Chương 20
Thái phu nhân lại dặn dò Lục Hoán Dương, không được nghe tiểu nhân gièm pha mà làm khó Lục Sách, còn nói Lục Sách một thân một mình ở Đồng Châu vất vả biết bao nhiêu, làm Lục Hoán Dương hận không thể đi ngay lập tức.
Mãi mới được yên tĩnh, ông ta vỗ bàn ‘rầm’ một cái: "Tức chết ta."
Nhìn sắc mặt Lục Hoán Dương hết hồng lại trắng, Liêu thị vội kêu nô tỳ lấy Bảo tâm hoàn tới: "Mẫu thân cũng thật là, chỉ lo cho Sách nhi mặc kệ lão gia, cũng không phải lão gia không quan tâm Sách nhi, nhưng phụ thân dạy con là thiên kinh địa nghĩa, cứ thế mãi sẽ dạy ra một đứa không nghe lời mất."
Lời này thật sự rất được lòng Lục Hoán Dương, hắn ta trách mắng: "Đúng là càng lớn tuổi thì càng hồ đồ."
Liêu thị hầu hạ hắn ta uống Bảo tâm hoàn xong, vốn định kể lể Lục Sách nhỏ tuổi hơn Lục Vanh mà đã mưu được chức, muốn Lục Hoán Dương cũng tìm một chức vụ cho Lục Vanh; thế nhưng sợ hắn ta nổi nóng nên chỉ có thể vòng vo: "Thấy Sách nhi nói là Võ tiên sinh tiến cử, nhưng vị Võ tiên sinh này trước chỉ là một phó tướng đã về hưu, sao có thể quản được chuyện này, sợ là có nguyên nhân khác."
Cho dù Uy Viễn hầu phủ là tập tước, nhưng cũng không phải đời đời con cháu muốn nhập quan là nhập quan, chính thức là phải thi võ, còn nếu võ công không ổn thì phải tìm đường khác, ở đâu ra một người không có chức vị không dưng lại có thể tiến cử được?
Lục Hoán Dương cau mày, triệu Ổ Bình đến: "Ngươi đi tra xem sao nó lên được phủ quân tiền vệ."
Ổ Bình lĩnh mệnh mà đi.
Liêu thị nghĩ đã sắp tới trung thu, vì vậy vừa cười vừa đưa sổ sách cho Lục Hoán Dương: "Chi tiêu cũng hơi nhiều nhưng đều là cho Tĩnh Anh...."
Lục Hoán Dương ngẩng đầu nhìn, ý hỏi nguyên nhân.
Liêu thị ghé sát tai nói thầm một câu làm Lục Hoán Dương không nhịn được mà ý cười đầy mặt: "Từ trước đến nay Tĩnh Anh chưa bao giờ làm cho ta thất vọng. Mấy thứ này nàng cứ việc dùng. Đúng rồi, không phải lần trước ta mới nhận được một hộp nam châu sao, cầm đi cho nó làm trang sức, cả y phục mùa đông nữa, không phải trong nhà còn rất nhiều lông chồn sao, làm cho nó một bộ."
Liêu thị cười không ngừng, luôn miệng dạ vâng.
Một ngày trước trung thu, phố xá cực kỳ náo nhiệt; hơn nữa kỳ thi hương đã bắt đầu nên nhà nào có người tham gia cũng đưa tiễn rất đông đúc. Tô Nguyên cũng muốn đi tiễn Nguyễn Trực, nhưng với tình hình bây giờ thì sao lão phu nhân đồng ý được. Lần trước gửi thư đã bị chặn lại rồi chứ đừng nói là chuyện này, cũng may Tô Nguyên đã biết trước kết quả, bằng không lại lo lắng không đâu. Nàng chỉ đành thắp vài nén nhang cầu Bồ Tát phù hộ.
Chiếu Tuyết lại truyền lời: "Thập Tường cẩm đưa tới rất nhiều gấm vóc, lão phu nhân bảo cô nương đi chọn mấy cuộn để làm quần áo mùa đông ạ."
Bốn mùa hàng năm đều như vậy, Tô Nguyên dừng việc đang làm dở, đi tới chính phòng.
