Tử khí đông lai


Chương 76
 
Chạng vạng tối, Nguyễn Trực ngồi kiệu về nhà. Y vừa về tới phủ đã thấy hạ nhân tới tới lui lui vội vàng hơn ngày thường rất nhiều, còn bưng hoa quả khô, đồ ngọt, giống như là có khách tới.
 
"Có chuyện gì thế?" Y gọi một người lại.

 
Nha hoàn kia vội đáp: "Bẩm công tử, có vị Thẩm cô nương tới, lão thái thái lệnh chúng nô tỳ tiếp đãi ạ."
 
Thẩm cô nương...
 
Hôm đó nàng đường đường chính chính rời đi rất quyết tiệt, y còn tưởng nàng sẽ cứ thế biến mất, không ngờ lại tới đây. Nguyễn Trực bỗng cảm thấy một sự vui mừng khó hiểu trong lòng, y sải bước đi vào chính đường.
 
Quả nhiên là Ân Lạc.
 
Là Ân Lạc, nhưng cũng như không phải Ân Lạc. So với trí nhớ thì dường như mặt nàng ấy trắng hơn, ánh mắt cũng trong trẻo hơn, nhất thời Nguyễn Trực suýt nhận không ra, nhưng khi Ân Lạc nháy mắt thì vẻ giảo hoạt mạnh mẽ bình thường lập tức lộ ra.
 
Đúng là nàng ấy.
 
Nguyễn Trực nhíu mày: "Sao hôm nay Thẩm cô nương lại tới hàn xá vậy?"
 

Nhìn xem nó nói cái gì kìa? Lão thái thái thầm tức giận, con trai mình đúng là không thức thời, người ta không có chuyện gì thì không được tới sao? Bà lườm Nguyễn Trực một cái: "Là ta mời Thẩm cô nương, nàng ấy hỏi con có ở nhà không, ta liền nói con sắp về nhưng trời cũng đã muộn nên mới mời Thẩm cô nương ở lại dùng cơm."
 
"Ngài khách khí rồi." Ân Lạc nhìn Nguyễn Trực: "Là ta có việc muốn thỉnh giáo Nguyễn đại nhân thôi."
 
"Có gì đâu mà khách khí, ta với ngươi chính là hợp ý." Lão thái thái thấy Ân Lạc hình như hơi thẹn thùng nên vội nói: "Để lát nữa ta bảo A Trực đi chỗ khác, chỉ chúng ta ngồi đây thôi, như thế sẽ tiện hơn."
 
Người ta nói gặp sắc quên nghĩa, mẫu thân của mình thì gặp cô nương quên nhi tử, đuổi cả con trai đi.
 
Nguyễn Trực gật đầu: "Được, vậy ta không quấy rầy hai người dùng cơm, Thẩm cô nương, ăn xong thì tới thư phòng tìm ta, chúng ta nói chuyện một chút."
 
Ân Lạc nhẹ giọng đồng ý.
 
Một thời gian không gặp, ngôn hành cử chỉ cũng giống tiểu thư khuê các, Nguyễn Trực nhếch miệng quay đi.
 
Lão thái thái thấy Ân Lạc tới đã vui vẻ, nay còn thấy con trai cũng không bài xích Ân Lạc, thậm chí còn mời nàng ấy tới thư phòng, bà càng vui vẻ.
 
Cũng bởi trước đây khi Giang cô nương, Nguyễn Trực chẳng thèm nói lấy một câu. Bà gọi nô tì bưng đồ ăn lên rồi thăm dò Ân Lạc: "Một cô nương ra ngoài làm ăn, hẳn các trưởng bối cũng rất lo lắng phải không?"
 
Ân Lạc nghe vậy thở dài: "Cha mẹ ta đều đã không còn, ta được cô mẫu nuôi lớn từ nhỏ, sau khi trưởng thành cũng không muốn làm khổ cô mẫu, bản thân cũng còn chút của cải cha mẹ để lại nên có ý định tự lập môn hộ. Những năm nay đi không ít nơi, học được cũng không tệ nên mới muốn tới kinh thành mở cửa hàng."
 
Thật không dễ dàng, lão thái thái cũng không ngờ Ân Lạc lại là cô nhi, không khỏi thổn thức.
 
"Ngài không cần thương hại ta, cô cô ta đối xử với ta rất tốt, ta cũng muốn kiếm nhiều tiền một chút để báo đáp cô cô." Ân Lạc mỉm cười.
 
Nhìn nàng ấy như vậy là đủ thấy được dạy dỗ rất tốt, lão thái thái cảm thấy cô nương này rất kiên cường, thật sự là hiếm có, nên càng muốn giúp Nguyễn Trực một tay.
 
"Mau mau, lại đây dùng bữa." Lão thái thái thân thiện mời mọc.
 
Hai người dùng cơm xong, Ân Lạc tới thư phòng.
 
Thấy nàng tới, Nguyễn Trực chỉ vào mặt nàng hỏi: "Thế là thế nào, ngươi dịch dung à?"
 
Y rất tò mò.
 
Ân Lạc đóng cửa lại: "Làm sao?"
 
Dưới ánh nến, mỹ nhân nhoẻn miệng cười, còn chói mắt hơn cả ráng chiều rực rỡ, Nguyễn Trực cũng không che che lấp lấp, nói thẳng: "Đẹp hơn trước kia."
 
Lời tán thưởng thật lòng lại làm Ân Lạc nóng mặt: "Ta cũng không thể không phòng bị chút nào, trước kia luôn hóa trang che giấu một chút, bây giờ là mặt thật thì đương nhiên cũng có khác biệt. Lần trước phải cảm ơn ngươi, bức họa kia đã bị xé bỏ, ta cũng không còn phải lo lắng nữa."
 
Nguyễn Trực thản nhiên nói: "Những chuyện này đều không đáng nhắc tới, ta muốn nghe ngươi nói mục đích tới phủ hôm nay hơn."
 
Người này thật sự là đi thẳng về thẳng, khó trách đến tên cũng là một chữ thẳng, Ân Lạc nói: "Ta đồng ý với đề nghị của ngươi, nhưng..." Nàng dò xét Nguyễn Trực: "Hy sinh lớn như vậy thì ngươi cũng nên nói cho ta biết ngươi là ai chứ?"
 
"Ta không tin, một thương nhân, một quan viên lại có thể có những thứ như thánh dược chữa thương trong nhà, ngươi còn che giấu chuyện mình có võ công. Những người thân của ngươi không một ai biết, thậm chí là mẫu thân ngươi, muội muội ngươi, và cả Tô đại nhân." Ân Lạc chớp mắt: "Muội phu của ngươi."
 
Nguyễn Trực híp mắt lại.
 
"Nếu ngươi không nói thật thì ta sẽ không giúp ngươi, ta cũng không tin ngươi có thể giết Tào quốc công!" Ân Lạc nói xong, vẻ mặt trở nên cực kỳ nghiêm túc.
 
Xem ra nàng đã sớm tính kỹ nên hôm nay mới đến, Nguyễn Trực cười một cái: "Vì để thể hiện thành ý của ta, ta có thể nói cho ngươi biết." Y giũ ống tay áo đứng lên, mặt đối mặt với Ân Lạc: "Thực không dám giấu giếm, ta là thủ lĩnh của 'Ảnh Tử'."
 
Ân Lạc giật nảy người.
 
"Sao thế, không ngờ à?"
 
Nàng lắc đầu, tim lại đập nhanh vô cùng.
 
Ảnh Tử chuyên giết tham quan, rất được dân chúng kính yêu, ai nguyền rủa tham quan cũng gọi tên Ảnh Tử, hi vọng có thể thay trời hành đạo. Đương nhiên Ân Lạc biết tổ chức này, cũng từng truy tìm, vì nàng thế đơn lực bạc, không có kinh nghiệm, từng muốn gia nhập tổ chức để diệt Tào quốc nhưng mãi vẫn không tìm được.
 
Kết quả, thủ lĩnh lại là Nguyễn Trực.
 
Ân Lạc sững sờ, mãi không bình tĩnh nổi.
 
Nguyễn Trực nói: "Nếu chúng ta đã hiểu rõ lẫn nhau thì mấy ngày nữa ta sẽ mở cho ngươi một cửa hàng hương liệu, ngươi cứ yên tâm mà làm nữ chưởng quỹ, hơn nữa..." Hắn ta đột nhiên vươn tay vuốt khẽ mặt nàng: "Thê tử tương lai của ta, ngươi cũng phải thích ứng với một số chuyện."
 
Tay nam nhân hơi thô, xẹt qua gò má nàng khiến nàng phải đỏ mặt: "Đừng hòng chiếm tiện nghi của ta, chúng ta chỉ là phu thê giả mà thôi, sau khi hoàn thành đại nghiệp thì mỗi người một ngả."
 
Nàng ấy quay người đi.
 
Trước khi đi nàng còn đóng sầm cửa lại. Nguyễn Trực đang định gọi Phương Chu vào để nói chuyện cửa hàng hương liệu thì bỗng thấy bên ngoài cửa sổ có cái gì lóe lên, rồi có người nhảy vào phòng.
 
Nguyễn Trực đau đầu.
 
"Lần trước ta hỏi chuyện nữ sát thủ ngài còn giấu diếm, không ngờ ám độ trần thương còn muốn thu nạp vào tổ chức của mình." Lục Sách đứng tựa vào tường: "Nhưng thế cũng tốt, thêm một người cũng là thêm một phần lực."
 
"Nàng ấy là con gái của Ân Tướng quân, thù sâu như biển với Tào quốc công, ta muốn đợi giải quyết xong rồi mới báo với Hoàng Thượng." Nguyễn Trực nhìn hắn: "Đột nhiên tới đây là có chuyện gì? Nếu là chuyện liên quan tới Tào quốc công thì không phải chúng ta mới vừa thương lượng rồi sao?"
 
Lục Sách nghiêm mặt: "Ta đến vì Hắc Ngọc cao, người chế ra thuốc này giờ đang ở đâu?"
 
"Sao lại hỏi đến hắn ta?" Nguyễn Trực nhíu mày: "Ngươi muốn bao nhiêu Hắc Ngọc cao ta cũng có thể đưa cho ngươi, nhưng người này không muốn lội vào vũng nước đục, hắn ta là thế ngoại cao nhân, trước kia quen biết là vì một vị dược liệu hiếm thấy, ta nhường cho hắn ta nên cả hai mới kết giao."
 
"Người này là thần y sao, so với Hoa Đà thì thế nào?" Lục Sách hơi sốt sắng.
 
"Rốt cuộc là ngươi có chuyện gì?"
 
"Hoàng Thượng bệnh nặng, ta muốn mời người đó trị liệu cho Hoàng Thượng." Lục Sách tiến lại gần: "Người này họ gì tên gì, ở đâu? Ngài mau nói cho ta biết."
 
Nguyễn Trực không nói gì.
 
Lục Sách khoát tay lên chuôi kiếm: "Có Hoàng Thượng mới có chúng ta, chỉ bằng chúng ta thì không thể hoàn thành được xuân thu đại nghiệp! Thịnh thế thanh minh, bách tính an vui mà ngài truy đuổi làm sao mà có được? Cao nhân kia tránh xa trần thế cũng là vì đám quan chức ngồi không ăn bám, tham ô hách dịch hiện nay, làm sao ngài biết hắn ta không muốn trị liệu cho Hoàng Thượng chứ? Ngài đi nói cho hắn ta biết suy nghĩ của Hoàng Thượng đi."
 
"Nếu hắn ta không đồng ý thì sao?" Nguyễn Trực nhíu mày.
 
Lục Sách cười khẽ: "Kẻ sĩ chết vì tri kỷ... Hắn ta không đồng ý, ta sẽ giết hắn ta. Nhưng loại người này thường tiếc mệnh, bằng không thì cũng sẽ không trốn tránh."
 
Nguyễn Trực không nói gì.
 
"Đúng rồi." Lúc gần đi Lục Sách nói với Nguyễn Trực: "Lần sau gặp lại, có thể ta sẽ phải gọi ngài là cậu."
 
"Cái gì?" Nguyễn Trực không kịp phản ứng: "Ngươi có ý gì?"
 
Lục Sách cười không đáp lại, nhanh chóng rời khỏi thư phòng.
 
Nguyễn Trực ngơ ngác nhìn ra ngoài cửa sổ.
 
Cậu?
 
Trên đời này, người gọi hắn ta là cậu, trừ đôi long phượng thai còn chưa biết nói chuyện thì cũng chỉ có Tô Nguyên, Lục Sách... Lục Sách muốn lấy Tô Nguyên sao?
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui