Tứ Hợp Viện Hệ Thống Bác Sĩ Thiên Tài


Vương Diên Châu lần lượt phá vỡ vẻ ngoài đạo mạo của Đại gia.

Hà Vũ Trụ lâm vào suy nghĩ sau khi nghe điều này.

Nhìn qua vẻ mặt của Hà Vũ Trụ, Vương Diên Châu biết rằng bây giờ Hà Vũ Trụ có lẽ đã hiểu.

Chuyện tiếp theo không cần hắn phải nói nữa, hắn tin tưởng Hà Vũ Trụ có thể tự mình phán đoán.

Hai người rời khỏi nhà Hà Vũ Trụ rồi đi đến thẳng phòng khám.

Trên đường đi, Lý Đại Lực nói với Vương Diên Châu: “Tôi đã đề cập đến chuyện được chuyển đến phòng khám của cậu khi tôi chạy bộ cùng đồng đội vào buổi sáng.

Chỉ cần cậu không phản đối thì phòng khám nhà xưởng cán Hồng Tinh sẽ không có vấn đề gì.

”Vương Diên Châu nghe được lời này mừng rỡ khôn xiết.

“Tôi sẽ đi chào hỏi với Dương xưởng trưởng sau.

Đó không phải là vấn đề lớn.


Dù sao thì chúng tôi thu phí điều trị y tế tại phòng khám, đây cũng có thể coi là tạo ra thu nhập cho phòng khám.

”Thêm một điều nữa là nó cũng tạo ra danh tiếng tốt cho phòng khám.

Để Lý Đại Lực có thể đi làm ở phòng khám càng sớm càng tốt, hai người đi thẳng đến văn phòng của Dương xưởng trưởng.

Cùng lúc đó!Tại Bệnh viện Nhân dân số 1.

Hứa Đại Mậu nằm trên giường bệnh, lo lắng chờ đợi bác sĩ trực đến.

Gã đã ở trong bệnh viện hai ngày rồi, nhưng cho đến bây giờ, bác sĩ thậm chí còn không nói cho gã biết gã bị bệnh gì.

Dù sao cũng có một người nằm chình ình ở đây, tại sao bọn họ lại bỏ gã một mình trong bệnh viện?Điều quan trọng là gã còn phải chia phòng với Giả Đông Húc.

Người đi cùng Giả Đông Húc là một người phụ nữ xấu xa đó, là Giả Trương Thị đó.

Giả Trương Thị là người mà Hứa Đại Mậu ghét nhất trong viện.

Dong dài, bủn xỉn, đê tiện và vô lý.

Gia đình của gã đã mua ít trái cây lúc gã nhập viện, gã cảm thấy khá tốt, nhưng gã chỉ ăn được một quả.

Phần còn lại đã bị Giả Trương Thị ăn mất.

Sau khi ăn xong, bà ta thậm chí không nói nổi một tiếng cảm ơn, bà ta còn nói rằng táo chua quá, ăn không ngon.

Điều này khiến Hứa Đại Mậu cảm thấy tức giận.

Hứa Đại Mậu thực sự không thể chịu đựng được nữa.

Sáng nay chờ bác sĩ đến khám, gã nhất định phải biết mình mắc bệnh gì.

Không cần biết nó tệ thế nào.

Gã cũng phải xin đổi phòng.


Trong khi Hứa Đại Mậu cảm thấy thời gian chờ đợi phảng phất trôi qua cả ngàn năm.

Mạc Tiểu Nhiễm bước vào phòng bệnh.

Khi Hứa Đại Mậu nhìn thấy Mạc Tiểu Nhiễm, đôi mắt gã sáng lên.

Gã thực sự rất thích nữ bác sĩ có vòng một to lớn này.

Mạc Tiểu Nhiễm đi vào.

Hứa Đại Mậu không biết xấu hổ cười nói: “Bác sĩ Mạc, sao đến tận bây giờ em mới đến? Nếu em không đến nữa, tôi sẽ đến nhà em tìm em đó.

”Nghe Hứa Đại Mậu nói bậy bạ, nếu bỏ qua trước đó, cùng lắm thì cười cho qua chuyện thôi.

Nhưng sau khi biết rằng Hứa Đại Mậu là một gã khốn nạn và không bình thường.

Mạc Tiểu Nhiễm nghe nói rằng Hứa Đại Mậu lại ở đây, còn nói mấy lời vô nghĩa, không, bây giờ cô ấy cảm thấy cực kỳ buồn nôn khi nghe người này nói chuyện.

“Nguyên nhân bệnh của anh đã được tìm ra, nhưng anh còn phải làm thêm một đợt kiểm tra nữa, đi với tôi!” Mạc Tiểu Nhiễm lạnh lùng nói.

Hứa Đại Mậu không quan tâm đến giọng điệu của Mạc Tiểu Nhiễm, cô ấy là một người đẹp! Là người đẹp thì nói gì cũng đúng.

Sau đó.


Hứa Đại Mậu đi theo Mạc Tiểu Nhiễm đến phòng kiểm tra của khoa nam.

Ngay khi bọn họ đến phòng theo dõi của khoa nam, đã có một nam bác sĩ trẻ chờ sẵn ở đó.

“Chị Mạc, đây có phải là đồng chí vô sinh mà chị nhắc đến không?” Mạc Tiểu Nhiễm vừa dẫn người tới, nam bác sĩ liền tiến lên chào hỏi.

Nam bác sĩ vừa nhìn thấy Mạc Tiểu Nhiễm xuất hiện, nụ cười trên mặt rạng rỡ không dứt.

Người có đôi mắt tinh tường nhìn thoáng qua là biết nam bác sĩ này thích Mạc Tiểu Nhiễm.

“Là anh ta, cậu dẫn anh ta đi kiểm tra cẩn thận.

” Mạc Tiểu Nhiễm không mặn không nhạt nói.

Lúc này, Hứa Đại Mậu vẫn còn bàng hoàng.

Gã bị hiếm muộn?“Tôi nói vị bác sĩ này, anh có nhìn nhầm không? Tôi còn chưa kết hôn! Làm sao anh bảo tôi vô sinh?” Hứa Đại Mậu chưa hết bàng hoàng.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận