Chương 36
Mười hai tháng mười một, Nguyễn Trân về Nguyễn gia, ngay hôm sau Tô gia nâng sính lễ sang.
Nhất thời phố lớn ngõ nhỏ đều nghị luận chuyện này, căn bản là vì quan nhị phẩm như Tô Thừa Phương lại nâng tiểu thiếp làm phu nhân, lại còn phô trương như vậy, đương nhiên mọi người đều tò mò đoán này đoán nọ.
Nhưng như thế cũng không khiến Tô Thừa Phương thấy khó xử, khi mời đồng nghiệp có người đâm chọc vài câu, y sẽ thẳng thắn nói là y thích Nguyễn Trân, làm người ta không thể nói thêm gì nữa.
Lão thái thái vui đến chảy nước mắt, sau khi Nguyễn Trân về nhà mỗi ngày đều khóc một lần, làm Nguyễn Trực phát giận: "Không biết còn tưởng rằng trong nhà có tang sự, mẹ sau này đừng khóc nữa, mấy hôm nữa muội muội chính là Tô phu nhân, muốn về nhà ở lúc nào thì về, mẹ khóc cái gì?"
"Con làm sao biết được ta..." Lão thái thái lau nước mắt, từ khi Nguyễn Trân đi làm thiếp, ngày nào bà cũng khóc, cảm thấy đây là một cơn ác mộng nhưng lại không thể làm gì được, ai bảo cả hai cha con đều vào tù, trừ cách này của Nguyễn Trân thì nào còn cách gì khác? Bà là một mẫu thân vô dụng.
Trong lòng Nguyễn Trân mềm nhũn, ôm lão thái thái nói: "Ngài muốn khóc thì khóc đi, nhưng sau khi ta gả đi rồi thì ngài đừng khóc nữa, sau này chúng ta sẽ sống tốt."
"Được, được, được." Lão thái thái nói liên thanh: "Con nói đúng, sau này cả nhà chúng ta có thể thường xuyên gặp mặt, tối nay ta sẽ chải đầu cho con, A Trực mới mua một chiếc lược sừng tê giác, nói là vô giá. Trước kia ta cứ nghĩ mãi, ngày đó con tới Tô gia quá vội vàng, ngay cả tóc ta cũng chưa kịp chải cho con, lần này nhất định phải chải đầu cho con cẩn thận."
"Được ạ." Nguyễn Trân cười.
Đang nói thì có một gã sai vặt tiến vào bẩm báo: "Lão thái thái, có vị Lưu thái thái đến bái kiến, nói là tặng lễ."
"Lưu thái thái?" Lão thái thái hơi bất ngờ.
"Nói là thân thích của ngài..."
Gã còn chưa dứt lời Nguyễn Trực đã trợn trừng mắt lên, thuận tay cầm cái chổi trong góc tường lao ra ngoài, mà lúc này lão thái thái mới ý thức được đó là ai, vội vàng gọi gã sai vặt kia: "Mau, mau đi ngăn lão gia lại, không thể để xảy ra án mạng được."
Gã sai vặt bị dọa nhảy dựng, vội đuổi theo.
"Là cô con!" Lão thái thái nói: "Đời này A Trực hận nàng ấy nhất, aizz sao Thanh nhi còn dám tới chứ? Chẳng phải là đến để bị đánh chết sao? Mau, con cũng theo ta ra ngoài xem."
Người tới là muội muội ruột của Nguyễn lão gia tử, Nguyễn Thanh, tuổi chừng hơn bốn mươi, mặc một bộ áo bông nửa mới nửa cũ, dẫn theo một gã sai vặt bê một ít đồ, nhìn thấy Nguyễn Trực liền cười: "A Trực, đã rất nhiều năm chúng ta không gặp nhau rồi, tỷ tỷ ở nhà không? Nghe nói phủ các con có đại hỷ sự nên ta tới chúc mừng, A Trực, lần trước con thi đỗ lẽ ra ta nên..."
Nguyễn Trực căn bản không nghe lấy một lời, lao lên đá vào ngực nàng một cước, lạnh lùng nói: "Ngươi còn có mặt mũi tới đây sao? Còn không cút đi cho ta."
Nguyễn Thanh ngã lăn ra đất, đau đến chảy nước mắt.
Nguyễn Trực cầm chổi còn định đánh thêm.
Gã sai vặt thấy cứ thế này thật sự sẽ tai nạn chết người vội chạy lên ngăn lại: "Lão gia, còn đang ngoài đường, ngài đừng như vậy, xin ngài bớt giận."
Nguyễn Trực lại đạp cho hắn ta một cước.
Mắt thấy cán chổi sắp đập vào người Nguyễn Thanh, lão thái thái cao giọng: "A Trực, mau dừng tay! Đây là cô con, con là tiểu bối sao có thể đánh trưởng bối được?" Bà đỡ Nguyễn Thanh dậy: "Thanh nhi, muội đi đi, đừng tới đây nữa, không phải muội không biết tính A Trực, ta không quản được nó, sau này muội đừng tới nữa."
Nguyễn Thanh giàn giụa nước mắt, nắm lấy tay lão thái thái rồi lại nhìn Nguyễn Trân: "Năm đó ta cũng là vì ca ca, vì A Trực mới làm thế, thật sự là không còn cách nào khác, Đới gia kia có quyền có thế, ngoại trừ Tô đại nhân còn ai có thể đối phó được nữa?"
Không nghe thì thôi, vừa nghe thế Nguyễn Trực đã phẫn nộ quát: "Ta mặc kệ ngươi có phải là cô ta không, ngươi còn dám nói thêm câu nữa, ta không chém nát ngươi ra không được."
"A Trực, không phải giờ Trân nhi đã khổ tận cam lai được làm Tô phu nhân rồi sao, A Trực…” Nguyễn Thanh khóc cầu.
Lão thái thái thấy con trai đã giận tái cả mặt, liều mạng đẩy Nguyễn Thanh: "Đi mau, đi mau, đừng nói thêm gì nữa, còn nói nữa ta thực sự sẽ không ngăn được nó, đi mau."
Nam nhân đứng ở dưới mái hiên, cả người toát ra hàn khí, Nguyễn Thanh run rẩy, cuối cùng không dám nói thêm gì nữa, xoay người rời đi.
Lão thái thái thấy đã có người chỉ trỏ vội kéo Nguyễn Trực vào nhà.
Nguyễn Trực nhìn cái gì cũng không thuận mắt, thấy một tảng đá to nằm ngang trong vườn bèn đá mạnh một cước, đau đến nhe răng nhếch miệng cũng chẳng nói gì, đi thẳng vào thư phòng.
"Mẹ, để ta vào." Nguyễn Trân khẽ thở dài.
Lão thái thái gật gật đầu.
Nguyễn Trực đốt một nén hương, hương vị thanh nhã có thể an thần, y nhắm mắt lại tĩnh tâm thưởng hương.
Đã mười mấy năm mà ca ca vẫn không thôi áy náy, Nguyễn Trân đứng ở cửa nhìn y, một người từng vô ưu vô lự, tiêu sái khó ai bì kịp, nay bất tri bất giác lại tự đeo gông xiềng cho mình, nàng nhịn không được mà đau lòng.
"Ca ca." Nguyễn Trân bước qua, nhẹ giọng nói: "Huynh đừng cảm thấy có lỗi với ta nữa."
Nguyễn Trực không nói gì.
"Chuyện năm đó cũng không trách cô được, quả thật là ngài ấy muốn cứu phụ thân và huynh, cũng là do ta tự mình đồng ý, không ai ép buộc ta cả."
Nguyễn Trực rơi lệ trong lòng.
Ngày còn trẻ y hết sức lông bông, chơi chọi gà với Đới Mạnh Kì không chịu nhường, Đới Mạnh Kì đòi con gà kia cũng không chịu cho nên Đới Mạnh Kì mới hãm hại cha con bọn họ giết người... Nếu khi đó, mình biết thoái nhượng thì tốt rồi, nếu biết quyền thế đáng sợ thì tốt rồi.
Muội muội cũng sẽ không phải đi làm thiếp.
Nguyễn Trực không muốn mở miệng, Nguyễn Trân lại nhịn không được khẽ nấc: "Ca ca, sao ta có thể không cứu phụ thân với huynh chứ? Nếu phải chọn lại một lần nữa, ta vẫn sẽ làm như vậy, ta cũng không hối hận." Nàng bước lại sau lưng, Nguyễn Trực, hơi hơi cúi người, tựa đầu vào vai y: "Ca ca, ta không hề hối hận, huynh cũng đừng tự trách được không?"
Hơi thở của nàng nhẹ nhàng phả vào cổ y, nước mắt cũng theo đó mà rơi xuống.
Hai mắt Nguyễn Trực ươn ướt, cổ họng nghẹn lại.
"Ca ca, ta biết huynh luôn thấy nợ ta, tính ra hiện tại ta sắp làm Tô phu nhân, chẳng phải huynh đã trả được rồi sao, sau này huynh không nợ ta gì nữa cả."
Nguyễn Trân ôm lấy cổ y: "Trước đây ta thường nằm trên lưng huynh như thế này, huynh dẫn ta leo núi, hái hoa, tản bộ bên bờ suối... Hiện giờ ta không thiếu gì cả, chỉ thiếu một người ca ca vô ưu vô lự như trước đây."
Rốt cuộc Nguyễn Trực không nhịn được nữa mà rơi nước mắt.
Y quay người lại, ôm chặt Nguyễn Trân vào lòng giống như ngày bé, khi Nguyễn Trân sinh ra, y vui mừng bế nàng gọi muội muội, khi nàng học đi, y vui mừng nắm tay nàng dạy nàng bước những bước đầu tiên.
Nàng trưởng thành, y vui mừng cõng nàng đi xem thế giới bên ngoài.
Muội muội mà y yêu thương nhất, cuối cùng lại là y hại nàng.
Nước mắt của Nguyễn Trực rơi trên tóc nàng, nóng hổi.