Chương 19
Stephen mang chiếc khay bạc trang trí tinh xảo đi xuống sảnh đường, ngang qua chỗ ba người người hầu đang há hốc mồm, tới phòng khách. Colfax đang đứng ở vị trí quen thuộc của ông ta gần cửa trước, và ông ta lật đật chạy về phía trước với ý định rõ ràng là đỡ cái khay cho chàng, nhưng Stephen ngăn ông ta lại với một lời nhận xét chế giễu là họ đã tự xoay sở tốt mà không cần đến sự giúp đỡ nào thì chàng chẳng thấy lí do gì giờ họ lại cần phải thay đổi cả, khi mà hầu hết mọi công việc đã hoàn thành.
Họ đi được nửa đường đến phòng khách khi tiếng gõ cửa vang lên và chìm xuống đều đều theo nhịp. Stephen đã ra lệnh cho người hầu báo với tất cả các vị khách là chàng không có nhà, và chàng chẳng thèm quan tâm tới âm thanh đó, nhưng ngay lập tức, chàng nghe thấy một hợp âm của những giọng nói vui vẻ khiến chàng phải rên lên trong lòng.
“Gần như chắc chắn là nó phải có nhà, Colfax,” mẹ của Stephen đang nói với viên quản gia. “Khi chúng ta đến London hai giờ trước, nó đã gửi thư thông báo với chúng ta ý định rời về nông thôn. Nếu chúng ta mà không đến sớm bảy ngày, thì chắc nó đã đi mất rồi. Bây giờ, nó đang trốn ở đâu?”
Thầm chửi thề, Stephen quay người ngay khi anh trai chàng, chị dâu, và một người bạn của cô đi cùng mẹ chàng vào phòng khách – cả một đoàn tàu đang giương buồm dứt khoát tiến vào trận đánh chống lại cái mà họ tin là hành vi phản xã hội của chàng.
“Ta sẽ không đồng ý đâu, con trai!” mẹ chàng tuyên bố, tiến tới trước để đặt một nụ hôn lên má chàng. “Con đang quá là…” Đôi mắt bà dính chặt vào Sherry, và giọng nói của bà kéo dài lấp lửng, “…cô đơn.” “Hoàn toàn thái quá!” Whitney Westmoreland tuyên bố, cô quay lưng lại với căn phòng khi để cho Colfax cởi áo khoác hộ. “Clayton và chị định thấy em tham dự tất cả những vũ hội và cuộc vui quan trọng trong vòng sáu tuần tới,” cô tiếp tục nói khi khoác tay chồng và bắt đầu tiến về phía trước. Khi bước hai bước vào trong phòng khách, họ dừng hẳn.
Stephen liếc nhìn hối lỗi về phía Sherry, trông nàng hoàn toàn mất phương hướng và hoảng sợ, chàng thầm thì, “Đừng sợ. Họ sẽ thích nàng ngay khi hết ngạc nhiên.” Trong khoảng thời gian vài giây căng thẳng, Stephen nhanh chóng cân nhắc tất cả những lời giải thích đáng tin cậy, và không đáng tin, những cách để giải quyết tình huống có vẻ như là một thảm họa ngay trước mắt; nhưng không thể yêu cầu Sherry rời đi để chàng có thể giải thích – vì như thế chỉ càng sỉ nhục và làm nàng buồn lòng hơn nữa – chàng không còn lựa chọn nào khác là phải ứng biến và diễn tiếp tấn kịch trước sự hiện diện của gia đình chàng rồi sau đó sẽ giải thích sự thật với họ sau khi Sherry đã đi ngủ.
Để theo đuổi kế hoạch đó, Stephen gửi một cái nhìn cảnh cáo về phía ông anh trai và đòi hỏi sự hợp tác không thắc mắc của anh, nhưng sự chú ý đầy hóm hỉnh của Clayton lại đang hướng vào Sherry và cái khay trà bị bỏ quên trên tay của Stephen. “Rất hướng nội, Stephen,” Clayton nhận xét cộc lốc. Hấp tấp đặt chiếc khay xuống, Stephen nhìn về phía cửa ra vào, nơi Colfax đang chờ những chỉ dẫn về đồ ăn đồ uống, và gật đầu nhấn mạnh chỉ dẫn của chàng ngay lập tức. Rồi chàng quay lại nhóm người đang chờ đợi và bắt đầu giới thiệu. “Thưa mẹ, con xin được giới thiệu Tiểu thư Charise Lancaster.”
