Chương 66
Quan binh từ bên ngoài tràn vào, vô cùng ồn ào.
Cầm đầu là Ngũ thành Binh mã ti Chỉ huy sứ Đồng Tùng Nhai, trực tiếp quát lớn: "Đây là trạch viện nhà ai?"
Ngay lập tức có hai binh sĩ áp Tú Thực tới.
Tú Thực nơm nớp lo sợ, sắc mặt trắng bệch: "Bẩm đại nhân, lão gia chúng ta họ Triển, mấy năm trước tới Quảng Tây làm ăn, để lại căn nhà này cho tiểu nhân trông coi, đã nhiều năm chưa quay về ạ."
"Tên?"
"Triển Thành Hưng."
"Ghi lại, tới Hộ bộ tra." Đồng Tùng Nhai gọi một người đi làm.
Người kia chạy vội ra ngoài.
Phía trên ồn ào, phía dưới nghe không rõ.
Tô Nguyên vừa mới chạm đất đã thấy hơi choáng váng, nếu không phải Lục Sách dùng tay bịt miệng nàng thì sợ là đã sớm kêu lên, loại cảm giác rơi tự do này rất đáng sợ, hình như có thứ gì đó đè xuống đỉnh đầu, nàng cố gắng lắm mới trấn định được, nói khẽ: "Nhị biểu ca, bên ngoài..."
Tiếng nói im bặt. Nàng đột nhiên cảm thấy hơi thở của Lục Sách phả vào mặt mình, hơi nóng, ngực nàng lại bị thứ gì đó đè ép.
Tô Nguyên bất giác lui về sau nhưng chân lại hoàn toàn không bước nổi, giờ nàng mới phát hiện ra chỗ bọn họ rơi xuống rất hẹp, chỉ đủ cho một người.
Nhưng bọn họ lại có đến hai người nên gần như là dính sát vào nhau.
Tiểu cô nương giãy dụa làm Lục Sách phải hơi ngẩng mặt lên: "Đừng nhúc nhích, càng cựa càng chật."
Cũng càng khó nhịn.
Cả người hắn bây giờ chỉ có hai tay là có cảm giác rõ ràng nhất, trong lòng bàn tay là vòng eo tinh tế của Tô Nguyên, vừa mềm lại lại vừa cứng cỏi, chạm vào xong liền không nỡ buông ra.
Hắn khó khăn buông tay, để sát vào cẩm bào của mình.
Nhưng hô hấp lại khó mà nhẹ nhàng lại ngay được, rõ ràng dồn dập.
Thậm chí Tô Nguyên có thể nghe thấy tiếng hầu kết của hắn lên xuống, nghe được tiếng tim đập của hắn, đột nhiên nàng đỏ bừng mặt, khó trách Lục Sách mất tự nhiên, nàng như bây giờ có khác gì dán sát vào người trên người Lục Sách đâu? Ngực còn bị ép hơi đau, còn thấy hơi ngạt thở.
"Bọn họ phát hiện ra huynh sao?" Nàng tìm chuyện nói để xua tan không khí xấu hổ.
"Không phải." Lục Sách rất tự tin: "Bọn chúng nói là thích khách, vậy tuyệt đối không phải ta, hẳn là sát thủ ám sát Tào quốc công lần trước."
"Nhưng sao lại trốn tới đây?"
"Thái hậu nương nương hạ quyết tâm phải điều tra rõ ngọn ngành, có lẽ là hôm nay tìm được manh mối, thích khách kia vừa lúc chạy tới đây..." Lục Sách an ủi nàng: "Đừng sợ, Tú Thực có thể ứng phó được."
Tô Nguyên thở dài một hơi.
Nhất thời ngực nàng lại cọ vào Lục Sách, hắn cũng đỏ mặt. May mà chỗ này tối nên Tô Nguyên không nhìn thấy, chỉ là hôm nay gần nàng như thế, hai người đã sớm vượt quá quy củ nam nữ thụ thụ bất thân, giả mù cũng không tiện, dù sao Tô Nguyên cũng là một cô nương, chắc chắn sẽ không chủ động nhắc tới.