Phải có đến mấy chục cuộn vải bày trên bàn, màu sắc sắc rất rực rỡ, Mùa đông không có nắng, không khí có vẻ trầm lặng nên phải mặc rực rỡ một chút, tâm tình mới tốt được.
"Mau chọn đi, lát nữa sẽ đo kích cỡ rồi đưa tới phòng thêu, các con đều đang tuổi ăn tuổi lớn, ta thấy đồ năm trước cũng đã ngắn cả rồi." Lão phu nhân thích nhìn các cháu gái ăn xinh mặc đẹp nhất.
Không đợi Tô Nguyên lên tiếng, Tô Cẩm đã cầm một cuộn vải màu đỏ hồng nói: "Tam muội, muội mặc cái này nhất định sẽ đẹp. Không bằng làm tay áo ngắn đi đi, dáng người muội cao, chắc chắn rất hợp."
Trong giọng nói lộ ra sự yêu thương làm Tô Nguyên thụ sủng nhược kinh.
Đã bao giờ Tô Cẩm đối xử tốt với mình như vậy đâu, trước kia có nhún nhường vài câu ngoài miệng chứ tuyệt đối không làm được thế này, nàng vội đáp: "Cám ơn nhị tỷ."
Hai tỷ muội thân thiết làm lão phu nhân rất vui, Tô Cẩm biết sai liền sửa, không làm bà thất vọng.
Chu gia, Tô gia đều là trâm anh thế gia, lão phu nhân chỉ thích dùng tú nương nhà mình nên chưa bao giờ đặt bên ngoài làm, kinh thành có mẫu mới nào lưu hành mà không được làm thì sẽ đi mua y phục sẵn chứ kiên quyết không may ngoài. Tô Nguyên cáo từ lão phu nhân đi về phía bắc.
Cốc nương chính là tú nương ở phòng thêu phía Bắc.
Bảo Thúy đi phía sau nói nhỏ: "Chỉ sợ nhị cô nương có ý đồ gì đó."
Nhắc nhở mình để thể hiện nô tỳ như nàng ta hữu dụng à? Tô Nguyên nhíu mày. Bảo Thúy rất có tâm tư, nhưng tâm tư của nàng ta đều dùng để mưu cầu lợi ích cho bản thân. Sau khi thấy địa vị của nàng ở trong phủ không còn, nàng ta liền nghĩ cách để tới chỗ Tô Cẩm. Tô Cẩm vốn đã hận nàng, Bảo Thúy lại muốn làm vui lòng Tô Cẩm mà đi làm khó những nô tỳ ngày xưa từng làm việc chung.
Một chút tình cũ cũng không niệm.
Nhưng chuyện này không cần Bảo Thúy nhắc nhở Tô Nguyên cũng đã nhận ra. Mấy ngày trước, nàng có nghe phong thanh là Tô Cẩm bị lão phu nhân trách cứ nhưng không rõ là vì sao. Trong trí nhớ của nàng, tổ mẫu chưa bao giờ trách cứ Tô Cẩm, cho nên có đôi khi nàng rất ghen tỵ, lại càng ghét Tô Cẩm.
Nhưng đời này thật sự rất khác đời trước. Không chỉ thêm chuyện Ngụy Quốc công phủ Dương thái phu nhân làm mai, mà còn có cả chuyện này nữa. Nàng thấy rất kỳ quái, song cũng rất vui mừng, điều này cho thấy chuyện gì cũng có thể thay đổi được, nhất định phụ thân mẫu thân cũng sẽ không sao.
Tô Nguyên đi gần tới phòng thêu thì nghe được tiếng Đào cô cô đang căn dặn tú nương chuyện làm y phục.
Đào cô cô nhận ra Tô Nguyên đứng ở cách đó không xa, cảm lạ lùng, bèn hành lễ hỏi: "Sao Tam cô nương lại tới đây ạ?"
"Hôm nay trời đẹp nên đi dạo một chút, phòng thêu bận lắm sao? Những y phục này làm xong chưa?"
"Chắc chắn sẽ xong trước tháng mười ạ." Đào cô cô cười nói: "Những tú nương này đều có tay nghề rất tốt, có người đã có kinh nghiệm hơn mười năm như Cốc nương, còn một vài người tuy ít hơn nhưng cũng làm rất tốt."
"Cốc nương? Lần đầu tiên ta nghe thấy." Tô Nguyên hỏi.
"Đã làm việc trong phủ khá lâu rồi ạ." Đào cô cô rất kiên nhẫn. Tam cô nương là con đẻ của Nguyễn Trân, Nguyễn Trân lại rất được Tô Thừa Phương sủng ái nên bình thường Tam cô nương sống không khác gì đích nữ cả: "Từ lúc ở Chân gia, Cốc nương đã rất am hiểu thêu thùa, mà nay càng xuất thần nhập hóa."
Chân gia, đó không phải là ngoại tổ gia của Tô Cẩm sao, thì ra Cốc nương là thị tì Chân thị mang tới.
Trong lòng Tô Cẩm khẽ chấn động, thế nhưng lại cố gắng che dấu, cười cười: "Khó trách y phục phủ chúng ta lúc nào cũng được mọi người khen... ngươi làm việc tiếp đi, ta đi dạo quanh một lát."
Tô Nguyên đi xa hơn, tới một hồ nước cho cá ăn.
Ánh mặt trời chiếu xuống hàng mi nàng, rợp hai gò má. Bảo Thúy nhìn thấy, không biết vì sao lại cảm thấy hơi sợ hãi. Cô nương bây giờ giống như không phải là cô nương trước kia, trong lòng cất giấu quá nhiều chuyện. Nhưng cô nương thế này, mình đi theo chắc chắn sẽ có tiền đồ, chỉ tiếc ngài lại ưu ái Bảo Lục và Thải Anh, bỏ qua mình.
Vì là Trung thu nên trong phủ đã sớm treo đèn lồng. Đến chạng vạng, đèn được đốt hết lên, sáng rực cả một góc trời.
Lão phu nhân uống chút rượu, ngà ngà say nói với Tô Thừa Phương: "Chân Bội thì thôi, ta biết tính nàng ấy không hợp sở thích của con nhưng phía cậu bên kia, con phải chọn được một người cho ta."
Tuổi lớn rồi, nếp nhăn trên mặt càng trở nên rõ ràng, Tô Thừa Phương không đành lòng phá hỏng tâm tình của bà trong ngày vui thế này nên cười đáp: "Cậu đã gửi thư tới chưa? Sao ta không thấy gì?"
Lão phu nhân nói: "Có gửi ta cũng không nói cho con, con lúc nào cũng bướng bỉnh..." Giọng điệu trách cứ nhưng ánh mắt lại tràn đầy yêu thương. Tô Thừa Phương đã ba mươi tuổi, nhưng trước mặt bà vẫn giống như một đứa trẻ, bà nâng tay sửa lại ngọc quan cho hắn: "Cũ rồi, đổi cái mới đi, ngọc quan này là của lão gia tặng con đúng không?"
Tô Thừa Phương cười rộ lên: "Ta dùng quen rồi."
Mẹ con hai người nhỏ giọng tâm sự, Tô Nguyên cụp mắt.
Có lẽ lão phu nhân đối xử với mình, không tốt nhưng với phụ thân là dùng hết tim hết phổi mà đối đãi, cho nên sau khi phụ thân mất người mới bi thống và hận nàng như thế đúng không?
Nàng phải làm gì thì mới được tha thứ đây?
Phía xa xa bỗng có ánh đèn lay động, là Lục Thái phu nhân dùng xong bữa cơm đoàn viên nên dẫn con cháu tới thỉnh an thân tỷ tỷ. Lão phu nhân cười đứng lên: "Ngươi này, đã từng này tuổi rồi, tối đi lại phải cẩn thận kẻo cảm lạnh! Ta thấy phải sửa lại quy củ này thôi, về sau chúng ta gặp nhau ban ngày là được, đỡ cho ngươi phải đi lại, nhỡ mắc phong hàn ta lại lo lắng trong lòng."
Đều đã hơn năm mươi tuổi rồi, thái phu nhân cười nói: "Cũng được, vậy nốt năm nay đi. Ngươi không ăn nhiều cua chứ, ta nhớ trước đây ngươi rất ham ăn."
Lão phu nhân nổi nóng: "Suốt ngày làm mất mặt ta trước mặt tiểu bối, nên ta mới không cho ngươi tới đấy."
Tất cả mọi người cười rộ lên.
Tỷ muội hai người ngồi cạnh nhau, lão phu nhân nói với các cô nương: "Đi chuẩn bị đi, lát nữa các cô nương tới rồi đi bái nguyệt."
Tiểu cô nương hai nhà cười hành lễ rồi cáo từ.
Lục Vanh sợ lát nữa không gặp được Tô Cẩm nên vội đuổi theo: "Cẩm muội muội, không phải muội thích nghiên mực lục thạch sao? Đây, ta mua tặng muội này."
Nghiên mực lục thạch nổi tiếng thiên hạ nhưng còn phải xem vân đá thế nào. Tô Cẩm liếc qua, thấy vân đá rõ là hình ảnh thác nước chảy từ trên cao xuống, khí thế bàng bạc thì không khỏi cả kinh. Hắn lấy cái này ở đâu ra? Lúc đó nàng ta nói mình thích loại này vì nghĩ là thứ này khó tìm, ai ngờ Lục Vanh lại tìm được thật, nhất định phải mấy trăm lượng bạc, nàng ấy nào dám nhận? Nhận là nợ ân tình, sau lấy gì mà trả? Tô Cẩm không hề muốn gả cho Lục Vanh.
Bộ dáng bình thường này... rõ ràng Lục Sách còn tuấn tú hơn năm năm trước, nói tựa Phan An cũng không ngoa mà không biết tại sao Lục Vanh lại bình thường như thế.
"Ta không thể nhận được!" Tô Cẩm vội vàng từ chối: "Vô công bất thụ lộc, huynh giữ lại dùng đi."
"Thế sao được." Lục Vanh sốt ruột: "Ta vốn mua tặng cho muội mà, muội không cần cảm thấy nợ nần gì ta, ta cũng không thiếu tiền."
Tô Cẩm không biết phải làm sao. Lục Tĩnh Anh đang ở ngay đây, không thể đối xử quá tệ với Lục Vanh được, nếu không hai bên sẽ trở mặt. May mà Lục Tĩnh Nghiên biết ý chạy tới: "Mau đi thôi, lát nữa mọi người đến mà chưa chuẩn bị thỏa đáng thì thất lễ đấy." Nói xong cũng mặc kệ Lục Vanh ở đó, vội kéo Tô Cẩm đi luôn.
Lục Vanh không thể chạy theo ngăn lại, chỉ đành nhìn hai người rời đi.
Tô Nguyên về viện đổi một bộ váy rồi mới ra trung đình, lại gặp Lục Sách ở cửa. Nàng nghĩ lại chuyện hôm đó, chẳng nhẽ Lục Sách có chuyện gì sao? Dù gì hôm đó hai người cũng đã gặp nhau ở chùa Bạch Mã.
Thấy Lục Sách không dẫn theo gã sai vặt, Tô Nguyên cũng để nô tỳ đứng đó chờ, một mình bước lại.
Tiểu cô nương cũng không ngốc lắm. Lục Sách lui lại hai bước để tránh ánh đèn.
"Nhị biểu ca, huynh có chuyện gì muốn nói với ta sao?" Tương lai hắn sẽ là nhiếp chính Hầu gia quyền khuynh triều dã, chỉ bằng điểm này, Tô Nguyên đã không dám đắc tội, huống chi cuối cùng hắn còn giúp mình; vì thế ngữ khí của nàng rất là ôn hòa: "Lần trước ta có chuyện quan trọng nên thất lễ, nhị biểu ca đừng để bụng."
Tiểu cô nương cười đến đuôi mắt cong cong, cực kì thân thiện, giống như ngày xưa đưa thuốc cho hắn vậy, rất giống huynh muội ruột.
Nhưng Lục Sách không tin nàng không cần hồi báo, khoanh tay nói: "Ta nghĩ là muội có chuyện nói với ta, dù sao đã lâu không gặp..." Hắn hơi cúi đầu nhìn xuống nàng: "Lúc ta đi Đồng Châu, không phải muội có hỏi bao giờ ta về sao?"
Khi đó lòng mình như có ma chướng, thấy Tô Cẩm một lòng đối địch nên cũng muốn đáp trả, vì thế mới muốn xây dựng quan hệ hữu hảo với người cũng là thứ tử như Lục Sách. Nay ngẫm lại, thật là buồn cười.
"Nhị biểu ca hiểu lầm rồi, ta hỏi bao giờ huynh về không phải là có gì muốn nói. Chúng ta lớn lên cùng nhau từ nhỏ, ta đối với huynh cũng giống như đại biểu tỷ, nhị biểu tỷ, tam biểu muội, chỉ là quan tâm thôi." Tô Nguyên chân thành nói: "Nay huynh đã về, thật sự là chuyện tốt."
Nụ cười trên mặt hắn càng sâu, Lục Sách đánh giá nàng, thấy rất chân thành, bèn nhướng mày: "Thật sao, nếu vậy, sau này muội đừng hối hận."
Chuyện mà nàng phải hối hận thật sự rất nhiều, nhưng không liên quan gì đến Lục Sách, thậm chí nàng còn phải cảm ơn hắn kìa. Nếu không nhờ Lục Sách thì kiếp trước nàng cũng sẽ không được chôn bên cạnh mẫu thân.
Tô Nguyên mỉm cười, cúi đầu cáo từ.
Thật sự không có chuyện gì à. Lục Sách lại có chút bực bội không nói thành lời, lúc thấy Tô Nguyên ở chùa Bạch Mã, hắn đã coi nàng là một cô nương có ý đồ bất chính, nhưng kết quả lại sai rồi: "Muội không làm rơi gì sao?"
Tô Nguyên giật mình.
"Này." Hắn vươn tay ra, cầm thứ trâm hoa này của cô nương mãi cũng không tốt.
Thì ra là thế, Tô Nguyên cười rộ lên: "Đa ta nhị biểu ca, ta nghĩ mãi mà không biết là rơi ở đâu."
Nàng vươn tay ra lấy.
Lục Sách lại thu tay lại.
"Tại sao ngày đó muội lại tới phòng trúc, thật sự là đi ngắm rừng trúc sao?"
Tô Nguyên giật mình.
Quả thật rừng trúc kia không thể gọi là đẹp, còn kém cả rừng phong chưa đỏ lá, nhưng làm sao nói ra nguyên nhân được. Tô Nguyên cũng không biết tại sao Lục Sách lại nghi ngờ: "Vậy nhị biểu ca cảm thấy tại sao ta lại tới đó? Đi ngắm trúc còn cần lý do ư? Ta lại không biết huynh ở đấy."
Thấy trong mắt Tô Nguyên hiện lên vẻ bất mãn giống như bị oan ức, Lục Sách thầm nghĩ quả thật nàng không có lý do gì để cố ý tới đó cả, chẳng lẽ là trùng hợp: "Tại sao muội nhận ra ta?"
Ngay cả thái phu nhân cũng nói trông hắn khác ngày bé, sao nàng có thể chỉ nhìn một cái mà nhận ra ngay được.
Tô Nguyên buồn bực, sớm biết như thế này thì không nên tới đó, ai ngờ Lục Sách mới mười bảy tuổi đã khó chơi thế này, khó trách sau này có thể phụ tá ấu đế dẹp yên triều đình.
Tô Nguyên cắn môi: "Nhị biểu ca là mỹ nam tử khó gặp."
Ánh mắt tiểu cô nương dưới ánh trăng thanh thanh lãnh lãnh như lóe lên tia sáng, Lục Sách thật không ngờ nàng lại đáp lại một câu như vậy, hai má nóng lên, trả lại trâm hoa cho người ta.
Tô Nguyên nói lời cảm tạ rồi cất vào trong tay áo.
"Không có chuyện gì nữa, muội đi thong thả." Lục Sách ho nhẹ rồi xoay người rời đi.
Tô Nguyên thở phào một hơi, quyết định sau này sẽ không dây dưa gì với Lục Sách nữa.