Tử khí đông lai


Chương 75
 
Ngày hôm sau, sắc mặt Tô Nguyên có thể nói là tiều tụy, dù có dùng phấn che đi nhưng vẫn lộ quầng mắt. Tô Cẩm thấy vậy bèn nghĩ, quả thật Tam muội rất ghét Hàn Như Ngộ, vì hắn ta mà lo lắng đến thế, vậy mà trước kia mình còn hoài nghi muội ấy, ngẫm lại không khỏi thấy buồn cười.
 
"Chuyện bé như hạt vừng để ý làm gì." Tô Cẩm an ủi: "Nghe nói cha đã tới nha môn rồi, chỉ cần bắt vào ngục mấy tên thì nhất định sẽ không còn ai dám nói bậy."

 
"Ta biết, chỉ là hơi phiền lòng, mấy hôm nữa sẽ hết thôi."
 
Tới phòng chính, hai tỷ muội lần lượt thỉnh an lão phu nhân và Nguyễn Trân.
 
Nhìn con gái như vậy Nguyễn Trân rất đau lòng, nàng vốn cũng không muốn gả Tô Nguyên tới Hàn gia, kết quả lại náo ra chuyện này, thật muốn ôm Tô Nguyên vào lòng trấn an một phen.
 
Lão phu nhân cũng đã nhìn ra, nói với Tô Nguyên: "Ta đã đi tìm di tổ mẫu của con, muội ấy sẽ bảo nhị biểu thẩm con đứng ra làm sáng tỏ, đừng để Hàn gia cảm thấy là chúng ta dựng nên chuyện này, ảnh hưởng tới tình cảm hai nhà."
 
Ảnh hưởng cũng được, Tô Nguyên không muốn nhà mình có liên quan gì tới Hàn gia, nghe lão phu nhân còn có ý tiếp tục, nàng vội vàng nói: "Tổ mẫu, mẫu thân, dù kết quả của chuyện này là thế nào thì con cũng không muốn gả cho Hàn công tử, xin còn tổ mẫu chủ cho con."
 
Lão phu nhân sững sờ.
 
Sao tự dưng đứa nhỏ này lại nói những lời này?
 

Mặc dù Hàn phu nhân có chút thanh cao, mèo khen mèo dài đuôi, nhưng Hàn Như Ngộ quả thực rất xuất chúng, biết bao phu nhân ở kinh thành muốn nhận về làm con rể. Nếu bên kia thật sự coi trọng Tô Nguyên, lão phu nhân để tay lên ngực tự hỏi, bà nhất định sẽ bằng lòng gả Tô Nguyên đi, chẳng qua là không muốn biểu hiện quá mức vội vàng.
 
Nhưng đứa nhỏ này lại không muốn?
 
"Nguyên Nguyên." Lão phu nhân cười: "Con còn nhỏ, nói gì chuyện lấy hay không lấy, hôn sự của Cẩm Nhi còn chưa định đâu, con cũng còn lâu, để sau rồi nói."
 
Tô Nguyên thầm kêu không ổn.
 
Kiếp trước chính tổ mẫu bảo nàng gả cho Hàn Như Ngộ, vì phụ thân đã qua đời, Tô gia không có con trai, hi vọng sau này Hàn gia có thể giúp đỡ một chút. Đời này xem ra tổ mẫu cũng vẫn thích Hàn Như Ngộ.
 
Nàng cắn môi một cái, u oán cúi đầu.
 
Nguyễn Trân cũng không dám phản bác lão phu nhân, làm con dâu thì phải có quy củ của con dâu, dù trong lòng không đồng ý thì cũng phải nhịn, nàng đành chờ Tô Thừa Phương về rồi thương lượng sau.
 
"Nguyên Nguyên, con ngủ không ngon đúng không, mau về ngủ bù đi." Nguyễn Trân khuyên Tô Nguyên.
 
Tô Nguyên lắc đầu: "Không cần, con muốn tới thăm Thận nhi và Tú nhi."
 
Biết nàng rất thích đệ đệ và muội muội, lão phu nhân khoát khoát tay: "Mau đi với mẹ con đi."
 
Nguyễn Trân đứng lên cáo từ.
 
Tô Cẩm không đi cùng, ở lại cùng lão phu nhân.
 
Hai mẹ con vừa đi tới hành lang, Tô Nguyên liền đưa tay kéo áo Nguyễn Trân, ánh mắt vô cùng đáng thương, nàng biết mẫu thân mới là người yêu thương mình thật sự, nhất định sẽ thương nàng.
 
