Chương 87
Tuy vết thương không sâu nhưng rất dài, vắt ngang trên má trái Lục Tĩnh Anh, Ngô Tông Viêm cũng bị giật nảy mình, vội vàng an ủi: "Đừng sợ, chỉ bị trầy da một chút thôi, ta dẫn nàng tới đại phu ngay đây, không, ta sẽ dẫn nàng vào cung tìm ngự y."
Hắn ta lệnh cho người đánh xe quay đầu.
Lục Tĩnh Anh thét to: "Ngươi không thể bỏ qua cho Lục Sách được, là hắn làm ta bị thương." Lúc này nàng ta cực kỳ hận Lục Sách, vừa hận lại vừa sợ: "Giết hắn cho ta."
Nhưng số hộ vệ hai người mang tới hoàn toàn không phải là đối thủ của Lục Sách, Ngô Tông Viêm hạ giọng: "Tĩnh Anh, vết thương của nàng quan trọng hơn. Hơn nữa phụ thân cũng ở trong cung, bây giờ chúng ta vào cung sẽ có phụ thân, cả cô cô làm chủ cho chúng ta... Dù sao đây cũng là quan đạo, không phải nha môn, hộ vệ cũng không đánh lại Lục Sách, vẫn nên giao cho phụ thân xử lý thì hơn. Nàng yên tâm, chỉ cần phụ thân lên tiếng, nhất định Lục Sách sẽ chết không có chỗ chôn!"
"Phải nhốt hắn vào thiên lao!" Lục Tĩnh Anh dữ tợn nói.
"Đến lúc đó đều tùy theo ý nàng." Ngô Tông Viêm bảo hạ nhân mau quay đầu xe đi Hoàng cung, rồi cầm khăn lau cho Lục Tĩnh Anh đang đau đến phát khóc.
Không biết gương mặt này...
Đây là gương mặt hắn ta thích nhất, lúc trước vừa nhìn thấy Lục Tĩnh Anh đã cảm mến, ánh mắt khó mà thuần phục giống như công chúa cao cao tại thượng làm hắn ta nhìn hoài không chán, dù đã lấy về nhà cũng vô cùng sủng ái. Không ngờ Lục Sách lại độc ác như vậy, chọn mặt Lục Tĩnh Anh mà ra tay.
Ngô Tông Viêm nổi nóng nhưng biết mình không đánh lại nên mau chóng rời đi.
Chủ tử đi rồi, hộ vệ cũng ngừng tay, nhao nhao rút lui.
Lục Sách lên xe ngựa, thản nhiên hạ lệnh: "Tới chùa Bạch Mã."
Tô Nguyên còn đang khiếp sợ, nàng tận mắt thấy Lục Tĩnh Anh bị thương, lúc này rồi mà Lục Sách còn muốn lên núi sao?
"Chỉ sợ bọn họ sẽ đi tìm Tào quốc công." Vừa rồi không đánh lại Lục Sách thì chắc chắn sẽ nghĩ cách khác, dù ở kinh thành mấy việc xích mích ẩu đả không ít nhưng lần này lại là thế tử gia Tào quốc công phủ, Tô Nguyên kéo tay áo Lục Sách: "Biểu ca, chúng ta không cần về thật sao?"
"Không cần." Lục Sách nhếch môi cười: "Giờ vào cung mới tốt." Rồi nói nhỏ bên tai Tô Nguyên một câu.
Tô Nguyên kinh ngạc: "Nhanh như vậy sao?" Giờ nàng mới an tâm được một chút, dò xét Lục Sách: "Huynh có bị thương không?"
"Không hề." Lục Sách bỗng nhiên nghĩ tới gì đó: "Nhưng chỗ này bị đánh." Hắn cuốn tay áo lên giơ tay cho Tô Nguyên xem: "Bị phân tâm vì mũi tên kia."
Cánh tay bị bầm tím một mảng, Tô Nguyên hỏi: "Có rượu thuốc không, ta bôi cho huynh."
Hắn lấy ra cho nàng.
Tô Nguyên cúi đầu xuống, mở bình đổ rượu ra bôi lên vết bầm cho hắn, vừa làm vừa hiếu kì hỏi: "Công phu này của huynh học ở Đồng Châu hay từ khi ở kinh thành đã học được rồi?"
"Đồng Châu." Cảm giác bàn tay nàng nhẹ nhàng di chuyển trên da mình, Lục Sách cảm thấy rất dễ chịu, nhắm mắt lại ngả ra sau: "Đó là tuyệt học độc môn của Vũ tiên sinh."
Xem ra Vũ tiên sinh rất lợi hại a, Tô Nguyên lau tay, cất bình rượu thuốc đi, không biết đương thời có thể gặp một lần không: "Dù có lên núi cũng phải về sớm, không biết phụ thân... có vì Lục Tĩnh Anh mà trách phạt huynh không."
Lục Hoán Dương thương Lục Tĩnh Anh như vậy, hẳn là sẽ tìm Lục Sách tính sổ nhỉ?
Đuôi mắt Lục Sách giật giật: "Đừng lo lắng. Nghỉ ngơi một lát đi, còn phải leo núi đấy."
Cũng không biết hắn có cách gì, Tô Nguyên nhìn hắn một cái, thấy Lục Sách giống như ngủ thiếp đi thật, có lẽ do lúc nãy đối phó nhiều người quá nên mệt?
Nàng thở dài một hơi.
Xe ngựa Tào quốc công phủ phi nhanh thẳng đến Hoàng cung, làm đổ làm rơi không biết bao nhiêu quầy hàng bên đường. Vì Ngô gia có đặc quyền nên Ngô Tông Viêm cũng không hề xuống xe mà trực tiếp ngồi xe tới Thọ Khang cung, bế Lục Tĩnh Anh nhảy xuống.
Tiểu hoàng môn thấy hắn ta xông thẳng vào lên sợ hãi chạy theo sau gọi to: "Ôi Ngô thế tử, ngài không thể xông vào như thế được, Thái hậu nương nương và Hoàng thượng..."
Lúc này Ngô Thái hậu đang nói chuyện với Kỳ Huy và Tào quốc công, nghe tiếng mới quát: "Ầm ầm ĩ ĩ, có chuyện gì?"
Ngô Tông Viêm bước nhanh vào quỳ xuống: "Cô cô, Tĩnh Anh bị thương, xin ngài lập tức truyền thái y xem cho nàng ấy, nàng ấy bị thương ở mặt."
"Cái gì?" Tào quốc công lấy làm kinh hãi, đứng lên nói: "Không phải các con lên núi sao, sao lại bị thương? Chẳng lẽ là có thích khách?" Lão ta lập tức ra lệnh cho cung nhân: "Còn thất thần cái gì, mau đi mời Trương thái y tới. Trương thái y không có mặt thì mời Giả thái y, nhanh đi."
Giống như ở nhà mình, cung nhân nhìn về phía Ngô Thái hậu, Ngô Thái hậu khoát khoát tay để nàng ấy đi.
Ngô Tông Viêm đặt Lục Tĩnh Anh lên ghế, bắt đầu cáo trạng: "Phụ thân, là Lục Sách đả thương Tĩnh Anh, hắn vô pháp vô thiên, nhìn xe ngựa của chúng ta không vừa mắt liền đánh chết ngựa kéo xe rồi đánh bị thương hộ vệ, Tĩnh Anh quát bảo hắn dừng lại liền bị... Phụ thân, cô cô, nhất định các ngài phải làm chủ cho Tĩnh Anh."
"Lẽ nào lại vậy." Tào quốc công giận dữ: "Tiểu tử kia dám nhổ lông trên đầu hổ sao, mau truyền lệnh xuống, bắt ngay lại chém đầu thị chúng."
Trong hoàng cung lại dám làm càn như thế, không phải tự coi mình là Hoàng đế rồi hay sao? Kỳ Huy cầm tách trà ném mạnh xuống đất: "Lục Sách là người của Trẫm, ngươi muốn chém đầu hắn? Tào quốc công, ngươi hỏi ý Trẫm chưa?"
Giờ Tào quốc công mới nhớ ra Kỳ Huy, hôm nay tên ma bệnh này cũng ở Thọ Khang cung quá lễ với tỷ tỷ mình.
"Hoàng thượng, chẳng lẽ ngàu không nghe thấy sao?" Tào quốc công hơi thu liễm một chút: "Nhìn nhi tức ta xem, cả mặt toàn máu, chẳng lẽ Hoàng thượng muốn bao che sao?" Lão ta nhìn về phía Ngô Thái hậu: "Nương nương, ngài cũng nói xem Lục Sách này có nên giết hay không?"
Mặt mũi tràn đầy lệ khí, chỉ ẩu đả một chút đã đòi giết người, đây là muốn làm bạo quân sao? Ngô Thái hậu chỉnh chỉnh tay áo, thản nhiên nói: "Lục Sách, là Lục Sách của Uy Viễn hầu phủ sao? Nếu ta không nhớ nhầm thì hẳn là ca ca của Tĩnh Anh? Thế không phải là người một nhà sao, người một nhà ồn ào một chút sao có thể chém chém giết giết được." Nói rồi bà ta nhìn Tào quốc công: "Ngươi ngồi xuống, hôm nay Trùng cửu nên ăn mừng tử tế, chuyện nhỏ này coi như thôi."
"Chuyện nhỏ?" Tào quốc công không thể tin được: "Tỷ tỷ, đây là nhi tức ta, thê tử của Tông Viêm, mặt mũi bị Lục Sách đả thương mà ngài nói là chuyện nhỏ sao?"
Còn không biết ai bắt nạt ai, Kỳ Huy hừ lạnh một tiếng, thong thả lại gần Lục Tĩnh Anh: "Đây là bị vũ khí gì làm bị thương?"
Lục Tĩnh Anh chán ghét Hoàng đế bao cỏ này nên nhắm mắt lại.
"Bẩm Hoàng thượng, là Lục Sách dùng tên..."
"Tên?" Kỳ Huy cười ha ha: "Xưa nay Lục Sách không thích dùng tên, Trẫm lại nghe nói thê tử ngươi có một thân tiễn pháp rất tốt."
Ngô Tông Viêm biến sắc.
Ngô Thái hậu nheo mắt lại, bà ta cũng từng được nghe Lục Tĩnh Anh này rất phách lối, Lục Sách chỉ là một tên hoàn khố, lại còn là thứ tử, làm gì có gan chủ động khiêu khích? Sợ là Ngô Tông Viêm cố tình tìm phụ thân tới làm chỗ dựa... Hai cha con này, thật sự là càng ngày càng to gan, dám lừa bịp mình, có phải đã sớm muốn đoạt quyền không? Khó trách đến cả long bào cũng đã chuẩn bị kỹ càng.
Có phải sẽ có một ngày muốn lấy luôn cả mạng mình không?
Bằng không sao dám coi Hoàng cung này như nhà mình, đứng ở đây ra lệnh? Ngô Thái hậu trầm giọng: "Lục Sách tốt xấu gì cũng là con trai của Hầu gia, cũng không thể chỉ bằng mấy câu của ngươi mà hỏi tội, ta sẽ tự sai người đi điều tra." Bà ta nhìn Tào quốc công một cái: "Các ngươi đã là hoàng thân quốc thích, càng nên làm gương tốt, đều về chờ tin đi."
"Cô cô!" Ngô Tông Viêm trợn tròn mắt.
Lúc này Trương thái y cũng tới, hành lễ rồi xem vết thương cho Lục Tĩnh Anh, hồi bẩm: "Chỉ là vết thương ngoài da, dùng Hồi Xuân cao là được."
"Có để lại sẹo không?" Lục Tĩnh Anh vội vàng hỏi.
"Cái này..." Trương thái y cúi đầu xuống: "Đầu tên hình dáng đặc thù, có gai ngược nên nghiêm trọng hơn vết thương bình thường."
Lục Tĩnh Anh nghe ‘ầm’ một tiếng trong đầu, như muốn ngất xỉu.
"Còn có loại tên này sao? Thú vị, thú vị." Kỳ Huy nhìn chằm chằm Ngô Tông Viêm: "Không phải ngươi nói Lục Sách bắn tên sao, vậy tên đâu, Trẫm lại muốn xem Lục Sách làm ra loại tên này từ bao giờ."
Ngô Tông Viêm cắn răng: "Vi thần không lấy được mũi tên này."
Ngô Thái hậu càng hiểu rõ, phất tay áo nói: "Hỏng hết cả tâm trạng, các ngươi lui xuống hết cho ta."
"Tỷ tỷ..." Tào quốc công không phục.
"Lui xuống!" Ngô Thái hậu quát một tiếng.
Tào quốc công không có cách nào đành phải liếc Ngô Tông Viêm một cái, Ngô Tông Viêm đỡ Lục Tĩnh Anh dậy, ba người cùng lui ra ngoài.
Kỳ Huy hầm hừ ngồi xuống ghế nói với Ngô Thái hậu: "Mẫu hậu, Lục Sách là người của Trẫm, Trẫm thích hắn nhất, mặc kệ Tào quốc công nói gì ngài cũng không được bắt hắn." Nói xong lại ho một trận, có thể thấy là tức giân không nhẹ: "Trẫm còn muốn sau này Lục Sách đi tìm Tiên thổ cùng đấy, ta nghe nói phía Đông Bắc thật sự có Tiên quốc..."
"Huy nhi." Ngô Thái hậu đỡ lấy hắn ta: "Con đừng lo lắng, Mẫu hậu sẽ không làm gì tổn thương Lục Sách, nhưng sao con..." Nhìn thấy Trần Uẩn Ngọc bước vào liền cười: "Người con thích nhất không phải nên là Uẩn Ngọc sao?"
"Cái này khác, tri giao hảo hữu cũng là thích." Kỳ Huy liếc xéo Trần Uẩn Ngọc một cái, nói nhỏ với Ngô Thái hậu: "Nàng ấy không thích nghe ta nói chuyện luyện đan, ta nói được vài câu đã ngủ thiếp đi."
Ngô Thái hậu dở khóc dở cười, sai người bưng bánh ngọt tới cho hai người ăn, rồi tuyên Cẩm Y Vệ Tổng chỉ huy sứ tới, hai người đi vào Thiên Điện nói chuyện.
Cuộc nói chuyện này mất hơn nửa canh giờ, Kỳ Huy dựa vào ghế mỉm cười.
Nghe nói con gái bị thương, Liêu thị chạy như bay vào Tào quốc công phủ, nhìn thấy vết thương kia bà ta đau lòng đến mức chẳng khác gì bản thân bị cắt một đao, luôn miệng chửi mắng Lục Sách, lại hỏi Ngô Tông Viêm: "Sao lại không bắt hắn? Hắn đả thương người."
Ngô Tông Viêm không muốn mất mặt trước nhạc mẫu nên vội lấy cớ: "Thái hậu nương nương đã sai người đi điều tra, chờ có chứng cứ nhất định sẽ nghiêm trị, ngài chờ mấy ngày ạ."
Tào quốc Công và Tào quốc công phu nhân lại tránh không gặp.
Liêu thị về Uy Viễn Hầu phủ, chờ Lục Hoán Dương về liền túm lấy ông ta: "Hoán Dương, chuyện nữ nhi ngài đã biết chưa? Ta vừa qua xem..."
"Ta mới từ Quốc công phủ về." Sắc mặt Lục Hoán Dương xanh xám, thật sự không ngờ Lục Sách dám làm như thế. Gương mặt luôn là thứ làm Lục Tĩnh Anh kiêu ngạo, nay bị hắn hủy, ông ta bèn rút kiếm muốn xông tới Y Vân lâu nhưng bị Liêu thị cản lại, nghiến răng nghiến lợi nói: "Nghiệt tử kia còn đi chùa Bạch Mã chưa về, hắn còn có tâm tình chơi đùa lắm."
"Cái gì?" Lục Hoán Dương giận dữ.
Hai người đứng tại cửa chính chờ hồi lâu, chừng hai canh giờ mới thấy Lục Sách và Tô Nguyên ngồi xe ngựa trở về.
Nhìn thấy Lục Hoán Dương, Lục Sách vờ như kinh ngạc: "Không biết phụ thân..."
Lục Hoán Dương bước lên muốn nắm lấy cổ áo hắn nhưng bị Lục Sách tránh đi.
"Hôm nay là ngươi đả thương Tĩnh Anh phải không?" Ông ta nghiêm nghị quát.
"Đả thương?" Lục Sách bất đắc dĩ nói: "Đến cùng là ta bị thương hay nàng ta bị thương? Ta bị mười mấy tên hộ vệ nhà họ vây lại đánh, ta còn sợ lúc về bị chặn đường nên lần lữa mãi đến giờ mới về. Phụ thân, ngài không đi hỏi xem đã xảy ra chuyện gì sao? Là nàng ta đâm vào xe chúng ta trước, muốn đẩy chúng ta vào chỗ chết."
"Ngươi còn dám giảo biện?" Lục Hoán Dương nói: "Ta thấy ngươi rõ ràng rất khỏe mạnh, nào giống Tĩnh Anh..."
"Sao ngài không hỏi xem vết thương của nàng ta do đâu mà có, là nàng bắn tên vào ta, đánh lén ta trước." Lục Sách nhíu mày: "Ta chẳng qua chỉ chặn lại theo bản năng, ai ngờ mũi tên này nhận chủ tự bay về."
"Ngươi nói bậy, rõ ràng là ngươi muốn đả thương Tĩnh Anh!" Liêu thị cuồng loạn kêu: "Tướng công, nha môn không làm gì được hắn, ngài có thể dùng gia pháp."
Lục Hoán Dương vung kiếm chém về phía Lục Sách.
Không hề do dự cũng không hề có một chút tình cảm nào, Tô Nguyên thấy cả người phát lạnh, khó trách sau này Lục Sách lãnh binh vây Tào quốc công phủ, Lục Hoán Dương và Lục Vanh bị liên lụy cũng đều rất lãnh huyết, giống như hắn chưa từng ở ngôi nhà này, bởi vậy mới khiến người khác e ngại.
Tay nàng siết lại, nhìn hai người đánh nhau.
Chừng ba mươi hiệp, kiếm trong tay Lục Hoán Dương bị Lục Sách đánh rơi, kiếm của hắn chỉ thẳng vào cổ họng Lục Hoán Dương: "Thân thể này cần chăm sóc cho cẩn thận, gia pháp thì không cần, mệt mỏi ngài."
Hắn xoay người dắt Tô Nguyên đi về phía Y Vân lâu.
Lục Hoán Dương có thể cảm giác được mùi máu tanh trong miệng, đó từng là đứa con trai ông ta yêu thương nhất, bây giờ quả nhiên cũng càng ngày càng lợi hại, mình đã không còn là đối thủ của nó nữa rồi. Nhưng ngày xưa thích bao nhiêu thì giờ căm hận bấy nhiêu, Lục Hoán Dương siết chặt nắm đấm, cả người căng chặt như một khối thép.
Trần Tân và Trần Nhiên đi theo sau, Lục Sách quay đầu hạ lệnh: "Phái thêm một số hộ vệ canh gác gần đây, Trần Tân, thời gian này ngươi cũng không cần đi theo ta.”
Tô Nguyên thầm run lên, sao lại nghe như sắp có chuyện rất hung hiểm thế?
Rõ ràng kiếp trước còn phải mấy năm nữa mới có một hồi gió tanh mưa máu, nhưng đến giờ nàng đột nhiên cảm thấy hết thảy cũng đã thay đổi, đã sớm không còn nằm trong dự liệu của nàng nữa.
"Đừng sợ." Lục Sách xoa xoa tay nàng: "Ta chỉ sợ bọn họ... Nguyên Nguyên, nàng phải nhớ kĩ, bên kia nói gì cũng không được nghe, cũng không cần thỉnh an. Nếu bọn họ ép nàng tới thì Trần Tân sẽ ứng phó." Hắn dừng lại một lúc, tựa như là tự nói với bản thân: "Chỉ cần qua được thời gian này là tốt rồi."
Hẳn là đang nói đến Tào quốc công.
Lục Hoán Dương kết thân với Tào quốc công là để dựa thế, nếu như Tào quốc công đổ thì Lục Hoán Dương cũng không còn người để dựa vào, đến lúc đó chỉ cần Kỳ Huy có một chút quyền thế thì muốn trừ bỏ Lục Hoán Dương cũng dễ như trở bàn tay.
Tô Nguyên gật đầu: "Ta hiểu rồi, huynh cũng cẩn thận một chút."
Mấy hôm sau Lục Sách vào cung trực, lấy tín vật từ chỗ Kỳ Huy đưa cho Tô Thừa Phương rồi một mực yên ổn mà sống, Ngô Thái hậu hoàn toàn không xử lý Lục Sách, vì chuyện này mà dần dần liền có tin đồn Tào quốc Công và Ngô Thái hậu bất hòa.
Một đám thuộc hạ và môn khách của Tào quốc công cũng bắt đầu lo lắng.
Cứ tiếp tục như vậy thì Ngô Thái hậu sẽ chỉ tin cậy Thái Dung, Thái Dung quyền nghiêng triều dã sợ là muốn dưới một người trên vạn người, Tào quốc công cũng phải tránh sang một bên. Điều này khiến Tào quốc công càng bất mãn với Ngô Thái hậu nhưng vẫn còn cố kỵ nên vào triều cũng thu liễm thái độ.
Ngay lúc nước sôi lửa bỏng này, Nguyễn gia truyền đến tin tốt, Nguyễn Trực muốn thành hôn.