Chương 74
Dù sao cũng phải lấy chồng, hứa hẹn của Lục Sách quả thực rất hấp dẫn.
Tô Nguyên hé miệng, nhưng một giây sau nàng đột nhiên nghĩ đến Lục Hoán Dương.
Sao Lục Sách cầu hôn được? Hắn và Lục Hoán Dương đang đối đầu, không có phụ thân mẫu thân ủng hộ thì làm sao thành thân được? Trưởng bối của nàng sẽ đồng ý sao? Thân thế của Lục Sách... không ai biết hắn thật ra là con trai của Lục Cẩm Lân, sau này Kỳ Huy trọng chưởng đại quyền mới truy phong Lục Cẩm Lân là Trung Quốc công, Lục Sách được phong làm Cảnh Xuyên hầu.
Nhưng bây giờ, thân phận của Lục Sách là con trai thứ xuất của Lục Hoán Dương, chắc chắn Lục Hoán Dương sẽ không tác hợp, mà tình cảnh hắn như vậy, chỉ sợ tổ mẫu cũng sẽ không đồng ý gả mình cho Lục Sách.
Nàng rũ mắt, nói khẽ: "Nhị biểu ca, huynh sẽ báo với lệnh tôn lệnh đường trước rồi mới đến cầu hôn chứ?"
Lục Sách cứng đờ người.
Không ngờ Tô Nguyên lại cơ linh như thế, hắn trầm giọng nói: "Nàng không cần lo lắng, tuy nói lời cha mẹ rất quan trọng nhưng nếu phụ thân đã không muốn quản thì sẽ có tổ mẫu làm chủ." Hắn thử dò xét Tô Nguyên: "Nàng sợ biểu thúc biểu thẩm không đồng ý à?"
Tô Nguyên nhìn hắn: "Huynh cảm thấy sẽ đồng ý sao?"
"Cái này..." Lục Sách nhất thời xúc động nên mới cầu cưới Tô Nguyên, hắn cảm thấy phụ mẫu nhà mình dễ giải quyết, lại quên mất lão phu nhân và Tô Thừa Phương.
Hiện giờ hắn chỉ là một Phủ quân tiền vệ cỏn con, lại không được phụ mẫu chào đón, không giống Tô Nguyên được trưởng bối trong nhà coi như trân bảo, nàng cũng đã không còn là thứ nữ, Lục Sách đột nhiên trầm mặc, sao mình lại phạm phải loại sai lầm này chứ? Mình cũng không phải là giai tế trong mắt các phu nhân như Hàn Như Ngộ.
Chẳng qua nếu thật sự bất đắc dĩ thì hắn cũng có đòn sát thủ, chỉ là hắn cũng không muốn dùng đến.
Tô Nguyên thấy hắn có vẻ hơi sa sút, tự thấy có lẽ mình đã vô tình làm tổn thương Lục Sách. Thật ra hắn không cần phải vậy, dù sao sau này hắn sẽ trở thành Hầu gia nhiếp chính, dưới một người trên vạn người.
"Nhị biểu ca." Nàng dịu dàng nói: "Hoặc là có thể đợi một chút."
"Chờ ư, chờ bao lâu?" Lục Sách nhíu mày.
Hắn không biết phải đến bao giờ Kỳ Huy mới có thể thành công chưởng khống hoàng quyền, đoạt lại tất cả những thứ thuộc về mình, dù hắn có lòng tin nhưng làm sao mà dự đoán được?
Tô Nguyên biết nhưng lại không thể nói, chỉ đành khích lệ: "Hẳn là sẽ không quá lâu."
Nàng lấy lòng tin này ở đâu ra? Lục Sách liếc nàng một cái, hẳn là vì muốn an ủi mình nên nàng mới nói vậy, nhưng mình thật sự không cần một tiểu cô nương dỗ dành.
Hắn nhìn chằm chằm Tô Nguyên: "Chờ một thời gian cũng được, nhưng ta phải biết nàng có muốn gả cho ta không?"
Ánh mắt hắn vô cùng bướng bỉnh.
Tô Nguyên bị hắn nhìn đến đỏ mặt, cúi đầu nói: "Huynh không biết sao?"
Để hắn đưa một đôi họa mi sang rồi còn gì, còn muốn thế nào nữa?
Nhưng Lục Sách lại muốn chính miệng nàng nói ra, nâng cằm nàng lên: "Ta không biết, hôm nay ta đến là để hỏi nàng, nếu ta đợi thêm một thời gian nữa nàng có gả cho người khác không? Có phải nàng sẽ chỉ gả cho ta không?"
Quả thực là hùng hổ dọa người.
Dù đã sống hai đời nhưng đụng phải người như Lục Sách, Tô Nguyên vẫn không có cách nào, nàng bị hắn giữ cằm không thể cúi đầu được, đành phải nói: "Vâng, ta chỉ gả cho huynh, được không?"
Hắn cười rộ lên, xuân quang xán lạn.
"Huynh có thể đi được rồi." Tô Nguyên hạ lệnh trục khách: "Bị huynh ồn ào như thế này ta cũng không biết là có thể ngủ tiếp được không, lỡ mai các trưởng bối hỏi thì ta lại phải nói dối."
