Từ khi có em ( Until you )

Chương 61
Cô dâu vừa cưới được hai tiếng đồng hồ của chàng miễn cưỡng nhúc nhích khi xe ngựa dừng lại một cách khéo léo, và với sự miễn cưỡng tương tự Stephen rời đôi môi chàng ra khỏi môi nàng. “Chúng ta đang ở đâu vậy?” nàng hỏi, ọng nàng thì thầm nhỏ nhẹ, yếu đuối.
“Về nhà,” Stephen nói, một chút ngạc nhiên trong ọng nói khàn khàn của chính chàng.
“Của chàng à?”
“Của chúng ta”, chàng sửa lại, và Sherry cảm thấy run lên vì sung sướng bởi âm thanh của nó.

Một người hầu đang mở cửa xe ngựa và vươn vào bên trong để đặt kéo bậc thang xuống. Sherry miễn cưỡng cố gắng để vuốt thẳng mái tóc của nàng bằng cách cào những ngón tay qua nó và vuốt nó ra phía sau đầu. Khi nàng làm việc đó, nàng để ý thấy cái cách ánh nhìn của chàng lạc vào mái tóc nàng, hầu như hướng theo nó một cái vuốt ve xuống dưới hai bờ vai nàng trong khi những đường nhăn nhỏ xíu ở đuôi mắt chàng nhăn lại trong một nụ cười thấu hiểu. “Chàng đang nghĩ về chuyện gì vậy?” nàng hỏi.

Điệu cười của chàng sâu đậm thêm. “Một vài điều ta đã nghĩ tới khi nàng bước ra khỏi phòng thay đồ ở London, tháo cái khăn tắm ra khỏi đầu nàng, và thông báo với ta bằng cái ọng kinh khủng nhất là tóc của nàng ‘màu đồng.’”

“Chàng nghĩ tới điều gì cơ?” nàng kiên quyết khi chàng đứng lên và đưa tay cho nàng.
“Ta sẽ nói với nàng sau. Hay tốt hơn là, ta sẽ chỉ cho nàng,”Stephen hứa.
“Nó nghe thật bí ẩn,” Sherry trêu ghẹo.
Trong suốt bốn năm qua, những người phụ nữ đã lao mình vào Stephen với hi vọng một ngày nào đó trở thành nữ chủ nhân của tòa nhà lộng lẫy mà chàng đã thiết kế và xây dựng có tên gọi là Montclair. Lúc này, chàng đang đợi phản ứng của người phụ nữ mà chàng cuối cùng đã chọn lựa để trở thành nữ chủ nhân của nó.
Sherry khoác tay vào khuỷu tay chàng, thân ái cười với người ữ cửa đã bước ra để giúp họ, bước một bước lên phía trước, và nhìn lên tòa lâu đài đá uy nghi, đang hiện ra trước mặt nàng. Nàng đứng sững lại, nhìn chằm chằm không tin vào những cái cửa sổ sáng chói lòa trải dài suốt mặt tiền của nó, rồi nàng nhìn qua vai mình tới con đường đánh xe vào nhà dài uốn lượn được sắp thành hàng với những cỗ xe ngựa sang trọng ở cả hai phía như nàng có thể nhìn thấy. Nàng nhìn thấy nó, và rồi nhìn chàng, và nói bằng một âm thanh tuyệt đối choáng váng, “Chàng đang mở tiệc ư?”
Stephen quay đầu lại và cười to, rồi chàng quàng tay quanh nàng và vùi khuôn mặt tươi cười của chàng vào tóc nàng. “Ta mất trí vì nàng mất, phu nhân Westmoreland ạ.” Nàng không bị ấn tượng bởi tòa lâu đài, nhưng nàng hạnh phúc và bị ấn tượng với cái cái tên gọi mới của nàng. “Sheridan Westmoreland,” nàng nói lớn. “Em vô cùng thích nó.” Đằng sau họ, chiếc xe ngựa của Nicholas DuVille dừng lại và Sherry nhớ lại sự chú ý thực sự của nàng . “Chàng đang mở tiệc ư?” Stephen gật đầu, nhìn tới DuVille và đợi khi anh bước về phía họ. “Đây là sinh nhật lần thứ 60 của mẹ ta. Ta định mở một vũ hội để kỉ niệm dịp này, đó là lý do mà anh trai và chị dâu ta đã không có mặt ở nhà thờ. Họ đang đóng vai chủ nhà trong sự vắng mặt của ta.” Nàng trông có một chút mất tinh thần, và chàng ải thích, “Những thiệp mời đã gửi đi nhiều tuần trước, nhưng ta đã không muốn dời lễ cưới của chúng ta cho đến sau vũ hội. Chính xác hơn,” chàng gượng bổ sung, “Ta đã không thể chịu đựng được tình trạng chờ đợi thêm ngày nào nữa để biết liệu sẽ có một đám cưới hay không.”
“Không phải chuyện đó,” nàng nói một chút liều lĩnh khi họ bước lên bậc thềm cầu thang, “đó là em không mặc lễ phục -”
Nicki nghe thấy điều đó và gửi cho nàng một cái nhìn tổn thương. “Tôi đã tự tay chọn cái váy này ở London.”

“Vâng, nhưng nó không phải là một cái váy dạ hội,” Sheridan ải thích khi người quản gia mở cánh cửa và sự bùng nổ của tiếng cười và âm nhạc vây quanh nàng từ mọi phía. Trước mặt nàng một cái cầu thang kiểu Palladian chạy dài hướng lên trên thành một hình chữ U duyên dáng ở cả hai phía của căn phòng ải lao mênh mông. Bên cạnh nàng, một người quản gia với khuôn mặt quen thuộc và một nụ cười rạng rõ đứng nghiêm trang, chờ đợi được thông báo tên của nàng, và Sherry quên mất vấn đề về chiếc váy. “Colfax!” nàng vui mừng thốt lên.
Ông ta cúi người xuống theo nghi lễ. “Chào mừng đã về nhà, phu nhân Westmoreland.”

“Tất cả mọi người đều ở đây ư?” Stephen hỏi, kéo ý nghĩ của chàng ra khỏi cái ường lớn đang chờ đợi họ ở trên gác tới những vấn đề khẩn cấp hơn là phải thay đổi y phục.
“Họ ở đó.”

Với một cái gật đầu, Stephen nhìn vào người bạn tốt nhất của chàng. “Tại sao anh không đi thẳng vào phòng vũ hội, và Sherry và tôi sẽ thay quần áo.”

“Đừng có mơ. Tôi muốn nhìn thấy khuôn mặt của họ.”
“Rất tuyệt, chúng tôi sẽ thay đồ và gặp lại anh sau -”Stephen thực sự suy nghĩ khả năng hẹn hò với cô dâu của chàng trước khi chàng tham a một vũ hội mà sẽ kéo dài tới vài ờ trước khi trời sáng.
“Trong vòng 20 phút nữa,” DuVille nhấn mạnh với một cái nhìn hiểu biết.
Sherry nghe chuyện đó chỉ với một nửa sự chú tâm của nàng trong khi nàng tự hỏi nàng đang được trông đợi thay đồ gì. Nàng hỏi Stephen điều đó khi chàng chàng dẫn nàng lên gác, nhưng câu trả lời của chàng bị ngắt bởi Nicki DuVille gọi theo sau họ từ bậc cầu thang, “Hai mươi phút, hoặc tôi sẽ đi theo hai người.”
Lời nhắc nhở có vẻ vô tình đó khiến anh chồng mới cưới của nàng lẩm bẩm điều gì đó. “Chàng vừa gọi Nicki là gì thế?”
“Ta đã gọi anh ta là ‘Người đúng ờ,’ Stephen nói dối với một nụ cười không cưỡng lại được với cái nhìn ngờ vực trên mặt nàng.
“Nó nghe không ống như vậy.”
“Nó gần ống thế,” chàng nói, dừng lại trước cửa dãy phòng ở cuối hành lang. “Không có thời an để may một cái váy dành riêng cho cho nàng, vì thế Whitney đã mang một cái mà chị ấy nghĩ là rất hợp với sự kiện đặc biệt – mang nàng trở về với ta.” Khi chàng nói, chàng với tay ra và đẩy mở cánh cửa. Sheridan nhìn qua chàng và nhìn thấy ba cô hầu gái đứng thành hàng, nhưng sự chú ý của nàng lại rơi vào một cái váy sa tanh màu ngà ngoạn mục đang được trải một cách đáng yêu trên chiếc ường rộng lớn, đuôi váy dài của nó trải bên trên của ga trải ường và kéo xuống cả sàn nhà. Bị mê hoặc, nàng bước một bước lên phía trước rồi dừng lại và nhìn từ chiếc váy lộng lẫy tới nụ cười dịu dàng của chồng nàng. “Cái gì vậy?”.

Thay vì trả lời, chàng vòng tay qua gáy nàng, ép má nàng thật chặt vào ngực chàng, và thì thầm, “Váy cưới của Whitney đấy. Chị ấy đã muốn nàng mặc nó nếu nàng quay trở về với ta.”

Sheridan nghĩ thật là ngớ ngẩn khi khóc chỉ đơn ản bởi vì nàng hạnh phúc.
“Nàng phải mất bao lâu để chuẩn bị sẵn sàng?”
“Một ờ đồng hồ,” Sheridan buồn rầu nói, “nếu chúng ta phải làm việc gì đó kĩ lưỡng với tóc của em.”
Lần thứ hai, chàng nghiêng đầu và thì thầm điều gì đó mà các cô hầu gái không thể nghe được: Hãy chải tóc, nếu nàng phải làm thế, và rồi để nguyên nó như thế” “Ồ, nhưng-”

“Ta có một sự say mê đặc biệt với mái tóc dài, óng ánh, đỏ rực của nàng.” “Trong trường hợp đó,» nàng nói hơi run run khi chàng để nàng đi, “Em nghĩ em sẽ thả nó xuống tối nay.”
“Tốt, bởi vì chúng ta chỉ còn có 15 phút nữa.”
Bà công tước quả phụ nhìn Hugh Whitt b khi người quản a phụ đang đứng nghiêm trang ở ban công xướng tên của Công tước và nữ công tước Hawthorne khi họ đi qua ông ta và tìm đường trong phòng vũ hội đông đúc. “Hugh, ông có biết mấy ờ rồi không?” bà hỏi.
Clayton nhìn đồng hồ của anh, trả lời cho vị bác sĩ. “Đã quá 10 ờ rồi.”

Câu trả lời khiến ột nhóm nhỏ người nhìn nhau chán nản. Whitney nói lên tất cả ý nghĩ của bọn họ với một giọng chứa đầy sự cam chịu buồn bã. “Sherry đã từ chối chú ấy hoặc là họ đã phải ở đây ba ờ trước.”
“Tôi đã cảm thấy cực kì chắc chắn-”Bà Charity bắt đầu, rồi dừng lại, hai bờ vai hẹp của bà rũ xuống với sự thất vọng.
“Có lẽ DuVille không thể khiến cô ấy đồng ý để tới nhà thờ,” Jason Fielding gợi ý, nhưng vợ anh lắc đầu và nói dứt khoát, “Nếu Nicki DuVille đã muốn cô ấy đi cùng anh ấy, anh ấy sẽ tìm được cách để thuyết phục cô ấy làm điều đó.”
Không nghi ngờ là cô khiến việc đó nghe như thể không phụ nữ nào có thể chối từ Nicki bất kì chuyện gì, cô nhìn lên và thấy chồng cô đang nhăn mặt với Clayton Westmoreland.“Có điều gì đó về DuVille mà tôi vẫn chưa chú ý thấy chăng?” anh hỏi Công tước. “Điều gì đó khiến anh ta trở nên hấp dẫn khó cưỡng?”
“Tôi không gặp vấn đề gì khi cưỡng lại anh ta,” Clayton nói cộc lốc, rồi anh dừng lại khi một trong những bà dì tới chúc mừng sinh nhật mẹ anh.
“Thật là một buổi vụ hội tuyệt với, Alicia. Bà chắc phải rất hạnh phúc tối nay.”
“Tôi có thể hạnh phúc hơn,” bà công tước quả phụ nói với một tiếng thở dài khi bà quay lại bắt đầu lẫn vào những vị khách trong phòng vũ hội.
Ở ban công phía trên, quản a phụ xướng tên những vị khách mới tới. “Đức ngài Roderick Carstairs, Ngài Nicholas DuVille…”

Bà quả phụ quay nhanh lại và nhìn lên, cùng với phần còn lại của nhóm nhỏ người đang chờ đợi lời tuyên bố kết quả thắng lợi. Nicki nhìn xuống họ, khuôn mặt đẹp trai của anh nghiêm nghị khi anh từ từ bước dọc theo ban công theo hướng cầu thang dẫn xuống phòng vũ hội. “Chuyện đó đã không diễn ra!” Whitney đau đớn thì thầm, quan sát vẻ mặt của anh. “Chúng ta thua rồi.”
Chồng cô lướt nhẹ tay trên eo cô và kéo cô gần lại. “Nàng đã cố gắng, em yêu. Nàng đã làm mọi thứ có thể làm.”

“Chúng ta tất cả đã làm thế” Charity Thornton đồng ý, cằm bà run lên khi bà buồn bã nhìn Hugh Witt b và rồi nhìn lên Nicholas DuVille.
“Bá tưóc và nữ bá tước Langford!” Lời thông báo đó là nguyên nhân những phản ứng tức thì của những người có mặt trong phòng vũ hội, họ nhìn nhau trong sự ngạc nhiên và rồi quay về phía ban công, nhưng chẳng có gì so sánh được với phản ứng ữa một nhóm nhỏ gồm bảy người đang cố ữ một hi vọng. Một sự choáng váng đến với toàn bộ nhóm người, những bàn tay giơ ra một cách mơ hồ và tìm thấy tay nhau, những khuôn mặt hướng ra phía ban công, trong khi những nụ cười vui sướng nhanh chóng trở nên rõ ràng và những đôi mắt mờ đi vì lệ.
Mặc một bộ lễ phục buổi tối màu đen với áo gi lê trắng và áo sơ mi trắng có diềm vải xếp nếp, Stephen Westmoreland, Bá tước Langford đang bước qua ban công. Trong tay chàng là một công chúa thời trung cổ mặc một bộ váy sa tanh màu ngà khảm ngọc trai với cổ áo vuông, trễ vuốt thon tới cuối hình chữ V ở chỗ thắt lưng. Một sợi dây bằng vàng với kim cương và ngọc trai ở mỗi mắt xích kéo xuống bên hông nàng, đung đưa với mỗi bước chân, và tóc nàng đổ xuống với những sóng tóc màu lửa và những lọn dày quanh vai và lưng. “Ồ, Chúa- “Charity thì thào trong kinh ngạc, nhưng lời nói của bà bị chìm xuống bởi những tiếng vỗ tay như sấm bắt đầu khắp phòng vũ hội và tăng dần âm lượng cho đến khi nó dường như làm rung chuyển cả những cái xà nhà.
Chương 62
Đây là đêm tân hôn của chàng.
Với áo sơ mi hở cổ và ống tay áo được vén ngược lên khuỷu tay, Stephen ngồi trên một chiếc ghế bành trong phòng ngủ của chàng, hai bàn chân gác lên một cái bàn thấp, trong khi chàng xoay xoay li rượu brandy trong tay, cho cô dâu của chàng có thời an thoải mái để thay quần áo và cho lui mấy người hầu của nàng.

Đêm tân hôn của chàng…
Cô dâu của chàng…

Chàng nhìn quanh trong kinh ngạc khi thấy người hầu riêng tự cho phép bước vào trong phòng. “Tôi có thể úp gì cho ngài tối nay chăng?” Damson gợi ý khi ông chủ của anh ta dường như thấy bực bội trước một việc làm thực sự là thói quen mỗi tối.
Giúp ư? Stephen nén cười khi những ý nghĩ không dễ mà kiềm chế được của chàng từ chối chuyển từ nhiệm vụ vui vẻ ở trước mặt chàng sang lời đề nghị được úp đỡ chàng tối nay của Damson. Đầu óc chàng mường tượng đến một hình ảnh hài hước trong đó người hầu tận tâm của chàng lượn lờ bên ường ngủ của Sheridan, trên tay là quần áo của chàng, chờ Stephen đưa cho ông ta quần của chàng để ông ta có thể treo chúng lên đúng cách, rồi lại nhào về bên ường ngủ đỡ lấy mỗi một mảnh quần áo mà Stephen cởi ra. “Thưa ngài?” Damson nhắc nhở và Stephen khẽ lắc đầu khi chàng nhận ra chàng đang nhìn đăm đăm qua người hầu với một vẻ mặt chắc chắn là trông ống một nụ cười ngớ ngẩn.