Nguyễn Trân cười lên, nói khẽ: "Đừng sợ."
 
Có câu này của mẫu thân, Tô Nguyên thấy bình tĩnh hẳn.
 
Bên Hàn gia, vì được Lục Thái Phu nhân dặn dò nên Hàn thị lập tức tới Hàn phủ gặp Hàn phu nhân, hai người đang trò chuyện.
 
"Đều nói là nhà chúng ta truyền ra, lại không biết nhà chúng ta cũng có hai nhà đấy." Hàn thị nói lời có gai: "Biểu tỷ ngài rõ lý lẽ, hẳn là rõ ràng việc này không liên quan gì tới Thái phu nhân và ta. Cả Tô gia và lão phu nhân cũng sốt ruột, hôm qua đã sang phủ nói chuyện với mẫu thân, Tô đại nhân còn tới cả nha môn."
 
Hàn thị là người như thế nào sao Hàn phu nhân có thể không biết được? Từ trước tới nay rất hiền lành thoải mái, vậy mà hôm nay có thể nói ra những lời này, nhất định là bị Lục gia đại phòng chọc giận.
 
Từ lần đầu gặp Liêu thị, Hàn phu nhân đã thấy đầy tục khí, trước kia còn có ấn tượng không tệ về Lục Tĩnh Anh nhưng sau nghe con trai nói cô nương này ra tay đối phó Tô gia cô nương thì cũng lười để ý tới, nghe vậy mới thở dài: "Cũng làm khó muội, làm khó Thái phu nhân, ta thì không để trong lòng, chỉ là cảm thấy không tốt cho Tô gia Tam cô nương. Nhưng hôm qua Như Ngộ bảo ta thuận thế đi cầu hôn..."
 
Con trai quá mức gấp gáp làm Hàn phu nhân có chút do dự.
 
Hàn thị nghĩ tới Lục Sách là thấy đau đầu, vội vàng khuyên nhủ: "Như Ngộ còn trẻ, hay là đợi thêm một chút, dù sao cũng phải đợi Nguyên Nguyên cập kê đã chứ, nếu giờ tỷ vội vã đi cầu hôn, sợ là bên ngoài lại suy đoán lung tung, nói chúng ta có gì muốn giấu giếm, cứ chờ lời đồn qua đã, sang năm lại nói."
 
"Ta cũng nghĩ như vậy."
 
Hàn thị thấy Hàn phu nhân đồng ý mới thở phào một hơi, may mà mình biết tâm tư của Lục Sách và Tô Nguyên, bằng không loạn ghép uyên ương thì không ổn.
 
Lại nói tới Lục Sách, hắn vào cung thì đúng lúc Kỳ Huy đang dùng bữa nên đứng ngoài cửa chờ.
 
Kỳ Huy ngoắc tay: "Lại đây, đúng lúc thừa một đĩa bánh khoai, ngươi ăn đi."
 
Lục Sách lại gần nhìn, không thấy Trần Uẩn Ngọc bèn ho nhẹ một tiếng: "Hoàng Thượng, đây là đồ ăn của Hoàng Hậu, vi thần không dám hưởng dụng."
 
"Sợ cái gì? Nàng ấy không ra đâu." Kỳ Huy hừ lạnh một tiếng. Hắn mới không để ý tới nàng ấy một hôm, nay đã giả bệnh không dùng bữa, hắn cũng lười quản: "Ngươi không ăn thì cũng đem đổ, nhìn xem bánh này ngon thế cơ mà, hơn nữa Trẫm thưởng cho ngươi, ngươi lại có gan không ăn à?"
 
Lục Sách dở khóc dở cười, đành phải nhận bằng hai tay.
 
"Ngồi xuống ăn đi, cẩn thận nghẹn." Kỳ Huy cho hắn ngồi, lại nhìn hắn một chút: "Hôm qua về vội thế làm gì?"
 
"..."
 
Lục Sách không muốn trả lời vì không muốn lừa gạt Kỳ Huy, chứ một khi đã trả lời thì không tránh được việc nhắc đến Tô Nguyên.
 
Tiểu tử này còn muốn giấu diếm đây, Kỳ Huy nâng chung trà lên uống một hớp, chậm rãi nói: "Ta vừa nghe Trường Xuân nói, bên ngoài đang đồn ầm lên chuyện Hàn gia muốn kết thân với Tô gia, là Hàn Như Ngộ sao. Ai nha, người này rất có tài hoa, thơ từ cũng rất tuyệt, còn Tô gia... Là vị cô nương nào?"
 
Trường Xuân nơm nớm lo sợ đáp: "Dạ, là là Tam cô nương."
 
"Đúng rồi, là Tam cô nương." Kỳ Huy ý tứ sâu xa.
 
Lục Sách suýt thì bị sặc.
 
Hắn biết mặc dù Kỳ Huy bị bệnh tật quấn thân nhưng lại cực kỳ thông minh, bằng không năm đó cũng sẽ không dùng cớ tìm tiên thổ để tìm hắn.
 
Ánh mắt của người này vô cùng chuẩn xác, nhìn xa trông rộng.
 
Thấy sắc mặt Lục Sách hơi nóng, Kỳ Huy đứng lên khoát tay: "Đi, đi với ta xem đan luyện thế nào rồi?"
 
Lục Sách buông đũa xuống, đi theo hắn ta ra ngoài.
 
Kỳ Huy đóng cửa phòng luyện đan lại, bên trong chỉ nghe được tiếng lò luyện dược ầm ầm, nói chuyện ở đây ai cũng không nghe được.
 
"Là Tô gia Tam cô nương à?" Kỳ Huy cười với hắn: "Biểu muội của ngươi."
 
Lục Sách biết không gạt được, đành phải thừa nhận: "Là nàng, vi thần chỉ muốn xác nhận một chuyện."
 
Kỳ Huy ồ một tiếng: "Ta thấy chuyện không nhỏ đâu, có phải là vì Hàn gia nhìn trúng Tô gia Tam cô nương không?" Hắn ta chậc chậc hai tiếng: "Hàn Như Ngộ là Trạng Nguyên, lại vào Hàn Lâm, nếu như cầu hôn hẳn là Tô gia sẽ đồng ý đấy nhỉ? Ngươi phải làm sao bây giờ?" Lục Sách vì mình mà chiêu binh mãi mã bên ngoài, không ngại khổ cực, thậm chí để che giấu kế hoạch của hai người mà không tiếc ngụy trang thành công tử ăn chơi trác táng, Kỳ Huy cảm thấy không dễ chịu: "Sáng ta đã đi cầu mẫu hậu rồi, lúc nào cũng có thể tứ hôn."
 
Lục Sách trợn mắt há hốc mồm: "Hoàng Thượng..."
 
"Chuyện ta có thể làm cho người lúc này, chỉ có chuyện đó thôi." Kỳ Huy thản nhiên nói: "Tương lai không biết sẽ như thế nào, có lẽ chúng ta đều sẽ hãm sâu dưới vũng bùn, hoặc là cùng nhau chịu chết, nhưng trong mấy năm nay, ta hi vọng ngươi có thể sống thoải mái một chút, chí ít cũng có cô nương mình thích làm bạn."
 
Nói làm Lục Sách thấy chua xót, hắn hít một hơi thật sâu, khom người nói: "Vi thần đa tạ Hoàng Thượng ân điển."
 
"Không cần." Kỳ Huy nâng hắn dậy: "Có lẽ sau này ta sẽ phải phó thác cho ngươi rất nhiều chuyện, ai tạ ai thật sự là khó nói, chỉ nguyện trời cao cho ta thời gian dài một chút."
 
Lục Sách chấn động trong lòng.
 
Chẳng lẽ Kỳ Huy cảm thấy mình không sống được bao lâu nữa sao?
 
"Hoàng Thượng, những đan dược này thật sự vô dụng sao?"
 
Kỳ Huy lắc đầu: "Không có tác dụng lắm, sợ là chỉ có thể kéo dài chút thời gian... Thân thể này của ta, có lẽ phải cần Hoa Đà tái thế."
 
Hoa Đà?
 
Thần y...
 
Trong lòng Lục Sách đột nhiên hiện lên một bóng người, người kia đã có thể nghiên cứu ra loại thuốc bôi lợi hại như vậy thì có khi cũng là một thần y. Hắn vui vẻ muốn nói cho Kỳ Huy biết nhưng lại ngưng lại, để một người hy vọng quá nhiều cũng là một loại tra tấn.
 
Từ nhỏ Kỳ Huy đã biết mình không thể sống lâu, hắn ta từ từ tiếp nhận vận mệnh này, nếu giờ để hắn ta hy vọng, sau này lại thất vọng sợ là quá mức tàn nhẫn, vẫn nên hỏi rõ rồi nói lại sau.
 
Hắn nói chuyện với Kỳ Huy thêm một lúc rồi tìm cớ xuất cung.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui