Chương 80
Kiệu hoa đi hai vòng quanh kinh thành, vung rất nhiều tiền mừng rồi mới khiêng về Uy Viễn Hầu phủ.
Mặc dù Lục Sách không phải con trai Lục Hoán Dương nhưng ông ta cũng không thể để cho mọi người biết chuyện này, vì thế dù có chán ghét thế nào đi chăng nữa, ông ta cũng phải chấp nhận mối hôn sự trước mắt.
Tiệc cưới nên bày như thế nào thì vẫn phải bày như thế.
Nghe tiếng ầm ĩ bên ngoài, Tô Nguyên bước ra khỏi kiệu. Nàng cầm một đầu dải lụa đỏ, một đầu khác nằm trong tay Lục Sách. Hắn chậm rãi dẫn nàng vào đại sảnh.
Khách khứa liên tục chúc mừng, khung cảnh giống y như kiếp trước nhưng hiện tại tâm cảnh khác biệt. Năm đó nàng chẳng hề vui sướng, giờ lại có chút chờ mong về cuộc sống tương lai. Tô Nguyên theo Lục Sách vào trong sảnh hành lễ.
Tháng tám vẫn còn hơi nóng, áo cưới lại dày nên chẳng mấy chốc cả người đã đầy mồ hôi. Tô Nguyên bái Lục Hoán Dương và Liêu thị xong thì đứng dậy thở phào một hơi.
Nàng thở phào rất nhẹ, nhưng vẫn bị Lục Sách nghe thấy.
"Đợi chút nữa là được rồi." Hắn nói nhỏ: "Nhịn một chút."
Giọng nam nhân rất dịu dàng, Tô Nguyên cảm thấy ấm áp: "Không sao, ta chỉ hơi nóng thôi."
Lục Sách nhếch miệng cười.
Hai người đối bái xong liền được đưa vào động phòng.
Vừa mở cửa đã nghe thấy tiếng Lục Tĩnh Nghiên cười hì hì. Trong mấy cô nương các nàng, đáng ra phải là Tô Cẩm, Lục Tĩnh Xu xuất giá trước, kết quả nàng lại là người gả đi đầu tiên, Tô Nguyên nhịn không được mà đỏ mặt.
Thải Vi dìu nàng ngồi xuống.
Lục Tĩnh Nghiên thúc giục: "Nhị ca, mau vén khăn."
Nữ nhi này, ồn ào quá, chẳng giống tiểu thư khuê các chút nào. Hàn thị trừng nàng ấy một cái rồi đưa gậy cho Lục Sách: "Đừng làm quá mạnh, cẩn thận đụng phải mặt Nguyên Nguyên."
Có thể bị vậy sao? Lục Sách lập tức thấy hơi căng thẳng.
Hàn thị nhìn hắn thận trọng như vậy mới trấn an: "Bình thường sẽ không đụng phải, con mạnh dạn lên đi."
Tất cả mọi người cười ồ lên.
Lục Sách ho nhẹ một tiếng: "Vậy ta vén."
Có thể nghe ra hắn đang rụt rè, nhưng rõ ràng đêm hôm đó gan Lục Sách lớn muốn chết, không chỉ xông vào khuê phòng còn hôn nàng, giờ cũng biết nhát gan rồi sao? Tô Nguyên hơi buồn cười, đúng lúc này khăn voan bị vén lên.
Nàng đang cười, đuôi mắt cong cong như vầng trăng khuyết, xinh đẹp lại mị người. Lục Sách ngẩn người, có lẽ do Tô Nguyên trang điểm nên hơi khác thường ngày, vô cùng diễm lệ.
Mẫu đơn tháng sáu cũng không sánh nổi, giống như màu áo cưới của nàng, rực rỡ chói mắt.
Nam nhân không hề che giấu vẻ kinh diễm, Tô Nguyên bị hắn nhìn đến ngại ngùng.
"Nhị ca không biết xấu hổ, nhìn chằm chằm Nhị tẩu như thế." Lục Tĩnh Nghiên trêu chọc: "Tỷ tỷ nhìn xem, Nhị tẩu đỏ mặt rồi này."
Nhị tẩu, Nhị tẩu, Tô Nguyên cắn môi.
"Đừng nói nữa, nếu không Nhị tẩu càng thẹn thùng."
Lục Tĩnh Xu cũng nói thế làm Tô Nguyên nhất thời trợn mắt, chờ hai người họ thành thân nhất định nàng cũng phải trả thù.