“Không,” chàng nói với sự cương quyết lịch sự. “Cám ơn.”
Damson nhìn vào chiếc áo sơ mi hở cổ và ống tay áo cuộn lên với vẻ không bằng lòng. “Áo choàng ngủ của ngài chăng, thưa ngài, bộ màu đen thêu kim tuyến ấy?”

Stephen cố gắng, hết sức cố gắng, tưởng tượng xem chàng có thể làm gì với một cái áo choàng, và cảm thấy một nụ cười ngoác miệng lần nữa. “Không, ta nghĩ là không.”

“Áo lụa màu rượu vang chăng?” Damson bền bỉ một cách gan lì. “Hay có lẽ là màu xanh sậm?” Stephen chợt nhận ra rằng người hầu riêng tuổi trung niên của chàng, người chưa từng kết hôn, đã lo lắng một cách nghiêm trọng rằng Stephen có thể tạo sẽ một ấn tượng rất tốt với cô dâu mới của chàng nếu chàng bước vài trong phòng ngủ của nàng ăn mảnh bảnh bao trong quần dài và áo dài tay.
“Cả hai đều không.”

“Có lẽ bộ -”
“Đi ngủ đi, Damson,” Stephen nói, cắt ngang bất kì cuộc thảo luận nào về cổ áo lụa và những khuya cài áo sơ mi thích hợp, điều mà chàng cảm thấy chắc chắn là vấn đề lo lắng tiếp theo của anh ta. “Và, cảm ơn,” chàng nói thêm với một nụ cười nhanh để xóa bớt bất kì sự châm chích nào có trong lời xua đuổi đó.
Damson tuân lệnh với một cái cúi mình, nhưng anh ta vẫn phải đánh một cái nhìn đau khổ về phía chiếc áo sơ mi hở ngực của Stephen và liếc thấy một thoáng da cổ và ngực trần của chàng ở đó. Nửa tin nửa ngờ là người đàn ông đó sẽ cố gắng thêm một lần nữa để cứu chàng thoát khỏi sự mất tư cách không nói nên lời bằng cách xuất hiện trong đêm tân hôn trong bộ trang phục không thích hợp, Stephen đặt li brandy xuống bàn. Rồi chàng đứng dậy, đi đến bên cánh cửa và kéo then cửa.
Tất nhiên, Damson không biết rằng Stephen đã tiến hành đêm tân hôn với Sherry trước đó, và khi Stephen mở cánh cửa nối ữa hai căn phòng, chàng cảm thấy đau đớn vì nỗi hối hận sâu sắc cái cách chàng đã bắt đầu và kết thúc đêm đó, nhưng không phải là vì những gì họ đã làm trong đêm.
Quyết tâm đền bù lại mọi điều mà họ còn thiếu trong lần gặp gỡ trước, chàng bước vào căn phòng ngủ nối liền. Chàng dừng lại ngạc nhiên khi nàng không chờ chàng trên ường, vì chàng đã cho nàng nhiều hơn thời an cần thiết để thay quần áo. Rồi chàng chầm chậm đi về phía phòng tắm trong phòng. Chàng đi được nửa đường tới đó khi cánh cửa hành lang trong phòng ngủ của nàng mở ra, và một cô hầu chạy vào mang theo một đống khăn tắm mịn màng. Vợ chàng đang tắm, Stephen nhận ra.
Vợ chàng… Vui mừng trước ý nghĩ ấy và tất cả những gì mà nó đại diện, chàng đưa tay lấy những tấm khăn tắm ra khỏi bàn tay của cô hầu đang kinh ngạc. Rồi chàng cho phép cô ta rút lui đi nghỉ.

“Nhưng – nhưng phu nhân sẽ cần tôi úp lệnh bà mặc đồ ngủ!”
Stephen đã bắt đầu tự hỏi liệu có phải tất cả các đôi vợ chồng, ngoại trừ duy nhất Sherry và chính chàng, đều đi ngủ trong những bộ vét và váy áo dạ hội đầy đủ như một kế hoạch nhã nhặn để ngăn cho những người hầu biết việc họ thực sự có thể nhìn thấy cơ thể của nhau hay không.
Chàng mỉm cười trước ý nghĩ đó khi bước vào trong phòng tắm và nhìn thấy vợ chàng trong bồn tắm cẩm thạch lõm xuống. Lưng nàng nửa quay lại phía chàng, mái tóc nàng được buộc lỏng ở đằng sau đầu với vài lọn tóc rủ một cách quyến rũ xuống gáy nàng, và có những bong bóng đậu phía trên bầu ngực của nàng.

Hình ảnh đó còn hơn cả quyến rũ, nó cực kì hấp dẫn. Vợ chàng! Mùi oải hương nổi lên từ bồn tắm của nàng đột nhiên khiến chàng nhớ lại nguyên tắc tiên quyết của nàng về Helene – một nguyên tắc mà chàng đã thực thi rồi. Kí ức đó khiến chàng nhớ đến tràng đả kích ận dữ của nàng về tất cả những người phụ nữ được đồn thổi là có quan hệ với chàng mà nàng đã nghe được. Với một tiếng cười thầm, Stephen quyết định rằng mặc dù nàng không bằng lòng với những cuộc tình ái lăng nhăng của chàng trước hôn nhân, chắc chắn đêm nay nàng sẽ được hưởng lợi từ chúng. Thực ra, chàng đã định sẽ đảm bảo rằng nàng được như thế bằng cách sử dụng tất cả những kĩ năng và kiến thức mà chàng có để tặng cho nàng một đêm tân hôn nàng đáng được nhận, một đêm tân hôn mà nàng sẽ không bao ờ, không bao ờ quên.
Cảm thấy khá là tự tin với khả năng làm việc đó của mình, chàng ngồi xuống mép bồn tắm của nàng, định đóng ả cô hầu gái. Chạm tay xuống mặt nước ấm, thơm tho, chàng nhúng ướt hai bàn tay mình, rồi đặt chúng lên vai nàng, ngón cái của chàng khẽ xoa làn da bóng mượt, ẩm ướt của nàng.
Khẽ mỉm cười trước trò đùa chàng đang chơi với nàng, Stephen đứng dậy và mở sẵn tấm khăn tắm ra cho nàng. Sherry bước ra khỏi mặt nước, và chàng quấn tấm khăn quanh người nàng từ đằng sau, vòng cánh tay quanh người nàng khi chàng làm như vậy. Nàng cứng người ngạc nhiên khi nhìn thấy cánh tay trần của chàng bao quanh nàng, thay vì cánh tay của cô hầu gái ữ khăn tắm. Và rồi, rất khẽ khàng nàng dựa lưng vào chàng, khiến cho lưng và hông và chân nàng chạm vào cơ thể chàng, và nàng vòng tay quanh cánh tay chàng, xoay mặt, và cọ má vào áo sơ mi của chàng. Đó là một cử chỉ thầm lặng của ham muốn, của sự dịu dàng, của tình yêu, nhưng khi nàng quay ra đằng sau, nàng khẽ run rẩy, nhìn vào chàng với sự bối rối căng thẳng. “Em có thể mặc áo ngủ vào không?” Đó là một lời xin phép, rất kì lạ đối với chàng theo một cách không ải thích được, nhưng vì chàng đã quyết sẽ chiều ý nàng, chàng không do dự trả lời với một nụ cười. “Nàng có thể làm bất kì việc gì nàng thích, phu nhân Westmoreland.” Khi nàng do dự, ữ tấm khăn tắm bao quanh nàng, Stephen lịch sự quay lưng lại và đi vào trong phòng ngủ, hơi ngạc nhiên trước sự đoan trang đột ngột của nàng. Hơi mất thăng bằng.
Khi nàng bước vào trong phòng một phút sau đó, hình ảnh của nàng càng làm chàng mất thăng bằng hơn nữa. Những ọt nước nhỏ tong tong, quấn trong khăn tắm, trông nàng thật khêu gợi. Mặc một bộ váy ngủ cổ cắt sâu làm hoàn toàn bằng lanh trông mong manh như tơ nhện, với những thoáng thẫm màu trên da nàng bày ra trước mắt chàng từ đầu ngực cho đến tận mắt cá chân, nàng là nỗi cám dỗ ám ảnh nhất trong những ấc mơ của đàn ông… thanh tao, mời gọi, không hoàn toàn khỏa thân, nhưng cũng không hoàn toàn được che phủ. Một nữ thần. Một thiên thần.
Sherry nhìn thấy ngọn lửa rực cháy trong mắt chàng khi chàng nhìn khắp người nàng, và chỉ có một đêm ở Claymore để nàng dựa vào đó biết được những gì sắp diễn ra thôi, nàng chờ đợi chàng hướng dẫn nàng bỏ tóc xuống. Nàng đứng đó, cảm thấy kì cục và nhận thức được một cách tuyệt vọng sự thiếu hiểu biết của nàng – một tình huống mà có thể sẽ không xảy ra nếu người hầu gái không đổ cả một vốc nước thơm mùi hoa oải hương vào trong nước tắm của nàng. Sự gợi nhớ đến Helene Devernay sẽ không đến nỗi tồi tệ lắm nếu Sherry đã không có cơ hội nhìn rõ tình nhân của Stephen hai tuần trước đây, đi qua phố Bond trong một cỗ xe ngựa sơn màu bạc viền nhung màu oải hương. Julianna Skeffington đã chỉ cô ta và nói cho nàng biết danh tính, nhưng Sheridan đã có thể đoán được đó là ai. Tình nhân của Stephen – tình nhân cũ của chàng nếu nàng đã có thể làm rõ quan điểm của mình – đó là kiểu phụ nữ khiến cho bất kì một người đàn bà nào khác cảm thấy tầm thường và vụng về. Và Sheridan cảm thấy đúng như vậy.
Đó không phải là thứ cảm ác mà nàng thích thú chút nào. Nàng ước gì Stephen đã nói với nàng chàng yêu nàng. Nàng ước gì chàng đã nói chàng không còn gặp Helene nữa. Giờ đây khi trí nhớ của nàng đã hoàn thiện, nàng có những kí ức tuổi thơ sống động về những người ống như Helene Devernay ở Mỹ - một người phụ nữ trong bộ váy đỏ cổ áo sâu đến mức ật mình với những sợ lông vũ trên tóc mà Sheridan đã nhìn thấy ngồi trên lòng Rape một đêm nọ khi nàng nhìn lén qua cửa sổ sòng bài. Người phụ nữ đó đã luồn những ngón tay qua tóc anh, và Sheridan đã cảm thấy bùng nổ một cơn ghen không đáng kể gì cả nếu so với những cảm xúc của nàng trước ý nghĩ Helene Devernay đang ngồi trên lòng Stephen.

Nàng ước ngay bây ờ nàng đã có đủ can đảm để yêu cầu chàng chấm dứt mối quan hệ với cô gái tóc vàng đó nếu chàng vẫn còn chưa làm thế. Mặt khác, lý lẽ thông thường kêu gọi nàng rằng một nguyên tắc như thế có thể thành công hơn nhiều nếu trước tiên nàng khiến cho Stephen muốn vợ của chàng nhiều hơn chàng muốn cô bạn bé nhỏ lộng lẫy của chàng. Thứ duy nhất ngăn cản nàng lúc này là nàng chẳng có lấy một chút xíu ý tưởng nào về việc làm thế nào để khiến chàng muốn nàng mà không có sự gợi ý của chàng. Nghĩ đến cách chàng ra lệnh cho nàng thả tóc xuống ở Claymore, Sheridan ơ tay lên. “Em có nên?”

Stephen nhìn ngực nàng sắp sửa lộ ra khỏi cổ áo thấp của bộ váy lanh. “Nàng có nên làm gì cơ?” chàng khẽ hỏi, khi nhìn chằm chằm vào nàng.
“Em có nên bỏ tóc xuống bây ờ không?”
Lại một sự xin phép nữa. Nàng đang nghĩ đến mệnh lệnh lạnh lùng của chàng bảo nàng thả tóc xuống đêm đó ở Claymore, chàng nhận ra với một vết cắt hối hận mới. Chàng đặt tay lên vai nàng, cố không nhìn vào chỗ ửng hồng trên ngực nàng. “Ta sẽ làm,” chàng dịu dàng nói.
Nàng lùi lại nửa bước. “Không, thật đấy, nếu chàng thích em làm hơn, thì em sẽ làm.” “Sheridan, có chuyện gì vậy? Điều gì đang làm nàng phiền lòng vậy?”

Helene Devernay đang làm em phiền lòng, nàng nghĩ. “Em không biết em phải làm sao. Em không biết các quy tắc.”
“Quy tắc nào?”
“Em muốn biết làm sao để chàng hài lòng,” cuối cùng nàng cũng buộc phải nói ra. Trông chàng như thể chàng phải đấu tranh để ữ khuôn mặt nghiêm trang và nàng nói bằng ọng cầu khẩn, “Ôi, xin chàng, đừng cười! Đừng…” Stephen nhìn xuống nữ thần gợi tình trong tay chàng và, hết sức cung kính, chàng thì thầm, “Lạy Chúa…” Nàng rất nghiêm túc. Nàng tỏa sáng, và gợi cảm, và ngọt ngào, và can đảm. Và nàng rất, rất nghiêm túc. Nhiều đến nỗi chàng có một cảm nhận đặc biệt là chỉ một câu trả lời sai, một phản ứng sai lúc này, có thể làm nàng tổn thương không thể tin nổi. “Ta không cười, em yêu,” chàng ủ rũ nói.
Hài lòng vì chàng đã hiểu và không phản đối, nàng bắt đầu với chủ đề về quần áo, mắt nàng tìm kiếm mắt chàng. “Điều gì được cho phép?”

Chàng đặt một bàn tay lên má nàng và đưa ra đằng sau, vuốt tóc nàng. “Bất kì điều gì cũng đều được cho phép.”
“Có một… một mục đích không?”

Sự tự tin trước đây của Stephen là kinh nghiệm dạn dầy của chàng với phụ nữ sẽ úp chàng chuẩn bị cho buổi tối đặc biệt này đã trôi tuột mất. “Có,” chàng nói, “có một.”
“Đó là gì?”
Chàng trượt cánh tay vòng quanh nàng và đặt nhẹ bàn tay lên lưng nàng. “Mục đích là để cho chúng ta gần gũi nhau hết mức có thể, và tận hưởng sự gần gũi đó mọi cách có thể.” “Làm sao em biết chàng thích thú với điều gì?” Chàng đã bắt đầu cương cứng chỉ với việc tận hưởng cuộc nói chuyện này. “Nói chung, nếu nàng thích thú với điều gì, thì ta cũng sẽ thích.”
“Em không biết em sẽ thích cái gì.”
“Ta hiểu. Vậy thì ta nghĩ nàng cần thời an để tìm ra.”
“Khi nào?” Sheridan nói, sợ rằng ý chàng là “một lúc nào đó.”

Chàng nâng cằm nàng lên, và nàng nhìn thấy đôi môi gợi cảm của chàng nói một từ duy nhất. “Bây ờ.”
Nàng chờ đợi vừa xấu hổ vừa háo hức để chàng làm một việc gì đó, hướng dẫn nàng một cách nào đó, nhưng Stephen chỉ nhìn vào trong mắt nàng, nghĩ rằng chàng đã lên tới thiên đường. Chàng cúi đầu xuống hôn nàng, hết sức chậm rãi chà sát môi chàng trên môi nàng, để cho bàn tay chàng trượt từ cổ xuống ngực nàng, và chàng cảm thấy nàng dựa vào chàng sát hơn để hôn trả lại chàng. Nàng thích điều đó, Stephen biết như thế. Nàng cũng thích những điều khác nữa, chàng nhận ra khi nàng ngập ngừng đặt tay vào trong phần chữ V hẹp nơi cổ áo hở của chàng. “Nàng có muốn ta cởi áo ra không?” chàng nghe thấy chính mình hỏi.
Sheridan có cảm ác rằng câu hỏi đó là để báo trước cho việc bộ váy của chính nàng sẽ được cởi bỏ, nhưng nàng cũng chắc chắn rằng dù sao thì nó cũng sẽ như thế. Nàng gật đầu, và Stephen thi hành ngay. Nàng bước lùi lại, nhìn chàng cởi cúc áo sơ mi. Khi cái cúc áo cuối cùng được mở ra, Stephen đặt chúng xuống bàn. Rồi chàng chầm chậm cởi áo sơ mi và bỏ nó sang một bên, ngạc nhiên khi nhận ra rằng việc cố tình cởi áo trong khi một người phụ nữ đang nhìn, đang quan sát, khêu gợi một cách kì lạ.
Sheridan nhìn đầy ngưỡng mộ vào đôi vai rộng đầy cơ bắp của chàng và khuôn ngực rộng với túm lông sậm màu, khỏe mạnh. Nàng đưa tay lên, rồi dừng lại khi gần chạm đến ngực chàng và liếc nhanh nhìn chàng dò hỏi. Chàng khẽ gật đầu, mỉm cười trước niềm vui của nàng; nàng đặt bàn tay lên lồng ngực chàng, chậm rãi xòe rộng những ngón tay ra, trượt chúng lên đầu ti chàng, rồi nàng đặt bàn tay kia bên cạnh nó. Chàng rất đẹp, nàng nghĩ, như một bức tượng thần Hi Lạp, với tất cả những mặt phẳng cứng rắn và từng bó cơ bắp. Khi bàn tay nàng trượt lên trên và những ngón tay chà vào hai đầu tí nhỏ của chàng, đám cơ bên dưới những ngón tay thăm dò của nàng ật ật và nàng lập tức dừng lại. “Chàng không thích ư?” nàng hỏi, nhìn vào đôi mắt xanh cháy âm ỉ với mí mắt nặng trĩu của chàng.

“Ta thích,” chàng nói gần như cộc cằn.
“Em cũng vậy,” nàng thừa nhận mà không suy nghĩ gì, cười với chàng.
“Tốt,” chàng nói khi chàng nắm lấy tay nàng và dẫn nàng vào ường. Chàng ngồi xuống và khi nàng bắt đầu ngồi bên cạnh chàng, chàng nắm lấy eo nàng và kéo nàng xuống đùi chàng với một tiếng cười nén lại. “Tiếp đi,” chàng mời mọc, và Sheridan tiếp tục cuộc thám hiểm ngực và cánh tay chàng, hơi bối rối vì lời nhận xét của chàng rằng nàng thích chạm vào chàng ở đó là tốt. Một lát sau, nàng hiểu ý chàng là gì. Nếu nàng thích, thì ta cũng sẽ thích, chàng đã nói thế. Rõ ràng là, cách đó có tác dụng với cả hai người, bởi vì bàn tay to lớn của chàng đã đặt trên cổ áo nàng, khum lấy ngực nàng, và Sheridan cảm thấy mạch máu nàng ật lên. Nàng nhìn xuống, theo dõi những ngón tay dài của chàng trượt trên đầu vú nàng như nàng đã chạm vào chàng, và nàng tự hỏi liệu mạch máu đập thình thịch của nàng có tương đương với những cơ bắp ật ật của chàng hay không. Nàng run run hít thở, và chờ đợi, nhưng bàn tay chàng dừng chuyển động, những ngón tay đặt ở diềm cổ áo của nàng.
Stephen chờ nàng quyết định nàng có muốn cởi áo hay muốn chàng cởi cho nàng hay nàng muốn để mặc nó như thế. Nửa trông chờ nàng sẽ quyết định cái sau, chàng chờ, và trước niềm vui tuyệt đối của chàng, nàng ải quyết vấn đề bằng cách vòng cả hai cánh tay quanh cổ chàng và nép ngực nàng vào bộ ngực trần của chàng. Nàng muốn chàng cởi nó, chàng nhận ra, nhưng nàng không muốn hỏi. Chàng mở cái khóa phức tạp chỉ trong vài ây, và trượt bàn tay vào trong cổ áo để mở, ữ lấy ngực nàng, trêu đùa núm vú nàng, cảm thấy nó cứng lại và dựng đứng trong khi phần bầu vú mềm mại dường như phồng lên để lấp đầy bàn tay chàng… Và vật cương cứng của chàng phồng lên và cứng lại cùng với nó.
Stephen lại cảm thấy quyền lực một lần nữa, trong một lĩnh vực mà kinh nghiệm của càng có ích cho cả hai người, và chàng cúi đầu xuống, chạm lưỡi vào núm vú dựng đứng kia, rồi mút nó vào miệng chàng, cảm thấy nàng hít vào thật nhanh. Sheridan nhìn xuống mái đầu sẫm màu nơi ngực nàng, trong khi từng ngọn lửa xúc cảm bắt đầu di chuyển theo nhịp điệu từ ngực cho tới đầu gối nàng và nàng luồn ngón tay vào trong mái tóc dày đẹp đẽ của chàng. Chàng chuyển sang ngực bên kia, dành cho nó cùng một sự chú ý. Rồi môi chàng kẹp chặt nó và nàng rên lên và ghì chặt đầu chàng vào ngực nàng, đột nhiên mong muốn khiến cho chàng cảm thấy những cảm xúc tan chảy mà chàng đã đem đến cho nàng.
Như thể chàng cảm nhận được điều đó, chàng đặt nàng nằm xuống ường, để đầu nàng lên gối, và nằm dài xuống bên cạnh nàng. Sheridan quay người trong vòng tay chàng, chạm lưỡi nàng vào đầu tí chàng, quấn chặt môi nàng quanh nó, và nàng cảm thấy những ngón tay chàng từ từ chìm vào trong tóc nàng khi chàng để cho nàng tự do sử dụng thân thể chàng.
Stephen biết là chàng sẽ chết mất trước khi chuyện này kết thúc.
Chàng đã đưa nàng lên ường bởi vì như thế sẽ thoải mái hơn cho chàng để tiếp cận với những phần thân thể khác của nàng. Chàng không trông đợi nàng làm việc mà nàng đang làm với chàng. Ham muốn bùng cháy khắp thân thể chàng và chàng nuốt nước bọt, ôm nàng chặt hơn nữa khi nàng vuốt ve lên xuống ngực chàng và hôn vào đó. Không thể nào chịu đựng thêm được nữa, chàng xoay nàng nằm ngửa, cởi bỏ phần còn lại của cổ áo, dùng ngón tay đẩy dải buộc sang một bên, rồi chàng nhắm mắt lại khi hít một hơi thở dài. Bộ váy không còn cái móc nào ở bên dưới cổ áo nữa; toàn bộ cái váy đều mở ra. Chàng không biết làm thế nào mà chàng lại không nhận ra nó. Chàng không biết tại sao chàng lại không mong chờ điều đó, trừ chuyện nó là một món quà từ Whitney. Ở Claymore, căn phòng hầu như tối đen. Bằng cách nào đó, chàng đã không nhận ra đôi chân dài, thon thả của vợ chàng cũng với cái hông quyến rũ và cái eo thon và bộ ngực tuyệt vời. Kế hoạch có một đêm làm tình dễ chịu của chàng lại một lần nữa bị chấn động khi cơ thể chàng hừng hực với sự khẩn cấp đáng báo động.
Sheridan nuốt khan, nhìn chàng nâng mình trên hai khuỷu tay, nhìn vào nàng, rồi nhắm chặt mắt lại, và tim nàng trùng xuống. Cảm thấy tốt hơn là nên biết những khiếm khuyết của nàng để nàng hoặc là sửa chữa hoặc là che chúng đi, nàng nói bằng ọng khàn khàn. “Có điều gì không đúng với em chăng?”

“Điều gì không đúng với nàng?” chàng nhắc lại không thể tin được. Chàng kéo ánh mắt ra khỏi phần thưởng trước mặt chàng và cúi xuống để hôn nàng. “Điều không đúng với nàng là,” chàng thì thầm đau đớn, trượt bàn tay quanh eo nàng vào kéo nàng lại gần hơn, “nàng quá đẹp, và ta muốn nàng quá nhiều…” Những lời nói cũng quyến rũ như nụ hôn theo sau nó. Chàng mở miệng nàng ra bằng miệng chàng, di chuyển môi chàng gần như thô bạo, và rồi lưỡi chàng len vào ữa đôi môi hé mở của nàng trong một nụ hôn gợi tình mạnh mẽ, rút ra và đưa vào lần nữa, lại lần nữa, cho đến khi ham muốn truyền đi khắp cơ thể Sheridan như những ánh chớp. Nằm trên nàng, chàng hôn nàng cho đến khi nghe thấy tiếng rên khe khẽ của nàng, rồi môi chàng lại tìm đến bầu ngực căng lên của nàng và bàn tay chàng trượt dần qua bụng nàng, đi xuống thấp hơn, bao phủ cái gò mềm mại ữa hai chân nàng. Những ngón tay chàng trêu đùa và dày vò nàng, cho đến khi Sheridan túm chặt lấy chàng, tách hai chân nàng ra và cho chàng thấy lối vào. Nàng đã ướt và còn hơn cả sẵn sàng cho chàng, và cái ường nâng lên khi chàng bước ra khỏi nó, để lại nàng lạnh lẽo và cô đơn. Nàng mở mắt ra nhìn chàng đang đứng bên cạnh ường, bàn tay đặt ở thắt lưng, và rồi chàng quay trở lại với nàng, và ma thuật lại bắt đầu lần nữa, chỉ là lần này nóng bỏng hơn nhiều, và Sheridan nâng mình lên cho nó. Nàng quay sang chàng trong nỗi ham muốn run rẩy, những ngón tay nàng gập lại trên vai chàng, cả cơ thể nàng đau đớn trong tay chàng.

Stephen gần như phát điên vì ham muốn. Ôm lấy mông nàng trong cả hai tay, chàng kéo nàng sát vào chàng. Rồi chàng xoạc đầu gối ữa hai chân nàng, thăm dò bằng cơ thể chàng và tìm thấy lối vào. Chàng nâng hông mình lên và trượt vào trong nàng, cảm thấy nàng mở ra cho chàng và bao bọc lấy chàng trong khi những móng tay của nàng cắm vào trong vai chàng. Nàng đang úp chàng, đầu gối nàng nâng lên để cho chàng đi vào sâu hơn, và chàng đã cố, lần cuối cùng, để làm cho cả hai chậm lại. Giữ một cánh tay quanh hông nàng, chàng ôm mặt nàng vào trong ngực chàng và rung lên khe khẽ bên trong nàng, vô tình tăng cường độ sâu và nhịp độ của mỗi một cú đâm, nhưng khi nàng chà sát miệng nàng vào miệng chàng và bắt đầu di chuyển hông nàng cũng với chàng, thì Stephen đã thua.
Sheridan cảm thấy nhịp đập như sấm của trái tim chàng bên dưới tai nàng và sức mạnh của mỗi cú thúc mạnh mẽ của chàng sâu trong người nàng, và nàng cảm thấy cơ thể nàng bắt đầu nâng lên và vươn tới và siết lấy chàng chặt hơn. “Em yêu chàng,” nàng kêu lên nức nở khi cả vũ trụ bắt đầu vỡ ra, và chàng lăn nàng nằm ngửa, đâm vào sâu hơn, hôn nàng khẩn thiết hơn. Bàn tay chàng tìm thấy tay nàng trên gối gần đầu nàng khi hông chàng thúc xuống sâu hơn, và những ngón tay chàng luồn vào trong tay nàng, ữ chúng thật chặt.
Chàng đang nắm tay nàng như thế khi vũ trụ vỡ vụn thành một cơn sung sướng khiến nàng phải rên rỉ, và nàng cảm thấy cuộc sống của chàng phun vào trong nàng, cơ thể chàng run bắn một lần nữa và một lần nữa với sức mạnh của sự bùng nổ, bàn tay chàng siết chặt.

Stephen nỗ lực khôi phục lại thần trí từ trong trạng thái đê mê, tỳ trên khuỷu tay mình để nâng trọng lượng của chàng lên khỏi nàng, và chàng ép mình mở mắt ra. Những lọn tóc óng ả của nàng xõa tung lộn xộn trên gối, ống y như chàng đã từng tưởng tượng nó sẽ như vậy một ngày nào đó, và bàn tay chàng đang nắm chặt tay nàng.
Bàn tay chàng đang nắm chặt tay nàng…
Tràn đầy một thứ cảm xúc vừa vui mừng, vừa sợ hãi, lại vừa sùng kính, chàng nhìn xuống người phụ nữ vừa đưa chàng lên đỉnh cao không gì sánh được của sự ham muốn và sự thỏa mãn sâu sắc có một không hai. Đôi mắt nàng chợt mở ra, và chàng cố gắng mỉm cười, để nói với nàng rằng chàng yêu nàng, nhưng ngực chàng thắt lại vì cảm xúc, và có một cục nghẹn kì lạ nơi cổ họng chàng khi chàng nhìn vào hai bàn tay nắm chặt của họ trên gối. Cả đời chàng chưa bao ờ nắm tay một người phụ nữ nào trong những lúc như thế này.
Chàng chưa từng nghĩ tới việc đó.
Chàng chưa từng muốn làm việc đó.
Cho đến lúc này.
Sheridan cảm thấy bàn tay chàng siết chặt tay nàng và bản năng mách bảo nàng chàng đang nhìn thấy gì trong cái biểu hiện dịu dàng kì lạ trên khuôn mặt đẹp trai của chàng. Yếu đuối vì niềm đam mê mà họ đã chia sẻ, nàng phải cố gắng mới di chuyển được bàn tay phải khỏi cổ chàng và đặt nó trên gối bên cạnh mặt nàng, để chàng có thể với tới nó. Những ngón tay dài của chàng trượt qua lòng bàn tay nàng rồi xoắn lại với ngón tay nàng, siết chặt chúng.
Stephen cúi đầu xuống và hôn môi nàng, cơ thể họ vẫn gắn liền, bàn tay họ nắm chặt. Chàng nhắm mắt, nuốt khan, và cố thử một lần nữa để nói với nàng những gì chàng cảm thấy, để ải thích rằng chàng không bao ờ biết trên đời lại có thứ cảm xúc như thế này, nhưng mọi cảm xúc vẫn còn quá mới mẻ, và chàng vẫn chưa lấy lại được hơi thở. Tất cả những gì chàng có thể nói được là, “Chỉ có nàng…” Nàng hiểu. Chàng biết là nàng hiểu, bởi vì bàn tay nàng siết chặt tay chàng mạnh mẽ và nàng quay đầu để hôn lên ngón tay chàng.
Đoạn kết
Ngồi trong phòng khách a đình tại Montclair ữa những đồ đạc cực kì tinh tế đã từng được thuộc về các cung điện Châu Âu, vây xung quanh là những món đồ thể hiện cho sự giàu có và vị trí của chàng, Stephen Westmoreland nhìn lên những bức chân dung tổ tiên của chàng trong khung mạ vàng xếp thành hàng trên bức tường pano lụa, và chàng tự hỏi liệu họ đã có nhiều vấn đề như chàng đang cố gắng được ở riêng với cô dâu được hai ngày của chàng hay không.

Trên mặt lò sưởi, vị bá tước Langford đầu tiên nhìn chàng từ trên lưng con ngựa chiến đen hùng dũng, một cái mũ áp dưới tay ông, áo khoác của ông cuốn về phía sau. Ông trông ống như kiểu người đã đẩy những hiệp sĩ của mình xuống hào để tống khứ họ đi nếu như họ không có đủ ý tứ để ông lại một mình với cô dâu mới của ông.
Trên bức tường đối diện với Stephen, vị bá tước Langford thứ hai tựa vào phía trước lò sưởi của ông với hai trong số những kị sĩ của ông. Vợ ông ngồi bên cạnh, xung quanh là những phụ nữ đang làm công việc trang trí trên một tấm thảm. Vị bá tước thứ hai trông nhã nhặn hơn cha ông, Stephen nghĩ. Vị tổ tiên đó có vẻ phù hợp để sai những hiệp sĩ của ông làm những việc lặt vặt vô vị, rồi ra lệnh kéo chiếc cầu sắt lên.

Buồn chán với việc ngắm nhìn những vị tổ tiên, Stephen hơi quay đầu lại và tự cho phép mình hưởng thụ công việc thích thú hơn là nhìn ngắm vợ chàng đang ngối đối diện chàng, xung quanh nàng là mẹ chàng, anh trai chàng, Whitney và Nicholas. Trong tâm tưởng, chàng nâng cằm nàng lên và hôn nàng chốc lát, với bàn tay còn lại, chàng gỡ chiếc váy màu chanh ra khỏi bờ vai nàng, trượt nó xuống tay nàng, rồi khum tay ôm lấy bộ ngực đầy đặn của nàng và hôn nàng sâu hơn. Chàng đang kéo chiếc hôn xuống một bên cổ nàng, tiếp tục chầm chậm tới núm vú mà chàng muốn hôn, khi chàng nhận ra Nicholas DuVille đang nhìn chàng với một cái nhìn vừa thích thú và thấu hiểu. Stephen thoát khỏi sự ngượng ngùng xấu hổ như một cậu học sinh thiếu sót nhờ Hodgkin, người mà hôm qua chàng đã cho gọi quay trở lại phục vụ, đang bước về phía chàng. “Xin thứ lỗi, thưa ngài”, Hodgkin nói, “nhưng ngài có khách.”
“Ai tới vậy?” Stephen cáu kỉnh hỏi, nén lại sự bốc đồng để nói với ông à ném những vị khách mới xuống hồ - vì chàng không có hào sâu để tống khứ họ xuống đó – và rồi chặn cửa ngay lối vào của điền trang.
Hodgkin thấp ọng xuống và thì thầm. Khi ông ta ải thích tình huống, sự bực mình của Stephen phải nhượng bộ, cam chịu là chàng sẽ phải gặp Mathew Bennett, người hiển nhiên là vừa mới quay lại từ nước Mỹ - và rồi với một tình trạng khó xử là Bennett rõ ràng là mang theo người đi cùng anh ta. “Xin lỗi,” chàng nói với những vị khách của chàng đang quá mải mê trong cuộc tranh luận về những quyết định quản lý nhà cửa của Sherry để chú ý là chàng đang rời đi. Tuy nhiên vợ chàng lại chú ý. Nàng dừng nghe những lời khuyên trong việc điều hành một căn nhà lớn và nhìn lên chàng với một nụ cười ngụ ý nàng cũng muốn họ được ở riêng với nhau.
Mathew Bennett mở đầu lời ải thích của anh ta trước khi Stephen hiểu rõ công việc của anh ta. “Tôi xin lỗi vì đã tới không đúng lúc, thưa ngài,” vị luật sư nói. “Quản gia của ngài đã ải thích là ngài vừa mới kết hôn và không tiếp nhận sự thăm viếng, nhưng những chỉ dẫn của ngài khi tôi tới nước Mỹ là tôi phải xác định chỗ ở của những người thân của cô Lancaster và hộ tống họ quay lại nước Anh ngay lập tức. Thật không may, cô Lancaster chỉ có một người thân duy nhất - cha cô ấy - đã mất trước khi tôi tới được thuộc địa.”

“Ta biết” Stephen nói, “Ta đã nhận được một lá thư đã được gửi cho Burleton và nó chứa đựng những thông tin đó. Vì cô ta không có người thân nào khác, vậy thì anh đã mang ai quay trở lại đây với anh vậy?”

Vị luật sư trông đề phòng và một chút bối rối.”Ngài biết đấy, cô Lancaster đã đi cùng một người đi kèm được trả tiền, một cô gái trẻ tên là Sheridan Bromleigh, cô ấy được trông đợi là sẽ trở về Mỹ ngay lập tức. Nhưng người ta không nghe được một tin tức nào từ cô Bromleigh, và bác của cô ấy - bà Cornelia Faraday – đã hầu như khăng khăng là một cuộc tìm kiếm phải được tiến hành trên toàn nước Anh để tìm ra chỗ ở của cô ấy. Thật không may bà Faraday không cảm thấy bà ấy có thể tin cậy vào hoặc là ngài hoặc tôi để thực hiện cuộc tìm kiếm đó. Bà ấy gần như khăng khăng đòi đi cùng tôi trở về nước Anh để tự mình ám sát việc đó.”

Một buổi trong số hai buổi tối họ ở riêng với nhau, Sheridan đã kể cho chàng nghe vể người bác đã một phần nuôi lớn nàng và về người cha đã biến mất không một lời để lại vài năm trước. Bây ờ, nó ống như thể chàng có thể tặng cho Sherry một “món quà cưới” bất ngờ. Thực tế là chàng rõ ràng sẽ có thêm của những vị khách khác nữa quấy rầy, nhưng nó là một sự đền bù xứng đáng để thấy Sherry sẽ trở nên hạnh phúc như thế nào. “Tuyệt vời!” Stephen nói với một nụ cười.
“Tôi hi vọng là ngài vẫn cảm thấy như thế khi ngài gặp người phụ nữ đó,” Bennett mệt mỏi nói. “Bà ấy khá là – kiên quyết – muốn xác định được chỗ của cháu gái bà ấy.”
“Ta nghĩ ta có thể xử lí chuyện đó với một tốc độ đáng ngạc nhiên,” Stephen nói với một nụ cười trước về cảnh mà chắc chắn sẽ diễn ra trong vài phút nữa trong phòng khách a đình. “Ta biết chính xác cô Bromleigh đang ở đâu.”

“Ơn chúa!” Bennett mệt mỏi nói. “Bởi vì cha của cô Bromleigh, người đã mất tích bốn năm trước đã quay trở về khi tôi ở Mỹ. Ông ta và bạn của của ông ta rất lo lắng cho cô ấy- và rất chắc chắn muốn nhìn thấy là ngài đã làm mọi việc cần phải làm để đảm bảo là cô ấy an toàn trở về nhà với họ.”
“Cô Bromleigh rất an toàn,” Stephen khẳng định với anh ta với một nụ cười. “Tuy nhiên, cô ấy sẽ không định ’trở về’ với họ.”
“Tại sao không?”
Mười phút trước, Stephen không muốn gì hơn là được ở riêng với Sherry. Bây ờ chàng không muốn gì hơn là nhìn thấy khuôn mặt nàng khi nàng nhận ra ai đang chờ để được gặp nàng, và chàng cũng khá thích thú khi nhìn thấy khuôn mặt của Matthew Bennett khi những sự kiện đó được diễn ra. Trong tâm trạng phấn khích, chàng mời vị luật sư vào phòng khách, bảo Hogdkin mời những vị khách vào theo sau và rồi bước qua cái lò sưởi, nơi mà chàng có thể thấy được tốt nhất toàn cảnh, trong khi Matthew Bennett tìm một cái ghế hợp với anh ta. “Sherry,” chàng nhẹ nhàng nói, cắt ngang lời kể lại hài hước của DuVille về những những trò hề mà anh đã phải làm để khiến nàng đồng ý đi tới nhà thờ mà Stephen đang đợi. “Nàng có khách”
“Ai vậy?” nàng nói, gửi cho chàng một cái nhìn ngụ ý là nàng không muốn điều đó. Trong khi nàng đang nhìn từ Stephen tới Hodgkin, một người đàn ông trung niên đẹp trai đang kiềm chế sự thiếu kiên nhẫn bước vào trong phòng khách. Đằng sau ông, quanh quất ở cửa, Stephen nhìn thấy một phụ nữ tóc nâu trong bộ váy đơn ản cao cổ dừng lại ở trong ô cửa. “Chúng tôi rất tiếc đã xâm phạm sự riêng tư của ngài,” người đàn ông nói không hề ý tứ với Stephen, “nhưng con gái tôi đang mất tích.”

Stephen hướng cái nhìn của mình tới Sherry đang chao đảo trên ghế bởi ọng nói của người đàn ông và từ từ đứng dậy. “Papa?” nàng thì thầm, và cha nàng ật mình quay đầu lại phía nàng. Nàng đứng như đóng băng tại chỗ, hai mắt nàng nhìn một cách âu yếm người đàn ông như thể ông là một ảo ảnh nàng e sợ sẽ tan biến nếu nàng di chuyển. “Papa…?”
Thay cho câu trả lời, người đàn ông mở rộng cánh tay, và nàng chạy như bay vào trong vòng tay đó.
Stephen nhìn sự tuôn trào cảm xúc, cho họ thời an và khi chàng làm thế chàng nhận ra là phần còn lại của gia đình chàng và DuVille cũng đã làm tương tự. “Cha đã ở đâu vậy?” nàng nói, khóc và ôm khuôn mặt ông trong hai bàn tay nàng. “Tại sao cha không viết thư cho con? Chúng con đã nghĩ là cha đã chết!”
“Cha đã ở trong tù,” ông nói với sự kinh tởm nhiều hơn là xấu hổ khi ông nhìn một cách hối lỗi với những người im lặng trong phòng. “Bạn của con Rafe và cha đã nhận được phán quyết tồi tệ vì đã tin là con ngựa mà chúng ta thắng trong một cuộc chơi bài là một tài sản hợp pháp của một tên trộm đã thua bạc chúng ta - Chúng ta đã may mắn không bị treo cổ khi bị bắt cùng hắn ta. Bác của con Cornelia đã luôn cảnh báo cha là bài bạc chỉ đẩy cha vào những rắc rối.”
“Và tôi đã đúng,” người phụ nữ nói từ phía cửa.
“Thật may mắn, bà ấy đã không từ chối cưới một kẻ đã từng là một con bạc nhưng vẫn biết cách làm ruộng, người thậm chí sẵn sàng làm hòa với Điền chủ Faraday, vì bà ấy,” ông nói thêm nhưng không ai nghe ông, Sherry đã quay về phía ọng nói ở phía cửavà nàng cười và ôm lấy người phụ nữ vừa nói.
Nhớ ra cách cư xử của nàng, Sherry dẫn bác và cha nàng về phía Stephen để ới thiệu họ, nhưng trước khi nàng có thể bắt đầu, cha nàng nói, “Còn có một người khác muốn gặp mặt con, Sherry. Mặc dù ta không tin là anh ta sẽ nhận ra con,” ông nói thêm với một nụ cười tự hào khi ánh mắt của ông từ từ nhìn khắp người nàng.
Giọng nói vui vẻ của Rafe từ phía cửa khi anh thơ thẩn bước vào phòng, trông đẹp trai hơn là nàng còn nhớ, và rất tự nhiên trong căn phòng khách a đình kiểu Anh như khi anh ở bên đống lửa trại với một cây đàn ghita trong tay. “Xin chào, cô em,” anh nói với ọng sâu lắng, âu yếm. Ở bên lò sưởi, Stephen cứng lại và đó là trước khi người vợ mới cưới của chàng lao vào vòng tay của người đàn ông khác đang nhấc bổng nàng lên khỏi mặt đất và quay nàng vòng vòng, ữ nàng thật chặt tựa vào thân hình anh ta. “Anh phải tới để làm tròn lời hứa của anh là sẽ cưới em,” Rafe trêu chọc.
“Chúa ơi!” bà Charity nói, liếc trộm đầy lo lắng về phía vẻ mặt gớm guốc của Stephen.
“Lạy chúa,” bà công tước quả phụ nói, nhìn đôi mắt hẹp lại một cách đáng ngại của con trai bà.
“Anh ta đang nói gì thế?” Whitney nói với ọng thì thầm tức tối.
“Ta e là phải suy nghĩ về điều đó,” chồng cô đáp.
Nicholas DuVille ngả người về phía sau ghế của anh, nhìn thích thú và thận trọng, và không nói gì cả.
“Chừng nào chúng ta có thể đám cưới, cô em?” Rafe đùa, đặt nàng xuống và xem xét nàng kĩ từ đầu đến chân. “Anh đã dùng những ngày dài trong tù để nghĩ về cô cà rốt nhỏ bé của anh -
Với sự kinh ngạc của tất cả mọi người, Sherry không hề quan tâm đến sự thán phục thật lòng của anh và lờ đi thứ nghe ống như một cuộc thảo luận nghiêm túc của những dự định nghiêm túc, đặt tay nàng lên trên hông và không tranh cãi với anh bởi việc sử dụng một cái tên riêng. “Em sẽ cảm ơn anh nếu anh không gọi em bằng một cái tên không đàng hoàng trong sự hiện diện của chồng em. Hơn thế nữa,” nàng ải bày với một nụ cười nhẹ với Stephen khi nàng cầm tay người đàn ông kia và dẫn anh lên phía trước, “chồng em nghĩ tóc của em khá là đặc biệt.”
Lời nhận xét đó khiến cha nàng, bác nàng, và Rafe đột ngột quay về phía người đàn ông đứng bên lò sưởi khi Sheridan nhanh chóng ới thiệu.
Khi nàng đã xong, Stephen thấy mình là một đối tượng bị kiểm tra kĩ lưỡng của ba người, mà họ có vẻ như không để ý một chút nào rằng chàng là chủ của tòa lâu đài mà họ đang đứng, hay chuyện chàng là bá tước Langford, hay thậm chí là chàng đang ngập ngừng quyết định bất cứ chuyện gì cần thiết, hoặc thích hợp, để gây hại cho Rafael Benavente, người đã gây chú ý cho chàng khi quá tự do với những sự quan tâm của anh ta với Sherry, quá đàn ông để được ở lại trong cùng một căn phòng bất kì một phụ nữ nào dưới 17 tuổi, và quá đẹp trai để được tin tưởng bởi bất kì ai.
Gác lại quyết định đó, chàng trượt tay quanh eo Sherry, kéo nàng vào thật gần một cách sở hữu, và để cho họ nhìn chàng. “Con có hạnh phúc không, con yêu?” cha nàng hỏi sau một lúc. “Cha đã hứa với Chó nằm ngủ là cha sẽ tìm được con và mang con trở về. Ông ấy sẽ muốn biết là con có hạnh phúc không.”
“Con rất hạnh phúc,” nàng nhẹ nhàng nói.
“Con chắc chắn chứ?” bác nàng hỏi.
“Rất chắc chắn”, nàng khẳng định với bà.
Rafael Benavente ấu sự đánh á sau một lúc, và rồi chìa tay ra cho Stephen. “Anh chắc hẳn phải là người đàn ông tốt, và một người đặc biệt, để Sherry có thể yêu anh nhiểu như cô ấy đang thể hiện rõ ràng như vậy.”
Stephen quyết định mời người đàn ông này một li loại rượu brandy tốt nhất của chàng thay vì đề nghị anh ta lựa chọn vũ khí. Rafael Benaventel rất rõ ràng là một người đàn ông có sức phán đoán và sành sỏi. Thật sự là khá dễ chịu khi để anh làm khách trong nhà trong một đêm.
Chàng đề cập điều đó với Sheridan lúc đêm muộn, khi chàng ữ nàng trong vòng tay, cơ thể chàng thỏa mãn, và tinh thần chàng vui vẻ bình thản.
Vợ chàng ngước đầu lên nhìn chàng và mở rộng những ngón tay trên ngực trần của chàng trong một sự thăm dò uể oải đang bắt đầu có một hiệu quả gây cảm xúc mạnh trên phần còn lại của cơ thể chàng. “Em yêu chàng,” nàng thì thầm. “Em yêu sự mạnh mẽ của chàng và sự dịu dàng của chàng. Em yêu chàng vì đã rất tốt với a đình em và rất tử tế với Rafe.”
Stephen quyết định họ có thể ở lại bao lâu mà họ muốn. Chàng nói với nàng điều đó với một sự rên rỉ vui sướng khi tay nàng trượt xuống thấp hơn.
 
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui