Sau khi bốn người từ bộ phận an ninh đứng lên phía trước.
Ngay lập tức bác sĩ Phùng và chủ nhiệm Lý cảm thấy như thể họ đang làm điều xấu.
Nhưng điều mà sáu người không chú ý tới đó là những người đang đứng rất gần họ đều tự động né sang một bên.
Giữ khoảng cách với sáu người này.
Thậm chí, có một số người còn cảm thấy lỗ hậu xiết chặt.
Sáu người quay lại nhìn thì thấy vẻ mặt kinh hãi của những người xung quanh.
Bọn họ thấy hơi khó hiểu.
Nhưng khi họ nhìn thấy người đàn ông lực lưỡng đã ngăn họ lại, nhặt một cây kim châm trên bàn, đi về phía họ, dúi một người trong bộ phận an ninh xuống, sau đó dùng kim đâm xuống.
Bọn họ đã hiểu.
Lúc trước bọn họ đến đây khí thế hung hãn bao nhiêu, hiện tại sáu người bọn họ chật vật bấy nhiêu.
Sáu người sợ hãi vừa lăn vừa bò chạy.
Thảm nhất chính là cái tên bị một châm khâu mông kia.
Trong lúc chạy, sợi chỉ sau mông vẫn tung bay theo gió.
Sau sự cố này, những người xếp hàng ở đây thành thật hơn.
Đồng thời, khi họ nhìn vào Lý Đại Lực, họ càng thêm kính sợ.
Vương Diên Châu đã nhìn thấy mọi thứ xảy ra ở đây.
Nhưng hắn không quan tâm, hắn cần một người như Lý Đại Lực ở đây.
Vương Diên Châu bây giờ thậm chí còn đang suy nghĩ, có thể giữ Lý Đại Lực ở lại đây hay không.
Với một người tàn nhẫn như vậy ở nơi này, anh ta có thể cứu hắn thoát khỏi rất nhiều rắc rối.
Sau khi sáu người chủ nhiệm Lý bị Lý Đại Lực đuổi ra.
Họ chạy đến văn phòng của chủ nhiệm Lý.
Người đàn ông bị khâu lỗ hậu hiện đang nằm trên ghế, để bác sĩ Phùng rút châm cho gã.
Quá trình rút kim ra rất đau xót.
Trong văn phòng của chủ nhiệm Lý trong văn phòng, có một loạt tiếng hét tê tâm liệt phế.
Đứng sang một bên, nhìn thấy dáng vẻ thê thảm của đồng bọn, ba thành viên của bộ phận an ninh nhất thời kinh hãi.
Chỉ một câu không hợp ý, khâu lỗ hậu.
Việc này, ai mà chịu nổi.
“Đây là cố ý gây thương tích, chúng ta có thể báo cảnh sát.
” Bác sĩ Phùng tức giận nói.
Chủ nhiệm Lý nhìn vào tình trạng khốn khổ của người đàn ông nằm trên ghế với lỗ hậu bị khâu.
Ông ta không dám đến phòng khám nữa.
Chủ nhiệm Lý suy nghĩ một chút nói: “Lão Phùng, ông cùng tôi đến văn phòng Dương xưởng trưởng một chuyến, ba người các cậu đưa cậu này đi cục cảnh sát, ta không tin, còn không xử lý được gã.
”Trong trung tâm y tế.
Vương Diên Châu nhìn đồng hồ đã gần 3 ba tiếng trôi qua, vậy mà vẫn còn một hàng dài bệnh nhân.
Hắn hơi đau đầu.
Nhiều người như vậy, dù sao hôm nay hắn cũng không thể xem xong bệnh cho họ.
Không phải hắn chẩn bệnh chậm chạp.
Vốn tưởng rằng chỉ có những người sáng nay tới chữa bệnh thôi, ai ngờ rằng, sau buổi trưa thế mà vẫn còn có một đoàn người liên tục kéo đến.
Điều này thật rắc rối.
Cứ để một nhóm người đi về trước sẽ tốt hơn, nếu không, dù ở lại làm xuyên đêm, hắn cũng không thể xem xong bệnh được.
“Bác sĩ Mạc, cô đi ra đó xem thử một số người bệnh mới đăng ký xếp hàng, để cho họ đi về trước, nhiều người quá như này, hôm nay chúng ta cũng không thể khám xong.
” Vương Diên Châu nói với Mạc Tiểu Nhiễm.
“Được! Tôi đi thu xếp trước, kỳ thật tôi đã sớm định nói với anh là anh khám bệnh đã liên tục vài giờ không nghỉ ngơi, anh để mình cực nhọc khám bệnh như vậy cũng không tốt cho bệnh nhân nữa.
” Mạc Tiểu Nhiễm nói.
Sau đó!Mạc Tiểu Nhiễm lập tức phụ trách đi thu xếp cho bệnh nhân đăng ký.
Mấy việc như thế này, Mạc Tiểu Nhiễm đã từng sắp xếp ở bệnh viện rồi.
Không phải là dễ dàng mà để xử lý đâu.
Có một số người xếp hàng chờ đã lâu, nếu để họ quay về, nhất định trong lòng họ sẽ không phục.
Một số thậm chí còn gây rắc rối.
Mạc Tiểu Nhiễm liếc mắt nhìn Lý Đại Lực.
Ừm! Để tên này đi nói với mấy người đang xếp hàng, sau đó mình đi đăng ký lại cho họ, chắc sẽ không phải vấn đề gì lớn đâu! Mạc Tiểu Nhiễm xấu xa cười.
Không như Mạc Tiểu Nhiễm dự tính.
Lý Đại Lực đi đến trước hàng bệnh nhân đang xếp hàng rất dài, trực tiếp hô to với mọi người: “Núi Thiên Mã sắp tối, các người lại quá đông, tiếp theo tôi sẽ thu xếp cho một nhóm người quay về trước, ngày mai lại đến.
”.