Đêm động phòng hoa chúc, Hàn thị cũng không chậm trễ giờ lành, bưng rượu hợp cẩn và canh long nhãn tới cho hai người uống. Mọi người luôn miệng chúc mừng, nhất là Lục Tĩnh Nghiên, líu ríu líu ríu làm cả phòng vô cùng vui vẻ.
Thật vất vả mới về hết, Tô Nguyên ngã ngồi trên giường.
Lục Sách đi tới hỏi: "Có phải là mệt rồi không?"
Tô Nguyên gật gật đầu, gọi Thải Vi tháo mũ phượng cho mình, hỏi Lục Sách: "Có phải huynh phải ra ngoài mời rượu không? Đừng uống nhiều quá, lỡ say..."
Lục Sách cười khẽ: "Nàng không muốn ta say sao?"
Ánh mắt nam nhân mập mờ nhìn nàng. Tô Nguyên vốn chỉ cảm thấy say rượu rất không tốt, nhỡ đâu lại lỡ miệng tiết lộ đại kế thì hỏng, nào ngờ Lục Sách lại nghĩ đến chuyện khác, tim nàng đập như trống bỏi: "Vậy... vậy... huynh có say cũng kệ huynh."
Nàng nghiêng người sang một bên làm áo cưới hơi lỏng ra, để lộ áo trong màu đỏ, trước ngực còn thêu một đóa thược dược, đang lúc nở rộ.
Lục Sách nhìn một cái đã nóng bừng mặt, vội vàng đứng dậy: "Ta ra ngoài đã, nàng ăn gì trước đi, chờ ta về."
Không đợi Tô Nguyên đáp lời, hắn đã nhanh chóng đi ra ngoài.
Tim đập thật nhanh.
Hắn không phải trẻ con, mười tám tuổi đã là nam nhân, chuyện nên hiểu đều hiểu, chỉ là trước kia tâm tư của hắn đều dành cho chuyện triều chính, hoàn toàn không nghĩ tới sẽ có một ngày nhớ thương một cô nương. Từ cái đêm hắn hôn Tô Nguyên, suy nghĩ trong đầu cũng càng lúc càng nhiều, hắn biết mình đang khát vọng cái gì.
Nên nếu còn không rời đi, có thể sẽ không nhịn được.
Tô Nguyên lại nhẹ nhàng thở phào một hơi, cởi áo cưới ra.
"Cô nương, ngài đói không ạ?" Bảo Lục hỏi.
Thải Vi cười nói: "Còn gọi cô nương nữa, nên gọi Thiếu phu nhân."
Bảo Lục ai nha một tiếng: "Đúng a, Thiếu phu nhân."
Hai người đều cười mỉm, Tô Nguyên lại không có khẩu vị, lắc lắc đầu nói: "Ra nhiều mồ hôi quá, ta không muốn ăn, đi tắm rửa đi."
Thải Vi vội vàng gọi hạ nhân mang nước nóng tới.
Tắm rửa xong lại càng thấy mệt. Tô Nguyên tựa vào đầu giường, miễn cưỡng giương mắt dò xét nơi này, đây sẽ là nơi nàng ở trong mấy năm tới.
Thải Vi nhìn ra tâm tư của nàng, cười nói: "Thiếu phu nhân, cả phòng này đều đã được sửa sang lại, có lẽ có vài chỗ chưa được sạch sẽ lắm, nhưng chỉ cần quét dọn một lát là ổn. Ngài nhìn xem, đồ dùng đều đủ cả, bàn đều được làm từ gỗ tử đàn, còn có bình phòng lớn này..."
Nơi này so với toàn trạch viện thì xa hoa hơn hẳn, hẳn là Lục Sách mua bằng hoàng kim Hoàng thượng mà ban thưởng. Nếu sửa toàn bộ trạch viện thì quá phiền phức nên tổng thể chỗ này vẫn lộ ra chút cổ xưa, có điều cũng không sao, có lẽ nàng cũng chỉ ở đây vài ba năm nữa là dọn đi phủ mới.
Bảo Lục lau tóc cho nàng, động tác rất nhẹ nhàng làm Tô Nguyên bất giác nhắm mắt lại.
Không biết đã qua bao lâu, nàng đột nhiên tỉnh dậy, phát hiện mình vừa ngủ thiếp đi. Tô Nguyên đang muốn gọi Bảo Lục thì nghe thấy giọng Lục Sách: "Các nàng đi nghỉ hết rồi."
"Huynh về rồi sao?" Sắc mặt Tô Nguyên thay đổi: "Có uống nhiều không?"
Lục Sách cười: "Hôm nay đại ca cản rượu cho ta, ta không say nhưng huynh ấy say đến rối tinh rối mù."
"Thật sao?" Tô Nguyên kinh ngạc.
Lục Sách đã tắm rửa thay y phục, chỉ mặc đồ trong, ngồi xuống cởi giày.
Thấy hắn muốn lên giường, Tô Nguyên vội vàng dịch vào trong.
Động tác rất kinh hoảng, nào giống những lần trước đòi cùng mưu đại sự với hắn, nhưng Lục Sách lại thấy rất đáng yêu, duỗi tay ôm lấy eo nàng: "Nàng muốn đi đâu, giường này lớn như vậy."
"Ta..." Tô Nguyên cắn cắn môi, không biết nên nói gì.
Dù đã chuẩn bị tinh thần nhưng khi cùng ngồi trên một chiếc giường thế này, nàng vẫn rất căng thẳng, vì nàng biết rõ tiếp theo sẽ làm gì. Lục Sách ôm lấy nàng, hai người dính sát vào nhau khiến mặt nàng càng đỏ.
Lục Sách ôm lấy nàng hỏi nhỏ: "Sao thế, rất sợ à?"
Hắn không sợ chút nào, trong lòng chỉ có chờ mong và vui vẻ. Hắn đã sớm nhận định Tô Nguyên là thê tử nên hôm nay vô cùng hưng phấn.
Nhiệt độ cơ thể nam nhân trở nên nóng hơn, khí tức cũng khác xa nữ nhân. Tô Nguyên dán mặt vào ngực hắn, nghe tiếng tim đập của hắn, mặt cũng càng lúc càng đỏ, thậm chí cả tai cũng bắt đầu phiếm hồng.
Bộ dạng e lệ này làm Lục Sách tâm viên ý mãn, nhịn không được nâng mặt nàng lên hôn.
Đôi môi mềm mại lập tức đốt cháy lửa trong lòng hắn, khiến hắn chẳng thể buông nàng ra ngay như lần trước. Lục Sách vô sự tự thông, muốn cạy mở môi nàng ra liền cắn nhẹ lên hai cánh môi, mút vào, làm nàng không chịu nổi phải há miệng ra, hắn thừa cơ xâm nhập, đòi thêm mật ngọt.
Tiếng hít thở của nam nhân dần dần trở nên nặng nề, giống như không thở nổi, thế nhưng lại vẫn có thể dây dưa không bỏ. Khí lực cả người Tô Nguyên mất hết, bị hắn đặt dưới thân.
Trước kia nàng chỉ cảm thấy Lục Sách cao, nhưng bây giờ nằm thế này khiến Tô Nguyên cảm thấy mình vô cùng nhỏ bé, hoàn toàn không thể động đậy. Hai tay nam nhân bắt đầu không kiêng nể gì, hắn rất tò mò, cũng vô cùng nhiệt tình, không chỗ nào là không thấy mới lạ.
Mặt Tô Nguyên đỏ tới mang tai, toàn thân run rẩy nói: "Nhị biểu ca..."
Nhưng Lục Sách căn bản không nghe được ý thỉnh cầu trong lời nói của nàng. Đối mặt với cô nương mình thích, hắn giống như đã mất đi phương hướng. Đầu óc hắn hiện tại đều là Tô Nguyên, hắn không thể khống chế bản thân.
Bây giờ mọi chuyện đều đã thành thật, xúc cảm nơi tay làm hắn không thể dừng lại, tựa hồ cũng quên cả lời nói, cả thân thể và tâm hồn hắn đắm chìm vào một loại trải nghiệm mới mẻ.
Dần dần, dục vọng phá xác mà ra, hắn áp sát như dã thú nhào về phía con mồi ngon miệng.
Trong phòng đột nhiên có một tiếng thét, sắc mặt mấy nha hoàn cũng thay đổi, không nhịn được mà lo lắng.
Lục Sách cũng giật nảy mình. Tiếng thét này kéo hắn ra khỏi dục vọng, tiểu cô nương đang ứa lệ, từng giọt từng giọt rơi xuống như mưa.
Hắn đột nhiên nhớ ra mình từng nói nàng yêu khóc, Tô Thừa Phương cưới Nguyễn Trân, nàng liều mạng khóc, ra ngoài thành đi săn nàng cũng đỏ mắt.
Nhưng lần này là mình chọc nàng khóc.
Lục Sách vội vàng buông ra, ôm nàng hỏi: "Đau lắm hả?"
Đau hơn kiếp trước nhiều, không biết là do tuổi còn nhỏ hay Lục Sách làm quá mạnh, nàng gật gật đầu, sụt sịt: "Ta không nhịn được."
Nhịn không được thét lên, nhịn không được rơi nước mắt, cảm thấy rất đau, vô cùng đau đớn.
Nhìn nàng rưng rưng nước mắt, bao dục vọng của Lục Sách đều bị diệt sạch, hắn thật sự không đành lòng làm gì nữa: "Vậy nàng nghỉ ngơi đi." Hắn cúi đầu xuống, muốn đắp chăn cho nàng, kết quả lại phát hiện trên ga giường có một vết máu nhỏ, đỏ đến chói mắt.
Là lạc hồng? Chứng tỏ Tô Nguyên đã là thê tử thật sự của hắn, nhưng thật không ngờ lần đầu của nữ nhân sẽ đau như vậy, hắn còn chưa dùng sức... Hắn giật ga trải giường ra ném xuống đất: "Có lẽ là chúng ta thành thân sớm thật." Tô Nguyên quá mềm mại, hắn do dự một lát rồi ôm nàng vào lòng: "Nếu không, để chờ đến sang năm?"
Sang năm, đây là tự hắn nói, Tô Nguyên liền vội vàng gật đầu: "Được."
Nhìn nàng thở phào một hơi hắn lại thấy rất lạ, hình như mình sẽ phải hối hận.
Tô Nguyên nằm xuống đắp chăn.
"Nhị biểu ca, chúng ta có nên nghỉ tạm không?" Nàng hỏi.
Tóc đen xõa tung, Lục Sách nhìn bờ môi nàng bị hắn hôn đến sưng đỏ, đứng dậy khoác áo vào: "Nàng ngủ trước đi, ta đi tắm."
Dù không làm được gì nhưng cả người vẫn đầy mồ hôi.
Tô Nguyên gật đầu: "Vậy ta ngủ trước."
Nàng nhắm mắt lại.
Lục Sách gọi hạ nhân múc nước, ngâm mình trong thùng tắm.
Phòng ngủ rất yên tĩnh, có lẽ là Tô Nguyên đã thiếp đi thật. Hắn nhắm mắt, tựa đầu vào vách thùng, trong đầu đều là hình ảnh Tô Nguyên ban nãy, cánh tay ngọc ngà, vòng eo nhỏ nhắn, đôi chân thon dài... chẳng mấy chốc, trán hắn lại vã đầy mồ hôi.
Có vài tiếng rên rỉ truyền ra từ bên kia, Tô Nguyên nghiêng tai lắng nghe, đột nhiên hai tai đỏ bừng, quay người đi trùm kín chăn.
Không biết bao lâu sau, nam nhân mới lại về giường.
Tô Nguyên vờ như mình đã ngủ rồi, không dám cựa quậy.
Lục Sách nằm xuống bên cạnh nàng. Hắn cũng không dám động đậy, chẳng biết tại sao hắn lại hơi xấu hổ với Tô Nguyên.
Có lẽ vừa rồi không nên... nhưng hắn thật sự không nhịn được.
Nhưng nghĩ đến chuyện phải nhịn đến sang năm, Lục Sách lại thấy mình đần chết, sao lại hứa hẹn thế chứ? Nhưng ban nãy nàng thét lên sợ hãi như vậy, hắn lại thở dài, thôi, không nên nghĩ nhiều, thời gian như nước chảy, sẽ qua nhanh thôi. Dù thế nào Tô Nguyên vẫn là vợ hắn, về sau có thể ngày ngày ngủ chung chăn.
Ngửi được mùi hương trên người nàng, tâm tình Lục Sách lại tốt hơn một chút. Hắn nghiêng người sang, khoác tay ôm lấy Tô Nguyên, không dám làm quá mạnh, cứ nhẹ nhàng ôm nàng như thế mà tiến vào mộng đẹp.
Buổi sáng, ánh nắng hắt vào từ cửa sổ, chiếu rọi căn phòng.
Hai ngọn nến hỉ đã sớm cháy sạch, Lục Sách mở mắt nhìn đỉnh màn màu đỏ chót, nhất thời có chút hoảng hốt, một lát sau mới nhớ ra hôm qua mình vừa thành thân, nhìn sang thấy nữ nhân đang gối lên tay mình ngủ say.
Hắn vô cùng vui vẻ, nghiêng đầu tỉ mỉ ngắm nhìn Tô Nguyên.
Khuôn mặt nho nhỏ, lông mày cong cong, lông mi dài cong vút, khóe miệng hơi nhếch lên, không biết có đang gặp mộng đẹp hay không... hắn lại gần hôn lên môi nàng.
Tô Nguyên lập tức tỉnh giấc.
"Nhị biểu ca..."
Khuôn mặt nam nhân gần ngay trước mắt, cảm giác của nàng lúc này cũng giống như Lục Sách lần đầu tiên, đều có chút hoảng hốt.
"Còn gọi biểu ca à?" Lục Sách nhíu mày: "Có phải nên đổi xưng hô rồi không?"
Đúng vậy nha, hắn là trượng phu của nàng.
Tô Nguyên giật giật bờ môi, đột nhiên cảm thấy gọi là tướng công rất khó, có lẽ do bọn họ thành thân quá nhanh.
Tiểu nương tử thẹn thùng, Lục Sách cười, cũng không ép buộc nàng: "Từ từ cũng được." Hắn ngồi dậy mặc y phục, để lộ thân thể khỏe mạnh cường tráng.
Dưới ánh sáng ban ngày, Tô Nguyên nhìn một cái đã đỏ mặt, hôm qua nàng chỉ lo căng thẳng, lại sợ đau, căn bản không nhìn kỹ Lục Sách, không có ấn tượng gì về cơ thể hắn, nay nhìn thấy thân trên hắn để trần, không ngại ngùng cũng khó.
Tim nàng đập thình thịch, thẹn thùng quay đầu.
Lục Sách nhanh chóng mặc xong y phục, thấy Tô Nguyên vẫn còn đang ngẩn người bèn hỏi: "Sao thế, vẫn còn đau à? Nếu thật sự không đi được thì mình ta đi kính trà cũng không sao."
Dù thế nào hắn và Lục Hoán Dương còn chưa triệt để đoạn tuyệt quan hệ, Lục Hoán Dương sợ mất mặt mà hắn thì vẫn còn cần thân phận giả này, cho nên kịch vẫn phải diễn tiếp.
"Không phải, không đau nữa rồi." Hôm qua chỉ có một chút, cũng không đau đến bây giờ: "Huynh ra ngoài trước đi, ta gọi Bảo Lục vào, y phục của ta không có ở đây."
Bảo Lục và Thải Vi nâng y phục mới vào, là bộ đã sớm chọn để mặc vào ngày tân hôn. Tô Nguyên ngồi dậy, chỉ mặc áo trong lộ ra một phần da thịt, nhưng hôm nay còn có mấy nốt đỏ cực kỳ tiên diễm, làm hai nha hoàn đỏ bừng mặt.
Hôm qua nàng còn thét lên như thế, động tác của hai người càng nhẹ nhàng, như là sợ làm đau nàng.
Hầu hạ Tô Nguyên mặc y phục xong, Bảo Lục chải tóc cho nàng, Thải Vi thì nhặt ga giường lên nói: "Tưởng cô cô bên người Đại phu nhân đã sớm tới, để nô tì đưa cho bà ấy."
Kia là lạc hồng, nói rõ nàng vẫn là cô nương trong sạch.
"Vậy Đại phu nhân..." Tô Nguyên dừng một chút, đổi giọng, đã gả đi rồi phải gọi phụ thân mẫu thân: "Phụ thân mẫu thân dậy chưa?"
"Vừa mới dậy ạ, lúc này ngài và thiếu gia đi qua là vừa." Thải Vi lui ra ngoài.
Tô Nguyên trang điểm xong mới đi ra.
Lục Sách đứng dưới mái hiên, quay đầu lại nhìn, chỉ thấy thê tử mình vô cùng xinh đẹp, nhất thời tươi cười rực rỡ, vươn tay ra: "Đi, chúng ta đi kính trà."
Trong lúc hoảng hốt, dường như nàng nhìn thấy đời trước. Trong màn tuyết trắng, hắn đưa mắt dò xét nàng. Vào thời khắc ấy, có lẽ là do thương hại nàng nên hắn mới bằng lòng trả phần ân tình kia.
Tô Nguyên nhoẻn miệng cười, đặt tay mình vào tay Lục Sách.
Hai người sóng vai mà đi.