Từ khi có em ( Until you )

 
Chương 17
“Bất kể là ngài đã làm gì, thì chắc chắn nó cũng xoay chuyển tình thế rồi,” Hugh Whitt b tuyên bố chiều tối ngày hôm sau, khi ông ta ló đầu vào trong phòng khách, nơi Stephen đang chờ Sherry tới ăn tối cùng chàng. “Vậy là cô ấy thấy khỏe hả?”

Stephen hỏi lại, vui vẻ và nhẹ nhõm vì “vị hôn thê” đầy đam mê và tự nguyện của chàng đã không quyết định xoa dịu tội lỗi trinh nữ trước một vài hành động sỗ sàng mà chàng đã làm vào đêm hôm trước và tự thú tất cả với Whitt b. Stephen đã phải chôn chân trong nhà cả ngày, đầu tiên là với một trong những quản gia của chàng, rồi đến người kiến trúc sư đang được thuê để lên kế hoạch sửa chữa một trong những bất động sản của chàng, và vì vậy chàng đã không thể nhìn thấy nàng chút nào, mặc dù những người hầu vẫn thông báo cho chàng biết nàng đang ở đâu trong căn nhà rộng lớn này và báo cáo với chàng rằng nàng đang trong trạng thái rất tốt. Chàng đang trông đợi đến một buổi tối hoàn toàn thú vị, đầu tiên là với Sherry và sau đó là với Helene. Còn về chuyện chàng trông mong phần nào của buổi tối nhất, thì chàng chẳng hề để tâm xem xét đến.
“Cô ấy còn hơn là khỏe ấy chứ,” vị bác sĩ nhận xét. “Tôi sẽ nói là cô ấy đang tỏa sáng. Cô ấy bảo tôi nói với ngài là một lát nữa cô ấy sẽ xuống.”
Những ý định thú vị cho buổi tối của Stephen rõ ràng đã bị ngáng trở bởi thực tế là vị bác sĩ bây giờ đang bước vào trong phòng, không được mời – và không được trông mong – và ông ta đang quan sát Stephen với một sự thích thú công khai, căng thẳng đặc biệt phiền nhiễu khi xuất phát từ một người sắc sảo như ông ta. “Ngài đã làm thế nào mà đạt được một sự chuyển biến kì diệu đến vậy?”

“Ta đã làm như ông bảo,” Stephen lơ đãng nói, quay người bước về phía bệ lò sưởi nơi chàng đã bỏ lại cốc rượu sherry. “Ta đã khiến cô ấy thấy… ờ… an toàn và đảm bảo.” “Ngài có thể nói rõ hơn được không? Những đồng nghiệp của tôi – những người mà tôi đã xin tư vấn về trường hợp của Cô Lancaster – chắc chắn sẽ rất quan tâm đến phương pháp chữa trị của ngài. Nó hiệu quả một cách đáng kinh ngạc.”
Để trả lời, Stephen dựa một khuỷu tay vào bệ lò sưởi và nhướng lông mày chế giếu về phía ông bác sĩ tò mò. “Đừng vì ta mà lỡ một cuộc hẹn khác,” chàng phản ứng cộc lốc.
Gợi ý rất hào phóng là ông nên đi đi khiến Hugh Whitt b đi tới kết luận rằng Stephen muốn hưởng trọn buổi tối một mình với nàng. Hoặc là như thế hoặc chỉ đơn giản là chàng không muốn một chứng nhân cho vai diễn vị hôn phu nhiệt tình mà chàng buộc phải đóng. Hi vọng sẽ khám phá ra lí do là giả thiết đầu tiên, ông nói một cách xã giao, “Thực ra, tối nay tôi rảnh. Có lẽ tôi có thể cùng ăn tối với ngài và tận mắt chứng kiến những phương pháp ngài áp dụng với Cô Lancaster?”
Stephen dành cho vị bác sĩ cái nhìn nhã nhặn như của chính ông ta, nhưng giọng nói của chàng đầy ý nghĩa. “Không có chuyện đó đâu.”
“Tôi đã có phần nghĩ ngài sẽ nói cái gì đó tương tự thế.» Bác sĩ Whitt b nói với một nụ cười.
“Một li Madeira thì sao?” Bá tước gợi ý, biểu hiện của chàng cũng khó hiểu như giọng nói của chàng.

“Vâng, xin cám ơn. Tôi tin là được,” Bác sĩ Whitt b nói, không còn chắc chắn những động cơ thật sự của Stephen khi muốn ông đi khỏi nữa. Bá tước gật đầu lặng lẽ ra lệnh cho người hầu đứng ở gần chiếc giá đựng đầy bình rượu và li thủy tinh, và chỉ một lát sau một li rượu được mang đến cho chàng.
Bác sĩ Whitt b đang hỏi Stephen chàng định làm gì với vị khách của chàng khi mà một loạt những vị khách thượng lưu sẽ đến London dự Vũ hội tuần tới, thì ánh mắt của Bá tước đột ngột hướng về phía cửa ra vào và chàng đứng thẳng người từ vị trí uể oải bên lò sưởi của mình. Quay về hướng ánh mắt chàng, Bác sĩ Whitt b nhìn thấy Tiểu thư Lancaster đi vào trong phòng mặc một bộ váy màu vàng quyến rũ hợp với tấm ruy băng rộng đang quấn quanh những lọn tóc dày nơi đỉnh đầu nàng. Nàng cũng nhìn thấy ông ta, và nàng đi thẳng tới chỗ ông ta đúng phép lịch sự xã giao phải làm với những người lớn tuổi.
“Bác sĩ Whitt b,” nàng thốt lên với một nụ cười mãn nguyện, “ông đã không nói với tôi là ông sẽ còn ở đây cho đến khi tôi xuống!”
Nàng đưa cả hai bàn tay cho ông ta trong một cử chỉ mà, đối với những cô gái Anh được ăn học tử tế, sẽ là quá thân mật đối với một mối sơ giao ngắn ngủi như thế. Hugh nắm lấy cả hai tay nàng trong tay ông ta và quyết định rằng ông rất thích sự ấm áp chân thành và bản tính phóng khoáng của nàng và mặc kệ những tập quán đi. Ông thực sự rất thích nàng.
“Trông cô thật đáng yêu,” ông xúc động nói, đứng lùi lại một chút để ngắm bộ váy của nàng. “Thực ra, trông cô giống một cây mao lương hoa vàng,” ông nói thêm, mặc dù lời khen ngợi nghe có vẻ không hoa mỹ sao đó. Sheridan quá lo lắng về việc đối mặt với vị hôn phu của mình đến nỗi nàng kéo dài giây phút phải nhìn vào chàng. “Nhưng trông tôi giống hệt như ông đã nhìn thấy cách đây vài phút. Tất nhiên, lúc đó tôi đã không mặc quần áo,” nàng nói thêm, rồi cảm thấy như bị ném xuống sàn khi nghe tiếng cười bị nén lại của bá tước.
“Ý em là,” nàng nhanh chóng chữa lại, nhìn lên khuôn mặt cười cợt, đẹp trai của Bá tước Westmoreland, “em đã không mặc những quần áo này.”
“Ta biết nàng muốn nói gì,” Stephen nói, ngưỡng mộ sự e lệ đang làm hồng đôi má nàng và làn da trắng sứ bên trên chiếc cổ áo vuông.
“Em không biết cảm ơn chàng thế nào cho đủ vì những bộ váy dễ thương này,” nàng nói với chàng, cảm thấy như nàng có thể chết chìm trong đôi mắt sâu thăm thẳm của chàng. “Em phải thú nhận là em đã rất vui mừng khi thấy chúng được mang tới.”

“Thật sao?” Stephen hỏi, cười chẳng vì lí do gì ngoại trừ việc nàng đã mang đến cho chàng một sự vui vẻ kì lạ khi nàng bước vào trong căn phòng… hay nhìn chàng với sự mãn nguyện không giấu diếm trước những thứ vặt vãnh như là một vài bộ váy đơn giản, hợp thời trang. “Tại sao nàng lại vui mừng?” chàng hỏi, chú ý là nàng đã không đưa tay cho chàng nắm như đã làm với Whitt b.
“Tôi cũng có thắc mắc tương tự,” Bác sĩ Whitt b hỏi, và Sheridan vừa xấu hổ vừa miễn cưỡng tránh khỏi cái nhìn mê hoặc của Bá tước Westmoreland. “Tôi đã rất sợ là tất cả chúng đều giống như chiếc váy mà tôi đã mặc hai đêm trước,” nàng giải thích với vị bác sĩ. “Ý tôi là, nó cũng đẹp, nhưng… chà… sơ sài quá.”
“Sơ sài?” Bác sĩ Whitt b nhắc lại khó hiểu.
“Vâng, ông biết đấy – nó khá là nhẹ có thể lơ lửng mọi chỗ và tôi có cảm tưởng như mình đang quấn một chiếc khăn màu xanh oải hương, chứ không phải đang mặc một bộ váy kín đáo. Lúc nào tôi cũng sợ là một trong những ruy băng màu bạc sẽ rớt xuống và tôi sẽ bị…” nàng ngắc ngứ, trong khi mọi sự chú ý của vị bác sĩ đã chuyển hướng và dừng lại nơi vị hôn phu của nàng.

“Vậy đó là màu xanh oải hương à?” ông ta hỏi nàng mà không rời mắt khỏi vị hôn phu của nàng. “Và rất mỏng manh?”
“Vâng, nhưng nó hoàn toàn thích hợp để mặc ở nước Anh,” nàng nhanh chóng nói, cảm thấy sự khiển trách ngày càng tăng lên trong cái nhìn mà người đàn ông lớn tuổi đang dành cho bá tước.

“Ai nói với cô điều đó, cô gái yêu quý?”
“Cô hầu gái – tên là Constance.” Quyết định là ông ta đã không đánh giá sai vị hôn phu của nàng, lúc này trông chàng hài hước nhẹ nhàng bất chấp cái nhìn chăm chú vẫn tiếp tục ghim vào chàng của vị bác sĩ, nàng quả quyết nói thêm, “Bác sĩ Whitt b, cô hầu gái đã đảm bảo với tôi rằng nó thích hợp với “một tiếng chuông báo giờ ăn.” Chính xác từng từ cô ấy nói là – “Một Tiếng Chuông Báo Giờ Ăn!”
Vì vài lí do, tuyên bố nhấn mạnh đó khiến cả hai người đàn ông dừng cuộc đối đầu bằng mắt với nhau và cả hai đều nhìn về phía nàng. “Cái gì?” họ đồng thanh nói.
Sheridan ước gì đã không bao giờ nhắc đến chủ đề này, nàng hít một hơi dài và kiên nhẫn giải thích cho cả hai người đàn ông, “Cô ta đã nói rằng bộ váy màu xanh oải hương thích hợp cho chỉ một tiếng chuông báo giờ ăn. Em đã không biết là chàng rung chuông, và em nhận ra mình đang xuống lầu ăn bữa tối sớm, chứ không phải bữa tối, nhưng vì em không có bất kì thứ gì khác để mặc, và em đã không mặc nó cho những chuông báo giờ ăn khác, em đã không –” nàng ngưng giữa chừng khi khuôn mặt Bá tước như vỡ lẽ ra, và nàng nhìn thấy chàng đấu tranh để giữ cho khuôn mặt nghiêm nghị. “Em đã nói điều gì nực cười lắm sao?”
Bác sĩ Whitt b nhìn vào Stephen và hơi bực bội hỏi, “Cô ấy có ý gì thế?”

“Ý cô ấy là ‘Một bộ quần áo trong nhà’ 1. Cô hầu gái đã phát âm một thứ tiếng Pháp kinh khủng.”
Bác sĩ Whitt b nhanh chóng gật đầu hiểu biết, nhưng ông chẳng thấy lời giải thích buồn cười một chút nào. “Đáng lẽ tôi phải đoán ra. Chắc chắn là tôi đã nghi ngờ khi nghe mô tả về chiếc váy màu xanh oải hương. Tôi tin là ngài sẽ tìm được một cô hầu xứng đáng cho Cô Lancaster ngay lập tức và ngài sẽ giải quyết triệt để vấn đề quần áo, để cho những chuyện hiểu lầm như thế này không còn tái diễn nữa?”
Bác sĩ Whitt b đã uống cạn li rượu của ông ta và đưa nó cho người hầu, anh ta xuất hiện ngay bên cạnh khuỷu tay của ông với một cái khay bạc trước khi ông nhận ra vị chủ nhà của ông chưa hề đáp lời. Nuôi ý định đòi kì được câu trả lời, ông quay người và nhận ra rõ ràng là Stephen đã quên mất không chỉ câu hỏi của Hugh mà cả sự hiện diện của ông nữa. Thay vì chú ý vào cuộc thảo luận, chàng đang cười với Charise Lancaster, và nói với giọng quở trách nhẹ nhàng, “Tối nay nàng vẫn chưa chào ta, quý cô ạ. Ta đã bắt đầu cảm thấy hơi bị hủy diệt rồi.”
“Ồ vâng, em có thể thấy là chàng buồn lòng,” Sheridan nói, cuời trước sự nói tâng bốc – nịnh nọt đó. Ngẫu nhiên tựa vào bệ lò sưởi, với đôi mắt xanh biếc cười với mắt nàng và nụ cười uể oải trên khuôn mặt đẹp trai, Stephen Westmoreland là hình ảnh mẫu mực của sự tự tin và uy vũ của một người đàn ông. Tuy nhiên, sự hào hoa bỡn cợt của chàng và sự ấm áp trong đôi mắt chàng có một tác dụng làm nàng phấn chấn một cách kì lạ, và nụ cười của chính nàng cũng ấm áp khi nàng thú nhận một cách hài hước, “Em đã định sẽ chào chàng ngay khi gặp, nhưng em đã quên mất phải làm thế nào cho đúng, và em đang định hỏi chàng về việc đó.”

