Chương 60
Lục Hoán Dương vẫn nhớ sinh nhật của Lục Thái Phu nhân, nhưng mẫu thân đối xử với ông ta như thế, không hề suy nghĩ cho ông ta chút nào nên sinh hận.
Với tình hình quốc gia bây giờ, chẳng lẽ bà ấy không nhận ra sao? Thiên hạ này đã sớm không còn là thiên hạ của Kỳ gia rồi, một tiểu tử như Kỳ Huy thì làm được gì, giang sơn này sớm muộn gì cũng rơi vào tay Ngô gia. Ông ta chỉ là một huân quý đã xuống dốc, đương nhiên phải tìm chỗ dựa cho mình, đây cũng là vì muốn tốt cho Lục gia, có thể nói là dụng tâm lương khổ.
Vậy mà Thái phu nhân không ủng hộ một chút nào, còn muốn làm khó Lục Tĩnh Anh, Lục Tĩnh Anh là người sắp làm thế tử phu nhân của Tào quốc công phủ!
Cho nên khi Liêu thị hỏi chuyện sinh nhật, Lục Hoán Dương hờ hững: "Hôm nay ta có chuyện quan trọng, mình nàng đi đi."
Liêu thị cũng không muốn đi nhưng dù đã phân gia, sinh nhật của trưởng bối cũng không thể không đi, nếu không cái danh bất hiếu sẽ chụp lên đầu Lục Hoán Dương. Dù sao lúc đầu phân gia là ý của Thái phu nhân, ít nhiều còn có thể đẩy lên người bà ấy, nói là bà ấy thiên vị Lục Hoán Vân, chứ việc gì cần làm vẫn phải làm.
Liêu thị liền sai người tới khố phòng lấy ít dược liệu quý giá tới rồi rời phủ.
Kết quả Lục thái phu nhân nghe nói nàng ta đến, trực tiếp cho ăn bế môn canh, bảo nàng ta đi về. Lần này Liêu thị vô cùng tức giận, nàng ta đã niệm tình cho chút thể diện mà còn làm cao không cần, có lòng tốt tới mừng thọ, bà mẹ chồng này còn làm bộ làm tịch, đại phòng bọn họ đã kết thân với Tào quốc công phủ, Lục Tĩnh Anh đã sắp gả rồi, sau này tốt nhất Lục Thái Phu nhân đừng có nhờ vả chuyện gì!
Nàng ta phẫn nộ rời đi.
Thang mama rót một chén trà cho thái phu nhân, khuyên nhủ: "Nếu Đại phu nhân đã tới thì ngài cứ gặp một lát, hà tất phải vậy?"
"Đã phân gia thì phân cho triệt để, đừng dây dưa dài dòng, cứ nói với bên ngoài là lão bà tử ta không chào đón đại phòng bọn họ, không muốn qua lại, ai đúng ai sai mặc kệ thiên hạ đi. Ta đã lớn tuổi rồi, không cần thanh danh gì cả, chỉ cần cả nhà bình an là đủ."
Thang mama thở dài, một lúc sau mới nói: "Vậy tiểu bối đại phòng ngài cũng không gặp sao ạ?"
Lục Thái Phu nhân giật mình: "Cái này... chỉ cần không phải Tĩnh Anh là được."
Lần trước Lục Vanh chỉ trích Lục Tĩnh Anh làm Tô Cẩm rơi xuống nước, có thể thấy được là một hài tử trượng nghĩa, mà bà vẫn luôn rất thích Lục Sách, đương nhiên vẫn sẽ gặp.
Thang mama cười: "Như vậy cũng tốt, nô tỳ còn sợ ngài không cần cả hai tôn nhi." Bà ấy lấy một hộp lễ vật tới: "Đây quà là Đại công tử tặng, ngài ấy cũng muốn đích thân tới nhưng Binh mã ti bận rộn nên không rút được thời gian. Nô tỳ thấy là mật đào ngài thích ăn nhất đấy ạ."
"Còn Nhị công tử, chắc là sắp tới rồi ạ.”
Rốt cục Lục Thái Phu nhân cũng nở nụ cười.
Lục Sách vừa về tới nhà. Vì nghe nói là sinh nhật tổ mẫu hắn nên Kỳ Huy lập tức bảo hắn đi, thuận tiện còn ban cho một hộp bánh đào mới thơm ngào ngạt. Nhưng Lục Sách cũng đã chuẩn bị lễ vật rồi, là một cây nhân sâm trăm năm, Lục Thái Phu nhân thích ăn gà hầm sâm, món quà này nhất định sẽ hợp ý người.
Hắn cởi quân phục ném lên ghế, cầm bộ trường bào màu xanh nhạt lên, vẫn là bộ thường ngày hay mặc nhưng hôm nay chẳng biết tại sao lại đột nhiên cảm thấy vô cùng nhạt nhẽo, hắn khoát tay một cái nói: "Mang bộ khác tới đây."
Trần Tân khẽ giật mình.
Có bao giờ chủ tử chọn y phục đâu, bình thường là mình chuẩn bị bộ nào là mặc bộ nấy mà, thực sự là kỳ lạ: "Có hai bộ mới may, công tử muốn mặc không ạ, hay là bộ màu xanh ngọc mặc hôm kia? Hoặc có một bộ màu ngà..."
Đúng là thêm chuyện, Lục Sách nghe mà đau đầu: "Tùy tiện đi."
Trần Tân lại cầm bộ xanh nhạt kia lên.
Lục Sách nói: "Không phải nói đổi sao?"
"Không phải ngài nói là tùy tiện sao?" Trần Tân khó hiểu.
Sao tự dưng mặc có bộ y phục cũng phiền phức như vậy? Lục Sách cũng cảm thấy mình kỳ lạ, nghĩ tới nghĩ lui trong đầu đột nhiên hiện lên một bóng người, nằm trong lòng hắn, tóc bay lướt qua mặt hắn, cơ thể tỏa ra mùi hương thơm ngát, ngẩng đầu lên nhìn, giọng nói thánh thót ngọt ngào: "Nhị biểu ca!"
Tim hắn đột ngột nảy mạnh một nhịp, rất bồn chồn.
Muốn bình tĩnh nhưng không sao bình tĩnh nổi.
Trần Tân thấy hắn không nói gì bèn đánh bạo hỏi: "Công tử, hay là..."
Lục Sách nhanh chóng mặc bộ y phục xanh nhạt kia vào rồi gọi Trần Tân mang lễ vật đi bái kiến Lục Thái Phu nhân.
Lúc đến, người Tô gia cũng đã tới.
Lục Thái Phu nhân cười nói: "Lúc đầu cũng không muốn làm lớn, ngươi ấy, nhất định phải qua, thật sự là càng già càng thèm ăn."
"Đúng vậy, là ta tham chút đồ ăn đó của ngươi đấy." Lão phu nhân cười mắng: "Cũng không sợ thanh danh của ta khó nghe, trước mặt tiểu bối còn dám nói ta tham ăn."
Tất cả mọi người đều cười.
Đang nói thì Hàn phu nhân và Hàn Như Ngộ cũng tới.
Lục Thái Phu nhân rất vui vẻ: "Thật là vẻ vang cho kẻ hèn này." Bà ấy nhìn Hàn Như Ngộ: "Hôm nay Hàn Lâm viện chịu thả người sao?"
Hàn Như Ngộ quả không phụ sự mong đợi của mọi người, được điểm làm Trạng Nguyên, đương nhiệm chức Hàn Lâm viện Biên tu, chân chính thanh quý, bây giờ cũng là một đối tượng chạm tay có thể bỏng, giai tế trong mắt chúng phu nhân ở kinh thành.
"Ta đã xin phép cấp trên, chỉ cần buổi chiều tới là được." Hàn Như Ngộ dâng hạ lễ, là một bức Bách thọ đồ, nét chữ vô cùng xinh đẹp, tất cả mọi người đều tán thưởng.
Lão phu nhân cười nói: "Chữ thật đẹp, khó trách có thể đỗ được Trạng Nguyên!"
"Ngài quá khen rồi, luận thư pháp, ta không thể nào so với Tô đại nhân." Hàn Như Ngộ nhìn Tô Thừa Phương bằng ánh mắt tôn kính: "Tô đại nhân mới là một chữ đáng giá ngàn vàng, ta còn phải cố gắng nhiều hơn."
Tô Thừa Phương nói: "Lúc bằng tuổi ngươi ta không viết được tốt như thế này, ngươi không cần khiêm tốn." Y nhìn về phía Tô Nguyên: "Nguyên Nguyên, tới phiên con, không phải con đã vẽ một bức họa muốn tặng di tổ mẫu sao?"
"Nhìn bức Bách thọ đồ của Hàn công tử, ta thật là bêu xấu." Tô Nguyên nâng bức Kỳ Lân tống phúc đồ lên: "Ta đã thỉnh giáo Lưu tiên sinh rồi mới dám vẽ, thật sự là không có gì đặc sắc, còn xin di tổ mẫu đừng ghét bỏ." Lại trình cả bức Tô Cẩm vẽ lên: "Nhị tỷ bị thương không tới được, đây là bức Phúc như Đông Hải tỷ ấy vẽ, đẹp hơn ta nhiều."
Hai bức tranh cùng được mở ra, mỗi người mỗi vẻ nhưng xét cho cùng thì bức của Tô Cẩm đẹp hơn một chút, bút lực tinh tế tỉ mỉ, phối màu cũng rất nhuần nhiễu, còn Tô Nguyên thì nét vẽ rất sống động, đầy hỉ khí.
Lão phu nhân cười nói: "Đều đẹp đều đẹp, các con có lòng, ta còn ghét bỏ hay sao?"
Bà ấy đều nhận.
Tiếp đến là mấy tỷ muội Lục Tĩnh Xu tiến lên chúc mừng, vô cùng náo nhiệt.
Tô Nguyên đứng đó nhìn, trên mặt có nét cười.
Tuổi nàng còn nhỏ, có một phong thái không thể nói thành lời, phong thái này khác với sự trưởng thành của Lục Tĩnh Xu. Hàn Như Ngộ nhìn ở trong mắt, cảm thấy một nỗi buồn vô cớ, đáng tiếc Tô Nguyên và Lục Sách có tư tình, hắn ta quay sang nhìn Lục Sách, quả nhiên Lục Sách cũng đang nhìn Tô Nguyên, nhưng ánh mắt lại không có vẻ lưỡng tình tương duyệt như mình nghĩ.
Hàn Như Ngộ nhíu nhíu mày.
Lúc này Tô Nguyên thừa dịp mọi người đều vây quanh Lục Thái Phu nhân, đột nhiên lại gần Lục Sách nói nhỏ: "Nhị biểu ca, ta có lời muốn nói, lát nữa chúng ta gặp nhau ở hành lang huynh nuôi chim."
Lục Sách khẽ giật mình, đang định đáp lời thì Tô Nguyên đã chạy mất rồi.