Chương 64
"Cái gì?" Nguyễn Trực giật nảy mình: "Sao nó biết được?"
Trong ấn tượng của Nguyễn Trực, Tô Nguyên là một tiểu cô nương thích quản chuyện, chuyện gì cũng muốn quan tâm nhưng không thông minh đến mức này: "Ngươi nói cho nó biết sao?"
Y túm lấy tay Lục Sách: "Ngươi muốn làm gì, ngươi lôi ta vào thì thôi, sao còn muốn liên lụy đến Nguyên Nguyên? Nó chỉ là một tiểu cô nương, ngươi có thể lợi dụng được cái gì?"
Không giống y, cái gì cũng có, tiền tài, binh khí, nhân thủ, Lục Sách nhìn trúng những điểm này nên mới để mắt tới y, đương nhiên Hoàng đế cũng không phải người tốt đẹp gì.
Nguyễn Trực vô cùng kích động.
Lục Sách thầm nghĩ, thì ra không liên quan gì tới Nguyễn Trực, thật sự tự do Tô Nguyên đoán được ư?
"Sao ta phải nói cho muội ấy, tự chuốc thêm phiền hay sao?" Lục Sách hất tay Nguyễn Trực ra: "Là tự muội ấy tìm ta, nói Hoàng thượng giả vờ, nói ta và ngươi đang mưu đồ đại kế."
Nguyễn Trực cau mày.
Là vì chuyện hôm đó sao?
"Nguyên Nguyên chỉ là một tiểu cô nương, sao có thể đoán được?" Trên thực tế, Nguyễn Trực cảm thấy Tô Nguyên rất ngây thơ nên từ nhỏ đã dỗ dành nàng gọi cậu, cháu gái mình có thể nhạy cảm như thế sao? Nhưng Lục Sách không nói, hẳn cũng sẽ không có ai nói cho nàng biết. Chắc chắn Tô Thừa Phương sẽ không, từ trước đến nay y giữ tròn bổn phận, chỉ làm hết sức vì bách tính, hơn nữa còn Tô gia nên tuyệt đối sẽ không làm chuyện gì quá khích.
Lục Sách nhìn Nguyễn Trực: "Ta thấy nhất định muội ấy sẽ còn tới tìm ngươi nên nhắc nhở một câu... chẳng qua muội ấy vẫn chưa biết ngươi là Ảnh Tử."
Thế sao lại biết được chuyện kia? Nguyễn Trực nhìn chằm chằm Lục Sách: "Ngươi không phủ nhận sao? Tại sao lại để cho nó có cơ hội chất vấn?"
Thiếu niên này, đối xử với mình tàn nhẫn như vậy, trực tiếp lấy chứng cứ ra uy hiếp, sao đến lượt Tô Nguyên thì lại bị thuyết phục rồi?
Lục Sách cũng không biết phải phản bác thế nào.
Bởi vì ánh mắt của Tô Nguyên thực sự quá kiên định, khiến hắn tin rằng nàng biết chuyện này, chắc chắn biết, dù hắn không thừa nhận, nàng cũng sẽ không thay đổi suy nghĩ.
Vậy thì thừa nhận hay không cũng có gì thay đổi đâu? Giờ hắn lại phải nhức đầu xem phải đối phó với Tô Nguyên thế nào.
Đương nhiên, hắn có thể hoàn toàn không gặp Tô Nguyên, dù sao cũng trực trong cung, có quá nhiều cơ hội để tránh mặt, nhưng... Lục Sách cảm thấy mình không làm được, không gặp thì có thể Tô Nguyên sẽ oán hắn, sau này muốn hòa hảo sẽ rất khó.
Thiếu niên có vẻ rất khó xử làm Nguyễn Trực thấy cực kỳ quái lạ, nhưng cảm giác này cũng chỉ xuất hiện trong thoáng chốc: "Tiểu cô nương mười bốn tuổi, dù đoán được thì cũng rất dễ lừa, ngươi cứ nói bây giờ thúc thủ vô sách, chắc chắn Nguyên Nguyên sẽ muốn nghĩ cách, rồi sau đó để nó tiêu tốn thời gian vào chuyện ấy đi, dù gì cũng nhàn rỗi." Y tưởng tưởng ra cảnh một tiểu cô nương cả ngày quan tâm trời quan tâm đất cũng thấy buồn cười, nhưng lập tức sắc mặt lại trở nên cực kỳ trịnh trọng: "Còn chúng ta, ta cảm thấy vẫn nên lấy Tào quốc công để khai đao, dù gì Thái Dung cũng là kẻ biết giữ thể diện..."
