coi như không làm thực tập bác sĩ.
Bác sĩ nơi này vốn dĩ cùng đều là gà mờ.
Nhà xưởng cán!Cùng sắt thép giao tiếp.
Trên vạn người ở nhà xưởng, mỗi ngày đều bị sắt thép làm bị thương, làm bị thương cũng không ít người.
Phòng khám này, chủ yếu chình là vì những công nhân bị thương kia, rửa sạch vết thương một chút, băng bó một chút, tiêm phòng uốn ván, khai mấy loại thuốc cảm gì đó.
Còn những loại bệnh khác không có cách chữa.
Đi vào phòng khám.
Hôm nay phụ trách là bác sĩ Phùng xin nghỉ không có tới.
Phòng khám hôm nay chính là hắn một mình phụ trách.
Làm việc ở phòng khám này kỳ thật cũng được coi là một công việc nhàn rỗi.
Một ngày tiếp đón cũng chỉ có mấy bệnh nhân.
Vương Diên Châu đi vào phòng khám dọn dẹp một số rác thải ngày hôm qua lưu lại.
Sau đó buồn chán ngồi trên ghế nghiên cứu hệ thống.
Trong hệ thống có một cửa hàng mua sắm, bên trong có rất nhiều đồ linh tinh.
Có bán điểm kỹ năng.
Bán đồ dùng hằng ngày.
Thậm chí cả công pháp tu tiên cũng có bán.
Chỉ có điều giá cả thật sự quá chát.
Nghiên cứu xong cửa hàng, Vương Diên Châu, lại khởi động tùy thân không gian ra nghiên cứu.
Đây là một cái cỡ chừng thế giới nhỏ kiểu mẫu.
Trong không gian có một con suối nhỏ chảy không ngừng.
Đất đai bốn phía, thoạt nhìn cũng thật là màu mỡ.
Vương Diên Châu tâm niệm vừa động, lấy phần thưởng hạt giống Thần Nông bách thảo từ hệ thống ra trồng lên.
Sau khi làm xong việc này, Vương Diên Châu thu hồi chính mình ý thức.
Không phải là hắn muốn thu.
Mà khi sử dụng không gian, tiêu hao tinh thần đặc biệt nhiều.
Hắn có hơi không thể chịu được.
Xem ra, sau này có điểm kỹ năng, phải gia tăng thêm sức mạnh tinh thần mới được.
Vương Diên Châu vì tinh thần bị hao tổn, hắn ngồi trên ghế bắt đầu nhắm mắt nghỉ ngơi một lúc.
Chưa được bao lâu, tinh thần Vương Diên Châu còn chưa khôi phục hoàn toàn, đã bị một trận thanh âm ồn ào đánh thức.
"Bác sĩ Phùng, bác sĩ Phùng! " Ngoài cửa truyền đến tiếng la nôn nóng của Dương xưởng trưởng.
m thanh từ xa đến gần, chỉ chốc lát sau, Dương xưởng trưởng đã xuất hiện ở phòng khám.
"Tiểu Vương, bác sĩ Phùng đâu?" Dương xưởng trưởng vừa tiến vào, không thấy bác sĩ Phùng, lập tức hướng Vương Diên Châu mở miệng hỏi.
Vị Dương xưởng trưởng này đã đến phòng khám rất nhiều lần để lấy thuốc cảm, cho nên cũng có quen biết Vương Diên Châu.
"Nhà anh ấy có việc, hôm nay xin nghỉ rồi.
" Vương Diên Châu không nhanh không chậm đứng lên trả lời.
Nghe thấy Vương Diên Châu nói bác sĩ Phùng không có ở đây, Dương xưởng trưởng lập tức vô đùi.
"Ôi trời ạ! Sao đúng lúc này lại không có ở đây?" Dương xưởng trưởng vỗ đùi cả giận nói.
Vương Diên Châu vừa nhìn thấy bộ dạng này là đã biết, chắc chắn trong xưởng có một nhân vật lớn xảy ra chuyện gì rồi.
Hệ thống điểm công đức, là muốn trị bệnh cứu người để đạt được, hiện tại vừa hay có một bệnh nhân, hắn làm sao có thể bỏ qua cơ hội này.
.