Chương 34
Chuyện Tô Thừa Phương muốn thành thân với Nguyễn Trân nhanh chóng truyền khắp kinh thành.
Đương nhiên Chân gia cũng biết, Chân Bội biết chuyện liền cáu kỉnh trong phòng, đập hết một bộ trà cụ, nô tỳ khuyên nhủ lại mắng chửi nô tỳ, Chân lão phu nhân biết được rất không vui, nói với Chân Quân: "Không có mẫu thân đúng là tùy hứng, không biết lần trước còn nghe ai quỳ cầu lão gia, lão gia không có cách nào khác, định mời vài vị phu nhân hỗ trợ, cuối cùng không phải Tô Thừa Phương vẫn lấy di nương kia sao? Ly gián thì có tác dụng gì, chẳng lẽ còn không nhận ra chuyện của Tô gia, lão phu nhân căn bản là không làm chủ được."
"Chỉ có thể chết phần tâm này đi thôi." Chân lão phu nhân run giọng: "Ta cũng không quản nổi, mấy ngày nữa sẽ đưa về chỗ phụ thân nó."
Tính tình Chân Bội như thế dù có thật sự gả cho Tô Thừa Phương cũng không thể được sủng ái, Chân Quân đỡ tay mẫu thân: "Ngài đã tận lực rồi, dù đường thúc có không vui cũng không thể trách ngài được, chỉ sợ Cẩm nhi không thoải mái, ta sẽ qua đó thăm nó một lát."
Chân lão phu nhân thở dài: "Đứa nhỏ này hẳn là rất tủi thân, an ủi nó cho tốt, đến hôm nay Chân gia chúng ta đã không có cách nào nữa rồi, cũng không thể nhúng tay vào chuyện của Tô gia được."
Chân Quân gật gật đầu.
Tô gia nâng một tiểu thiếp lại gây náo động lớn như muốn lấy một thiên kim thế gia vậy, Tô Cẩm thật sự rất không thoải mái, cả người đều không thoải mái.
Từ nay về sau Tô Nguyên chính là đích nữ, sẽ ngồi cùng bàn với mình, sao nàng ta có thể nuốt trôi cơn tức này?
Nhưng mình chỉ là một tiểu cô nương, làm sao quản được chung thân đại sự của phụ thân, ngay cả tổ mẫu cũng đã đồng ý, có thể làm gì được đây? Ngoại trừ tức giận, Tô Cẩm cũng không biết phải làm sao bây giờ.
Đông Quỳ khuyên nhủ: "Nay mọi chuyện đã định, ngài vẫn nên bình tĩnh chút, dù thế nào lão gia vẫn thương ngài mà."
"Thương cái gì?" Tô Cẩm đỏ vành mắt: "Thật sự thương ta thì không nên lấy Nguyễn di nương, phụ thân nên lấy người Chân gia mới đúng, giờ trong mắt người chỉ có Nguyễn gia thôi."
Đông Quỳ thở dài, đánh bạo nói: "Cô nương, ngài luôn nhắc tới Chân gia, nhưng thật ra từ lúc phu nhân qua đời Chân gia cũng đâu có quản ngài... Cô nương ơi, cũng chỉ có Nhị cô nãi nãi thi thoảng tới thăm, Chân lão phu nhân cũng đã bao năm không tới phủ chứ đừng nói là hai vị lão gia."
Hai nhà vì Chân Văn mà kết oán, Chân lão phu nhân còn thấy áy náy chứ hai người ca ca của Chân Văn lại cho rằng là Tô gia hại chết Chân Văn, căn bản là không muốn có quan hệ gì với Tô gia.
Nhưng Tô Cẩm nghe không vào.
Lúc này Chân Quân đến.
Tô Cẩm giống như bắt được cọng rơm cứu mạng, nhào vào lòng nàng ta khóc òa lên.
"Trong phủ có hỷ sự, con khóc cái gì?" Chân Quân lau nước mắt cho nàng ấy: "Mẫu thân bảo ta tới thăm con, còn hỏi ta có nên tặng lễ không, cũng thật không ngờ Nguyễn di nương lại nhanh chóng được làm Tô phu nhân như vậy."
"Dì, ngài không có cách gì sao? Ngoại tổ mẫu cứ thế bỏ qua sao? Các ngài không quan tâm đến ta sao?" Tô Cẩm hổn hển: "Dì, nếu Nguyễn di nương làm Tô phu nhân, ta nhất định sẽ không có ngày nào được sống tử tế, nhất định Tô Nguyên sẽ nhân cơ hội bắt nạt ta, đến lúc đó phụ thân đã bị Nguyễn di nương mê hoặc, có lẽ sẽ không còn coi ta là con gái ruột nữa! Đáng tiếc tỷ tỷ gả xa không quản được, ta chỉ có thể dựa vào ngài, dì, dì giúp ta đi."
Tiểu cô nương rơi lệ đầy mặt, lại đầy lo lắng.
Chân Quân ôm nàng ấy vào lòng, mắt lại nhìn ra ngoài cửa sổ hướng lên bầu trời.
Không biết tỷ tỷ trên trời có linh thiêng, nhìn thấy cảnh tượng này sẽ cảm thấy thế nào?
Có lẽ tỷ ấy sẽ hối hận?
Ngày ấy mình đi cầu Chân Văn, nói mình thích Tô Thừa Phương, hy vọng Chân Văn có thể từ bỏ cuộc hôn nhân này, vì dù sao Chân Văn cũng không khỏe, cần gì phải liên lụy đến người khác. Chỉ cần tỷ ấy nói một câu không muốn, cha mẹ cũng sẽ không ép buộc, nhưng Chân Văn lại nhẫn tâm như thế, tình nguyện kéo một thân thể bệnh tật cũng muốn gả cho Tô Thừa Phương, hủy cả đời mình.
Chân Quân nàng không thể thích nam nhân nào khác nữa.
Mà Chân Văn cũng đâu được kết quả tốt gì, Tô Thừa Phương cũng chưa bao giờ thích tỷ ấy.
Chân Văn thật sự là một kẻ ngu dốt.
"Đừng khóc, chuyện tới nước này rồi thì còn cách gì nữa? Dù con có tới chỗ mẫu thân thì mẫu thân cũng không thể giữ con ở bên mãi được, con vẫn là Tô tiểu thư." Chân Quân cười nhẹ: "Cẩm nhi, sau này Nguyễn di nương sẽ là mẫu thân của con, chung thân đại sự của con đều phải dựa vào nàng ấy, con vẫn nên nghĩ cách lấy lòng người ta đi."
Sắc mặt Tô Cẩm trắng bệch.
Nghĩ lại trước kia mình đối xử với Nguyễn di nương như thế nào, lại bắt nạt Tô Nguyên như thế nào, Tô Cẩm cực kỳ sợ hãi, Nguyễn di nương có trả thù mình không, có tìm cho mình một vị hôn phu kém cỏi để hủy cả đời mình không?
Tô Cẩm siết chặt hai tay.
Tô Thừa Phương muốn lấy Nguyễn Trân đương nhiên sẽ báo cho Uy Viễn Hầu phủ, Lục Thái phu nhân cười: "Thật là tốt."
Có gì mà tốt? Liêu thị thật sự không rõ Tô Thừa Phương nghĩ gì, đường đường là Tả thị lang, lấy cô nương nhà nào không được lại muốn lấy một tiểu thiếp, cũng không sợ người khác chê cười, nghĩ hắn có bệnh gì không tiện nói không lấy được người khác. Nhưng có Lục Thái phu nhân ở đây, nàng ta sẽ không ăn nói bừa bãi, chỉ cười một cái phụ họa.
Hàn thị lên tiếng: "Mấy năm nay biểu ca không hề tái giá, nay cũng coi như người hữu tình sẽ thành thân thuộc."
"Đúng thế, chỉ là người tỷ tỷ kia của ta vẫn có chút không cam lòng, nhưng ta thấy chờ hai đứa sinh vài đứa trẻ thì tỷ ấy sẽ cười ha hả cả ngày thôi. Chúng ta làm cha làm mẹ, dù thế nào cũng chỉ mong con cái vui vẻ." Lục Thái phu nhân kêu quản sự đi lấy danh sách khố phòng lại: "Ta phải chọn lễ, các ngươi cũng tự xem đi."
Hai người con dâu vâng dạ.
Lục Thái phu nhân chọn đi chọn lại, quyết định chọn một bộ bình phong cúc vàng và một bộ trà cụ hoa sen.
Quản sự nói: "Lễ này của ngài cũng thật trọng."
"Ta vẫn luôn coi Thừa Phương như con trai, thế này có là gì?" Lục Thái phu nhân cười, hai đứa con trai của bà ấy đều là võ tướng, mày rậm mắt to uy vũ bất phàm, nhưng bà ấy là thư hương thế gia, rất thích kiểu tuấn tú nhã nhặn như Tô Thừa Phương nên lời này cũng là thật lòng: "Đừng tặng hôm ấy, đưa qua trước một hôm đi, bằng không lại đụng vào đồ cưới của Nguyễn gia thì loạn, hôm ấy ta sẽ tặng thêm một hồng bao nữa."
Quản sự cười lui ra.
Mẫu thân sắp thành thân, Tô Nguyên vội vàng làm giày nên xin phép Lưu Yến Tri nghỉ học vài ngày, nhưng Tô gia có hỉ sự, Lưu Yến Tri cũng chỉ dạy đến mùng bảy rồi cho học sinh nghỉ ngơi.
Hôm đó tuyết bay đầy trời, Tô Nguyên thêu một đóa mẫu đơn lên mũi giày mà bị kim chọc vào tay vài lần.
Thải Anh đau lòng: "Cô nương, không bằng để nô tỳ thêu cho ngài, ngài cứ thêu thế này thì đâm thương tay mất, về sau làm sao viết chữ được."
Mấy lỗ kim thôi, sao ảnh hưởng đến viết chữ được? Tô Nguyên cười rộ lên: "Không sao, chỉ là ta..." Nàng cứ luôn cảm thấy mọi chuyện không thật, cứ ngẩn ngơ không biết mình có đang nằm mơ không? Càng gần ngày thành thân, loại tâm tình này càng rõ ràng, đột nhiên nàng lại thấy bất an, có lẽ bóng ma của kiếp trước để lại quá nặng.
Tâm tình rất không yên.
Nhưng đôi giày này phải tự tay thêu, mẫu đơn là hoa vương, mẫu thân đẹp như vậy, chỉ có mẫu đơn mới xứng với người.
Bình nhi vội vàng chạy vào phòng, Thải Vi cười mắng: "Có chuyện gì mà gấp gáp như vậy, quấy rầy cô nương thêu thùa, trông ngươi cả người toàn là tuyết kìa."
"Nhị cô nương bị bệnh, nô tỳ vừa gặp Chiếu Tuyết, nói lão phu nhân cũng đã tới thăm, nô tỳ liền vội vàng trở về bẩm báo cô nương."
Tô Cẩm bị bệnh? Tô Nguyên nhíu mày, chẳng lẽ vì mẫu thân phù chính nên nàng ấy tức ra bệnh? Bằng không đang yên đang lành, nàng hỏi: "Có biết là bệnh gì không?"
"Không biết ạ, nghe nói là thần trí không rõ."
Nặng như vậy? Phải tới xem sao, Tô Nguyên đứng lên đi ra ngoài.
Chủ tớ mấy người vội tới chỗ Tô Cẩm.
Ngoài cửa, nô tỳ đang bận rộn đi tới đi lui bưng nước ấm ra vào, chợt nghe tiếng lão phu nhân như đang chất vấn Chu đại phu: "Ngươi nói cái gì, không chẩn ra sao?"
Chu đại phu cân nhắc ngôn từ: "Như là bị dọa, mạch đập rất nhanh, tình trạng này phần lớn xuất hiện ở trẻ nhỏ, nhưng Nhị cô nương đã mười bốn tuổi, ta sẽ kê một đơn thuốc trước thử xem."
Tô Nguyên bước vào hành lễ với lão phu nhân: "Tổ mẫu, Nhị tỷ sao thế ạ?"
"Aizz, đêm qua tự nhiên thấy không thoải mái." Lão phu nhân liếc nàng một cái: "Sao lại mặc ít thế, ngay cả áo choàng cũng không khoác."
"Ta lo cho nhị tỷ nên quên mất." Tô Nguyên ngồi vào bên giường đánh giá Tô Cẩm, sắc mặt nàng ấy hơi đỏ, mi tâm nhíu nhẹ, hai mắt nhắm nghiền nhưng đầu thi thoảng lại run lên.
Chứng bệnh này nàng chưa từng gặp.
Lão phu nhân cầm tay Tô Cẩm, hốc mắt đỏ lên: "Từ nhỏ Cẩm nhi đã yếu ớt nên ta vẫn nuôi bên người, đến năm tám tuổi mới tốt lên một chút, không ngờ đột nhiên lại như vậy... Cẩm nhi, rốt cuộc con làm sao thế, mở mắt ra nhìn tổ mẫu đi." Mấy hôm trước bà có trách cứ Tô Cẩm, nhưng với đứa cháu này vẫn là thật lòng thương yêu.
Nhưng Tô Cẩm như đang hôn mê, không nghe thấy người khác nói gì.
Chu đại phu kê đơn xong, lão phu nhân vội vàng gọi người đi sắc thuốc.
Tô Nguyên vẫn luôn ở cạnh lão nhân gia, trấn an bà: "Có lẽ uống thuốc xong Nhị tỷ sẽ khỏe lên thôi, tổ mẫu đừng lo lắng quá mà ảnh hưởng đến sức khỏe, ngài vẫn nên ăn cơm trước đã."
Lý mama cũng khuyên.
Lão phu nhân bị hai người khuyên nhủ, cuối cùng cũng chịu dùng ít cơm nước.
Đến tận đêm muộn Tô Cẩm vẫn chưa tỉnh, lão phu nhân đợi cả ngày đã quá mệt mỏi, nói với Lý mama: "Ngươi trải chăn bông dày lên ghế tựa đi, ta nằm nghỉ một lát, không biết đứa nhỏ này bao giờ mới tỉnh, ta lo lắm, cứ thế này mãi thì phải làm sao? Không biết mai có nên đổi đại phu khác tới xem không?"
"Không được đâu ạ!" Lý mama làm sao có thể để lão phu nhân ngủ ở đây, bà ấy vội vàng nói: "Ngài về phòng ngủ đi ạ, để lão nô ở đây là được rồi."
"Trước đây Cẩm nhi ốm ta cũng như vậy..." Lão phu nhân không chịu.
Thấy được địa vị của Tô Cẩm ở trong lòng tổ mẫu, Tô Nguyên cũng không còn thấy ghen tị. Đời này nàng có mẫu thân là đủ rồi, Tô Nguyên đang định khuyên nhủ thì Tô Thừa Phương bước vào.
Lão phu nhân vội kể lại bệnh trạng của Tô Cẩm cho y.
Tô Thừa Phương đứng trước giường nhìn con gái: "Nếu ngài lo lắng thì để ta ngủ ở đây trông, ngài không thể lấy sức khỏe của mình ra để đùa được, lỡ như cũng nhiễm bệnh thì đến khi Cẩm nhi tỉnh lại nó sẽ nghĩ thế nào?"
Con trai lên tiếng lão phu nhân mới từ bỏ.
Nhưng bệnh của Tô Cẩm vẫn không tốt, cơm cũng không ăn, mới ba ngày đã gầy sụt đi, lão phu nhân cực kỳ lo lắng, ngay cả hỉ sự của Tô gia cũng như bị bao trùm bởi một bóng ma, Tô Nguyên cũng càng ngày càng thấy bất an.
Nàng rất nghi ngờ căn bệnh này của Tô Cẩm, nhưng đó là tỷ tỷ của nàng nên không thể ăn nói lung tung trước mặt các trưởng bối được. Nhưng cứ thế này thì cũng không tốt, đang nghĩ cách thì Thải Vi vội vã chạy vào, nói nhỏ bên tai Tô Nguyên: "Cô nương, hình như đã có chuyện gì đó, lão gia vừa hồi phủ đã tới chỗ Nhị cô nương, còn đóng kín cửa lại, Hồng Hạnh nói nghe thấy tiếng Nhị cô nương khóc."
Tô Nguyên cực kỳ kinh ngạc.