Chương 81
Vừa tới chính đường đã thấy Lục Hoán Dương và Liêu đã ngồi đợi. Lục Hoán Dương tỏ vẻ không kiên nhẫn, khi thấy Lục Sách tới thì sắc mặt lại càng thêm âm trầm.
Đương nhiên Liêu thị cũng không vui vẻ chút nào.
So với những nhà bình thường thì không khí tân hôn thế này thật sự quá lạ lùng. Tâm tình Lục Sách không khỏi trở nên phức tạp. Hắn đã sớm quen với thái độ của 'cha mẹ' nhưng Tô Nguyên thì khác, ở Tô gia nàng có trưởng bối yêu thương, sợ là không sẽ thoải mái. Hắn hơi dừng lại, nắm chặt tay Tô Nguyên.
"Nguyên Nguyên, nàng đừng để ý quá..." Hắn cân nhắc ngôn từ.
"Huynh không cần lo lắng cho ta." Tô Nguyên biết hắn rất khó giải thích quan hệ giữa hắn và Lục Hoán Dương, cười một cái: "Huynh quên chúng ta là thanh mai trúc mã sao, có chuyện gì ta mà ta còn không rõ nữa? Ta sẽ không để ý, có di tổ mẫu thương ta là được."
Ngụ ý là nàng sẽ không để ý tới thái độ của Lục Hoán Dương và Liêu thị.
Lục Sách lập tức thả lỏng, vui vẻ nhìn Tô Nguyên.
Tô Nguyên hơi nghiêng đầu: "Còn không vào sao?"
Hắn cười, dắt tay nàng đi vào.
Hai người quỳ xuống kính trà cho Lục Hoán Dương và Liêu thị.
Liêu thị tùy ý nhấp một ngụm rồi đặt lên bàn, ra hiệu cho Tưởng cô cô đưa cho Tô Nguyên một cái hộp: "Giờ con là thê tử của Sách nhi, những chuyện khác ta không nói nhiều, làm hiền thê chăm lo chuyện nhà, đừng để Sách nhi chọc phải họa gì."
"Vâng, mẫu thân." Tô Nguyên vâng lời.
Thanh âm Tô Nguyên chẳng chút gợn sóng, nghe không ra hỉ nộ, Liêu thị nhìn nàng một cái, thấy nàng vẫn cung kính bèn khoát khoát tay: "Đứng lên đi, chắc hẳn hôm qua cũng mệt mỏi rồi, về nghỉ ngơi đi."
Hai người quay người cáo từ.
Thấy Liêu thị không có ý gây khó xử, Tô Nguyên thở phào một hơi. Thái độ không quản thúc, mặc kệ tự sinh tự diệt này rất hợp ý nàng, sau này chỉ cần ở Y Vân lâu nước sông không phạm nước giếng, chịu đựng vài ba năm này là được. Đợi Kỳ Huy cầm quyền, truy phong Lục Cẩm Lân, Lục Sách có thể tự lập môn hộ, trở về bản tộc.
Khóe miệng nàng bất giác cong lên.
Lục Sách thấy lạ: "Đột nhiên lại cười gì thế?"
"Không có gì." Tô Nguyên bưng chiếc hộp: "Tốt xấu gì cũng có lễ vật. Nhìn xem, là một cây trâm vàng đấy, chất lượng cũng không tệ lắm."
Dễ dàng thỏa mãn như vậy sao? Lục Sách cười: "Lần trước Hoàng thượng ban thưởng hoàng kim, ta còn rất nhiều, nàng xem trong phòng thiếu gì thì cứ việc mua về."
"Không cần đâu, ta thấy đã rất đủ rồi, đều là di tổ mẫu..." Nàng ngừng một lát, gả cho Lục Sách thì Lục Thái Phu nhân cũng là tổ mẫu của nàng, bèn sửa lời: "Đều là tổ mẫu, còn có Nhị thẩm hỗ trợ đúng không? Ta thấy huynh nào có chu đáo như thế."
"Ừ, ta nào có tâm tư." Lục Sách gãi nhẹ lòng bàn tay nàng: "Mấy hôm nay ta chỉ nghĩ tới nàng."
Lời ngọt ngào đột ngột làm Tô Nguyên đỏ mặt, nhìn hắn mà không biết nên nói gì.
Tô Nguyên lẩn tránh ánh mắt của Lục Sách: "Chúng ta đi thỉnh an tổ mẫu, Nhị thúc Nhị thẩm nhé?" Vừa nói mới nhớ ra Lục Vanh: "Huynh nói hôm qua đại ca cản rượu thay huynh, nay không thấy huynh ấy đâu, có phải là chưa tỉnh không?"
Lục Sách quay sang nhìn Trần Tân.
"Vâng, còn đang ngủ ạ." Trần Tân bẩm báo.
"Vậy đợi huynh ấy dậy thì chúng ta nói tiếng cảm tạ được không?" Tô Nguyên cảm thấy Lục Vanh càng ngày càng không tệ, quả thực là một trời một vực với Lục Tĩnh Anh.
Lục Sách trầm ngâm: "Tối qua đúng là nợ huynh ấy một phần ân tình."
Hai người đang muốn tới chỗ Thái phu nhân, ai ngờ còn chưa tới Y Vân lâu đã có gã sai vặt hổn hển chạy tới: "Thiếu gia, Thiếu phu nhân, có một tiểu hoàng môn đang chờ ở nhị môn, nói là có khẩu dụ của Hoàng thượng, mời Thiếu gia, Thiếu phu nhân vào cung yết kiến."
Lục Sách giật mình: "Thật sao?"
Hôm nay Hoàng thượng rảnh quá nên triệu bọn họ vào cung sao?
"Thật ạ, chuyện này tiểu nhân sao dám lừa ngài, tiểu nhân vẫn quý cái đầu của mình lắm."
Lục Sách đau đầu: "Vậy ngươi bẩm báo chuyện này cho tổ mẫu một tiếng, ta vào cung."
Nói rồi kéo Tô Nguyên lên xe ngựa.
Người đến truyền khẩu dụ quả thật là tiểu hoàng môn bên người Kỳ Huy. Tô Nguyên ngồi trong xe nhìn tiểu hoàng môn kia một cái rồi thả rèm xe xuống nói khẽ: "Chuyện này huynh thật sự không biết trước sao?"
Lục Sách lắc đầu: "Chúng ta không phải hoàng thân quốc thích, bình thường không cần vào cung."
"Vậy thì vì sao?" Tô Nguyên kinh ngạc: "Không phải là có đại sự gì cần thương lượng chứ." Nói tới đây nét mặt nàng trở nên nghiêm trọng: "Không biết là có chuyện gì, nhưng chúng ta cùng vào cung vào hôm nay sợ là sẽ bị chú ý."
Lục Sách gật đầu: "Có lẽ hôm nay muốn động thủ."
"Thật sao?" Tô Nguyên kinh hãi, ghé sát vào tai hắn hỏi nhỏ: "Động thủ cái gì, là muốn giết Tào quốc hay Thái Dung?"
Kiếp trước, Tào quốc bị Lục Sách một tên bắn chết.
Nàng sợ bị người khác nghe thấy, đôi môi gần như là dán lên mặt hắn, hô hấp nóng rực bên tai làm mặt hắn ửng đỏ: "Cái này phải đi mới biết được."
Thấy bọn hắn còn chưa thương lượng xong đã hành động, Tô Nguyên không khỏi lo lắng: "Vậy huynh phải khuyên nhủ Hoàng thượng, nhưng chúng ta không thể thất bại được, nếu không chắc chắn thì nhất định không được hành động, huynh nói xem có phải không? Nhỡ đâu bại lộ, chúng ta sao đấu được với thiên quân vạn mã? Ta thấy..."
Nãy giờ Lục Sách không nói gì nhưng khóe miệng lại càng ngày càng cong lên, Tô Nguyên đột nhiên hiểu ra, đẩy Lục Sách một cái: "Hay lắm, huynh lại trêu ta."
Tức chết nàng!
Lục Sách cười không ngừng.
Tô Nguyên quay mặt đi, nàng phí công lo lắng mà người này lại còn cười.
Miệng nàng chu ra, cứ như một đứa trẻ đang giận dỗi.
Lục Sách kéo kéo ống tay áo nàng, thấy nàng không để ý tới mình bèn ôm chầm lấy, lần này nàng không tránh được bèn nổi giận: "Lần sau ta sẽ không nói với huynh những điều này nữa."
"Nàng nhịn được không?" Lục Sách buồn cười: "Chẳng phải nàng gả cho ta là vì chuyện này sao?"
"Vậy huynh còn..."
Hắn cúi đầu cắn nhẹ vào tai nàng: "Chỉ là thấy nàng rất đáng yêu, muốn nghe nàng nói nhiều hơn một chút... Nàng nói xem, sao nàng lại suy nghĩ nhiều như thế chứ? Một tiểu cô nương, không quan tâm phong hoa tuyết nguyệt, lại cứ đi quan tâm những chuyện này." Thấy Tô Nguyên còn bĩu môi, lo nàng lại giận hắn bèn nói mấy chữ bên tai nàng.
Tô Nguyên trợn tròn mắt: "Không lừa ta chứ?"
"Không hề."
"Lúc nào..."
"Về rồi nói."
Đúng vậy, hẳn là phải cẩn thận chút, Tô Nguyên nghiêm túc.
Lục Sách buồn cười, cúi đầu xuống hôn nàng, hôn từ vành tai tới khóe miệng, nam nhân không che dấu được sự nhiệt huyết, cả thân thể như có lửa, Tô Nguyên né tránh lại bị hắn ép trở về, sợ tóc bị rối nên nàng nói nhỏ: "Biểu ca, sắp đến rồi..."
Lục Sách ngẩng đầu lên.
Nàng vội vàng cầm khăn lau miệng.
Mắt hắn tối đi, cúi đầu hôn tiếp: "Lau cái gì, chẳng lẽ còn ghét bỏ ta sao."
Nếu ghét hắn thì từ đầu có chết nàng cũng không gả, nhưng người này dễ xúc động hơn nàng nghĩ nhiều. Nàng cứ tưởng Lục Sách là một người rất tỉnh táo, thậm chí hơi lạnh mạc, nhưng từ lần trước tới khuê phòng, lại cả chuyện hôm qua thì rõ ràng không phải.
"Ta sợ sưng lên." Tô Nguyên nói.
"Thật sao?" Lục Sách nâng cằm nàng lên nhìn: "Không sưng đâu, ta mới hôn mấy lần, sưng cái gì?" Hắn lấy ngón tay quệt qua môi nàng: "Nhưng trôi hết son rồi." Hắn duỗi tay ra: "Lấy ra."
Tô Nguyên hơi kinh ngạc, lấy hộp son ra đưa cho hắn.
Lục Sách kéo rèm vào, cẩn thận thoa lại son cho nàng.
Tô Nguyên nhìn gương mặt đang gần sát bên mình, thấy vẻ dịu dàng của hắn, trái tim nàng đột nhiên rung động, giống như có một hòn đá nhỏ rơi xuống làm gợn sóng mặt nước.
"Được rồi." Hắn thu tay lại, cầm khăn lau tay.
Màu anh đào hồng đỏ thật dễ nhìn.
Tô Nguyên cất hộp son đi, đang muốn nói cảm ơn thì xe ngựa ngừng lại.
Đây là lần đầu tiên Tô Nguyên tới hoàng cung. Kiếp trước nàng cũng chưa tới lần nào, không quen thuộc như Lục Sách, chẳng cần cung nữ dẫn đường đã dắt nàng tới điện Văn Đức.
Lúc Sách thấy Tô Nguyên hiếu kỳ nên thỉnh thoảng cũng sẽ dừng lại giới thiệu cho nàng: "Đây là Thái Hòa môn, muốn vào cung phải qua cửa này... Bên trái là phủ nội vụ, là chỗ làm việc của công công và hoàng môn, phía trước đó, thấy không, sau bức tường này là Trọng Hoa cung, bên trong có trồng rất nhiều cây đào."
"Có phải huynh đều biết hết không?" Tô Nguyên hỏi.
"Đương nhiên." Nếu đến hoàng cung còn không quen thuộc thì hắn còn làm phủ quân tiền vệ thế nào được, đừng nói tên từng điện, mà số lượng cấm quân bảo vệ, bao lâu thay ca một lần hắn đều rõ như lòng bàn tay.
Hai người vừa đi vừa nói, rất nhanh đã tới Văn Đức điện.
Tô Nguyên hơi căng thẳng vì nàng chưa từng gặp Kỳ Huy bao giờ. Kỳ Huy ốm yếu, sớm có danh hôn quân vang khắp thiên hạ nhưng thật ra rất ít người được diện kiến hắn ta, sau này Kỳ Huy lật đổ Ngô Thái hậu, quân lâm thiên hạ, thân thể lại càng kém, gần như tấu chương đều do Lục Sách phê duyệt thay.
Không được mấy năm đã băng hà.
Hiện tại, rốt cuộc nàng cũng gặp được Chân Long Thiên Tử trong truyền thuyết.