Sherry nhìn mẹ chồng tương lai của nàng, nhận ra nàng đang được giới thiệu với một nữ công tước góa bụa và lập tức hoảng hốt vì nàng không thể nghĩ ra phải nói gì. Nàng ném một cái nhìn khổ sở về phía Stephen và thì thào gần như rít lên trong căn phòng im ắng, chờ đợi, “Liệu một cái nhún chào có đủ không ạ?”
Stephen đặt bàn tay chàng bên dưới khuỷu tay nàng, nửa giúp nửa thúc nàng về phía trước, và dành cho nàng một nụ cười trấn an. “Đủ.”
Sherry cúi mình chào và cảm thấy đầu gối nàng run run, rồi nàng dựa vào lòng can đảm mà chính nàng cũng không biết mình có và đứng thẳng người dậy. Bắt gặp ánh mắt sắc nhọn của người phụ nữ lớn tuổi, nàng nói một cách lịch sự, “Cháu rất vui được quen biết với bà, thưa bà, ý cháu là, thưa nữ công tước.” Quay người, nàng chờ đợi khi Stephen giới thiệu nàng với chị dâu của chàng, một người phụ nữ tóc nâu đẹp mê hồn mà chàng gọi là Whitney, đôi mắt xanh của cô đang nhìn vào Charise với sự bối rối được che giấu. Một nữ công tước khác! Sherry cuống cuồng nghĩ, lớn tuổi hơn nàng, nhưng không nhiều. Cúi chào hay không cúi chào? Như thể người phụ nữ ấy cảm nhận được sự không chắc chắn của nàng, cô giơ bàn tay ra và nói với một nụ cười ngập ngừng, “Cô khỏe không, Cô Lancaster?”
Sherry rất cảm kích trước sự gợi ý, và sau khi bắt tay người phụ nữ trẻ nàng quay sang để được giới thiệu với công tước, một người đàn ông rất cao, tóc đen dễ dàng gợi nhớ đến vị hôn phu của nàng trong những đường nét của khuôn mặt, chiều cao, và kích thước của bờ vai rộng. “Thưa công tước,” nàng lẩm bẩm, cúi chào một lần nữa.
Thành viên thứ tư của nhóm người, một người đàn ông đẹp trai ở độ tuổi hơn ba mươi tên là Nicholas DuVille, đặt một nụ hôn hào hoa lên mu bàn tay nàng và nói với nàng rằng anh ta “lấy làm say mê” được gặp nàng, rồi anh ta cười với mắt nàng theo cách khiến cho nàng cảm thấy như thể nàng vừa nhận được một lời khen ngợi rất cao.
Kết thúc những lời giới thiệu, nàng chờ ột trong những người thân của Stephen chào mừng nào đến với gia đình hay ít nhất là chúc phúc cho nàng, nhưng dường như không ai có thể nói chuyện. “Cô Lancaster đã bị ốm,” hôn phu của nàng nói, và ba cặp mắt quay lại nhìn nàng, như thể họ lo ngại nàng sẽ bất tỉnh, trong khi đó nàng thực sự cảm thấy nàng có thể bị như vậy thật.
“Thực ra, không phải là ốm,” Sherry chữa lại. “Đó là một vết thương, một vết thương ở đầu.”
“Sao chúng ta không ngồi xuống nhỉ,” Stephen gợi ý; nguyền rủa số phận éo le vì đã khiến một tình huống vốn đã khó khăn ngày càng tồi tệ hơn. Rõ ràng Sherry không hiểu gia đình chàng đang nghĩ gì, nhưng Stephen thì biết. Họ bắt gặp chàng trong khi chàng đang vui chơi với một cô gái không có người đi kèm trong nhà của chàng, điều đó có nghĩa là đạo đức của nàng bị nghi ngờ nghiêm trọng, chưa nói đến sự chỉ trích về phía chàng vì đã mang một người phụ nữ như thế về nhà, đặc biệt là vào giờ này khi những người khách có thể đến thăm. Hơn thế nữa, nếu nàng là một tình nhân mà chàng đang quan hệ, thì chàng đã mắc một lỗi lầm không thể tha thứ trong khuôn phép lễ nghi đó là giới thiệu nàng với những thành viên nữ trong gia đình chàng. Thay vì tin vào việc chàng đã thoái hóa đến mức ấy, họ thà kiên nhẫn chờ đợi một vài lời giải thích nào đấy như là nàng là ai… hay người đi kèm của nàng đang ở đâu… hay là đầu óc chàng đang để ở đâu. Kéo dài thêm thời gian, Stephen đứng dậy khi người quản gia mang đến một cái khay đựng bình rượu và những chiếc li.
“A, Colfax đây rồi!” chàng nói với một nụ cười tuyệt vọng. “Mẹ, mẹ uống gì nào?”
Giọng chàng khiến ẹ chàng giật mình, nhưng bà cảm nhận được đòi hỏi bà hợp tác hoàn toàn và thi hành ngay lập tức. Với một nụ cười lịch thiệp, bà lắc đầu trước cái khay người quản gia đã đặt trên bàn trước cái ghế tràng kỷ và thay vào đó nhìn vào cái khay Stephen đã đặt trên bàn trước.
“Ta ngửi thấy mùi sô-cô-la nóng phải không nào?” bà rạng ngời hỏi, và không chờ câu trả lời, bà nói với quản gia, “Ta tin là ta thích sô-cô-la hơn, Colfax.”
“Nếu con là mẹ con sẽ uống sherry,” Stephen thành thật khuyên theo cảm tính. “Không, ta nghĩ ta thích sô-cô-la hơn,” mẹ chàng kiên quyết, rồi bà bị thúc ép phải thể hiện sự duyên dáng thần kì của mình bằng cách quay sang Sherry. “Ta để ý thấy cô có trọng âm của người Mỹ, Cô Lancaster,” bà nói lịch sự. “Cô đã ở nước Anh bao lâu rồi?”
“Hơn một tuần lễ một chút ạ,” Sherry nói, giọng nói căng thẳng vì bất an và không chắc chắn. Dường như không có ai trong phòng này biết bất kì điều gì về nàng, mặc dù nàng đã được hứa hôn với một thành viên trong chính gia đình này. Có gì đó rất lạ - quá đỗi lạ lùng.
“Đây là lần tới thăm đầu tiên của cô?”
“Vâng,” Sherry cố gắng nói, nhìn Stephen tuyệt vọng, ngực nàng thắt lại với sự lo âu và điềm báo trước phi lí.
“Và cái gì mang cô tới đây vậy?”
“Cô Lancaster đến nước Anh là bởi vì cô ấy đã được đính ước với một người Anh,” Stephen nói, tiến tới giải cứu cho Sherry và cầu nguyện cho trái tim mẹ chàng được mạnh khỏe. Toàn bộ cơ thể bà công tước dường như giãn ra và biểu hiện của bà nồng ấm. “Thật thú vị làm sao,” bà nói, dừng một chút để cau mày với viên quản gia, ông ta đã rót rượu sherry vào một cái li và đang giữ nói trước mặt bà, bất chấp việc bà nói thích sô-cô-la hơn. “Colfax, thôi vung vẩy li rượu đó dưới mũi ta ngay. Ta thích sô-cô-la nóng hơn.” Bà mỉm cười với Sherry khi Colfax đưa những li rượu cho các vị khách còn lại. “Cô đã đính ước với ai vậy, cô Lancaster?” bà rạng ngời hỏi, với tay tới trước và tự lấy ình một cốc sô-cô-la.
“Cô ấy đã đính ước với con,” Stephen nói cộc lốc.
Sự im lặng bao trùm căn phòng. Nếu tình huống không trầm trọng đến vậy, thì Stephen đã phá ra cười trước những phản ứng khác nhau trước lời tuyên bố của chàng.
“Với… con?” mẹ chàng sửng sốt nói. Không nói thêm một lời, bà đặt cốc sô-cô-la xuống và chộp lấy li rượu từ cái khay của Colfax trên bàn. Bên phải Stephen, anh trai chàng nhìn chằm chằm vào chàng không thể tin được, và chị dâu chàng vẫn hoàn toàn chết lặng, một li sherry bị bỏ quên trên cánh tay đang giơ lên của cô, như thể cô đang định mời ai đó cùng nâng li. Colfax đang chia sẻ sự cảm thông đau đớn của ông ta giữa mẹ của Stephen và Sherry, trong khi Nicholas DuVille nghiên cứu viền tay áo của anh ta, không nghi ngờ gì là đang mong mình ở vào một nơi khác.
Lờ đi hoàn cảnh của họ trong vòng một giây, Stephen nhìn vào Sherry, nàng đang nhìn chăm chú vào đùi mình, đầu nàng cúi gằm trong nỗi tủi nhục, chắc chắn nàng bị tác động mạnh vì cho rằng đây là một sự thiếu nhiệt tình đáng hổ thẹn từ phía gia đình chồng tương lai của nàng. Nắm lấy bàn tay nàng, Stephen siết lại an ủi và nói với nàng lời giải thích đầu tiên có ý nghĩa nháng qua trí óc chàng: “Nàng đã muốn đợi cho đến khi gia đình ta gặp nàng rồi mới nói với họ chúng ta đã đính hôn,” chàng nói dối, với một nụ cười mà chàng hi vọng là trông thuyết phục. “Và đó là lí do tại sao họ dường như có vẻ rất kinh ngạc.” “Chúng ta dường như rất kinh ngạc là vì chúng ta đang rất kinh ngạc,” mẹ chàng nghiêm khắc nói, nhìn chàng như thể chàng mất hết lí trí rồi. “Hai người gặp nhau khi nào? Gặp nhau ở đâu? Con đã không tới –”
“Con sẽ trả lời tất cả những câu hỏi của mẹ trong vài phút nữa.”
Stephen cắt ngang bằng giọng cộc lốc để làm mẹ chàng im lặng trước khi bà có thể thốt ra rằng chàng đã không đến nước Mỹ hàng năm nay. Quay lại với Sherry, chàng khẽ nói, “Trông nàng rất xanh xao. Nàng có muốn lên lầu và nằm nghỉ không?”
Sherry vô cùng mong được thoát khỏi căn phòng với tất cả những căng thẳng và dòng chảy ngấm ngầm này, nhưng có điều gì đó rất lạ về tất cả mọi chuyện đến nỗi nàng gần như sợ phải vắng mặt. “Không, e-em nghĩ em muốn ở lại hơn.” Stephen nhìn và đôi mắt thương tổn, màu bạc của nàng và nghĩ đến phút giây này của nàng đáng lẽ sẽ như thế nào nếu chàng đã không giết chết vị hôn phu của nàng. Đúng, Burleton không phải là một cuộc hôn nhân danh giá, nhưng họ quan tâm đến nhau, và chắc chắn nàng sẽ không phải chịu một sự thiếu thiện cảm đáng hổ thẹn từ phía gia đình của Burleton, nếu như anh ta có gia đình.
“Nếu nàng cứ muốn ở lại,” chàng đùa, “thì ta sẽ lên lầu và nằm nghỉ và nàng sẽ ở lại đây để giải thích với gia đình của ta rằng ta là một… một tên ngốc đa cảm… rằng ta đã để nàng quay ta trong lòng bàn tay và thuyết phục ta là chúng ta không nên kể với họ về hôn ước của chúng ta cho đến sau khi họ đã gặp nàng và có cơ hội để hiểu nàng.”
Sherry cảm thấy như thể một gánh nặng khổng lồ vừa rơi khỏi vai nàng. “Ồ,” nàng nói với một nụ cười ngượng ngùng, khi nàng nhìn quanh những người có mặt trong phòng. “Đó có phải là điều đã xảy ra không?” “Cô không biết sao?” bà công tước bực tức thốt lên, theo như trí nhớ của Stephen thì đó là lần đầu tiên trong đời bà mất bình tĩnh hoàn toàn.
“Không – bà thấy đó, cháu bị mất trí nhớ,” Sherry trả lời với sự ngọt ngào và can đảm làm cho ngực Stephen đau nhói vì ngưỡng mộ. “Bây giờ thì điều đó hết sức phiền phức, nhưng ít nhất cháu có thể đảm bảo với bà là đó không phải chứng mất trí di truyền. Đó chỉ là kết của của một tai nạn ngu ngốc xảy ra trên cầu cảng bên cạnh một con tàu…”
Giọng nàng lạc đi, và Stephen ngăn chặn trước một loạt những câu hỏi xấu hổ khác bằng cách đẩy vấn đề về phía mình và đứng lên, buộc nàng phải làm theo. “Nàng đang mệt, và Hugh Whitt b sẽ cắt đầu ta nếu ngày mai khi ông ta đến thăm mà nàng không khỏe mạnh hồng hào,” chàng dịu dàng nói với nàng. “Để ta đưa nàng lên phòng ngủ. Nói tạm biệt với mọi người nào. Ta xin nàng đấy.”
“Tạm biệt mọi người,” Sherry nhắc lại với một nụ cười lúng túng. “Vì tôi chắc chắn mọi người đều biết, Bá tước Westmoreland là một người có tính che chở kinh khủng.” Khi nàng quay đi, nàng để ý thấy trong khi tất cả những người khác dường như thấy nàng rất kì lạ, thì Nicholas DuVille lại đang nhìn nàng với một nụ cười nhẹ, như thể anh ta thấy nàng thú vị hơn là lập dị vô phương cứu chữa. Sherry bám vào kí ức về cái nhìn khuyến khích của anh ta khi nàng đóng cánh cửa phòng ngủ lại và ngồi xuống giường nàng, đầu óc nàng chộn rộn với những nghi ngờ đáng sợ và những câu hỏi vô vọng.p>
Chương 20
Khi Stephen bước trở lại vào phòng khách một lúc sau đó, bốn cặp mắt dõi theo bước chàng vào phòng, nhưng gia đình chàng vẫn đợi cho đến khi chàng ngồi xuống, trước khi họ đưa ra những câu hỏi của mình. Tuy nhiên, ngay lập tức khi chàng chạm vào ghế, hai người phụ nữ đồng thanh hỏi. Mẹ chàng nói, “Tai nạn nào vậy?”
Chị dâu của chàng nói “Con tàu nào thế?”
Stephen trông chờ vào anh trai ở câu hỏi đầu tiên nhưng Clayton đơn giản chỉ nhìn chàng với đôi lông mày nhướn lên và nói một cách khô khốc, “Tôi dường như không thể bỏ qua cái phát hiện choáng váng là chú chỉ là một ‘gã ngốc đa cảm’ nhưng cũng ‘có tính che chở khủng khiếp’.”
Nicolas DuVille lịch sự kiềm chế không nói bất kì chuyện gì mặc dù Stephen đã có cảm nhận rõ ràng là gã đàn ông người Pháp này rất thích thú với tình huống gay go của chàng. Chàng cân nhắc một cách khiếm nhã việc tự nguyện kiếm cho DuVille một người đánh xe, để anh ta có thể rời đi, nhưng người đàn ông này là bạn lâu năm của Whitney,và bên cạnh đó sự hiện diện của anh ta có thể ngăn cản bà mẹ đáng kính của Stephen khỏi việc theo đuổi tới việc mà có thể sẽ làm nên cơn kích động đầu tiên của bà.
Thỏa mãn rằng nhóm người này đã sẵn sàng một cách thích hợp để được nghe sự thật, Stephen nghiêng đầu về phía sau chiếc ghế và nhắm tới cái trần nhà bằng một giọng súc tích, điềm tĩnh.
“Cái cảnh mà mọi người vừa chứng kiến giữa Charise Lancaster và con thực sự là một vở kịch lớn. Toàn bộ sự sụp đổ này bắt đầu với một vụ tai nạn xe ngựa hơn một tuần trước, một vụ tai nạn mà con có trách nhiệm trong đó và nó dẫn đến một chuỗi các sự kiện mà con sắp sửa kể ra đây. Người phụ nữ trẻ mà mọi người vừa gặp là một nạn nhân của những sự kiện đó cũng như vị hôn phu đã chết của cô ấy, một nam tước trẻ tuổi tên là Arthur Burleton."
Từ bên kia của căn phòng Whitney nói với một giọng kinh hoàng, “Arthur Burleton là - đã là một kẻ hoàn toàn vô liêm sỉ.”
“Có thể là như vậy,” Stephen đáp lại với một tiếng thở dài rời rạc, “nhưng họ quan tâm đến nhau và chuẩn bị làm đám cưới. Như mọi người vừa khám phá ra từ câu chuyện của con, Charise Lancaster, người mà tất cả đều nghi ngờ hoặc là một kẻ hoàn toàn láu cá hoặc là một kẻ đào mỏ có mưu đồ mà bằng cách nào đó dụ dỗ con đề nghị kết hôn với cô ấy, thực sự ra là một nạn nhân hoàn toàn vô tội và rất đáng thương bởi sự cẩu thả và không thành thật của con…”
Khi Stephen hoàn thành câu chuyện của mình và trả lời những câu hỏi của mọi người, căn phòng chìm vào im lặng khi tất cả mọi người đều cố gắng tập trung những suy nghĩ của họ. Nâng li rượu vang của chàng lên, Stephen uống một hơi dài, như thể là rượu vang bằng cách nào đó có thể rửa sạch sự cay đắng và ân hận mà chàng cảm thấy. Anh trai chàng nói trước tiên. “Nếu Burleton say xỉn đến mức chạy tới đằng trước lũ ngựa trên đường phố công cộng trong sương mù, thì chắc chắn là anh ta phải chịu trách nhiệm về cái chết của chính bản thân anh ta.”
“Trách nhiệm là của em”, Stephen đáp lại cụt lủn, gạt bỏ đi cố gắng thiện chí của Clayton để giải tỏa cho chàng. “Em đã dùng một cỗ ngựa non đánh xe. Em đáng lẽ đã có thể giữ những con ngựa trong tầm kiểm soát.” “Và tiếp theo những lập luận đó, tôi nghĩ chú cảm thấy có trách nhiệm như vậy với cái luới đựng hàng hóa đã làm bị thương Charise Lancaster?”
“Tất nhiên là em có,” Stephen đáp trả. “Cô ấy có thể đã không phải đứng ở chỗ nguy hiểm, hoặc là em đáng lẽ phải cản cô ấy, nếu như cả hai người bọn em đều không quá chú tâm đến cái chết của Burleton. Nếu như không phải tại sự bẩn cẩn của em trong cả hai trường hợp, Charise Lancaster tối nay đáng lẽ sẽ làm một phụ nữ đã kết hôn mạnh khỏe, với một nam tước người Anh làm chồng và cuộc sống mà cô ấy muốn sẽ trải dài trước mắt cô ấy.”
“Bây giờ đó là tội mà chú đã tự gán cho bản thân mình, Clayton phản đối, tạm thời quên mất sự hiện diện của DuVille, “vậy chú đã quyết định hình phạt nào ình chưa?” Mọi người trong phòng đều biết Clayton chỉ đơn giản là bị nản lòng và lo lắng bởi sự tự buộc tội cay đắng đã thấm vào giọng nói của Stephen, nhưng Nicholas DuVille lại là người xoa dịu cái không khí nặng nề bằng cách cắt ngang với giọng nói hài hước kéo dài, “Với sự thích thú được bác bỏ một cuộc đấu tay đôi tội lỗi giữa hai người các anh vào lúc bình minh, việc mà buộc tôi phải tỉnh dậy vào một cái giờ giấc rất bất tiện và thiếu văn minh để làm người phụ tá chung của cả hai người, liệu tôi có thể lễ phép đề nghị hai người hãy chuyển những trí tuệ xuất sắc vào những vấn đề có thể giải quyết được hơn là chỉ chăm chú vào cái lí do?”
“Nicholas khá đúng đấy,” Bà nữ công tước lẩm bẩm với cái li trống rỗng, vẻ mặt của bà ủ rũ và lo lắng. Ngước lên nhìn anh, bà nói thêm, “Mặc dù thật là không công bằng khi lôi anh vào những vấn đề của gia đình, nhưng mà rõ ràng là anh có thể suy nghĩ một cách rõ ràng tốt hơn, bởi vì anh không dính líu quá sâu.”
“Cảm ơn, thưa bà công tước. Trong trường hợp đó, liệu cháu có thể đề nghị bà những suy nghĩ của cháu trong vấn đề này?”
Khi cả hai người phụ nữ gật đầu một cách dứt khoát và không có người đàn ông nào lên tiếng phản đối, Nicki nói, “Nếu tôi hiểu một việc một cách đúng đắn, thì sự việc như sau, cô Lancaster đã đính hôn với một kẻ vô tích sự rỗng túi mà cô ấy nuôi dưỡng những cảm xúc yêu thương, nhưng lại là người chẳng có gì dành cho cho cô ấy ngoại trừ một cái tước vị quý tộc. Tôi vẫn đúng cho đến lúc này đấy chứ?”
Stephen gật đầu, vẻ mặt chàng trung lập một cách thận trọng, “Và,” Nicki tiếp tục, “bởi vì hai vụ tai nạn mà Stephen cảm thấy có lỗi trong đó, cô Lancaster hiện giờ không còn vị hôn phu và cũng mất trí nhớ. Đúng không?”
“Đúng vậy” Stephen nói. “Như tôi biết, bác sĩ của cô ấy tin là trí nhớ của cô ấy sẽ quay trở lại sớm, điều đó có đúng không?”
Khi Stephen gật đầu, Nicki nói, “Bởi vậy, chỉ có một sự mất mát lâu dài mà cô có thể phải chịu đựng - vì việc mà anh có thể cảm thấy có lỗi- là mất đi vị hôn phu người sở hữu một cái tước vị vô ý nghĩa và một vài bộ quần áo vô cùng nhạt nhẽo. Trong trường hợp này”- anh nâng cái li với sự nâng cốc giễu cợt với những điểm mạnh trong lí do của anh - “tôi thấy là anh có thể trả hết món nợ cho cô ấy bằng cách đơn giản là tìm cho cô ấy một vị hôn phu khác thế vào chỗ của Burleton. Và nếu như vị hôn phu mà anh lựa chọn cũng là một anh chàng tử tế, có khả năng bảo trợ cô ấy một cách đứng đắn, rồi anh có thể không chỉ làm dịu đi tội lỗi của anh, mà anh còn có thể cảm thấy đúng đắn như thể là anh đã cứu cô ấy ra khỏi một cuộc đời đau buồn và mất danh giá.” Anh ta nhìn Whitney và rồi tới Stephen. “Việc tôi làm cho đến lúc này như thế nào?”
“Tôi muốn nói là anh đang làm khá tốt,” Stephen nói với một nụ cười nhẹ. “Tôi cũng đã đưa ra một vái ý nghĩ với ý tưởng cũng gần giống như vậy. Nhưng,” chàng thêm vào “ý tưởng đó là quá dễ dàng để dự tính hơn là để thực hiện.”
“Ồ, nhưng tôi biết chúng ta có thể giải quyết việc đó nếu chúng ta đặt tâm trí vào đó!” Whitney kêu lên, ngại ngùng theo đuổi bất kì một giải pháp nào mà có thể làm suy chuyển cảm giác tội lỗi của chàng và cho họ một hướng đi.
“Tất cả những gì mà chúng ta cần làm đó là nhìn thấy cô ấy được giới thiệu với một vài người trong số hàng trăm những người đàn ông đủ tư cách sẽ tới đây trong Mùa lễ hội.” Cô nhìn mẹ chồng để chờ sự ủng hộ và nhận được một nụ cười quá sáng chói mà chứa đựng sự lo lắng không nói thành lời.
“Thực tế, có một hai hay vấn đề không quan trọng liên quan đến kế hoạch này,” Stephen nói một cách khô khốc, nhưng chàng không thể làm cụt hứng sự nhiệt tình của cô. Bên cạnh đó, kế hoạch này có vẻ như khá khả thi lúc này, khi những người phụ nữ trong gia đình chàng sẵn sàng thêm vào sự nhiệt tình và trợ giúp của họ hơn là những ngày qua.
“Tại sao mọi người không suy nghĩ cẩn thận cho toàn bộ kế hoạch, và chúng ta có thể thảo luận một vài khía cạnh của nó vào ngày mai - vào lúc một giờ ở đây?” Chàng đề nghị.
Khi mọi người đều đồng ý, chàng cảnh báo, “Vì lợi ích của Sherry, quan trọng là chúng ta phải nhìn thấy trước những vấn đề và loại bỏ chúng trước. Hãy nhớ tới điều đó khi chúng ta nghĩ vế tất cả những chuyện đó. Con sẽ gửi cho Hugh Whitt b một lời nhắn và bảo ông ấy tới ngay và tham gia bàn bạc, để chúng ta chắc chắn là chúng ta không đang đẩy sự hồi phục của ấy vào tình thế hiểm nghèo theo bất kì cách nào.”
Khi mọi người đứng dậy, chàng nhìn mẹ chàng và Whitney và nói, “Nếu con không nhầm về vị khách của con, Sherry vẫn tỉnh táo và đang hành hạ bản thân với những câu hỏi mà cô ấy không thể trả lời được về những phản ứng của tất cả mọi người với cô ấy tối nay.”
Chàng không phải hoàn thành đề nghị của mình. Cả hai người phụ nữ vừa mới đang hướng về phía cửa, áy náy để giải quyết bất kì sự không vui nào mà họ dã gây ra cho vị hôn thê tạm thời của chàng.