Chương 106
Lần này không chỉ mình Tô Nguyên bối rối.
Tô Thừa Phương và Nguyễn Trực cũng không biết Lục Sách là con trai Lục Cẩm Lân, tuy trước kia cùng ngồi trên một con thuyền nhưng Lục Sách kín miệng, không hề nhắc đến thân phận của mình nên vẫn không hay biết, sau khi rời khỏi Kim Loan điện, Lục Sách gấp gáp tạ lỗi với nhạc phụ và cậu.
Nguyễn Trực cười ha ha: "Tiểu tử giỏi lắm."
Thanh âm lạnh buốt nhưng Lục Sách cũng không sợ Nguyễn Trực, Nguyễn Trực còn có điểm yếu trong tay mình cơ mà, không giống Tô Thừa Phương, hắn lại xin lỗi lần nữa: "Chuyện này là có nguyên nhân, mong nhạc phụ thứ lỗi."
"Thôi, nhỏ không nhịn sẽ không thành được đại sự, con cũng là bất đắc dĩ." Đứa con rể này giờ đã là Hầu gia, con gái cũng đã sớm gả cho hắn, còn so đo những việc này thì được không bù mất, Tô Thừa Phương rộng lượng nói: "Cuối cùng cũng có thể nhận tổ quy tông, con mau về đi, nhớ nói rõ với Nguyên Nguyên!"
Lục Sách được nhạc phụ tha thứ, mừng rỡ gật đầu rồi cáo từ.
"Muội phu, không phải ta nói nhiều nhưng tiểu tử này cả người toàn ý xấu, về sau ngươi đừng quá dung túng." Nguyễn Trực từng bị Lục Sách uy hiếp nên biết rõ thủ đoạn của hắn.
Tô Thừa Phương liếc xéo y: "Ngươi thì ít sao?" Đến hôm qua y cũng mới biết Nguyễn Trực lại là thủ lĩnh của tổ chức sát thủ Ảnh Tử, những năm gần đây một mực mơ mơ màng màng cũng bị Nguyễn Trực lừa thảm rồi, điều này khiến Tô Thừa Phương ít nhiều thấy không thoải mái.
"Chuyện này nhất định ngươi đừng nói cho muội muội biết!" Nguyễn Trực thỉnh cầu, sợ Nguyễn Trân thương tâm cảm thấy y biến thành kẻ giết người như ngóe, hai tay đầy máu có rửa cả đời cũng không sạch là vì mình, nhưng chung quy cũng do y mà ra, không thể để Nguyễn Trân cũng gánh chịu cùng được.
"Ngươi yên tâm, ta sẽ không nói với nàng, chỉ cần ngươi hứa với ta sau này sẽ không giết người nữa." Tô Thừa Phương nhìn y chằm chằm: "Hoàng ân mênh mông, sẽ bỏ qua tội lỗi trước kia nhưng hẳn ngươi biết rõ, nếu còn tái phạm Hoàng thượng tất sẽ không tha cho ngươi."
"Ta biết, mấy hôm nữa ta sẽ chủ động cáo quan. Công thành, danh toại, lui thân, thiên chi đạo dã."
Tại loạn thế y là một vũ khí sắc bén, bây giờ cũng nên về vỏ, nhưng... Tô Thừa Phương trầm ngâm: "Khả năng Hoàng thượng sẽ không đồng ý, tuy nói đã bình định Thái hậu, Tào Quốc công nhưng Đại Lương giờ chằng chịt vết thương, bốn bề thọ địch, đang lúc cần người, sợ là ngươi chưa thể lui."
Nguyễn Trực cười cười: "Vậy thì cũng chỉ có thể tiếp tục hiệu trung một hồi."
Tô Thừa Phương gật đầu nhìn y: "Hôm qua ngươi bị thương rất nặng, mau mau trở về nghỉ ngơi đi."
Sắc mặt tái nhợt lại tiều tụy, không khác gì Lục Sách.
Lời này làm Nguyễn Trực đỏ mặt nhớ lại chuyện hôm qua, mình quá lỗ mãng làm vết thương vỡ ra, suýt thì choáng ngất, nhưng đau cũng có giá trị của đau, dù hôm nay lại vỡ ra lần nữa thì cũng là chuyện tốt. Nhưng sợ là Ân Lạc sẽ không chịu, hôm qua lúc băng bó lại cho mình nàng ấy đã hung dữ lắm rồi.
Nghĩ đến kiều thê Nguyễn Trực cười không kìm được, cáo từ Tô Thừa Phương rồi bước nhanh mà đi.
Gió tháng tư thổi tới mang theo hương hoa dành dành thơm ngát, Tô Thừa Phương dậm chân hít một hơi, mùi hương này làm y nhớ tới Nguyễn Trân... trước đó vì bất đắc dĩ phải dỗ nàng đi du xuân, giờ cũng nên đón trở về, liền gọi Lục An: "Ngươi tới Tấn huyện một chuyến đi."
Lão gia nhớ phu nhân, Lục An biết rõ nên cũng không hỏi thêm gì liền đi ngay.
Lục Sách vội vã ngồi xe ngựa về Uy Viễn Hầu phủ.
Vừa tới cửa thùy hoa đã nhìn thấy một bóng người khôi ngô cao lớn đang đi tới, khóe miệng hắn nhếch lên, trực tiếp đi qua đối diện với Lục Hoán Dương.
Gặp lại đứa con trai này, à không, đây không phải con trai ông ta, hôm qua chính tai Lục Hoán Dương nghe thấy tiếng chém giết rung trời bên ngoài, ông ta trốn trong phòng không biết phải làm sao, về sau nghe tin Tào Quốc công đã chết lại biết Kỳ Huy đã phong Lục Sách là Cảnh Xuyên hầu, chiêu cáo thiên hạ Lục Sách là con trai của Lục Cẩm Lân, tin này với ông ta chẳng khác nào tin dữ, là sấm sét giữa trời quang. Cuối cùng mọi người sẽ phát hiện ra Giang thị có thai rồi mới trở thành thiếp của ông ta, nhất định sẽ chụp lên đầu ông ta tội danh cướp đoạt thê tử của Lục Cẩm Lân
Lục Hoán Dương này còn mặt mũi nào đứng giữa trời đất nữa?
Kinh thành này ông ta không thể ở thêm được nữa.
Chỉ không ngờ, vào lúc chật vật này còn gặp được Lục Sách.
Lục Sách liếc ra phía sau ông ta, thấy hai gã sai vặt đi theo đều vác một bọc rất to, hắn trào phúng cười một tiếng: "Hầu gia muốn đi du ngoạn sao?"
Lục Hoán Dương cắn răng, trong lòng hận không thể chém Lục Sách thành muôn mảnh nhưng võ công không bằng, địa vị cũng kém hơn, chỉ đành nén giận: "Ta đi đâu cũng không liên quan gì đến ngươi, chắc hẳn ngươi sẽ sớm chuyển khỏi đây."
"Đó là đương nhiên." Lục Sách nhìn chằm chằm ông ta, gằn từng chữ một: "Ta còn phải cung nghênh mẫu thân về Cảnh Xuyên hầu phủ."
Hầu phủ tương lai của hắn chính là trạch viện ngày xưa của Lục gia, từ khi bị xét nhà bao năm nay luôn để trống giờ đương nhiên phải trả cho hắn, chỉ cần sửa chữa một chút là có thể vào ở.
Hai bên thái dương của Lục Hoán Dương nổi đầy gân xanh, tay siết thành đấm, cơn giận này không biết phải phát tiết thế nào, chỉ có thể nén giận.
Từ góc độ này nhìn người trước mắt hơi còng xuống, trước kia Lục Sách từng muốn giết Lục Hoán Dương vì ông ta tổn thương mẫu thân, lòng mang thù hận nhưng giờ hắn tuổi trẻ hăng hái, nhìn lại người này cũng chỉ là sâu kiến, nghĩ đến Lục Vanh lại càng không muốn làm gì.
"Hôm nay ngươi ra khỏi thành rồi thì mãi mãi đừng quay lại." Giọng điệu Lục Sách nhàn nhạt: "Nếu để ta thấy ngươi lần nữa thì chưa chắc đã dễ dàng như hôm nay đâu."
Lục Hoán Dương giật mình nhìn về phía Lục Sách.
Nam nhân trẻ tuổi hất cằm cao cao tại thượng, trong mắt như có lưỡi đao sắc bén, dường như chỉ cần ông ta có suy nghĩ gì không nên, đầu sẽ lập tức lìa khỏi cổ.
Không dám nói thêm chữ nào, Lục Hoán Dương hoảng hốt chạy ra khỏi Hầu phủ.
Lục Sách nhìn theo bóng lưng ông ta, nói nhỏ với Trần Tân: "Tìm người theo dõi ông ta, nếu sau này có mưu đồ làm loạn thì xử quyết tại chỗ."
Trong lòng Trần Tân khẽ run, nhỏ giọng xác nhận.
Tấm lưng kia càng lúc càng xa, Lục Sách nhớ lại đủ chuyện ngày xưa, nhất thời cũng không biết tư vị ra sao, nhưng tất cả những thứ này đều đã đi qua, hắn quay đầu lại bước nhanh về Y Vân lâu. Nhìn thấy Tô Nguyên đang chờ ở cửa, vội qua kéo nàng vào lòng hôn lên, tựa như còn chưa đủ liền cúi người bế ngang nàng lên.
Nhiệt tình như vậy sao, Tô Nguyên chế nhạo: "Làm Hầu gia vui vẻ quá sao?"
"Nàng không vui sao?" Hắn hỏi lại.
Sao thế được, hắn làm Hầu gia thì từ nay sẽ không ai bắt nạt được hắn và cả nàng nữa, Tô Nguyên cúi đầu mổ mổ lên môi Lục Sách: "Cực kỳ vui vẻ, Hầu gia ạ!"
Hắn cười ha hả, ôm nàng vào nhà.
Sợ động tới vết thương, Tô Nguyên lắc lắc người xuống: "Ta đổi thuốc cho huynh, huynh ngủ một lát đi, không được lộn xộn nữa." Hôm qua mới bị thương, được nghỉ có mấy canh giờ, lại hồi kinh gặp Hoàng thượng, bôn ba qua lại làm sắc mặt hắn cực kỳ khó coi.
Nàng vừa dứt lời, Lục Sách cũng thật sự cảm thấy choáng choáng, ngoan ngoãn tựa vào đầu giường để Tô Nguyên cởi áo ngoài và giày cho mình.
"Thật mệt mỏi." Lục Sách híp mắt lại: "Ta nên ngủ một giấc thật ngon."
Tô Nguyên cởi đồ cho hắn xong, thấy vết thương đã khép miệng mới thở phào, đắp thuốc mới lên: "Sớm nên như thế."
"Chờ ta khá hơn sẽ dẫn nàng tới hẻm Thủy Nguyệt để nàng xem có muốn sửa chữa hay xây dựng thêm cái gì không." Tô Nguyên là Hầu gia phu nhân nên đương nhiên phủ mới phải giao cho nàng, hắn cũng hi vọng Tô Nguyên có thể sửa chữa nơi đó thành bộ dáng nàng thích.
"Được." Đương nhiên Tô Nguyên đồng ý, kiếp trước nàng cũng chưa từng tới đó, chỉ là nghe nói Cảnh Xuyên hầu ở hẻm Thủy Nguyệt, nhưng... nàng nghiêng đầu hỏi Lục Sách: "Có phải nên hỏi mẫu thân trước không? Huynh định đón người về lúc nào?"
Lục Sách thấy ấm áp trong lòng, Tô Nguyên thật hiểu chuyện, còn biết nhớ tới mẹ chồng, hắn cười: "Trên đường về đã để người đi đón rồi, tính tình mẫu thân nội liễm ngại ngùng, người sẽ không quản những thứ này, nàng để lại viện của mẫu thân cho người tự bố trí cũng được. Hơn nữa chân mẫu thân có vết thương cũ, cũng không có nhiều tinh lực quản những thứ này, vẫn cần nàng quản lý."
Tô Nguyên gật gật đầu: "Được." Rồi gối đầu lên ngực hắn.
Sợi tóc mềm mềm phất qua mặt hắn, mùi hương nhàn nhạt thơm ngát quẩn quanh chóp mũi, Lục Sách nằm vuốt ve tóc nàng, đột nhiên nhớ ra một chuyện: "Trâm đâu, ta cài cho nàng." Ngàn dặn vạn dặn nói là kinh thành gặp nhau sẽ cài cho nàng, ai ngờ mình không nhịn được chạy tới Tấn huyện, giờ vẫn muốn cài cho nàng.
Tô Nguyên cười một tiếng, đi lấy cây trâm cho hắn.
Hắn ngồi thẳng dậy, nàng cúi người xuống.
Lục Sách cài trâm cho nàng ngắm nghía một lát rồi nói: "Được rồi, ta có thể ngủ rồi."
Tô Nguyên mỉm cười, thấy hắn nằm xuống đắp chăn cho hắn rồi quay người đi ra ngoài.
Ở Tấn huyện, Thái phu nhân và lão phu nhân nói hết mọi chuyện cho mấy người Nguyễn Trân xong ai nấy đều kinh hãi, Nguyễn Trân lo cho Tô Thừa Phương, chỉ hận không thể lập tức đi ngay, lão thái thái giữ chặt nàng: "Không vội không vội, chờ ta thu dọn xong sẽ về cùng con."
Hai vợ chồng Nguyễn Trực cũng ở kinh thành, lão thái thái cũng không yên lòng.
Hai người này đi thì những người khác còn ở lại làm gì, Thái phu nhân cười nhìn lão phu nhân: "Được, chúng ta cũng chỉ có thể đi."
Đang nói chuyện thì có gã sai vặt dẫn Lục An tới, lão phu nhân cười: "Nhìn xem, nhìn xem, không đi không được, con trai ta nhớ thương nàng dâu rồi."
Nguyễn Trân bị bà nói đến đỏ mặt, hỏi Lục An: "Lão gia bảo ngươi đến có việc gì?"
Còn có thể có việc gì, không phải như lão phu nhân nói sao, Lục An ho nhẹ một tiếng: "Lão gia nói phu nhân nên về nhà."
Đám người cười to.
Nguyễn Trân bị chọc mặt càng đỏ, mình muốn đi và bị người khác thúc giục khác nhau, mới có mấy ngày mà Tô Thừa Phương đã sai người gọi về rồi, may mà hôm trước đã cùng mẫu thân đi tế bái phụ thân, bằng không cũng không kịp.
Lão phu nhân hỏi Lục An: "Bây giờ kinh thành thế nào, còn loạn không?"
"Hôm qua đã thanh trừng sạch sẽ, Ngụy quốc công và Võ Tướng quân mang theo hai mươi vạn binh mã trở về, Tào Quốc công làm sao chống đỡ được, binh mã của bọn chúng bị cô gia dọa đều đầu hàng hơn phân nửa, còn lại hoặc là giết, hoặc cũng đầu hàng. Hôm nay Hoàng thượng còn triệu kiến văn võ bá quan, cô gia được phong Cảnh Xuyên hầu..." Lục An nói đến đây, dừng lại một chút: "Còn có một việc, tiểu nhân cũng không biết có nên nói hay không."
"Còn có gì phải giấu? Chuyện lớn như vậy cũng xảy ra rồi." Lão phu nhân nhấc nhấc tay: "Mau nói đi."
Lục An liếc mắt nhìn Lục Thái Phu nhân: "Cô gia là con ruột của Lục đại nhân."
"Ai?" Lục Thái Phu nhân sững sờ.
Những người khác cũng không hiểu, tất cả đều nhìn chằm chằm Lục An.
"Phiêu kỵ Tướng quân Lục Cẩm Lân, là Lục Tướng quân mười mấy năm trước đi theo Anh quốc công đánh vào hoàng cung..."
Lục Thái Phu nhân hoàn toàn mơ hồ: "Ngươi nói Sách nhi... Sách nhi là con của hắn ta ư? Sao có thể thế được." Chính mắt bà ấy nhìn thấy Giang thị sinh hạ Lục Sách, bà đỡ còn bế lại cho bà ấy nhìn, đứa trẻ nho nhỏ nhưng khóc rất to rõ ràng, sao có thể thế được?
Ngược lại lão phu nhân bỗng hiểu ra, khó trách Lục Hoán Dương lại đột nhiên ghét Lục Sách, chuyện này dù rơi vào đầu ai cũng không dễ chịu. Bà huých nhẹ Lục Thái Phu nhân: "Ngươi không nhớ Sách nhi sinh không đủ tháng sao, ngươi còn nói với ta mới chín tháng đã sinh..."
Giang thị mang thai xong mới vào cửa Lục gia bọn họ, Lục Thái Phu nhân thở dài một cái, thật sự là nghiệt duyên!
Thế mà lại có một đoạn nghiệt duyên này, khó trách bà ấy luôn không rõ tại sao Lục Hoán Dương vốn thích đứa con trai này lại thay đổi thái độ đến mức nhìn cũng không muốn nhìn như thế, bà ấy thật sự không ngờ, ai sẽ nghĩ tới chuyện này chứ.
Bây giờ Lục Sách lại không phải cháu trai ruột của bà ấy nữa, nghĩ lại tình cảm bao năm qua, Lục Thái Phu nhân nhịn không được đỏ hốc mắt.
"Ngươi cũng không cần quá thương tâm, dù Sách nhi không phải con cháu Uy Viễn Hầu phủ nhưng tình cảm với ngươi sẽ không thay đổi." Lão phu nhân khuyên Lục Thái Phu nhân vài câu rồi tự lẩm bẩm: "Không biết Nguyên Nguyên bây giờ như thế nào, chỉ sợ cũng giật nảy mình rồi."
Nguyễn Trân không lên tiếng vì nàng nhớ trước đó Tô Nguyên có bảo nàng đợi thêm một chút, là có thể giải quyết mọi chuyện.
Xem ra nữ nhi đã sớm biết rồi, biết Lục Sách và Lục Vanh không phải thân sinh huynh đệ, giờ đã công bố thiên hạ thì đương nhiên Uy Viễn Hầu phủ cũng chỉ có một đứa con trai là Lục Vanh, như vậy... Nguyễn Trân nghiêng đầu nhìn về phía Tô Cẩm, chuyện của Tô Cẩm và Lục Vanh cũng dễ dàng hơn nhiều.
Nàng cười.
Tô Cẩm biết thâm ý của nụ cười này, gò má đỏ lên, cúi thấp đầu xuống.