Giọng điệu trách cứ nhưng cũng rất thân mật, Lục Sách nhịn không được cúi đầu.
Tô Nguyên giật mình, vội lui về sau tránh.
Nhưng vẫn không nhanh bằng hắn, bị Lục Sách chạm nhẹ vào môi.
Nàng ngây người.
Nàng hoàn toàn không ngờ Lục Sách lại to gan như vậy. Trong ấn tượng của Tô Nguyên, sau này hắn sẽ là một kẻ cực kỳ đáng sợ, cũng không lấy vợ, dù thế nào cũng không thể... hai người còn chưa thành thân, sao hắn có thể hôn nàng chứ? Sao Lục Sách lại là loại người như thế? Không phải chỉ đến hỏi thôi sao?
Đầu óc rối bời làm tiểu cô nương trực tiếp mất hồn.
Lục Sách nâng mặt nàng lên, lại hôn một cái.
Môi nam nhân ấm áp nhưng lại rất có lực.Tim Tô Nguyên như ngừng đập. Nàng đẩy hắn ra thật mạnh, hạ giọng nói: "Huynh điên rồi, Lục Sách!"
Nàng bực bội tới mức phải gọi tên hắn.
Lục Sách ngẩng đầu, nhẹ nhàng vuốt ve mặt nàng: "Được rồi, bây giờ nàng thật sự chỉ có thể gả cho ta."
"Huynh..." Sao người này lại có lòng nghi ngờ nặng như thế, nàng đã đồng ý với hắn rồi mà hắn còn muốn có tiếp xúc da thịt, Tô Nguyên cực kỳ tức giận, thế nhưng đánh Lục Sách thì nàng đánh không lại, mắng chửi thì với ánh mắt tràn ngập tình ý của nam nhân đối diện nàng lại không thể nói ra miệng, luôn cảm thấy là khiêng đá đập chân mình, có lẽ ngay từ đầu đã không nên nghĩ tới chuyện thương nghị đại kế gì đó.
Nàng đã hoàn toàn rơi vào bẫy của hắn.
Thật không ngờ Lục Sách là một người như vậy!
"Ta muốn đi ngủ!" Tô Nguyên trùm chăn kín mặt.
Hình như là tức giận, nhưng Lục Sách lại cảm thấy cực kỳ đáng yêu. Hắn xoa tóc Tô Nguyên dịu dàng nói: "Tạm thời ta không cầu hôn, nhưng chờ..." Trong tâm hắn nghĩ chờ trừ bỏ được Tào quốc công, Ngô Thái hậu mất đi cánh tay trái nhất định sẽ rất đau lòng, đến lúc đó có thể thừa cơ cầm lại một chút binh quyền, hoặc là hắn cũng có thể thăng quan, lúc ấy sẽ tới Tô gia cầu hôn: "Có lẽ sẽ không phải chờ quá lâu đâu."
Tô Nguyên hơi tò mò nhưng đang tức giận không muốn để ý tới Lục Sách nên không hỏi.
"Chuyện Hàn gia nàng cũng không cần lo lắng, chỉ cần không có chứng cứ xác thực thì chỉ vài ngày tin đồn sẽ biến mất, ngược lại..." Lục Sách nhíu mày: "Nếu Hàn gia thật sự đến cầu thân thì sao? Nàng nói xem nàng có cách gì giải quyết không? Hoặc ta sẽ đi giết Hàn Như Ngộ."
Lời này dọa Tô Nguyên sợ gần chết: "Cái gì? Huynh muốn giết Hàn Như Ngộ ư?"
Lục Sách bịt miệng nàng lại: "Đừng kêu."
Làm sao Tô Nguyên bình tĩnh được, chỉ là chuyện cầu hôn mà hắn lại muốn giết người, thế có đáng sợ không?
Lục Sách kéo lại chăn vừa mới rơi xuống cho nàng, nếu không hắn thật sự không dám cam đoan là mình sẽ không làm gì khác, đến lúc đó chỉ sợ Tô Nguyên sẽ càng thêm tức giận.
Tô Nguyên hít một hơi thật sâu: "Huynh yên tâm đi, chỉ cần ta không đồng ý thì tổ mẫu và phụ thân sẽ không ép buộc ta." Nàng căn dặn Lục Sách: "Huynh không được giết người, cũng không cho phép nói hươu nói vượn."
Lục Sách mỉm cười: "Được."
Thấy mình lại bị ôm, Tô Nguyên đỏ mặt: "Được rồi, huynh mau đi đi, đã không còn sớm nữa rồi."
Lục Sách buông nàng ra. Gương mặt nàng ửng đỏ khiến hắn rất muốn hôn thêm lần nữa, nhưng không dám, Lục Sách đành nhẹ chân nhẹ tay mở cửa đi ra ngoài.
Không bao lâu sau Tô Nguyên nghe thấy tiếng Bảo Lục tỉnh dậy, nàng bèn tranh thủ thời gian nhắm mắt lại.
Có điều Tô Nguyên hoàn toàn không ngủ được, nhưng không phải vì chuyện tin đồn, mà là vì Lục Sách đột nhiên hôn nàng, cảm giác lúc đó khiến nàng không biết phải làm sao.