Chương 67
Hai nô tỳ đợi lâu nên thấy hơi sốt ruột.
Bảo Lục nhỏ giọng hỏi: "Hai lần này cô nương đều đi đâu thế? Chúng ta không đi theo nhỡ có chuyện gì thì sao? Đến lúc đó sợ là không tiện nói với phu nhân."
"Nhưng cô nương không chịu. Chúng ta là nô tỳ, sao có thể ép buộc chủ tử?" Thải Vi khuyên bảo nàng ấy: "Chúng ta trung với một chủ tử, nếu cô nương thật sự có chuyện gì thì chúng ta cũng chỉ có thể nghe theo ý trời. Không thể lá mặt lá trái, mặt ngoài nghe cô nương, sau lưng lại báo với lão phu nhân hoặc phu nhân, như vậy chỉ e cô nương cũng không dung được chúng ta đâu."
Ngẫm lại cũng đúng, Bảo Lục bất đắc dĩ.
Đang nói thì thấy Tô Nguyên tới, hai người liền vội vàng đứng lên nghênh đón.
"Lúc về nếu tổ mẫu hay mẫu thân có hỏi thì nói Nhị biểu ca không ở Lục gia nên chúng ta đi... tới đường Đông Nhai trò chuyện một lát rồi các ngươi đi dạo phố cùng ta, cứ nói ta không thích gì nên không mua gì cả." Tô Nguyên căn dặn: "Biết chưa? Chắc cũng sẽ không hỏi kỹ quá đâu."
Bảo Lục sợ hãi: "Nô tỳ sợ mình lỡ miệng."
Bảo Lục nhát gan, không giống Thải Vi.
"Vậy để Thải Vi nói, ngươi gật đầu là được."
Bảo Lục gật gật đầu.
Đến khi về phủ, vì đã được Nguyễn Trân cho phép nên lão phu nhân không hỏi câu nào, Nguyễn Trân cũng có hỏi nhưng mẫu thân hiền lành nên Tô Nguyên làm nũng vài câu là qua chuyện.
Nhưng vì chuyện hôm nay nên Tô Nguyên không còn hứng thú để đi gặp Lục Sách lắm, ai mà biết có gặp phải chuyện phiền phức gì nữa không, còn có Lục Sách... nét mặt của hắn rất chân thành, làm nàng cảm thấy dường như Lục Sách thật sự muốn lấy nàng. Thế nhưng nàng chưa từng nghĩ tới chuyện sẽ gả cho người này, chỉ là bọn họ đã tiếp xúc thân mật như thế, quan hệ cũng khó mà như trước.
Nếu Lục Sách thật sự có lòng, chỉ sợ nàng cũng chỉ có thể gả cho hắn.
Tô Nguyên đột nhiên cảm thấy đau đầu.
Khi quan binh lục soát Nguyễn gia, Nguyễn Trực cực kỳ phối hợp, gọi tất cả mọi người rời khỏi phòng đến tập trung ở ngoài sân, nói với Đồng Tùng Nhai: "Đồng Chỉ huy sứ, thỉnh lục soát đi, lục tung cũng không sao. Gần đây quá là không yên ổn, ta cũng rất lo lắng, nhỡ thích khách chạy tới phủ đêm hôm đâm ta một nhát đao thì sao, sợ là mạng nhỏ cũng không còn."
Đồng Tùng Nhai cười lớn. Ưu điểm lớn nhất của Nguyễn Trực chính là hào phóng, lại thông minh, gặp quỷ nói tiếng quỷ, gặp người nói tiếng người, bằng không tại sao nửa đường chạy đi đọc sách mà vẫn thuận lợi lẫn vào Hình bộ.
"Nguyễn đại nhân, tạ ơn, ta sẽ để bọn hắn cẩn thận chút." Đồng Tùng Nhai hạ lệnh.
Vì người đã ra ngoài hết, phòng trống nên rất dễ lục soát, chẳng mấy đã xong. Đồng Tùng Nhai hoàn toàn không định kiểm tra hạ nhân nhà Nguyễn Trực, vì dù sao Nguyễn Trực cũng là quan viên, không đến mức chứa chấp sát thủ, y không ngốc như vậy, Đồng Tùng Nhai lập tức chắp tay một cái rồi cáo từ.
Lão thái thái nhìn phòng ốc bừa bộn, đau lòng nói: "Còn nói cẩn thận chút, nhìn bọn chúng xem, làm vỡ bao nhiêu thứ rồi."
"Mẹ, người không sao là tốt rồi." Nguyễn Trực gọi hạ nhân quét dọn: "Cái gì hỏng thì mua lại là được."
Lão thái thái thở dài: "Cũng chỉ có thể như thế."
"Mẹ, trời không còn sớm nữa, ngài gọi phòng bếp chuẩn bị bữa tối đi, ta cũng đói bụng rồi."
"Được được." Lão thái thái lập tức rời đi.
Nguyễn Trực dẫn Ân Lạc về thư phòng.
Ân Lạc sợ bị lộ tẩy nên vẫn luôn khom người, tuyệt không để ngực lộ ra quá rõ ràng. May mà bình thường nàng ấy cũng quấn ngực, chỉ cần không nhìn kỹ sẽ không nhận ra.
"Tạ ơn Nguyễn đại nhân." Nàng tháo chiếc mặt nạ da người ra, định cáo từ.
Nguyễn Trực cười lạnh một tiếng: "Ngươi thật sự là óc heo, quan binh không tìm được sát thủ, không thể báo cáo với trong cung, lúc này ngươi còn muốn ra ngoài tìm chết sao?"
Không đi thì phải làm sao bây giờ?
"Ở lại đây đi, đã cứu ngươi một lần, ở thêm mấy ngày cũng không sao..." Nguyễn Trực liếc xéo nàng một cái: "Có bị nhìn thấy mặt không?"
"Có." Ân Lạc cắn răng: "Tên heo chó kia nhất định sẽ cho người vẽ lại."
"Vậy càng không thể ra ngoài, ngày nào cũng phải đeo mặt nạ." Nguyễn Trực vỗ tay một cái, Phương Chu đi vào.
Dường như đã sớm quen với hành động của Nguyễn Trực, Phương Chu nhìn thấy Ân Lạc mà không hề kinh ngạc, chỉ hỏi: ""Xin hỏi công tử có gì phân phó ạ?"
"Sau này nàng ấy gọi là Phương Hành, ai hỏi thì nói là đệ đệ ngươi, mới từ Tấn huyện tới, là người câm không biết nói chuyện." Nguyễn Trực chỉ Ân Lạc: "Mặt nạ này hơi giống ngươi."
Phương Chu gật đầu: "Vâng, công tử."
"Vậy ta ở đâu?" Ân Lạc hỏi.
"Nhà ta lớn như vậy, ngươi sợ không có chỗ ở sao?" Nguyễn Trực hạ lệnh cho Phương Chu: "Dọn một gian phòng đi, gần đây một chút... không được, ngươi là hạ nhân, ở một mình dễ khiến người ta hoài nghi, nhưng nếu ngươi ở cùng nô bộc khác thì cũng không tiện. Nếu không ngươi ở gian ngoài đi, ta thích thanh tĩnh, bình thường ngoại trừ Phương Chu cũng sẽ không có ai tới quấy rồi. À, có thể mẹ ta sẽ đến, nhưng ngươi có thể nghe được giọng bà từ xa, chắc cũng dễ ứng phó."
Làm nô bộc tùy thân của y sao? Ân Lạc nhíu mày.
"Thế nào, chẳng lẽ ngươi sợ ta chiếm tiện nghi của ngươi?" Nguyễn Trực cười lạnh: "Bản đại gia muốn nữ nhân nào chả được, không cần tìm một một sát thủ như ngươi, không chừng một ngày nào đó đến đầu còn không có."
Tràn đầy ghét bỏ, Ân Lạc gắt y một cái: "Ngươi không có tâm tư đó là tốt nhất!"
"Nhưng ngươi chớ quên ngươi nợ ta một ân tình." Nguyễn Trực nhướn mày: "Ân tình này, ta phải suy nghĩ thật cẩn thận."
Ân Lạc có một dự cảm không tốt, nhưng cũng không còn cách nào, cùng lắm nếu y muốn làm chuyện gì đó quá phận thì nàng ấy cũng sẽ không báo cái ân này.
"Ngươi từ từ suy nghĩ, ta đi tắm, ở đây có chỗ tắm rửa chứ?"
Phương Chu cười nói: "Mời cô nương đi theo ta."
Ân Lạc đeo mặt nạ lên, ra ngoài cùng Phương Chu.
Nguyễn Trực nhìn theo bóng lưng Ân Lạc, đôi mày hơi nhíu. Nếu lúc trước không tò mò thì tốt, giờ thì hay lắm, rước họa vào thân, cũng không biết sau này Ân Lạc có mang đến cho y phiền toái gì không. Nguyễn Trực đang nghĩ như vậy thì có một con chồn nhỏ nhảy vào từ cửa sổ, nhìn y chằm chằm.
"A, tới tìm chủ nhân của ngươi sao?" Y hỏi.
Con chồn phát ra tiếng kêu nho nhỏ, Nguyễn Trực vươn tay: "Lại đây, ta dẫn ngươi đi gặp chủ nhân của ngươi."
Nó giống như nghe hiểu, do dự một lát rồi bò lên.
Nguyễn Trực nâng nó trong tay, thầm nghĩ lần trước còn định bắt được lột da ăn, kết quả con chồn này lại tin mình đến vậy, y bật cười, cái tính này y hệt chủ nhân nó, lúc nguy nan biết tìm tới mình.
Y đem con chồn tới chỗ Ân Lạc.
"Tắm xong chưa?" Y hỏi.
Ân Lạc giật mình.
Đột nhiên có tiếng vật rơi xuống nước. Nguyễn Trực cảm giác được sự kinh hãi của nàng, cười trào phúng: "Ta không tới nhìn trộm, là vật nhỏ nhà ngươi tới tìm ngươi."
"Là Táo Đen sao?"
Táo Đen à, cũng rất giống, Nguyễn Trực ừ một tiếng.
Cửa sổ được mở hé, một bàn tay trắng nõn vươn ra, con chồn nhỏ vui vẻ khanh khách hai tiếng rồi nhào vào bàn tay kia.
Ân Lạc rụt tay về, đóng cửa sổ lại.
Bên trong lại vang lên tiếng nước. Nguyễn Trực đứng đấy nghe một lát, đột nhiên cảm thấy con chồn này diễm phúc không tệ.
Từ ngày đó Tô Nguyên không còn sai người đi tìm Lục Bình nữa, cho nên Lục Sách cũng không nhận được tin gì cả, tuy điều này khiến hắn thở phào nhẹ nhõm, song trong lòng cũng mất mát.
Nàng chỉ đơn thuần là sợ phiền phức hay sợ hắn đây?
Có phải lời đề nghị hôm đó của hắn đã dọa sợ nàng rồi không?
Nhưng sang năm nàng cũng đã mười lăm, cập kê xong sẽ phải thành thân, suy nghĩ một chút về chuyện chung thân đại sự cũng là việc nên làm chứ? Lục Sách đứng dưới hành lang đút chim ăn.
Trần Tân bẩm báo: "Quan binh không tìm được sát thủ, nghe nói là biến mất ở hẻm Kỳ Lân, về sau Đồng chỉ huy sứ có lục soát nhưng không thu hoạch được gì."
Hẻm Kỳ Lân à? Đó không phải là chỗ ở của Nguyễn Trực sao? Chẳng lẽ y có quan hệ gì với nữ sát thủ kia? Theo lý thuyết thì là không mới đúng, dưới trướng Nguyễn Trực có rất nhiều sát thủ, ai cũng đều là tử sĩ được sàng lọc tuyển chọn, mà nữ sát thủ kia rõ ràng không phải là người có kinh nghiệm nên mới bị quan binh truy sát đến mức phải trốn vào căn nhà nhỏ kia.
Có lẽ hôm nào đấy phải đi hỏi Nguyễn Trực xem?
Quả thực cũng nên gặp một lần.
Lục Sách đột nhiên nói với Trần Tân: "Đưa con họa mi này tới cho Tam cô nương đi."
Trần Tân sững sờ: "Tam cô nương? Lục gia Tam cô nương ạ?"
"Phải." Lục Sách vuốt ve đầu con chim.
Trần Tân hơi khó hiểu, đang nói sát thủ sao tự dưng lại đưa chim, dù vậy vẫn cung kính đáp: "Vâng, thuộc hạ lập tức đi ngay."
Ở Tô gia, Tô Nguyên đang viết chữ ở chỗ Tô Cẩm, vì Tô Cẩm còn chưa khôi phục nên Lưu Yến Tri chuyển tới đây dạy học.
Hai người cười cười nói nói, Lưu Yến Tri thỉnh thoảng có chỉ dạy một chút, Tô Nguyên viết rất chăm chú.
Lúc này, Thải Cần đột nhiên tới.
Thải Vi phát hiện ra, hỏi: "Sao thế, trong viện có chuyện gì sao?"
"Không phải, Lục nhị công tử đưa một con chim họa mi đến, nói là cô nương thích chim chóc nên dặn cô nương nuôi thử trước xem sao." Thải Cần cười nói: "Hót rất hay, đang treo ở hành lang, ta tới nói với cô nương một tiếng."
Tô Nguyên ở bên trong nghe được trợn mắt há hốc mồm, nàng còn chưa nói gì, Tô Cẩm đã bật cười: "Ôi, Nhị biểu ca tốt quá, còn tặng chim cho muội, Tam muội, muội phải cảm ơn người ta cho tốt đấy."
Giọng điệu nàng ấy vô cùng cợt nhả. Tô Nguyên không thừa nhận thích Lục Sách nhưng bây giờ Lục Sách cũng đã bắt đầu tặng đồ, chỉ cần trưởng bối đồng ý thì sợ là việc tốt cũng gần, sao Tô Cẩm có thể không cảm thấy buồn cười chứ, giờ để xem Tô Nguyên định giả ngu thế nào.
Hai tai Tô Nguyên đỏ lên, không biết phải phản bác thế nào.
"Ta đi xem một chút..." Nàng cáo từ Lưu Yến Tri rồi bước nhanh về viện.
Dưới mái hiên quả nhiên có treo một con chim họa mi. Trước đây nàng đã nhìn thấy nó ở chỗ Lục Sách, đây là con béo nhất, ăn nhiều nhất và hót hay nhất.
Không ngờ hắn lại thật sự tặng cho mình!
Tô Nguyên khó xử, rốt cuộc có nên nhận không, nhận sợ nói không rõ, không nhận... nàng không hiểu tại sao Lục Sách lại đột nhiên tặng chim họa mi.
Là để sau này tiện liên lạc hay thật sự muốn tặng nàng đây? Đây là hai chuyện rất khác nhau.
Hay là nàng cứ nhận trước rồi thăm dò ý tứ Lục Sách sau? Nhưng như vậy thì sẽ phải gặp Lục Sách, chẳng biết tại sao nàng lại thấy hơi rụt rè.