Chương 77
Ngày mùng hai tháng tám, đột nhiên có thái giám Thường Bính tới nhà.
Tô Thừa Phương không ở trong phủ, lão phu nhân nghe nói có thánh chỉ, vô cùng kinh hãi, phủ đệ bọn họ chưa từng có chuyện toàn phủ tiếp thánh chỉ, ngay cả khi Tô Thừa Phương thăng quan cũng chỉ ban thánh chỉ tại triều đình.
"Sao lại tới nhà rồi?" Lão phu nhân ăn mặc chỉnh tề, hỏi Lý mama: "Đã sai người đi tìm Thừa Phương chưa?"
"Hẳn là cũng sắp về rồi ạ."
Lão phu nhân gật đầu, đi tới chính đường.
Nguyễn Trân, Tô Cẩm và Tô Nguyên đều đã ở đó, ba người cũng rất kinh ngạc, dù là Tô Nguyên cũng không đoán được là có chuyện gì.
"Công công." Lý mama hỏi dò: "Ngài có thể chỉ điểm một chút được không? Lão phu nhân nhà chúng ta lớn tuổi, không chịu nổi kích thích." Vừa nói vừa nhét vào tay thái giám một phong bao thật dày.
Thường Bính mỉm cười: "Đừng lo lắng, là chuyện vui."
Lý mama vội vàng nói nhỏ với lão phu nhân, nhưng lão phu nhân lại càng hồ đồ, việc vui, chẳng lẽ là Tô Thừa Phương lên chức sao? Nhưng dáng vẻ này thì cũng không giống.
Bà còn đang nghi hoặc thì Tô Thừa Phương vội vã chạy về.
Thường Bính là thái giám chấp bút, cũng là tâm phúc của Ngô Thái hậu, vì Kỳ Huy mặc kệ triều chính nên Ngô Thái hậu mới là người phê duyệt tấu chương, những lúc đó đều là Thường Bính hầu cận, hôm nay hắn ta đến chứng tỏ thánh chỉ là do Ngô Thái hậu ban. Nhưng Tô Thừa Phương thật sự không biết bên trong sẽ viết cái gì, hắn không hề nghe chút phong thanh nào cả, khó tránh khỏi có chút bất an, nhưng vẻ mặt vẫn rất trấn định, bước nhanh lại cười chào hỏi: "Công công, vất vả cho ngài rồi."
"Nào có nào có, Tô đại nhân, phụng chỉ làm việc, lý nào lại vất vả." Thường Bính mở thánh chỉ ra: "Mời lão phu nhân, Tô đại nhân, Tô phu nhân, hai vị cô nương tiếp chỉ!"
Tất cả mọi người quỳ xuống.
Thường Bính đọc lớn: "... Tư nghe Tả thị lang Tô đại nhân chi nữ Tô Nguyên hiền lương đôn hậu, tướng mạo xuất chúng, Thái hậu và Trẫm nghe tâm duyệt, đến lúc thành gia chọn lương nhân kết duyên. Uy Viễn Hầu phủ Lục Hoán Dương chi ấu tử Lục Sách, phong thái tiêu sái, khí vũ hiên ngang, cùng Tô Tam cô nương có thể xưng là trời đất tác thành, để thành một đoạn nhân duyên mỹ hảo, Khâm Thiên Giám đã chọn được ngày tốt là hai mươi tháng tám, đặc biệt ban thưởng hai người kết làm phu thê. Khâm thử."
Từng câu từng chữ trong thánh chỉ có thể nói là hoang đường, sắc mặt người Tô gia ai nấy đều trắng bệch nhưng lại không thể không khấu tạ hoàng ân.
"Tô đại nhân, còn mười ngày nữa là tới chuyện tốt của quý phủ, bây giờ chuẩn bị còn kịp, còn kịp." Thường Bính cười một cái, quay người cáo từ.
Lão phu nhân gần như không đứng lên nổi, lẩm bẩm nói: "Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra, Thừa Phương? Thừa Phương, con giải thích cho ta nghe xem, tại sao Thái hậu nương nương, Hoàng Thượng lại quản tới cả việc nhà chúng ta rồi? Tứ hôn thì thôi đi nhưng đến ngày cũng định sẵn, Thừa Phương, con đắc tội với ai sao?"
Tô Thừa Phương không phản bác được, bởi vì y cũng không hiểu.
Bao đời nay, chuyện tứ hôn rất ít, đa số là tứ hôn cho Hoàng tử Công chúa, nào giống hôm nay, ép buộc hai nhà kết thân!
Mệnh Tô Nguyên gả cho Lục Sách...
Sẽ không phải là Lục Sách chứ? Tô Thừa Phương nhíu mày, Lục Sách là bạn chơi của Hoàng Thượng, nghe đồn tình cảm không tệ, bằng không Kỳ Huy cũng sẽ không khâm điểm nó làm Phủ quân tiền vệ.
Chẳng lẽ là cầu Hoàng Thượng tứ hôn?
Tô Thừa Phương đột nhiên quay đầu lại nhìn con gái.
Ánh mắt sắc bén dọa cho Tô Nguyên tim đập thình thịch.
Đương nhiên là nàng cũng nghĩ vậy vì mấy hôm trước Lục Sách xông vào phòng nàng đã nói muốn cầu hôn, nhưng bị nàng phân tích mới từ bỏ. Kết quả hôm nay liền có thánh chỉ, không phải Lục Sách làm thì là ai, người này đúng là vội vã không chịu nổi, không ngờ lại nghĩ tới việc cầu Hoàng đế.
Nhưng nàng không dám nói cho Tô Thừa Phương biết, vì thực sự không biết bắt đầu nói từ đâu, đành phải giả bộ ngây thơ.
Ngược lại Tô Cẩm nhịn cười rất vất vả.
Thấy lão phu nhân tức giận đến toàn thân phát run, Tô Thừa Phương khuyên lơn: "Thánh chỉ đã hạ, chắc hẳn bên Lục gia cũng như vậy, việc đã đến nước này ngài cố gắng bình tâm, đừng tức giận hại thân thể. Thật ra tính cách Sách nhi không tệ, dì cũng rất yêu thích, hai nhà chúng ta lại gần, Nguyên Nguyên cũng không có gì phải phiền lòng.”
Nhưng vốn có thử sẽ gả cho Hàn Như Ngộ giờ lại đổi thành Lục Sách, chênh lệch quá lớn! Cũng không phải bà ghét bỏ Lục Sách, nhưng bà chưa từng có ý định này.
Hai đứa bé là biểu huynh muội, dù có thân thiết hơn một chút thì cũng chỉ cho là tình huynh muội.
Lão phu nhân day day huyệt Thái dương: "Ta không tĩnh tâm thì còn có thể thế nào? Khó trách bên ngoài đều nói Hoàng thượng..." Thật sự là ngu ngốc vô sỉ, chính sự mặc kệ lại quan tâm tới những chuyện này. Thái hậu cũng thế, lại còn thuận theo, có lẽ Thái hậu cảm thấy không ảnh hưởng tới đại cục nên có thế nào cũng chẳng sao, coi hai nhà như khỉ mà đùa giỡn.
Còn có thể làm sao? Nghe theo chứ làm sao.
"Đầu ta đau, ta muốn đi nghỉ ngơi!" Lão phu nhân vịn tay Lý mama, đi vào nội thất.
Tô Thừa Phương thở dài, nói với Nguyễn Trân: "Nàng chuẩn bị đồ cưới đi, chuyển một phần của Cẩm Nhi cho Nguyên Nguyên, sau này sẽ bổ sung sau...." Rồi quay sang Tô Cẩm: "Cẩm Nhi, con đừng để bụng."
"Sao lại thế được cha, nữ nhi hiểu, chỉ là không ngờ Tam muội sẽ gả đi trước ta." Tô Cẩm nhìn Tô Nguyên muốn nói tiếng chúc mừng, nhưng ngại sắc mặt trưởng bối không dễ nhìn nên mới phải nuốt vào.
Tô Nguyên giả như không nhìn thấy, trong lòng nàng cũng đang rất không vui.
Nàng không muốn thành thân sớm như vậy, rất muốn lôi Lục Sách ra mắng một trận.
"Ta tới Lục gia một chuyến." Tô Thừa Phương nói với Nguyễn Trân: "Thương lượng với bên kia một chút."
Nguyễn Trân gật đầu đồng ý, quay đầu nhìn sang nữ nhi lại đỏ cả vành mắt.
Vài ngày trước nàng còn đề cập với Tô Thừa Phương, hi vọng nhà chồng tương lai của nữ nhi nhân hậu hòa ái, nhưng hai vợ chồng Lục Hoán Dương thực sự không phải là những gì nàng mong đợi. Dù Lục Sách rất tốt nhưng Tô Nguyên vẫn phải chung đụng với cha mẹ chồng, sao có thể không lo lắng cho được?
Nhìn mẫu thân khổ sở, Tô Nguyên cũng thấy ảm đạm. Cha mẹ không biết tương lai nên chỉ có nàng biết rõ phụ thân thật sự của Lục Sách là ai, cho nên nàng chưa bao giờ để tâm đến Lục Hoán Dương, cũng không sợ hãi, nhưng đáng tiếc là mẫu thân không biết, Tô Nguyên cười: "Mẹ, Lục gia còn di tổ mẫu mà, không ai dám bắt nạt con đâu."
"Nếu có người dám bắt nạt con, con sẽ hồi phủ nói cho tổ mẫu, nói cho cha và ngài, chẳng lẽ mọi người sẽ không ra mặt thay con sao?" Tô Nguyên làm nũng kéo kéo tay áo Nguyễn Trân: "Ngài nói có đúng không, mẹ?"
Cũng phải, đây là chỗ tốt khi lấy chồng gần.
May mà không phải đi lấy chồng xa.
Nguyễn Trân lau khóe mắt, dịu dàng nói: "Vậy con phải nhớ, đừng một mình chịu đựng, dù vi nương không biết ăn nói nhưng nếu có người bắt nạt con, nhất định ta sẽ giúp con."
"Vâng." Tô Nguyên gật đầu thật mạnh.
Tô Thừa Phương vừa tới Uy Viễn hầu phủ đã thấy Lục Sách, liền vội xông tới nghiêm nghị nói: "Sách nhi, chuyện này có liên quan tới con không?"
Nhạc phụ tương lai, Lục Sách vội vàng hành lễ: "Biểu thúc."
"Đừng gọi ta là biểu thúc, nói cho ta biết, có phải là con đi cầu Hoàng thượng không?"
"Biểu thúc, xin ngài đi theo ta, nhất định ta sẽ nói rõ ràng hơn." Lục Sách mời y vào thư phòng.
Lục Sách đóng cửa lại, khom người nói: "Ta đang muốn giải thích với ngài... Dù không phải ta tự mình đi cầu nhưng cũng không thể nói là không liên quan đến ta, biểu thúc, ta thích Tam biểu muội thật lòng."
Tô Thừa Phương sầm mặt.
"Ta cảm thấy ta và Nguyên Nguyên rất hợp duyên, từ Đồng Châu về ta đã có ấn tượng rất sâu với nàng, chỉ là lúc ấy không nghĩ nhiều. Về sau, dần dần loại cảm giác này càng rõ ràng, cho nên thời gian trước khi cả kinh thành lan truyền tin Tô gia và Hàn gia đính hôn, ta quá lo lắng mới để Trần Tân đi thăm dò một chút, bởi vậy bị Hoàng Thượng phát hiện, nhưng ta cũng không ngờ Hoàng Thượng sẽ tứ hôn." Lục Sách giương mắt nhìn Tô Thừa Phương: "Ta thật sự không biết, chỉ là một phần tình nghĩa của Hoàng Thượng nhưng lại không thể không nhận, dù sao ta vốn cũng muốn lấy Tam biểu muội... vốn muốn đợi thăng quan tiến chức rồi mới đến cầu thân, biểu thúc, xin ngài tin tưởng ta."
Ánh mắt của hắn cực kì nghiêm túc, chuyên chú, cũng không hề tránh mình, thái độ này khiến Tô Thừa Phương cực kì do dự. Hoàng thượng dù ốm yếu nhưng làm việc lại cực kì quái đản, không có quy củ, cũng có thể là do Lục Sách vừa ý hắn ta nên tự ý hạ thánh chỉ.
"Biểu thúc, nhất định ta sẽ đối xử với Nguyên Nguyên thật tốt, ngài không cần phải lo lắng nàng chịu ấm ức gì, nếu ta cô phụ Nguyên Nguyên thì tùy ý ngài muốn xử trí ta thế nào cũng được."
Tô Thừa Phương nhìn hắn một cái: "Nếu đúng như lời con nói thì ta cũng không trách con được, nhưng như vậy rất không công bằng cho Nguyên Nguyên. Nó còn chưa cập kê, ngay cả một cơ hội để lựa chọn cũng không có."
Nhưng trên thực tế Tô Nguyên đã sớm chọn hắn, chẳng qua Lục Sách không dám nói thật: "Gả cho ta nhất định sẽ không phải hối hận, ta sẽ chăm sóc nàng thật tốt."
Thấy Lục Sách luôn mồm hứa hẹn, Tô Thừa Phương cũng không thể quá khắc nghiệt. Dù sao cũng đã tứ hôn, dù thế nào thì Tô Nguyên đều phải gả đi, làm phụ thân cũng không thể quá khắt khe con rể, rốt cuộc y cũng hòa hoãn sắc mặt: "Phụ thân, mẫu thân con nói thế nào? Bọn họ cũng biết rồi chứ?"
Đâu phải chỉ biết mà là cực kỳ kinh ngạc, nhưng hai người kia đã sớm không có chút thân tình nào với mình, Lục Sách nói: "Tổ mẫu sẽ làm chủ thay ta, nhưng sính lễ..." Sắc mặt hắn đỏ bừng: "Có thể sẽ hơi ít, ta cũng không thể để tổ mẫu cho tất, chỉ có thể để sau này đền bù."
"Đó đều là vật ngoài thân, không có gì." Tô Thừa Phương thản nhiên nói: "Nếu bọn họ đã mặc kệ thì con cũng không cần xin xỏ, Nguyên Nguyên sẽ không coi trọng những thứ này, còn chỗ ở, con định sắp xếp thế nào?"
Trước kia Lục Sách ở tại một độc viện phía nam.
Giờ thành thân thì độc viện trở nên hơi chật chội, Lục Sách nói: "Chuyện này ta đã nghĩ qua, dự định sẽ ở cạnh Y Vân lâu, ở đó có một trạch viện nhị tiến, cũng gần tổ mẫu."
Ở ngay giữa hai Lục phủ, Tô Thừa Phương gật đầu: "Vậy cứ thế đi." Y lại nhìn Lục Sách một cái: "Con thật sự định cứ làm Phủ quân tiền vệ sao?"
Ánh mắt Lục Sách thoáng hiện một tia sáng, hắn trầm ngâm một lát: "Chuyện liên quan tới Hoàng Thượng, có lẽ qua mấy năm nữa biểu thúc sẽ thay đổi cách nhìn, đương nhiên cũng có khả năng mãi mãi sẽ không."
Tô Thừa Phương khẽ giật mình, sắc mặt đại biến.
"Biểu thúc..."
"Đừng nói nữa." Tô Thừa Phương phất tay áo vội vã rời đi.
Chuyện mà y mãi không nhìn rõ đột nhiên hôm nay đã hiểu ra, nhưng cũng thật kinh người, tựa như lưỡi kiếm sắc bén đoạt vỏ mà ra, không biết sẽ làm bị thương ai.
Có lẽ sẽ làm bị thương tất cả mọi người.