Chương 68
Tháng sáu, lễ cập kê của Tô Cẩm được làm tại khuê phòng. Dẫu có tiếc nuối nhưng lão phu nhân và phu thê Tô Thừa Phương đều rất coi trọng buổi lễ này, mời rất nhiều tân khách đến. Hàn thị làm Chính tân, Tô Nguyên làm tán giả, lễ cập kê vẫn vô cùng náo nhiệt.
Nhìn các trưởng bối dụng tâm như vậy, Tô Cẩm cũng cảm thấy thoải mái hơn.
Đợi đến cuối tháng sáu, nàng ấy cũng có thể xuống giường rồi. Lúc này Lục gia có tin truyền tới, Nhị phòng muốn kết thân với Từ gia ở Tô Châu, Từ gia lão gia tử Từ Phương chính là đại nho danh dương thiên hạ, từng đảm nhiệm Đế sư, sau này trí sĩ mở một học quán ở Tô Châu, truyền thụ tri thức.
Con trai ông ấy là Từ Văn kế thừa nghiệp cha, cũng làm tiên sinh tại học quán.
Lão phu nhân rất vui mừng, nói với Nguyễn Trân: "Từ Văn đã trúng cử nhân từ năm mười sáu nhưng không tham gia thi hội, không vào quan lộ nhưng người người đều nói, chỉ cần hắn ta bằng lòng thì lúc nào cũng có thể đỗ Trạng Nguyên. Tĩnh Xu tới Từ gia thật sự là quá tốt rồi."
"Nghe thì thấy Từ gia là nhà không trọng danh lợi, đương thời cũng là hiếm thấy." Nguyễn Trân cười một cái: "Nhị cô nương ôn hoà hiền hậu, cũng rất phù hợp."
"Đúng vậy, phu thê Hoán Vân thật sự có mắt nhìn, nhưng ta nghĩ hôn sự này, hơn phân nửa là do Hàn lão gia tử ra mặt." Đó là phụ thân Hàn thị, một Đại học sĩ trên thông thiên văn dưới tường địa lý. Lão phu nhân sửa lại ống tay áo: "Bây giờ nhà bọn họ, Đại cô nương, Nhị cô nương đều đã đính hôn, chẳng mấy mà xuất giá, ta thấy cũng nên tính toán chung thân đại sự của Cẩm nhi rồi."
Nguyễn Trân nói: "Lão gia có đề cập với con chuyện này, nhưng hình như lão gia vẫn chưa vừa lòng ai cả."
"Thật sao?" Lão phu nhân trầm ngâm: "Để hôm nào ta bàn bạc với người muội muội già kia của ta xem." Rồi bà lại nhìn Nguyễn Trân cười tủm tỉm nói: "Nghe quản sự nói gần đây con đã xem hết một lượt sổ sách, còn hỏi rất nhiều vấn đề à?"
"Đã đồng ý với mẫu thân thì đương nhiên phải chú tâm, hơn nữa Thận nhi, Tú nhi đều rất ngoan, con dâu cũng không cần quá quan tâm."
"Tốt, tốt." Lão phu nhân liên tục gật đầu: "Con có tâm như vậy, ta cũng sắp được hưởng phúc rồi."
"Chờ hai đứa bé lớn hơn chút nữa, con dâu sẽ thường dẫn chúng tới đây thỉnh an ngài." Nguyễn Trân biết mình có ngày hôm nay, ngoại trừ tình cảm của Tô Thừa Phương thì cũng là nhờ lão phu nhân thành toàn, cho nên nàng cực kì tôn kính lão phu nhân.
Lão phu nhân mặt mày hớn hở.
Nhưng Tô Nguyên lại vô cùng phiền muộn. Lục Tĩnh Xu thật sự là một cô nương tốt, trước đây nàng và Tô Cẩm không hợp cũng chỉ có Lục Tĩnh Xu bằng lòng bao dung nàng, nàng học được rất nhiều thứ từ Lục Tĩnh Xu, nhưng tỷ ấy lại sắp gả đi xa.
Ngoài chúc phúc, còn có phần không nỡ.
Sắp đến Thất Tịch, mọi người đều muốn tụ họp một chút nên Tô Nguyên và Tô Cẩm cùng tới Lục gia.
"Ban ngày chúng ta có thể thả châm, ban đêm lại đi thả đèn, không bỏ lỡ cái nào hết..." Tô Cẩm nói với Tô Nguyên: "Ta nằm nhà hai tháng quả thực chán muốn điên rồi, nhất định phải ra ngoài đi chơi một chút."
Tô Nguyên cười: "Chỉ sợ tổ mẫu không cho phép, bây giờ bên ngoài rất loạn, không phải mới có một tên sát thủ sao? Những quan binh kia đi tìm kiếm lục soát không khác gì ruồi nhặng, không biết Thất Tịch năm nay có thêm tên sát thủ nào không?"
Đang đi thì Lục Tĩnh Xu và Lục Tĩnh Nghiên tới, Lục Tĩnh Nghiên cao giọng nói: "Sát thủ kia đã chết rồi, các muội không biết sao?"
"Cái gì?" Tô Nguyên lấy làm kinh hãi: "Chuyện hôm nào thế? Là bị quan binh giết chết à?"
"Mới hôm kia, nghe cha ta nói thì tìm thấy tên sát thủ kia ở trên sông, thi thể nổi lên mặt nước, ngỗ tác đã khám nghiệm, chính là nữ sát thủ đó, các chỗ bị thương đều chính xác."
"Mặt thì sao?" Tô Nguyên hiếu kì.
"Mặt đã bị trương phềnh nên không nhận ra được."
Nghe hai tiểu cô nương nói mà Lục Tĩnh Xu thấy khiếp người, ai nha một tiếng: "Đừng nói những chuyện này nữa, các muội ấy, không thấy sợ sao?"
Lục Tĩnh Nghiên vốn thẳng tính, gan lại lớn; còn Tô Nguyên, nếu là kiếp trước chắc nàng cũng không hứng thú nhưng bây giờ, nhưng giờ chỉ cần dính đến triều đình, nha môn, nàng sẽ không tự chủ được mà quan tâm. Vì có một số chuyện nhìn thì nhỏ nhưng có thể sẽ liên quan tới Nguyễn Trực, Lục Sách và cả Tô gia bọn họ.
Nhưng nàng thật sự không có ấn tượng gì về nữ sát thủ này nên cũng không tiếp tục truy hỏi.
"Chúng ta bàn chuyện tiết Khất Xảo đi." Tô Nguyên cười nói: "Nhị tỷ nói là buổi sáng ném châm, buổi tối tới bờ sông thả đèn, tỷ thấy thế nào?"
"Được, ta cũng nghĩ vậy, các muội đến từ sáng đi, chúng ta chơi cả ngày." Lục Tĩnh Nghiên giữ chặt tay áo Lục Tĩnh Xu, hai mắt ửng đỏ: "Cũng không biết sang năm còn được thế này không." Trước kia mình luôn không nghe lời tỷ tỷ, nhưng giờ chẳng mấy chốc tỷ ấy sẽ thành thân, lúc này mới cảm nhận được nỗi khổ ly biệt. Nàng vô cùng hối hận. Nếu được quay lại, nhất định nàng sẽ trân quý khoảng thời gian hai người được ở bên nhau.
Tô Nguyên cũng khổ sở trong lòng, miễn cưỡng cười: "Chúng ta dậy rồi sẽ sang ngay."
Nhưng Lục Tĩnh Xu buồn cười nói: "Các muội ấy, sao ai trông cũng đau khổ vậy? Thiên hạ không có bữa tiệc nào không tàn, nhưng tàn mới có ngày đoàn tụ, đừng như vậy, chúng ta đi ngắm hoa!" Mỗi tay nàng ấy kéo một người.
Cả bốn người đi dạo trong vườn.
Vừa tới đình đã thấy Lục Vanh đi tới, trong tay cầm một thanh kiếm, hình như vừa mới luyện võ xong, còn đang mướt mồ hôi.
"Đại ca." Lục Tĩnh Xu và Lục Tĩnh Nghiên gọi một tiếng.
Từ khi biết Lục Vanh và Lục Tĩnh Anh ồn ào quyết liệt, quan hệ của bọn họ lại tốt hơn xưa.
"Các muội tới ngắm hoa à?" Lục Vanh cười: "Ban nãy ta thấy hoa ngọc trâm nở cả rồi đấy, các muội qua xem đi." Hắn ta nói, ánh mắt nhìn về phía Tô Nguyên và Tô Cẩm, hơi gật đầu rồi bước nhanh rời đi.
Người này, bình thường có cơ hội là sẽ bắt chuyện với mình, nhưng lần này chỉ đưa một hộp bánh xong thì không lộ mặt nữa, ban nãy sắc mặt cũng rất bình tĩnh, ánh mắt không còn nhiệt tình như xưa, tựa như huynh ấy đã thiếu đi thứ gì, thay vào đó là sự lạnh lùng.
Sự lạnh lùng này cũng khiến huynh ấy đột nhiên trở nên chói mắt hơn một chút.
Nhưng chưa đợi nàng ấy nhìn kỹ, Lục Vanh đã khuất dạng.
"Bây giờ Đại biểu ca thật sự không nói chuyện với Đại biểu tỷ à?" Tô Nguyên hỏi, nàng cũng chỉ nghe đồn chứ chưa từng chứng thực chuyện này.
"Đâu phải chỉ không nói chuyện, gần như là chuyển sang đây ở luôn rồi." Lục Tĩnh Nghiên có chút cười trên nỗi đau của người khác: "Giờ Đại bá và Đại bá mẫu mất luôn cả con trai, Đại biểu ca chỉ thỉnh an tổ mẫu, Nhị biểu ca thì vốn không hợp với họ, có hôm ta còn thấy hai người nói chuyện, có khi hai người đã hòa hảo rồi ấy chứ."
Tô Nguyên kinh ngạc.
Tô Cẩm lại hơi bất ngờ. Lục Vanh rất yêu thương Lục Tĩnh Anh, giờ lại đoạn tuyệt quan hệ thật sự là không thể tưởng tượng nổi... Chẳng lẽ Lục Vanh làm thế là vì mình ư? Dù sao người bị Lục Tĩnh Anh làm hại cũng chỉ có mình, chuyện xe ngựa lần trước cũng rất có khả năng là Lục Tĩnh Anh làm, nên Lục Vanh mới có thể như thế.
Nhưng hắn lại không hề nói với mình câu nào.
Nhớ lại ngày đó hắn bơi ở phía sau, liều mạng đuổi theo, đột nhiên nàng ấy cảm thấy chua xót trong lòng.
Cảm giác tình si, đau nhức mà Tô Cẩm dành cho Hàn Như Ngộ, Lục Vanh cũng vậy thôi, chỉ là nàng chưa bao giờ nghĩ đến, chỉ cảm thấy Lục Vanh phiền phức.
Có lẽ Hàn Như Ngộ cũng cảm thấy như vậy nhỉ?
Tô Cẩm khẽ thở dài một tiếng.
Tô Nguyên nghe thấy rất rõ, nghiêng đầu hỏi: "Nhị tỷ, sao thế?"
"Không có gì." Tô Cẩm cười với nàng: "Lần trước nhận được chim họa mi đã cảm ơn Nhị biểu ca chưa? Đã tới đây rồi không sang thăm một chút sao?"
Tô Nguyên muốn giả như không nghe thấy.
Lục Tĩnh Nghiên lại cười nói: "Nhị ca tặng họa mi cho muội à? Ta không biết chuyện này nhưng dạo này Nhị ca không ở nhà, đêm cũng trực trong cung, không biết Thất tịch có về không nữa?"
Tô Nguyên thở phào một hơi.
Đến hôm tết Thất Tịch, lão phu nhân sai người mua rất nhiều vật có ý nghĩa cát tường, nhất là bánh xảo quả, mua cực kỳ nhiều, buổi sáng lúc Tô Thừa Phương và Nguyễn Trân dùng bữa cũng bưng lên mấy đĩa.
"Đừng ăn nhiều quá, bánh này nhiều dầu mỡ." Tô Thừa Phương căn dặn Nguyễn Trân: "Tối ta sẽ về sớm, chúng ta ra sông thả đèn."
Nguyễn Trân kinh ngạc: "Các tiểu cô nương mới đi, chúng ta cũng đi sao?"
"Không phải nàng chưa từng được thả đèn ở kinh thành sao? Không sao, ta dẫn nàng tới chỗ ít người." Tô Thừa Phương vuốt má nàng: "Dỗ Thận nhi, Tú nhi ngủ sớm rồi chúng ta đi."
Ánh mắt nam nhân đầy sủng nịnh, làm mặt nàng đỏ bừng.
Trông có khác gì tiểu cô nương đâu, Tô Thừa Phương cười rộ lên, cúi đầu hôn má nàng một cái rồi rời phủ.
Nguyễn Trân thấy y đã đi liền vội sang phòng bên xem mấy hạt giống nàng mới gieo hôm trước. Đây là một tập tục ngày Thất tịch, nếu nảy mầm thì chính là xảo mầm.
"Nảy mầm rồi ạ." Huệ Nương nói cho biết nàng: "Hơn nữa nô tỳ còn mua búp bê cho ngài." Nàng ấy lấy một con búp bê ra đưa cho Nguyễn Trân.
Nguyễn Trân cười, thả búp bê vào bồn bạc bên cạnh. Búp bê nổi lơ lửng trên mặt nước, lung la lung lay, trong tiết Khất Xảo xưng là 'Hóa sinh', với phụ nhân thì có ý cầu con cái. Đương nhiên các tiểu cô nương sẽ không chơi cái này, Nguyễn Trân lén làm vì muốn sinh thêm một đứa con trai cho Tô Thừa Phương.
"Đại cát đại lợi!" Huệ Nương chắp tay trước ngực: "Nhất định phu nhân sẽ được như ý nguyện."
Nguyễn Trân hé miệng cười, lại hỏi thăm Tô Nguyên.
"Sáng sớm đã cùng Nhị cô nương tới Lục phủ rồi ạ, nói hôm nay sẽ ở đó cả ngày, chờ thả đèn xong mới về, lão phu nhân cũng đã cho phép."
"Cũng chẳng mấy khi, để nó đi chơi thôi." Nguyễn Trân nghĩ lại ngày mình còn nhỏ chạy chơi khắp núi đồi, cực kỳ vui sướng, còn Tô Nguyên bây giờ là tiểu thư khuê các, vốn đã bị quá nhiều trói buộc, nên mỗi lần Tô Nguyên muốn ra ngoài nàng đều dung túng, vì nàng biết thời gian thoải mái như thế sẽ càng ngày càng ít.
Đợi Tô Nguyên thành thân, sinh con sẽ không còn được tự tại như thế nữa.
Chỉ là không biết nữ nhi sẽ gả cho ai đây?
Lúc này trong cung cũng đang rất náo nhiệt. Thái hậu nương nương biết sát thủ đã chết nên cũng nhẹ lòng, mời mấy vị phu nhân vào cung, Kỳ Huy nằm trên giường trúc nói với Lục Sách: "Dạo này ngươi toàn ở trong cung, nay là tiết Khất Xảo, về nhà đi." Gương mặt hắn ta đầy vẻ chế nhạo: "Ta thấy hôm nay tâm tư ngươi cũng không còn ở nơi này."
"Hoàng Thượng, vi thần không dám."
"Không dám cái gì." Kỳ Huy sờ sờ cằm: "Ta thấy ngươi nhìn ra ngoài mấy lần rồi, có phải là nghĩ tới ai không? Nói cho Trẫm nghe thử xem, chuyện khác Trẫm không làm chủ được nhưng hạ chỉ cho ngươi lấy vợ thì không vấn đề. Mẫu hậu sẽ không cản chuyện này."
Lục Sách nói: "Cái này thì không cần."
"A, cô nương kia, có vẻ ngươi rất chắc chắn nhỉ?" Kỳ Huy liếc xéo hắn một cái: "Đi nhanh đi, ta cũng phải tới chỗ Hoàng hậu qua lễ."
Nghĩ đến Trần Uẩn Ngọc là Kỳ Huy lại thấy đau đầu. Hắn ta không muốn cưới vợ, thứ nhất là sức khỏe không tốt, thứ hai là không có tâm tình, kết quả Thái hậu nhất định muốn cưới một người, sợ là muốn hắn ta chết sớm một chút. Nếu Trần Uẩn Ngọc là một kẻ đáng ghét thì thôi, hết lần này tới lần khác lại nhu nhu nhược nhược, nhìn cũng thấy phiền.
Hắn ta đứng lên, có vài chuyện vẫn phải giả vờ giả vịt.
"Đi thôi, chúng ta cùng đi." Kỳ Huy nói: "Ngươi xuất cung, ta tới Từ An điện."
Hai người sóng vai mà đi.
Lục Sách ra tới cửa cung, nhận ngựa từ tay Trần Tân rồi nhanh chóng phóng về Lục gia.