Đang nói thì bên ngoài vang lên tiếng chim gọi, không biết là từ ngõ hẻm nào vang tới, Lục Sách biến sắc: "Ta phải hồi cung!"
"Sao thế?" Nguyễn Trực vội hỏi.
Nhưng Lục Sách đã biến mất không thấy tăm hơi.
Nguyễn Trực buồn bực, bước nhanh ra ngoài thấy hộ vệ đang tuần tra bèn chửi ầm lên: "Các ngươi có mắt không?" Hôm nay tới tới đi đi hai người lớn to như cái bồ, thế mà cũng không ai nhìn thấy: "Lần sau còn như vậy, ta không đánh chết các ngươi không được."
Cả đám hộ vệ nhìn nhau, hoàn toàn không biết tại sao công tử lại nổi giận.
Lục Sách gần như là chạy vội hồi cung, nhưng vừa tới cửa cung thì dừng lại sửa sang y phục, lau khô mồ hôi mới đi vào. Cấm quân nhìn thấy hắn mới nói nhỏ: "Ai nha, Hoàng Thượng bị đâm, sao ngươi còn thong thả ở đây thế? Còn không mau tới xem đi? Thái hậu nương nương sắp lật cả Hoàng cung lên rồi."
Lúc này Lục Sách mới bước nhanh vào.
Trong điện Văn Đức đang vô cùng hỗn loạn, Ngô Thái hậu tức giận: "Các ngươi hầu hạ Hoàng thượng thế nào mà để Hoàng thượng bị đâm thế này? Còn không mau đi điều tra cho ta! Không tra được thì mang đầu tới đây!"
Bà ta phát hỏa xong mới tới ngồi cạnh Kỳ Huy.
Kỳ Huy bị thương ở tay, muốn gọi Lục Sách vào nhưng không thể, người hắn ta tín nhiệm nhất trên đời này lại không thể nói tên ra khỏi miệng, chỉ có thể là bạn chơi trong mắt thế nhân.
"Mẫu hậu, ta đau..." Kỳ Huy nói: "Thái y dùng thuốc gì thế, sao còn chưa có hiệu quả? Là ai muốn giết ta, mẫu hậu, nhất định ngài phải điều tra ra cho ta, ta không muốn chết, ta muốn sống lâu ngàn tuổi."
Cả người hắn ta run rẩy.
Ngô Thái hậu yêu thương vuốt má hắn ta: "Đừng sợ, nhịn một chút, mới dùng thuốc còn đang đau, từ từ sẽ hết. Ta đã gọi Chương thống lĩnh và Mạc chỉ huy sứ đi điều tra rồi, dù có lật cả kinh thành lên cũng sẽ tìm được hung thủ cho con, con ngủ một lát đi."
Kỳ Huy gật gật đầu, nhắm mắt lại, nhưng chỉ được một lát lại sợ hãi choàng dậy.
Từ khi sinh ra đứa nhỏ này đã nhát gan rồi, sau khi mẹ đẻ mất đêm nào cũng khóc, phải có mình ôm vào lòng dỗ dành mới an ổn ngủ thiếp đi.
"Đừng sợ, để ta giúp con, Hoàng nhi, con ngủ đi." Ngô Thái hậu dịu dàng trấn an, một mực ở bên đến đêm mới hồi tẩm cung.
Bên ngoài rất ồn ào, giống như muốn bắt tất cả cung nhân tới thẩm vấn một lần, Lục Sách và một tiểu hoàng môn đi vào: "Hoàng Thượng, ăn chút gì đi ạ."
Nhìn thấy Lục Sách, trên mặt Kỳ Huy có một ý cười lóe lên rồi biến mất, hắn ta lập tức mắng: "Ăn cái gì mà ăn? Làm sao Trẫm ăn được, tìm được hung thủ chưa? Không tìm được hung thủ thì Trẫm không ăn! Ai biết sát thủ kia có hạ độc trong đồ ăn không? Trẫm phải đi tìm Kim đạo trưởng, ăn một viên kim đan bảo mệnh."
Tiểu hoàng môn bị dọa đến mức không biết phải nói gì.
Lục Sách đặt đồ ăn lên bàn, đang muốn mở miệng thì thấy Hoàng hậu Trần Uẩn Ngọc tới. Nàng ấy bưng một bát canh cá nhỏ, giống như rất sợ hãi Kỳ Huy, nhưng vẫn cố lấy dũng khí lại gần nói khẽ: "Hoàng Thượng, ngài bị thương nên ăn cái này được không? Canh cá tốt cho vết thương."
Giọng nói nhỏ nhẹ không chú ý thì còn không nghe được, Kỳ Huy liếc xéo nàng ấy một cái: "Cá gì?"
"Là cá lô." Trần Uẩn Ngọc ngẩng đầu: "Rất tươi đấy ạ, ngự trù nói là mới câu lên liền nấu ngay, ta đã thử một ngụm rồi, không có độc."
Kỳ Huy híp mắt lại, đột ngột hất đổ bát canh: "Trẫm không thích ăn canh cá, ngươi không biết sao? Ra ngoài!"
Trần Uẩn Ngọc giật mình, hai mắt đỏ lên, muốn nói gì đó nhưng cuối cùng vẫn không nói, chậm rãi lui ra ngoài.
Tiểu cô nương nhìn thật đáng thương. Lục Sách liếc xéo Kỳ Huy một cái, đúng là làm hơi quá, hắn ho nhẹ một tiếng: "Hoàng Thượng, vi thần đỡ ngài đi gặp Kim đạo trưởng ạ."
"Được, nhanh lên." Kỳ Huy vươn tay ra.
Lục Sách đỡ hắn ta ra ngoài.
Đường tới phòng luyện đan rất yên tĩnh, cũng rất rộng rãi, nếu có người thì sẽ lập tức nhìn thấy ngay. Lục Sách nói khẽ: "Hoàng Thượng, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì thế?"
"Có thể có chuyện gì được, có người muốn mạng của ta thôi, may mà thân thủ của Trường Xuân tốt nên đánh lệch mũi tên đi, hẳn là mai phục trên nóc nhà, biết ta sẽ đi qua chỗ đó." Kỳ Huy cười lạnh một tiếng: "Nếu không đoán sai thì là người của Tào quốc công, lão ta không nhẫn nại được nữa rồi."
Còn gấp gáp hơn tưởng tượng của họ, có phải do chuyện bị ám sát và Nguyễn Trực lén lút giết quá nhiều người của Tào quốc công nên lão ta mới vội vã thế này không?
"Đã thế thì có lẽ chúng ta phải đối phó lão ta trước, hôm nay vi thần cũng vừa tới gặp Nguyễn Trực, y cũng chủ trương đối phó Tào quốc công trước."
Kỳ Huy gật gật đầu: "Chúng ta tới phòng luyện đan thương lượng đi."
Hai người nhanh chóng biến mất trong bóng đêm.
Hoàng Thượng bị đâm, Tào quốc công vội vã tới gặp Ngô Thái hậu.
"Không ngờ lại có thể xảy ra chuyện này, thực sự quá không ra gì!" Tào quốc công tức giận nói: "Trị an ở kinh thành không thể để thế được, tỷ tỷ, ta thấy là tỷ nên đổi hết bọn chúng đi, lần trước ta cũng suýt bị bắn chết, đến giờ còn không có tý manh mối nào."
Ngô Thái hậu liếc xéo lão ta một cái, nâng chung trà lên thản nhiên nói: "Thật sự không liên quan tới đệ sao?"
"Tỷ tỷ, tỷ nói gì thế?" Tào quốc công cả kinh: "Tại sao ta lại đi ám sát Hoàng Thượng, không cần đầu nữa sao? Hôm nay ta còn đi nghe kịch, nếu ngài không tin thì sai người đi thăm dò đi. Tỷ tỷ, ta biết Hoàng thượng là do ngài một tay nuôi nấng, ngài rất lo cho ngài ấy, nhưng nói thế này ta thật sự thấy tổn thương."
Ngô Thái hậu đặt chung trà xuống bàn.
Trong điện lập tức vô cùng an tĩnh, cung nhân đều cúi đầu, không dám thở mạnh.
Tào quốc công rất lo lắng, toàn một lũ ăn không ngồi rồi, đến một tên Hoàng đế bỏ đi cũng không giết được, đúng uổng công nuôi dưỡng, đã thế tỷ tỷ còn bảo vệ Kỳ Huy, muốn một cái hư danh.
Nếu giờ Kỳ Huy chết bất đắc kỳ tử, giang sơn cũng không còn là của Ngô gia đúng không? Đến lúc đó bất kể là tỷ tỷ hay là mình làm Hoàng đế đều được, tiêu dao hơn bây giờ nhiều. Dù gì bây giờ Kỳ Huy vẫn là Hoàng đế, hắn ta đần nhưng lỡ sinh ra một đứa con trai thông minh thì sao? Tỷ tỷ có thể quản được điều này chắc?
Đêm dài lắm mộng, nên ra tay độc ác.