"Tam biểu muội..." Lục Sách do dự.
Tô Nguyên lại không biết suy nghĩ của hắn, nàng còn đang buồn phiền vì chuyện hôm nay: "Hay là chúng ta đổi chỗ khác an toàn hơn đi, như thế tốt cho cả hai."
Nàng vẫn nghĩ đến chuyện gặp mình, không hiểu là thích xen vào chuyện quốc gia đại sự đến mức nào? Lục Sách buồn cười: "Vậy muội chọn một chỗ đi."
Cô nam quả nữ, dù chọn chỗ nào cũng đều không tiện.
Quả nhiên Tô Nguyên cẩn thận suy nghĩ một hồi vẫn không nghĩ được, bất đắc dĩ nói: "Thật là khó quá, vậy phải làm sao bây giờ? Nhị biểu ca, không phải huynh rất thông minh sao, huynh cũng không có cách gì sao?"
Đúng là suy nghĩ đơn giản, muốn tránh khỏi tầm mắt của trưởng bối và Thái hậu, lại không thể làm hỏng thanh danh của Tô Nguyên, để không bị người khác phát hiện mà nói bọn họ có tư tình. Lục Sách trầm ngâm, hồi lâu mới nói: "Trừ khi muội gả cho ta."
"... Cái gì?" Tô Nguyên nghĩ là mình nghe lầm.
"Muội gả cho ta thì sẽ không phải lén lút nữa. Chúng ta muốn thương lượng lúc nào thì thương lượng, chỉ cần đóng cửa lại là được." Mặt Lục Sách cực kỳ nóng, chỉ là nhờ có bóng tối nên mới không bị phát hiện, ngược lại Tô Nguyên giống như bị kinh hãi, lồng ngực phập phồng liên tục.
Nàng thẹn thùng sao?
Đương nhiên là Tô Nguyên rất kinh hãi, nàng không ngờ Lục Sách sẽ đưa ra một đề nghị như thế!
Nào có ai thương lượng đại sự lại cầm chung thân đại sự ra làm bia đỡ đạn?
Nàng cắn môi một cái: "Cái này chỉ sợ..."
"Không tốt sao?" Mặc dù Lục Sách chỉ thăm dò nhưng thấy Tô Nguyên không muốn thì bỗng dưng lòng trầm xuống.
"Ta thấy vẫn nên nghĩ cách khác đi." Tô Nguyên phàn nàn: "Cứ tưởng huynh có thượng sách gì."
Chẳng lẽ cái này còn không phải là thượng sách? Mọi chuyện đều được giải quyết, Lục Sách mỉm cười: "Nếu muội đã thấy không được thì muội nghĩ đi."
Trong giọng nói còn có chút không vui.
Thật sự là không nói được, Tô Nguyên hừ nhẹ một tiếng, nghiêng đầu suy tư.
Quan binh lục soát lần lượt tất cả các gian phòng. Ân Lạc trốn ở phòng chứa củi, đè ép cánh tay đang đổ máu, hối hận không thôi. Nếu lúc nãy chịu nhịn một chút thì tốt rồi, thật ra chỉ cần nịnh nọt tên quan binh háo sắc kia là được, nhưng ai bảo hắn ta dám thò tay xuống mông mình, quả thực là không thể nhịn nổi nên mới lỡ tay đánh một chưởng, đánh văng tên kia xuống lầu.
Công báo tư thù, người kia lục soát phòng nàng tìm được một chiếc nỏ bèn nhất quyết nói nàng là sát thủ, nàng chạy mãi mới trốn được tới đây.
Chẳng lẽ hôm nay mình sẽ mất mạng ở đây ư?
Không được!
Ân Lạc lắc đầu, thù lớn chưa báo, tuyệt đối không thể bỏ mạng được; nếu chết như vậy thì cũng là chết không nhắm mắt. Nàng ấy thò đầu ra xem xét bên ngoài, mắt thấy tạm thời quan binh chưa tìm đến chỗ này bèn rón rén đi ra ngoài, có lẽ nếu thừa dịp này rời khỏi đây thì có thể thoát được.
Dù sao những người này đều cho là mình đang trốn ở đây.
Đáng tiếc nàng không may mắn như vậy. Mới đi được mấy bước đã bị phát hiện, tên lính kia kêu to một tiếng lập tức liền có người vây quanh, Ân Lạc phóng tất cả ám khí còn sót lại trong người, mượn cơ hội nhảy lên đầu tường lao đi.
Máu đổ một đường.
Đồng Tùng Nhai biết được, đứng lên nói: ""Đuổi theo, nhất định hôm nay phải bắt được nàng ta!" Lại sai người trông coi Tú Thực: "Nếu Hộ bộ không tra được người tên Triển Thành Hưng này thì giải hắn ta về Hình bộ thẩm vấn!"
Nói rồi suất lĩnh quan binh đuổi theo Ân Lạc.
Ân Lạc đã đầu nặng chân nhẹ, chỉ nhờ vào hân thù mà chống đỡ vượt nóc băng tường. Nàng muốn đi xa hơn một chút nữa, nhanh hơn một chút nữa. Không biết đã chạy bao lâu, nàng nhìn thấy một tòa trạch viện. Ân Lặc cắn răng, xé một mảnh vải ra băng bó tạm vết thương, lượn ở gần đó một vòng rồi quả quyết thả người nhảy vào tòa nhà đó.
Máu nhỏ tới đây là biến mất.
Hết lần này tới lần khác, chỗ này có rất nhiều phủ đệ, Đồng Tùng Nhai quát lớn: "Mau điều tra tất cả phủ đệ ở đây cho ta." Hắn ta chỉ huy quan binh: "Các ngươi ở lại đây, không cho phép ai ra vào hết, bao vây kín lại cho ta." Hoàng thái hậu và Tào quốc công hạ tử lệnh nên hắn ta cũng rất áp lực.
Chúng quan binh đồng thanh hô, rõ.
Nguyễn Trực đang xem hồ sơ Hình bộ thì thấy Phương Chu tới bẩm báo: "Lão gia, lão thái thái vừa sai người tới nói không biết đã xảy ra chuyện gì mà quan binh bao vây xung quanh đây, cũng bắt rất nhiều người lại thẩm vấn. Tiểu nhân có hỏi thì nói là đang tìm thích khách."
"Thích khách gì?"
"Là nữ thích khách ám sát Tào quốc công, nghe nói bị thương trốn tới đây."
Nguyễn Trực thầm kêu không ổn.
Bắt Ảnh Tử thì y không sợ, quan phủ không có chứng cứ, nhưng tên nhãi con Ân Lạc này thì khác, không hề có kiên nhẫn, quả nhiên đã xảy ra chuyện, y đứng lên nói: "Ta đi xem một chút, lỡ mẫu thân lại bị kinh sợ."
Nguyễn Trực sải bước hồi phủ.
Lão thái thái nhìn thấy nhi tử bèn ai nha một tiếng: "Làm ta bị dọa rồi, những người này làm gì thế, có bắt thích khách cũng không nên xông vào phủ chứ?"
"Không sao, để ta, ngài vào nhà trước đi." Nguyễn Trực dỗ lão thái thái vào trong rồi gọi Phương Chu trông cửa, y bước nhanh tới thư phòng.
Vừa mở cửa đã ngửi thấy mùi máu tươi. Nguyễn Trực thấp giọng quát: "Quả nhiên là ngươi gây họa, sao thế, tới đây để ta giải quyết thay ngươi à? Ra đi."
Mặt Ân Lạc trắng bệch, thân thể lung lay sắp đổ.
Vẻ mạnh mẽ trước kia hoàn toàn biến mất, giờ phút này trông rất điềm đạm đáng yêu, Nguyễn Trực nhíu mày: "Đáng đời, ai bảo ngươi không biết tự lượng sức."
"Là do tên quan binh kia khinh bạc ta!" Ân Lạc môi: "Ta vốn... hôm nay ta tới đây là nợ ngươi một ân tình, chắc chắn ta sẽ báo đáp."
"Nói nhảm, chẳng lẽ ta còn cứu ngươi không công?" Nguyễn Trực đưa cho nàng ấy một bình Hắc Ngọc cao: "Cầm máu rất tốt, ngươi bôi lên đi." Rồi tìm một bộ y phục nam nhân và một chiếc mặt nạ da người đưa cho nàng ấy: "Mau mặc y phục rồi đeo vào, đừng nói nhiều."
Rốt cuộc người này là ai mà có cả những thứ này? Ân Lạc nhìn Nguyễn Trực một cái, nhưng không hỏi gì mà nhanh chóng nghe lời y mặc vào, lập tức biến thành một gã sai vặt thanh tú.
"Nhớ kỹ tên của ngươi, Phương Hành." Nguyễn Trực mở cửa sổ ra để mùi máu tươi tản đi, hạ giọng nói: "Đi theo ta, nhịn đau, đừng để người khác nhìn ra."
Ân Lạc gật gật đầu, theo hắn ta ra ngoài.
Mà lúc này binh lính đi Hộ bộ cũng đã trở về, quả thật có người tên là Triển Thành Hưng nên Tú Thực được thả ra và quan binh rút khỏi chỗ này.
Tú Thực vội vàng đóng kín cửa lại rồi mới tới chỗ cửa ngầm kia.
Chỉ nghe ầm một tiếng, trên đầu có ánh sáng chiếu rọi, không khí mới mẻ cũng ùa vào, Tô Nguyên hít sâu mấy hơi liền làm Lục Sách lại thấy khó chịu, hắn ho nhẹ một tiếng: "Tam biểu muội, chúng ta lên đã rồi muội hẵng cử động."
Có ánh sáng nên nhìn cũng càng rõ ràng. Tô Nguyên cúi đầu xuống, phát hiện tư thế của mình và Lục Sách không khác gì đang dán vào nhau, mặt nàng lập tức đỏ bừng như bị lửa thiêu, vội vàng nói: "Được, huynh mau dẫn ta lên đi."
"Vậy đắc tội rồi." Tay hắn khoác lên hông nàng.
Ngón tay thon dài, ấm áp truyền qua lớp váy áo làm nàng thấy hơi ngứa, nhưng cũng không biết phải nói gì, chẳng lẽ còn hất tay ra không đi lên sao?
Lục Sách ôm nàng, hơi nhún chân mà mượn lực nhảy lên trên.
Dưới ánh sáng rõ ràng, mặt Tô Nguyên càng đỏ. Lục Sách thầm nghĩ may mà hắn đã hết đỏ mặt, nhanh chóng buông tay ra hỏi Tú Thực: "Bọn họ bắt được thích khách chưa?"
"Chưa ạ, thích khách chạy trốn mất rồi." Phương Chu chỉ một hướng.
Không biết là ai nhưng nếu tìm thấy thì có lẽ cũng có thêm một trợ lực.
Vì chuyện hôm nay nên cũng không tiện bàn tiếp chuyện khác, nàng ra ngoài đã đủ lâu rồi, Tô Nguyên cáo từ: "Ta phải về, bằng không khó mà ăn nói với trưởng bối."
"Giờ muội đã biết phải nói thế nào chưa?" Lục Sách hỏi.
Tô Nguyên do dự: "Dù sao cũng sẽ lừa qua được."
Lục Sách nhìn nàng một hồi, đột nhiên nói: "Đề nghị ban nãy của ta không phải đùa. Muội có thể cân nhắc, nếu không còn cách nào khác thì cứ nói là đi với ta, ta sẽ gánh trách nhiệm này."
Tô Nguyên giật mình, ngẩng đầu nhìn hắn.
Ánh mắt thiếu niên sáng trong, không hề có một tia giả dối, chỉ là mặt hơi đỏ, như nhuốm một tầng ráng chiều, đẹp đến chói mắt.
Tô Nguyên cảm thấy đầu óc trống rỗng, ừ bừa một tiếng rồi gần như là kinh hoảng rời khỏi căn nhà nhỏ.