“Ý nàng là gì?”
“Ý em là, em có phải cúi chào không?” nàng giải thích với một nụ cười nhẹ mà Stephen thấy vô cùng khả ái. Một cách nào đó, nàng đã có thể đối diện với vấn đề lớn nhất của nàng và tất cả những hệ lụy của nó với một sự thành thật hăm hở mà chàng thấy đáng kinh ngạc và vô cùng can đảm. Về việc chàng muốn nàng chào hỏi chàng như thế nào, chàng sẽ thích hơn nếu nàng đưa cho chàng cả hai bàn tay như đã làm với Hugh Whitt b, hay tốt hơn nữa là nàng đưa miệng nàng ra để chàng đặt vào đó một nụ hôn bất chợt mà chàng muốn, nhưng vì cả hai cách đều không khả thi lúc này, chàng gật đầu trả lời câu hỏi của nàng và nói thản nhiên, “Đó là một tập quán.”
“Em cũng nghĩ như vậy,” nàng nói khi nhún mình thực hiện một động tác cúi chào duyên dáng, chẳng hề tốn chút công sức. “Như thế này có chấp nhận được không ạ?” nàng hỏi, đặt bàn tay nàng vào trong bàn tay đưa ra của Stephen khi nàng đứng thẳng lên.
“Còn hơn cả chấp nhận được,” chàng vừa cười vừa nói. “Nàng đã làm gì hôm nay?”
Từ khóe mắt của mình, Hugh Whitt b cẩn trọng lưu ý đến sự ấm áp trong nụ cười của bá tước, cách chàng mải mê nhìn ngắm nàng khi nàng trả lời câu hỏi của chàng, và thực tế là chàng đang đứng gần nàng hơn mức cần thiết rất nhiều và thậm chí hơn cả chuẩn mực lịch sự. Nếu chàng chỉ đang diễn một vai diễn, thì chắc chắn là chàng rất thích nó. Và nếu chàng không chỉ đang diễn kịch…
Bác sĩ Whitt b quyết định thử khả năng thứ hai, và bằng giọng đùa bỡn bình thường, ông ta hướng về phía cả hai người, “Tôi vẫn có thể bị nài ép ở lại dùng bữa khuya, nếu tôi được mời –”
Charise Lancaster nhìn về phía ông ta, nhưng Stephen chẳng thèm liếc nửa con mắt. “Không có chuyện đó đâu,” chàng nói cộc lốc. “Đi đi.”
“Không để người ta nói là tôi chẳng biết gì khi nghe một lời đuổi khéo,” Bác sĩ Whitt b nói, cực kì dũng cảm, cực kì hài lòng về mọi chuyện, bao gồm cả sự kém hiếu khách bất thường của Stephen, đến nỗi ông ta gần như đập tay vào bàn tay của người quản gia đưa ra nơi cửa trước khi người này đưa cho ông ta chiếc mũ và cây gậy.

“Hãy để mắt đến cô gái trẻ giùm tôi,” thay vào đó ông nói, với một cái nháy mắt bí ẩn. “Đó sẽ là bí mật nhỏ của chúng ta nhé.” Ông ta đã đi được nửa đường xuống cầu thang ở cửa trước trước khi ông ta nhận ra rằng người quản gia không phải là Colfax, mà là một người khác, già hơn nhiều.
Nhưng điều đó chẳng quan trọng. Chẳng có điều gì có thể làm hỏng tâm trạng của ông lúc này.
Cỗ xe của ông đang chờ ở chỗ buộc ngựa, nhưng buổi tối đẹp và những hi vọng của ông đang lên cao đến nỗi ông quyết định đi bộ và ra hiệu cho người lái xe của ông đi theo. Bao năm qua, ông cùng với gia đình Westmoreland đã quan sát trong sự sửng sốt bất lực khi những người phụ nữ lao mình vào Stephen, tất cả bọn họ đều quá háo hức trao đổi bản thân họ lấy tước hiệu của chàng, sự giàu có của chàng và một liên minh với gia đình Westmoreland đến nỗi đã biến một Stephen từng là hiện thân của sự quyến rũ lịch lãm và tấm lòng ấm áp thân ái trở thành một kẻ hay chỉ trích lạnh lùng.
Tất cả những bà chủ nhà và bà mối ở nước Anh đều săn lùng chàng, họ đối xử với chàng với bằng sự cung kính mà tài sản và quyền lực gia đình chàng đòi hỏi trong giới thượng lưu, và tuyệt vọng khao khát chàng – không phải vì bản thân chàng, mà vì tên tuổi chàng và những thứ mà chàng có.
Chàng càng duy trì tình trạng độc thân, thì càng phải trở nên thách thức, đối với cả phụ nữ chưa kết hôn và đã kết hôn, cho đến khi chàng không thể bước vào một phòng vũ hội mà không gây ra một cơn chấn động thật sự giữa những người phụ nữ . Chàng nhìn thấy việc đó diễn ra, hiểu lí do của nó, và quan điểm của chàng về phụ nữ ngày càng xuống cấp tương ứng với sự nổi tiếng ngày càng gia tăng của chàng. Kết quả là, thái độ của chàng đối với toàn bộ giới nữ bây giờ trở nên quá chán ngán và quá coi thường đến nỗi chàng thích công khai cặp kè với tình nhân hơn là với bất cứ một người phụ nữ đáng trọng nào cùng tầng lớp với chàng. Ngay cả khi chàng đến London tham dự Mùa lễ hội mà suốt hai năm qua chàng không hề tham dự, chàng đã không thèm xuất hiện trong bất cứ một buổi họp mặt chính nào của giới mình, mà thà dành cả buổi tối hoặc ở bàn đánh bạc với những người bạn của chàng hoặc ở nhà hát và các vở opera với Helene Devernay. Vậy là chàng công khai khoe khoang cô ta trước mặt giới quý tộc bực dọc, gây ra một vụ bê bối làm phiền lòng mẹ và chị dâu chàng một cách sâu sắc.
Cho đến một hoặc hai năm trước, ít nhất chàng cũng chịu đựng được những người phụ nữ tự dâng mình cho chàng. Cho đến lúc đó, chàng đã đối xử với họ chẳng có gì tệ hơn là một cử chỉ hạ mình chế giễu, nhưng gần đây sự kiên nhẫn của chàng dường như đã đến giới hạn. Gần đây, chàng hoàn toàn có khả năng hạ nhục triệt để hay vô lễ một cách cay nghiệt với phụ nữ, đảm bảo khiến cho phụ nữ phải khóc lóc tủi hổ và xúc phạm đến họ hàng của cô ta khi họ biết về việc đó.
Vậy nhưng… đêm nay, chàng đã cười với Charise Lancaster với sự ấm áp lúc xưa của chàng. Chắc chắn một phần thái độ của chàng liên quan đến sự thật là Stephen cảm thấy phải chịu trách nhiệm trong cảnh ngộ của nàng – và đúng là như thế. Giờ đây nàng tha thiết cần đến chàng, nhưng theo ý kiến của bác sĩ Whitt b, chàng cũng cần nàng thiết tha như thế. Chàng cần sự dịu dàng trong cuộc sống của chàng và cần sự ngọt ngào. Hơn hết thảy, chàng cần bằng chứng vững chắc rằng trên đời này có những cô gái chưa kết hôn muốn và cần nhiều thứ hơn nữa ở chàng chứ không chỉ sử dụng tước hiệu, tiền bạc, và tài sản của chàng.

Ngay cả trong trạng thái tâm thần mong manh dễ vỡ của nàng, Charise Lancaster dường như chẳng hề quan tâm đến tước hiệu hay sự tráng lệ của căn nhà của chàng. Nàng không bị chàng dọa dẫm, hay ám ảnh, hay sợ hãi sự chú ý của chàng. Đêm nay nàng đã chào đón Hugh với sự ấm áp thiên phú không thể cưỡng lại được, rồi nàng đã cười lớn trước sự hào hoa của Stephen. Nàng trung thực một cách mới mẻ và không hề e thẹn, nhưng nàng cũng ngọt ngào và mong manh nữa – đủ để bị tổn thương trước sự thờ ơ của Stephen. Nàng là kiểu người con gái hiếm hoi suy nghĩ về những nhu cầu của người khác trước nhu cầu của chính mình và thản nhiên tha thứ cho những sự xúc phạm mình với tấm lòng rộng lượng và khoan dung. Trong suốt những ngày đầu hồi phục, khi nàng vẫn còn phải nằm liệt trên giường, nàng đã luôn yêu cầu Hugh trấn an “bá tước” rằng nàng sẽ khôi phục sức khỏe và trí nhớ để chàng không phải lo lắng vô ích nữa. Hơn nữa, nàng cũng nhạy cảm – và tỉnh táo – đủ để nhận ra chàng sẽ tự đổ lỗi vì tai nạn của nàng. Thêm vào đó, Hugh hoàn toàn bị thu hút bởi vẻ thân thiện, nhân ái chân thành của nàng đối với tất cả mọi người, từ người hầu cho đến chính ông, và thậm chí cả vị hôn phu của nàng.

Monica Fitzwaring là một cô gái trẻ rất tốt với nhiều tính cách tuyệt vời và được nuôi dậy cẩn thận, và Hugh cũng rất thích cô ấy, nhưng không phải như một người vợ của Stephen. Cô ấy đáng yêu, hòa nhã, và trong sáng – như cô ấy đã được nuôi dạy như thế - nhưng vì chính sự dạy dỗ ấy, cô không có được mong muốn cũng như khả năng khơi dậy những cảm xúc sâu sắc nơi bất kì người chồng nào, đặc biệt là nơi Stephen. Không có một lần nào, trong tất cả những lần Hugh nhìn thấy Stephen ở cùng cô, mà chàng lại nhìn cô với cùng sự dịu dàng ấm áp mà chàng đã thể hiện với Charise Lancaster trong những giờ vừa qua. Monica Fitzwaring sẽ trở thành một bà chủ nhà tuyệt vời và người đồng hành quyến rũ trong bữa tối của Stephen, nhưng cô sẽ không bao giờ có thể chạm tới trái tim chàng.
Không lâu trước đây, Stephen đã cảnh báo toàn bộ gia đình chàng bằng cách tuyên bố rằng chàng không bao giờ có ý định cưới Monica hay bất kì người nào khác chỉ để kiếm một người thừa kế. Hugh cảm thấy đó là sự trấn an nhiều hơn là cảnh cáo. Ông không hề đồng tình chút nào với những cuộc hôn nhân chỉ vì sự tiện lợi ngày nay đã trở nên một sự bắt buộc trong giới quý tộc – nó không dành cho bất kì ai mà ông quan tâm, và ông rất quan tâm đến nhà Westmoreland. Vì Stephen, ông không mong mỏi gì hơn là một cuộc hôn nhân giống như Clayton Westmoreland đã có, kiểu hôn nhân mà chính Hugh đã có khi Margaret còn sống.
Margaret của ông… Ngay cả bây giờ, khi ông đi bộ ngang qua căn nhà đường bệ trải dài dọc con phố Upper Brook, ý nghĩ về bà vẫn làm ông mỉm cười. Ông nhận ra Charise Lancaster có gì đó nhắc ông nhớ đến Margaret. Tất nhiên, không phải là vẻ bề ngoài, mà là sự ân cần và can đảm của nàng!
Sau khi xem xét mọi việc, Hugh khá chắc chắn rằng định mệnh cuối cùng đã mang đến cho Stephen Westmoreland một điều tốt lành mà chàng đáng được hưởng. Tất nhiên, Stephen không muốn điều này, và Charise Lancaster chắc chắn sẽ không cảm thấy “được ban phước” khi nàng khám phá ra nàng đã bị lừa bởi “vị hôn phu” và bác sĩ của chính mình. Tuy nhiên, định mệnh có Hugh Whitt b là đồng minh, và Bác sĩ Whitt b tự tưởng tượng mình là một lực lượng mạnh mẽ khi cần thiết.
“Maggie thân yêu,” ông nói lớn tiếng, vì mặc dù vợ ông đã qua đời từ mười năm trước, ông vẫn cảm thấy bà ở rất gần và ông thích nói chuyện với bà để giữ bà ở bên ông, “Tôi nghĩ chúng ta sẽ thắng trận đấu hay nhất trong suốt những năm qua! Bà nghĩ sao?”
Tựa trên cây gậy, ông nghiêng đầu và lắng nghe, và rồi ông bắt đầu cười khúc khích vì ông gần như có thể nghe thấy câu trả lời quen thuộc của bà: “Tôi nghĩ ông nên gọi tôi là Margaret, Hugh Whitt b, không phải Maggie!”
“A, Maggie thân yêu,” Hugh thì thầm, khẽ cười, bởi vì ông luôn luôn trả lời giống như vậy, “bà đã là Maggie của tôi kể từ cái ngày bà trôi tuột ra sau con ngựa và rơi ngay vào cánh tay tôi.”
“Tôi không trôi tuột, tôi xuống ngựa. Có điều hơi khác người một chút.”
“Maggie,” Hugh khẽ nói, “Tôi ước gì bà ở đây.”
“Tôi ở đây mà, ông thân yêu.”
--------------------------------
1
En dishabille (tiếng Pháp) có nghĩa là một bộ quần áo mặc trong nhà, trong tình huống này được cô hầu gái phát âm thành For one dinner Bell, có nghĩa là một tiếng chuông báo bữa tối.
Chương 18
Stephen đã dự định dành cả buổi tối với Helene, ở nhà hát và sau đó là trên giường cô ta, nhưng ba giờ sau khi chàng rời khỏi nhà, chàng thấy mình trở lại cửa trước nhà, cáu kỉnh vì tiếng gõ cửa của chàng không được đáp lại. Bên trong sảnh ngoài, chàng tìm xung quanh một quản gia hay một người hầu, nhưng nơi này có vẻ như không có một ai cả, mặc dù còn khá là sớm. Vứt đôi găng tay lên cái bàn ở phòng đợi, chàng đi lại về phía phòng khách chính. Không một quản gia nào hiện ra để cởi áo choàng cho chàng, vì thế chàng rũ chiếc áo ra và quăng nó qua tay cầm của một chiếc ghế. Rồi chàng lôi cái đồng hồ ra tự hỏi liệu có phải là nó đã ngừng chạy.
Đồng hồ của chàng chỉ 10 giờ rưỡi, và khi chàng quay lại xem cẩn thận cái đồng hồ mạ vàng trong áo khoác, cả hai cái đồng hồ đều khớp với nhau. Bình thường, chàng không bao giờ trở về từ một buổi tối với Helene, hay bất kì một câu lạc bộ nào của chàng, cho đến tận bình mình, và thậm chí cả lúc ấy người hầu với đôi mắt ngái ngủ vẫn luôn luôn ở phòng đợi để chào đón chàng. Ý nghĩ của chàng quay trở lại buổi tối mà chàng vừa trải qua cùng Helene, và Stephen với tay lên, lười biếng xoa tay qua phía sau cổ, như thể chàng có thể bằng cách nào đó xóa hết sự bất mãn và chán nản đã làm chàng khó chịu suốt cả đêm. Ngồi cạnh cô ta trong lô của chàng trong nhà hát, chàng đã ít chú ý tới màn biểu diễn trên sân khấu, và rồi chỉ chê bai những diễn viên, các nhạc công, sự sắp đặt sân khấu và mùi nước hoa được xức bởi một bà mệnh phụ lớn tuổi ở lô bên cạnh. Trong tâm trạng bồn chồn, mọi thứ dường như làm chàng hoặc là buồn chán hoặc là bị chọc tức.
Cái tâm trạng hài lòng khác thường mà chàng đã được hưởng trước đó, khi Sherry cùng chia sẻ bữa tối sớm và làm cho chàng thích thú với khả năng quan sát buồn cười – và thường là sắc sảo của nàng về những khám phá mới nhất của nàng trên tờ báo, bắt đầu tiêu tan ngay khi chàng rời khỏi nhà.

Vào cuối hồi thứ nhất của vở kịch, Helene đã cảm thấy sự bất mãn của chàng, và mỉm cười mời mọc phía sau cái quạt của cô ta, cô ta thì thầm, “Chàng có thích rời khỏi đây bây giờ không, và tạo ra “hồi thứ hai” của riêng chúng ta trong không gian thích hợp hơn?”
Stephen đã sẵn sàng tán thành với gợi ý của cô để chàng đưa cô lên giường, nhưng biểu hiện của chàng cũng không vừa ý như buổi biểu diễn mà chàng đã chứng kiến ở nhà hát. Ngay khi chàng cởi quần áo, chàng phá hiện ra là chàng không muốn thỏa mãn những bước làm tình dạo đầu nhẹ nhàng mà chàng thường thích thú; chàng đơn giản chỉ muốn ở trong cô ta. Chàng đã muốn sự giải thoát về thể xác, chứ không phải là sự đam mê khoái lạc; chàng đã không nhận được điều trước và cũng chẳng cho đi điều sau.
Tất nhiên Helene đã để ý tới, và khi chàng đẩy cái chăn ra để dậy, cô nâng người dậy trên khuỷu tay và quan sát chàng mặc quần áo.
“Chuyện gì đang chiếm suy nghĩ của chàng tối nay vậy?”
Tội lỗi và thất vọng, Stephen cúi người xuống để đặt một nụ hôn xin lỗi trên cái trán nhăn lại của cô, khi chàng đáp lại, “Một tình huống mà hoàn toàn quá phức tạp và bực mình để em phải lo tới.”
Sự giải thích này là một sự thoái thác và cả hai đều hiểu điều đó, cũng như cả hai người họ đều hiểu một cô tình nhân thông thường không có quyền với những lời giải thích hay những lời buộc tội lẫn nhau, nhưng rồi Helene Devernay còn lâu mới là một cô tình nhân thông thường. Cô ta cũng được khao khát và săn đón như bất kì một người đẹp được ái mộ nào trong tầng lớp trên. Cô ta chọn những người tình phù hợp ình, và cô ta có cả một phạm vi rộng lớn để chọn lựa từ đó, tất cả họ đều là những nhà quý tộc giàu có, những người chỉ chờ cơ hội để đề nghị cô ta “sự bảo trợ” của mình như Stephen đã làm, để đổi lại cái độc quyền lên giường và đồng hành với cô ta.
Cô ta mỉm cười với sự thoái thác của chàng, lần ngón tay xuống phía sâu cái cổ hình chữ V của chiếc áo sơ mi đang mở của chàng khi cô ta hỏi với một sự ngây thơ vờ vĩnh, “Em được biết từ một cô thợ may ở Madame LaSalle's là chàng đang cần gấp một vài bộ váy áo mà chàng muốn được đưa tới nhà nhà chàng nhanh nhất có thể ột vị khách ở đó. Cái tình huống đó… như thế nào?” cô ta kết thúc một cách ngập ngừng. Stephen thẳng người lên và quan sát cô ta chăm chú với một sự pha trộn giữa thích thú, bực bội và ngưỡng mộ với sự nhận thức của cô ta.

“Cái tình huống đó,” chàng đáp lại thẳng thừng, “‘bực mình’ và ‘phức tạp’”.
“Em đã có phần nghĩ là nó có thể như vậy,” cô ta nói với một nụ cười hiểu biết nhưng Stephen nghe thấy sự phiền muộn ẩn dấu trong tiếng nói của cô. Cô ta hiển nhiên là lo lắng về sự hiện diện của một phụ nữ không rõ trong nhà của chàng và làm chàng bối rối. Trong phạm vi xã hội thượng lưu của chàng, thậm chí là sự xuất hiện của một người vợ cũng không có ảnh hưởng gì với quyết định có người tình của một người đàn ông. Trong đám bọn họ, hôn nhân thường xảy ra giữa hai người môn đăng hộ đối hoàn toàn xa lạ, bản thân họ cũng thích duy trì chính sự xa lạ ấy, một khi đã sinh hạ được một người thừa kế cần thiết. Chẳng có bên nào lại muốn biến đổi lối sống của họ để phù hợp với bên kia, và những vụ ngoại tình vẫn lan tràn giữa những người phụ nữ hay cũng như đàn ông. Sự tự do làm theo ý mình, chứ không phải đạo đức, là việc quan trọng với cả hai người tham gia trong một cuộc hôn nhân. Vì cả Helene và chàng hiểu tất cả những điều đó, và vì chàng vẫn chưa lập gia đình, Stephen tưởng rằng cô ta thậm chí sẽ cho qua ý nghĩ về vị khách nữ của chàng. Cúi người xuống, chàng hôn cô ta khi chàng đưa tay lướt một cách suồng sã trên bắp đùi trần của cô ta.
“Cô đang hoàn toàn làm quá vấn đề lên đấy. Cô ấy là một đứa trẻ bơ vơ không nhà chỉ đang hồi phục vết thương trong nhà tôi, trong khi chúng tôi chờ gia đình cô ấy tới.”
Nhưng khi Stephen rời khỏi ngôi nhà chàng đã chuẩn bị cho Helene, chàng miễn cưỡng đối mặt với sự thật là Charise Lancaster khác xa với một đứa trẻ bơ vơ không nhà đáng thương. Trên thực tế nàng can đảm. thông minh, không gò bó, vui vẻ, gợi tình một cách tự nhiên và hoàn toàn thú vị. Và sự thật đáng ngạc nhiên, bực bội là chàng thích làm bạn với nàng tối nay hơn rất nhiều so với việc thích đưa Helene tới nhà hát hay là lên giường. Sherry cũng thích thú với sự bầu bạn của chàng. Nàng thích nói chuyện với chàng, và nàng thích ở trong cánh tay chàng…
Những suy nghĩ đó sinh ra một khả năng không thể mà chàng thực tế đã để bản thân mình cân nhắc đến khi xe ngựa của chàng ở gần nhà trên đường Upper Brook : Burleton đã không có bất thứ cái gì để dành cho nàng ngoại trừ một cái tước hiệu quý tộc không quan trọng và một cuộc hôn nhân được tôn trọng, nhưng nàng và cha nàng đã hài lòng chỉ vì những điều đó. Trong vòng vài giờ sau cái chết của Burleton, Stephen đã lập kế hoạch ột đám tang và bắt đầu đặt những câu hỏi về công việc của người đàn ông trẻ để thấy liệu có bất kì những sự xếp đặt cuối cùng nào khác cần thiết không. Điều chàng biết được là vị nam tước trẻ tuổi ấy có một niềm đam mê bài bạc. Mãi đến tận sáng hôm sau, khi hãng của Matthew Bennett cung cấp cho chàng một hồ sơ đầy đủ, Stephen thực sự biết rằng Burleton đã hoàn toàn làm khánh kiệt khoản tài sản ít ỏi mà anh ta được thừa kế. Ngoại trừ một núi không nhiều những khoản nợ bài bạc mà Stephen đã có ý định giải quyết, Burleton chẳng có gì để lại - không tài sản hay trang sức của gia đình hay thậm chí là một người đánh xe. Việc bài bạc quá đáng của anh ta đã gần như làm tiêu tán bất kì một khoản tiền nào mà anh ta kiếm được bằng việc đồng ý kết hôn với Charise Lancaster.

Trong vòng một hay hai năm Sherry sẽ phải sống trong hoàn cảnh nghèo nàn kiểu quý tộc, y như là Burleton đã làm tại thời điểm anh ta chết, không có lợi ích gì từ cuộc hôn nhân của nàng ngoại trừ một cái tước hiệu quý tộc mà không bằng với cái tối thiểu nhất trong các tước hiệu mà Stephen có. Stephen không có ý định cưới nàng nhưng chàng có thể - và có lẽ thậm chí là tự nguyện – dâng tặng cho nàng cả thế giới, miễn là họ tiếp tục vui vẻ cùng nhau trong hàng tuần lễ sẽ tới, và chừng nào nàng thực sự biết được sự thỏa thuận này và những điều khoản của nó…
Chừng nào nàng thực sự hiểu được thỏa thuận đó…
Sự xấu xa của việc mà chàng đang thực sự xem xét đến làm chàng đau khổ, và nó làm chàng phát ốm. Charise Lancaster là một cô gái trong trắng ngây thơ, không phải là một gái điếm hạng sang. Thậm chí nếu nàng có kiến thức và kinh nghiệm để hiểu một mối quan hệ như thế sẽ đưa tới điều gì, mà thực ra là nàng không có, nàng cũng vẫn quá trẻ với chàng, và chàng cũng hoàn toàn chán ngấy đối với nàng.

May thay, chàng đã không đủ chán ngấy, hoặc không đủ trác táng, hoặc không đủ chán nản để thực sự đề nghị nàng một sự sắp xếp mà sẽ cướp đoạt trinh tiết của nàng và tất cả những khả năng của sự tôn trọng. Chàng không thể tin chàng đã quá hoàn toàn thiếu đạo đức, quá hèn hạ, đến mức chàng có khả năng giết chết một chàng trai trẻ sắp được làm chú rể và rồi, trong chưa đầy hai tuần lễ, lại thực sự suy nghĩ đến việc trở thành tình nhân của cô dâu đã được đính hôn của anh ta. Đó không chỉ đơn giản là sự nổi loạn mà đó là một sự điên rồ. Chàng chấp nhận là chàng rõ ràng là đã mất hết tất cả lí tưởng qua bao nhiêu năm nhưng đến thời điểm đó chàng chưa bao giờ cảm thấy chàng cũng mất cả lí trí.
Cảm thấy hoàn toàn suy sụp, Stephen quyết tâm hoàn thành vai trò của mình làm người giám hộ tạm thời cho Sherry từ giờ phút này trở đi và chỉ nghĩ đến nàng trong những điều kiện khách quan nhất. Để theo đuổi mục tiêu này, từ giờ trở đi chàng sẽ hiểu là chàng không chỉ phải làm nàng vui và cảm thấy an toàn mà còn phải tránh bất kì một sự tán tỉnh về mặt cơ thể nào!
Nàng có thể nghĩ họ đã đính hôn, nhưng chàng biết rõ hơn nhiều, và trong tương lai, chàng cũng sẽ nhớ điều đó! Một người bị mất trí là đủ lắm rồi!
Chàng ước, một cách nhiệt tâm, là nàng sẽ bình phục nhanh chóng, nhưng chàng đang bắt đầu cảm thấy ít tội lỗi hơn vì đã cướp nàng ra khỏi vị hôn phu thực sự của nàng. Nàng xứng đáng với người khác tốt hơn so với Burleton trẻ tuổi. Anh ta sẽ không bao giờ trở thành người đàn ông phù hợp với nàng, anh ta cũng non nớt so với nàng, cũng như thiếu tinh thần trách nhiệm, cũng như nghèo khổ. Nàng cần, nàng xứng đáng mặc những bộ đồ bằng lông thú và được sống trong sự xa hoa, lộng lẫy.

Trong sâu thẳm tâm trí chàng, chàng nhận thức được rằng trách nhiệm tìm cho nàng ai đó giống như vậy mà rất chắc chắn là có thể thuộc về chàng, nhưng chàng không muốn dự tính điều đó bây giờ. Nó làm giảm đi sự đam mê của chàng, và chàng muốn cứu vãn phần còn lại của buổi tối và làm cho nó thú vị với cả hai người bọn họ. Tự hỏi từ khi nào chàng đã bộc lộ một sự yếu đuối như thế vì những thiếu nữ trong cơn hoạn nạn - và đặc biệt kì lạ trước những thiếu nữ tóc đỏ trong cơn hoạn nạn– Stephen đứng trong phòng khách trống trơn, chuẩn bị thực hiện nhiệm vụ làm người giám hộ bằng cách tiếp đãi vị khách của chàng.

Ngoại trừ ngôi nhà im lặng và vắng vẻ như một ngôi mộ rỗng. Nhét hai tay vào túi, chàng chậm rãi quay người lại, vẫn có phần trông đợi Sherry, hay một người hầu, hiện ra từ góc căn phòng trống rỗng. Khi không có ai cả, chàng bắt đầu tiến tới, lưỡng lự hoặc là đi ngủ hoặc là gọi những người hầu thông thường vốn rất được việc của chàng- những người đột nhiên trở nên lơ là không tha thứ được trong nhiệm vụ của họ. Chàng với tới cái dây chuông khi chàng nghe thấy một âm thanh yếu ớt của những giọng nói đồng thanh nổi lên từ đâu đó ở phía sau ngôi nhà, và rồi âm thanh đó biến mất.

Bối rối, Stephen quay đầu về phía phát ra âm thanh, tiếng bước chân mang ủng của chàng vọng lại trên sàn của lối vào phòng đợi có các hàng cột khi chàng bước qua nó và quay xuống hành lang dài chạy ra hướng phía sau của ngôi nhà. Tại cuối hành lang, chàng lại dừng lại, đầu chàng nghiêng về một phía, nghe ngóng trong im lặng.
Sherry rõ ràng là đi ngủ vài giờ trước, chàng nghĩ vậy, trở nên hoàn toàn bực mình với bản thân vì đã vội vã về nhà từ vòng tay mời gọi của cô tình nhân để tận tụy với nàng giống như một cô bảo mẫu quá hăng hái nào đó. Chàng bắt đầu quay lại trong sự căm phẫn rồi chết đứng khi giọng vui vẻ của Sherry vang xuống hành lang từ hướng bếp.
“Tốt rồi, mọi người, hãy thử lại lần nữa - ngoại trừ ông Hodgkin, ông phải đứng ngay cạnh tôi và hát to lên nhé, vì thế tôi không bị sai lời nữa. Sẵn sàng chưa?” nàng nói.
Một dàn đồng ca của giọng hát những người hầu đột nhiên bật lên một bài hát giáng sinh vui nhộn mà tất cả trẻ con Anh từ thời trung cổ đều biết hát. Stephen bước về phía bếp, sự bực mình của chàng tăng lên bởi ý nghĩ về Sherry đang ở trong bếp cùng với những người hầu lêu lổng của chàng thay vì họ phải thức đợi chàng. Trong ô cửa của căn phòng rộng, lát gạch vuông, Stephen khẽ dừng lại, nhìn chằm chằm với sự khó tin vui vẻ với sự khung cảnh bầy ra trước mắt chàng.
Năm mươi người hầu trong những bộ đồng phục của các công việc khác nhau đang đứng thành năm hàng hoàn chỉnh, với Sherry và Hogkin già cả đứng phía trước họ. Thông thường đội ngũ phục vụ tuân theo sự phân cấp hàng trăm năm nay một cách cứng nhắc, với quản gia chính và người giữ nhà đứng ở vị trí cao nhất, nhưng một điều rõ ràng với Stephen là Sherry đã tổ chức họ không theo bất kì một thứ bậc hay nghi thức nào và thay vì đó có lẽ đó là khả năng ca hát. Colfax tội nghiệp, quản gia chính cao ngạo của Stephen, bị đẩy xuống hàng sau, giữa một cô hầu phòng và một cô thợ giặt, trong khi cấp bậc của ông ta với những người hầu trong nhà là tối cao - người hầu riêngcủa Stephen, Damson - được bố trí một vị trí quan trọng hơn ở hàng phía trước. Damson, người hầu trịnh thượng một cách cứng nhắc, người hiếm khi hạ cố nói chuyện với ai trừ Stephen, đang vòng tay quanh vai một người hầu khác, và cả hai người họ đang hòa hợp với nhau với sự hòa nhịp sảng khoái, ánh mắt chia sẻ của họ hướng về phía trần nhà, đầu họ gần như chạm vào nhau.

Một khung cảnh chưa hề thấy, kể cả trong những tưởng tượng điên rồ nhất của Stephen, điều mà đến nỗi trong vài phút chàng vẫn ở nguyên chỗ chàng đang đứng, quan sát và lắng nghe khi những người giữ ngựa, những người gác cửa, và cả những người hầu trong chế phục chỉnh chu hát trong sự hòa hợp dân chủ với những cô hầu phòng, những cô thợ giặt và những cô người hầu rửa bát phúng phính trong những cái tạp dề lem luốc, tất cả bọn họ đều đang hướng về phía người trợ lí quản gia đang cúi người, cầm cờ hiệu người đang vẫy tay như thể ông ta đang điều khiển một dàn hợp xướng giao hưởng.

Stephen quá tập trung bởi cảnh tượng trước mặt chàng đến nỗi trong một vài khoảnh khắc trước khi chàng nhận ra rằng Damson và anh người hầu, và một vài người khác nữa, có giọng hát rất dễ chịu, và một vài phút nữa trước khi ý nghĩ đến với chàng rằng chàng đang thích thú với một màn trình diễn nghiệp dư trong bếp của chàng còn hơn cả một buổi diễn chuyên nghiệp ở nhà hát.
Chàng tự hỏi tại sao họ đang hát một bài hát giáng sinh trong khi đang là giữa mùa xuân, khi Sherry đột nhiên tham gia vào dàn đồng ca và âm thanh của giọng hát của nàng bay vút lên một cách êm ái trên những giọng nam cao và những giọng nam trung mạnh mẽ gần như đã làm dừng hơi thở của Stephen. Khi những nốt nhạc thấp xuống, nàng hát chúng với một sự vui vẻ trần tục làm cho dàn đồng ca tạm thời của nàng cười đến mang tai khi họ hát cùng nàng, và khi nhưng âm thanh trở nên cao hơn, nàng đạt tới nó với sự dễ dàng không cần cố gắng cho đến khi tất cả các góc của căn phòng rộng lớn dường như vang dội lại với vẻ đẹp vút lên của giọng hát nàng.
Khi bài hát đã tới đoạn kết sôi nổi của nó, một cậu bé người hầu khoảng bảy tuổi bước lên phía trước, giơ ra cái cánh tay đang bị băng bó của cậu cho Sherry. Mỉm cười e thẹn với nàng, cậu bé nói, “Tay của cháu sẽ cảm thấy khá hơn rất nhiều, thưa tiểu thư, nếu cháu được nghe thêm một bài hát vui vẻ nữa.”
Tại ô cửa, Stephen thẳng người và há mồm định ra lệnh cho cậu bé không quấy nhiễu nàng, nhưng Damson lao lên với điều mà Stephen nghĩ là một yêu cầu tương tự. Thay vì đó, người hầu phòng nói “Tôi chắc chắn là tôi nói thay tất cả mọi người, thưa tiểu thư, khi tôi nói rằng cô vừa mới làm buổi tối nay trở thành một buổi tối tuyệt diệu phi thường bằng việc chia sẻ sự bầu bạn của cô và –tôi xin phép được nhấn mạnh khi nói – giọng hát tuyệt vời của cô với chúng tôi!”
Lời phát biểu dài dòng, hoa mỹ đã chiếm được nụ cười ngập ngừng, bối rối từ Sherry, người cúi xuống để chỉnh lại cái băng to lớn trên cánh tay cậu bé con.
“Điều mà ông Damson muốn nói,” Colfax, người quản gia dịch lại với cái nhìn chán ghét về phía người hầu phòng, “là rằng tất cả chúng tôi đã rất thích thú với buổi tối ngày hôm nay, thưa tiểu thư, và rằng chúng tôi sẽ vô cùng biết ơn nếu cô có thể kéo dài nó thêm một chút.”

Cậu bé con tròn mắt nhìn người quản gia và người hầu phòng rồi tươi cười rạng rỡ với Sherry, người đang trong tầm mắt của cậu, nhăn mặt với bất cứ cái gì nàng thấy phía dưới của cái băng. “Họ muốn nói, liệu chúng ta có thể hát thêm một bài hát khác được không, làm ơn, thưa tiểu thư?”
“Ồ” Sherry cười lớn và Stephen nhìn thấy nàng nháy mắt một cách bí ẩn với người quản gia và người hầu phòng khi nàng thẳng người dậy và nói, “Đó là điều các ngài muốn nói?”
“Thực vậy,” người hầu phòng nói, nhìn trừng trừng một cách gắt gỏng về phía người quản gia.
“Tôi biết đó là điều tôi muốn nói,” người quản gia đáp trả.
“Vậy, chúng ta có thể không?” Cậu bé con hỏi.
“Được mà” nàng đáp, ngồi xuống cái bàn bếp và đặt cậu bé vào trong lòng nàng, “nhưng tôi sẽ nghe mọi người hát lần này, để tôi có thể học một bài hát khác của các bạn.”
Nàng nhìn Hodgkin, người đang nhìn nàng cười vui vẻ và đợi lời gợi ý xa hơn. “Tôi nghĩ là bài hát đầu tiên, ông Hodgkin- bài mà tất cả mọi người đã hát cho tôi về một tối giáng sinh đầy tuyết với một khúc củi ngày Noel cháy sáng”

Hodgkin gật đầu, giơ bàn tay gầy gò của ông lên để giữ yên lặng, vẫy cánh tay một cách đột ngột, và những người hầu ngay lập tực nổ tung với một bài hát hồ hởi. Stephen chắc chắn đã không chú ý. Chàng đang nhìn Sherry mỉm cười với cậu bé trong lòng nàng và thì thầm điều gì đó với cậu, rồi nàng nâng tay lên má cậu, nhẹ nhàng đặt khuôn mặt nhem nhuốc của cậu bé vào vạt áo nàng. Bức tranh mà họ cùng nhau tạo nên là một kiểu chăm sóc của tình mẫu tử mạnh mẽ, nó lôi Stephen ra khỏi sự sao nhãng của chàng và chàng bước lại, khao khát một cách không hiểu được để xóa bỏ cái hình ảnh đó ra khỏi tâm trí chàng.
“Đã Giáng sinh rồi cơ à?” chàng nói, bước về phía giữa khung cảnh ấm cúng. Giả sử mà chàng có mang súng ở cả hai tay, thì sự hiện diện của chàng cùng không thể có được tác động cụt hứng và kích động hơn được nữa trong cái căn phòng mà sự vui vẻ đang chiếm giữ. Năm mươi người hầu dừng hát và bắt đầu quay lưng ra khỏi phòng, va chạm vào nhau trong sự vội vàng đến tán loạn. Thậm chí là đứa trẻ trong lòng Sherry cũng lách đi trước khi nàng có thể tóm được nó. Chỉ có Colfax, Damson và Hodgkin là rút lui và cúi đầu chào một cách đường hoàng hơn - nhưng hết sức thận trọng – trong cách họ ra khỏi phòng.
“Họ khá là khiếp sợ chàng đúng vậy không?” Sherry hỏi, quá vui mừng rằng chàng đã quay trở lại sớm đến nỗi nàng nhìn chàng bằng ánh mắt vui vẻ.
“Rõ ràng là không đủ để giữ họ ở đúng vị trí,” Stephen đáp trả, rồi chàng mỉm cười bất chấp bản thân bởi vì nàng trông rất tội lỗi.
“Đó là tại em.”
«Ta cho là như vậy.»
«Làm sao chàng biết được?»
«Sức mạnh to lớn của sự suy luận » chàng nói với sự nhún mình cường điệu, « Ta chưa bao giờ nghe họ hát, hay là về nhà với một căn nhà trống rỗng cho đến tận tối nay.»
«Em đã cảm thấy nhàn rỗi và quyết định khám phá một chút. Khi em thơ thẩn ở đây, Ernest - cái cậu bé con đó – vừa mới để tay cậu ta chạm vào một trong những cái ấm đun nước và bị bỏng.»
«Và thế là nàng quyết định làm cậu ta vui bằng cách tổ chức tất cả những người hầu thành một dàn hợp xướng?»

«Không, em đã làm thế là bởi vì mọi người có vẻ như đang rất cần được vui vẻ một chút như em vậy.» «Nàng cảm thấy không khỏe à?» Stephen hỏi một cách lo lắng, chăm chú nhìn khuôn mặt nàng. Nàng trêng khỏe. Rất khỏe. Đáng yêu và sôi nổi - và xấu hổ. “Không, em không…”

“Gì cơ?” chàng thúc giục khi nàng ngập ngừng.
“Em thấy buồn vì chàng đã đi”. Câu trả lời thật thà của nàng làm trái tim chàng chao đảo trong sự ngạc nhiên. Và điều gì đó khác nữa, một vài thứ cảm xúc khác mà chàng không thể định nghĩa được. Và cũng không muốn thử. Mặt khác, vì nàng là vị hôn thê của chàng, và như thế nó có vẻ vừa thích hợp, và vừa dễ chịu, để cúi xuống và hôn vào cái má ửng hồng của nàng, thay vì sự thật là chàng đã thề trong cùng giờ đó là sẽ giữ một mối quan hệ thuần khiết từ giờ phút đó trở đi. Và nếu cái hôn đặt vào môi nàng và tay chàng giữ đôi vai nàng, kéo nàng gần hơn trong một khoảnh khắc, rồi thì, hơn thế, dường như đủ vô hại. Điều không thích hợp hay vô hại lại là sự hưởng ứng lại tức thì của cơ thể thỏa mãn của chàng khi nàng nhẹ nhàng ghì chặt vào chàng và đặt tay nàng lên ngực chàng hay là một ý nghĩ dịu dàng đột nhiên nẩy ra trong tâm trí chàng… Ta nhớ nàng đêm nay.

Stephen thả nàng ra như thể tay chàng bị bỏng và bước lùi lại, nhưng chàng vẫn giữ cái vẻ mặt ôn hòa để mà sự bực mình bối rối của chàng không thể hiện ra. Chàng đã quá lo lắng đến nỗi chàng tự động tuân theo khi nàng đề nghị chàng đợi trong lúc nàng dọn vài thứ để uống.
Khi nàng có vài cái tách và cái bình ở trên khay, Sheridan quay lại bàn và ngồi đối diện chàng. Nàng chống cằm trên tay và nhìn chàng với một nụ cười nhẹ trong khi Stephen ngắm nhìn cái cách mà ánh lửa lấp lánh trên tóc nàng và làm má nàng rực rỡ.
“Làm một vị Bá tước chắc phải là một công việc mệt nhọc.” nàng nhận xét “Tại sao chàng lại trở thành một người như vậy?”
“Một bá tước?”
Nàng gật đầu, nhìn chằm chằm vào cái ấm và đứng dậy nhanh chóng. “Tối hôm trước, sau bữa ăn khuya, chàng có nói đến là chàng có một người anh trai là Công tước, và rồi chàng nói ngày thừa hưởng những tước vị của mình theo mặc định.”
“Ta đang trở nên luyến thoắng” Stephen trả lời vu vơ, sự chú ý của chàng chắc hẳn đang kéo tới những sự chuyển động nhanh, duyên dáng của nàng khi nàng đã làm xong bất cứ thứ gì nàng đang chuẩn bị. “Anh trai ta thừa hưởng tước hiệu Công tước và một vài cái khác nữa từ cha ta. Tước hiệu của ta là từ người chú. Theo những điều khoản của một giấy chứng nhận đặc quyền và một quyền thừa kế đặc biệt, một trong những vị tổ tiên trước đó của ta, Bá tước của Langford được phép chỉ định người thừa kế cho những tước hiệu của ngài khi ngài không có con.”
Nàng gửi cho chàng một nụ cười làm sao nhãng và gật đầu, và Stephen nhận ra với một sự choáng váng là nàng không hề quan tâm đặc biệt đến chủ đề này, điều mà thông thường là sự say mê thèm khát của mọi phụ nữ chưa chồng mà chàng quen biết.
“Sô-cô-la đã sẵn sàng,” nàng nói, nhấc lên cái khay nặng trĩu với một cái bình, tách, thìa và một cái bánh ngọt ngon lành nàng rõ ràng là đã tìm thấy trong tủ đựng đồ ăn. “Em hi vọng chàng sẽ thích nó. Em dường như biết chính xác làm nó như thế nào,” nàng nói, đặt cái khay vào tay chàng như thể nó hoàn toàn tự nhiên trong việc chàng mang nó. “Chỉ là em không biết liệu em làm có ngon hay không thôi.”
Nàng trông hết sức hài lòng rằng nàng nhớ làm thế nào để làm một thứ đồ uống, nhưng nó lại làm cho Stephen thấy có chút kì lạ là nàng biết làm cái công việc luôn được giao cho những người hầu. Mặt khác nàng là người Mỹ, và có lẽ những phụ nữ người Mỹ quen thuộc với bếp núc hơn là những người cùng phái người Anh của họ.
“Em hi vọng là chàng thích,” nàng nhắc lại một cách hồ nghi khi họ quay đầu về phía trước của ngôi nhà.
“Ta chắc là ta sẽ thích”, Stephen đáp lại chân thành. Lần cuối cùng chàng uống sô-cô-la nóng, chàng vẫn còn là một đứa trẻ. Ngày nay, sở thích của chàng hướng tới một li brandy lâu năm vào giờ này. E ngại nàng bằng cách nào đó đọc được ý nghĩ của mình, chàng thêm vào để nhấn mạnh, “Nó có mùi ngon lắm. Tất cả những bài hát về tuyết và những cây củi Noel chắc chắn đã phải kích thích sự ngon miệng của ta với nó”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui