Tử khí đông lai


Chương 39
 
Cha mẹ động phòng, Tô Nguyên lại không ngủ được, lăn qua lộn lại trên giường, nghĩ đến ngày mai gặp mẫu thân, được quang minh chính đại gọi mẹ nàng lại hưng phấn, cứ thế đến tận nửa đêm mới mơ mơ màng màng thiếp đi.
 
Sáng ra Thải Vi đánh thức Tô Nguyên, hai mắt Tô Nguyên đều thâm đen cả.

 
Thải Vi giật mình: "Cô nương ngài không ngủ sao?"
 
"Ngủ ít thôi, không sao, dặm thêm tý phấn là được rồi." Tô Nguyên tinh thần phấn chấn nói: "Mau đi hỏi thăm xem mẹ ta đã dậy chưa?" Tiếng 'mẹ' này nàng gọi đặc biệt ngọt ngào.
 
Thải Vi hé miệng cười: "Chắc chưa đâu ạ, nghe nói... tận khuya mới đi ngủ ạ."
 
Tô Nguyên biết đây là ý gì, nhất thời vui đến rạo rực cả người.
 
Quả thật Nguyễn Trân còn chưa dậy, đêm qua Tô Thừa Phương khác hẳn ngày xưa, càn rỡ mà mạnh bạo, rõ ràng biết nàng đang có thai còn cố tình làm thế, nàng không dám y lại cắn vành tai nàng thì thầm nói đã hỏi đại phu.
 
Nàng còn bị bắt gọi vài tiếng tướng công.
 
Nghĩ đến chuyện tối qua, nàng vội kéo chăn lên che khuất gương mặt đỏ bừng, một lát sau đảo mắt thấy trời đã sáng, giật mình vội ngồi dậy.
 

Tô Thừa Phương miễn cưỡng ôm lấy eo nàng: "Không vội, nàng đi kính trà sớm như vậy, chỉ sợ mẫu thân còn chưa dậy đâu."
 
"Nhưng mà..." Lần đầu tiên làm con dâu, nàng vẫn thấy căng thẳng.
 
Tô Thừa Phương kéo nàng lại: "Không sao đâu, hôm qua mẫu thân cũng đã dặn dò ta, nói nàng cũng đã ở Tô phủ mười mấy năm rồi, không cần câu nệ, kính trà muộn chút cũng không sao, ngủ tiếp đi." Nói rồi ấn đầu Nguyễn Trân vào ngực mình: "Nghe lời, ta biết nàng mệt mỏi." 
 
Hiện giờ cả tâm trí mẫu thân chỉ ở trong bụng Nguyễn Trân, điều quan trọng nhất là cháu trai, làm gì còn tâm trí mà để ý đến cái gì khác... chỉ mong thật sự là long phượng thai, nhưng dù không phải thì cũng đã là thê tử của y rồi, mẫu thân cũng không làm gì được.
 
Lồng ngực y vô cùng ấm áp, Nguyễn Trân nghe tiếng tim đập mạnh mẽ cảm thấy vô cùng thoải mái.
 
Mãi đến giờ Thìn hai người mới dậy.
 
Tô Nguyên cũng vội vàng tới chính phòng.
 
Trên đường đi gặp được Tô Cẩm, thoạt nhìn cũng là ngủ không tốt, phấn trên mặt còn dày hơn cả nàng, chắc chuyện của Chân Quân đả kích nàng ấy quá lớn, làm sao có thể ngủ được? Không biết nàng ấy đã suy nghĩ cẩn thận chưa, Tô Nguyên cười nói: "Nhị tỷ, chúng ta đi cùng nhau đi."
 
Ánh nắng sớm rực rỡ, tiểu cô nương cười vô cùng hữu hảo.
 
Tô Cẩm xiết chặt nắm tay, ngày hôm qua là ác mộng lớn nhất cả đời nàng ấy, lăn qua lộn lại nhớ lại tất cả mấy năm nay, tất cả là do Tô Nguyên ban tặng! Thống khổ không thể nói thành lời, nhưng cũng là lần thanh tỉnh nhất. Dù là Tô Nguyên hay Nguyễn Trân cũng chưa từng uy hiếp đến địa vị của mình, chỉ là Chân Quân luôn nhắc nhở rằng Tô Nguyên khắc chết mẫu thân, nên mình mới bất mãn với Tô Nguyên. Còn Nguyễn Trân, thậm chí chưa bao giờ thể hiện một tia oán hận với mình.
 
Thật sự là quá ngốc, Tô Cẩm thở phào một hơi, suýt nữa thì làm hỏng quan hệ với tổ mẫu và phụ thân!
 
"Được." Tô Cẩm khẽ cười đứng lên, nàng ấy phải học được cách trưởng thành, không thể cứ ỷ lại với những người giống như Chân Quân được, phải như Tô Nguyên, dù bây giờ chưa thể thích nhưng cũng phải ra vẻ bình thường.
 
Dù sao Nguyễn Trân đã là Tô phu nhân, chuyện này không thể thay đổi, cần gì phải khó xử?
 
Tỷ muội hai người sóng vai tới chính phòng.
 
Lão phu nhân cười, nhận lấy tách trà của Nguyễn Trân: "Sau này con chính là thê tử của Thừa Phương, đáng ra chuyện lớn chuyện nhỏ trong phủ đều phải giao cho con quản nhưng con đang có thai nên không cần sốt ruột, từ từ sẽ đến, sau khi sinh hạ xong thì dù có muốn chối từ ta cũng không cho phép nhàn hạ đâu."
 
Nguyễn Trân cung kính nói: "Nhi tức đều nghe mẫu thân."
 
Trông nàng như thế, Tô Thừa Phương cũng không đồng ý: "Nếu không quản gì thì cũng quá nhàn hạ rồi, mẹ, ngài tìm ít việc cho nàng ấy đi, để quen dần không đến lúc tiếp nhận hết mọi chuyện thì làm sao ứng phó được?"
 
Lão phu nhân ngẫm lại cũng đúng, mình đã lớn tuổi, kiểu gì cũng có một ngày nằm liệt giường không dậy được, Tô Thừa Phương lại bận rộn, không phải đều phải trông vào Nguyễn Trân sao?
 
"Cũng đúng, lát nữa ta sẽ gọi quản sự tới nói với con."
 
Nguyễn Trân vẫn hơi căng thẳng, ngẩng đầu liếc nhìn Tô Thừa Phương.
Tô Thừa Phương cười.
 
Nam nhân cười ôn hòa sáng lạn, rõ ràng là kỳ vọng rất cao ở nàng, Nguyễn Trân cắn cắn môi, trước kia là không dám nghĩ tới chuyện này, giờ đã là thê tử của y thì cũng nên giống một thê tử, nàng còn có Tô Nguyên, tương lai còn có nhi tử phải dạy bảo, không làm gương sao được? Nàng trịnh trọng đồng ý.
 
Lão phu nhân lại tặng Nguyễn Trân một hộp gỗ mạ vàng: "Đều là mấy thứ đồ cũ, không biết con có thích không."
 
Nguyễn Trân mở ra, thấy là một đôi trâm ngọc lục bảo, bảo thạch xanh biếc như mắt mèo, không thích hợp với độ tuổi của mình. Tô Thừa Phương nghiêng người sang thì thầm: "Là trang sức của cụ bà, ta nhớ là do cụ bà của mẫu thân truyền xuống."
 
Vậy thì là đồ gia truyền, Nguyễn Trân vội vàng đáp tạ.
 
Tô Thừa Phương thấy hai đứa con gái tới bèn vẫy tay: "Mau qua gặp mẫu thân các con."
 
Tô Nguyên thì không phải nói, gần như là nhảy lại, kéo tay áo Nguyễn Trân ngọt ngào kêu: "Mẹ."
 
Gọi một tiếng rõ to như phá cả nóc nhà.
 
Nguyễn Trân đỏ mặt, muốn nói Tô Nguyên hai câu nhưng nhìn con gái đầy vui mừng lại thấy chua xót, đây là nguyện vọng từ trước đến nay của Tô Nguyên, trước đây con bé thường gọi mình như vậy nhưng lại bị bắt phải sửa.
 
Nàng xoa xoa đầu con gái.
 
Đến phiên Tô Cẩm, Tô Nguyên nhịn không được hơi căng thẳng.
 
Vì mẫu thân, nàng đã muốn giảng hòa với Tô Cẩm, chỉ cần Tô Cẩm không gây phiền toái cho mẫu thân, an an phận phận làm con gái, dù là một đứa con gái không có chân tình thì nàng cũng không so đo.
 
Phụ thân, tổ mẫu đều đang nhìn mình, nếu là trước kia nhất định Tô Cẩm sẽ không gọi nhưng nay, nàng ấy nở nụ cười hào phóng: "Mẫu thân."
 
Tô Thừa Phương thở phào một hơi.
 
Lão phu nhân cũng cười: "Đều là những đứa trẻ ngoan, mau dùng đồ ăn sáng đi."
 
Mọi người tề tựu trò chuyện trò rôm rả.
 
Lão phu nhân nhìn lại thấy một cảm xúc khác, nay phủ mình vui vẻ như vậy, nhưng không biết bên phủ Tô Thiệm như thế nào rồi, chắc hẳn rất là đau xót, bà thở dài rồi giữ Tô Thừa Phương nói chuyện.
 
Nghe nói Tô Minh Thành chết tối hôm qua, Tô Thừa Phương rất là khiếp sợ.
 
"Tối qua lúc sắp đi nghỉ ta mới biết, lúc ấy con đang động phòng nên ta không để hạ nhân nói cho con. Chuyện lớn như vậy, đương nhiên ta phải chính miệng nói với con." Lão phu nhân nhìn chằm chằm Tô Thừa Phương, thật cẩn thận hỏi: "Hôm qua con có nói gì với Minh Thành không?"
 
Vì chuyện của Nguyễn Trân nên quả thật là y có điều tra Tô Minh Thành, cũng điều tra ra được nhưng thân là quan viên, sao lại tự tay giết Tô Minh Thành được? Y nghiêm mặt nói: "Ta có nói với Minh Thành, vì ta biết hắn ta là chủ mưu, hắn ta mời một người thợ mộc về giấu xạ hương vào trong tượng gỗ, chắc chắn là đã âm mưu từ sớm, ta chỉ muốn xem hắn ta phản ứng thế nào thôi, định mai sẽ nói với đường thúc. Chuyện sau đó thì ngài cũng biết rồi, ta luôn ở trong phòng."
 
Lão phu nhân biến sắc, run rẩy nói: "Có phải có hiểu lầm gì không, quan hệ của Minh Thành với con luôn tốt như thế, sao nó lại làm vậy? Nó là đường đệ của con, các con lớn lên bên nhau từ nhỏ."
 
Tô Thừa Phương thản nhiên nói: "Ta cũng không muốn tin, nhưng hắn ta biết chuyện long phượng thai, La Thượng Nhu từng bắt mạch cho Trân nhi và lén nói cho Nguyên Nguyên biết, ta đã dặn Nguyên Nguyên không được nói cho ai, nhưng nhất định La Thượng Nhu sẽ nói cho Tô Minh Thành."
 
Nhất thời lão phu nhân nói không nên lời.
Nhi tử nhậm chức ở Đại Lý tự, phá rất nhiều vụ án, ở dân gian còn có danh hiệu Thanh Thiên, bà biết chuyện lớn như vậy Tô Thừa Phương sẽ không qua quýt, chỉ là sự thật quá khó chấp nhận.
 
Tại sao Minh Thành lại trở nên như thế chứ?
 
"Dù là thật hay giả cũng đừng nói cho đường thúc con." Tô Thiệm sẽ rất khó chấp nhận, cả năm đứa trẻ nữa, nếu biết phụ thân mình là người như thế thì chúng sẽ thất vọng như thế nào chứ? Lão phu nhân không muốn làm tổn thương bọn họ.
 
Người chết như đèn tắt, ân oán đều xóa bỏ, Tô Thừa Phương đồng tình: "Ngài yên tâm, ta sẽ không nói cho đường thúc biết."
 
Tâm tình lão phu nhân rất tệ, bà khoát tay: "Con về phòng trước đi."
 
Tô Thừa Phương cáo lui.
 
Vì thành thân nên hai ngày này Tô Thừa Phương không cần tới nha môn, lúc y quay về phòng, Nguyễn Trân cũng vừa mới về, đang ngồi trên ghế lấy khăn tay thấm mồ hôi. Hắn cười nói: "Đi đâu vậy, trời lạnh thế này còn toát mồ hôi?"
 
"Nguyên Nguyên ấy, nhất định phải kéo ta đi dạo quanh vườn một vòng rồi mới về." Thật ra Tô Nguyên nói là lâu lắm rồi không được đi dạo cùng mẫu thân, muốn quang minh chính đại đi quanh Tô gia với Nguyễn Trân một vòng. Đứa nhỏ này chấp niệm với chuyện này rất sâu, nay cũng coi như là tròn tâm nguyện, Nguyễn Trân hé miệng cười: "Chính nó đi lâu cũng mệt, về nghỉ ngơi 
rồi."
 
Tô Thừa Phương nghĩ lại sự hưng phấn sáng nay của Tô Nguyên, cũng mỉm cười.
 
"Lát nữa ta phải sang bên đường thúc một chuyến, có thể trưa sẽ không kịp về."
 
Nguyễn Trân ngẩng đầu: "Có chuyện gì sao?" Hôm qua mới thành thân, theo lý hôm nay Tô Thừa Phương sẽ không ra ngoài, hơn nữa thoạt nhìn còn có vẻ như là có tâm sự.
 
"Tối hôm qua Minh Thành bị giết."
 
Nguyễn Trân trợn tròn mắt, không dám tin: "Sao lại..." Nghĩ đến La Thượng Nhu nàng không khỏi đau xót, Tô Minh Thành chết rồi, La Thượng Nhu nên làm gì đây? Nàng ấy thích Tô Minh Thành như thế, còn Tô Văn Huệ, bốn tiểu công tử Tô gia nữa, Nguyễn Trân cực kỳ lo lắng: "Ta đi với chàng."
 
Tô Thừa Phương nhìn vào mắt nàng, đột nhiên do dự.
 
Nguyễn Trân rất lương thiện, nhất định sẽ không bao giờ nghĩ chủ mưu là Tô Minh Thành, nhưng giờ nàng đã là Tô phu nhân, sau này phải chưởng quản Tô gia, y cầm lấy tay Nguyễn Trân, nhẹ giọng nói: "Là Minh Thành muốn hại nàng, nhưng người không phải do ta giết."
 
Nguyễn Trân cứng người.
 
Tô Thừa Phương vuốt ve bàn tay nàng: "Ta biết nàng chưa bao giờ nghĩ xấu cho người khác, nhưng không thể không có tâm phòng người, hôm nay ta nói cho nàng biết, là để nàng biết đề phòng người khác."
 
Nguyễn Trân cảm thấy cả người không có sức lực, tựa vào lòng y, thầm nghĩ nàng cũng không phải là người ngu dốt, năm đó phụ thân ca ca bị vu hãm nàng cũng đã được nếm sự hiểm ác của lòng người, nhưng ở Tô gia nàng chưa từng gặp, không ngờ...
 
Nguyễn Trân thở dài: "Lão gia, ta hiểu, chàng sang đó một chuyến đi, lần sau ta sẽ đi cùng chàng."
 
Sau chuyện này nhất định Tô Thừa Phương có bóng ma với Tô phủ bên đó, sẽ không cho nàng đi, ít nhất bây giờ là như thế.
 
Tô Thừa Phương đỡ nàng ngồi xuống rồi đi ra ngoài.
 
Tô Minh Thành chết oan chết uổng, nha môn nhất định sẽ điều tra, y cũng muốn biết, rốt cuộc là ai giết Tô Minh Thành.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui