Chương 97
Cửa thành bốc cháy, họa tới cá trong hào.
Lục Hoán Dương sợ hãi không chịu nổi, ông ta muốn tìm Tào Quốc công để giải thích nhưng lại không mở được miệng. Kế hoạch là mình định, ám sát cũng là tự thân xuất mã, nếu nói có người phá rối thì ai tin? Nhưng nếu không giải thích thì nhất định Tào Quốc công sẽ không tha cho ông ta. Sợ gặp tai ương nên đêm nào Lục Hoán Dương cũng lăn lộn khó ngủ, nhiều lần đột ngột bừng tỉnh, trợn tròn mắt nằm đến hừng đông.
Quả nhiên mọi chuyện đang phát triển theo hướng xấu nhất, không biết là ai bới ra mà Đô Sát viện Đường quan dâng tấu vạch tội ông ta thu hối lộ. Trước kia Thái hậu nương nương cũng không có thiện cảm với ông ta nên lập tức hạ lệnh tra rõ.
Mắt thấy sắp mất chức, Lục Hoán Dương quyết định đi gặp Tào Quốc công, nhưng trên đường đi lại bị Tưởng Phục ngăn lại.
"Kết quả hôm nay là do một tay ngươi tạo thành." Sắc mặt ông ta lãnh đạm, còn có vẻ khinh thường: "Bây giờ Tào Quốc công đã nương tay để lại cho người một đường, không muốn mạng của ngươi, ngươi về nghỉ ngơi đi."
Giống như đuổi một con giun con dế. Lục Hoán Dương giận dữ: "Ngài ấy không sợ ta bẩm báo với Thái hậu nương nương sao? Chuyện đó là chủ ý của ngài ấy, nếu Thái hậu nương nương biết được..."
Nhắc tới chuyện nàyTưởng Phục càng nổi nóng, đẩy mạnh Lục Hoán Dương, nghiêm nghị nói: "Ngươi còn có mặt mũi nói đến chuyện này sao? Do ngươi làm việc bất cẩn nên bây giờ Thái hậu nương nương mới hoài nghi tỷ phu ta, cả Thái Dung nữa, lão ta vốn nên chết rồi mà giờ vẫn còn nằm trên giường gây chuyện, muốn đẩy tỷ phu ta vào chỗ chết. Thế mà ngươi còn dám nhắc đến? Chẳng qua tỷ phu nhân từ tha cho ngươi một mạng, nếu là ta..." Ông ta đặt tay lên chuôi kiếm: "Sớm đã giết ngươi rồi! Nhưng dù không có chức quan thì ít nhất ngươi vẫn còn cái danh Hầu gia, ta khuyên ngươi đừng lại chọc tỷ phu ta tức giận, nếu không ngươi hoàn toàn sẽ chẳng còn gì đâu."
Lục Hoán Dương bị bức đến mức phải lùi lại mấy bước.
Năm đó Uy Viễn Hầu phủ thanh danh vang xa, ông ta cũng vì thế mà kiêu ngạo, nhưng vì ngày càng xuống dốc nên mới muốn kết thân cùng Tào Quốc công để trọng chấn uy danh Uy Viễn Hầu phủ, bởi vậy tước vị này ông ta nhất định không thể đánh mất. Lục Hoán Dương cắn răng, quay người ngồi vào trong kiệu, trở về Lục gia.
Nhưng mà cơn giận này phải trút ra thế nào?
Ông ta chắp tay đi dạo trong vườn, mắt thấy xuân về hoa nở lại càng ảm đạm, chẳng lẽ đời này sẽ kết thúc như thế sao? Con gái bị hủy dung, con trai bị thương nặng mất chức, thê tử lại bệnh, trong nhà âm u đầy tử khí.
Đang thấy u ám thì lại nghe tiếng cười duyên như chuông bạc trong vườn, thì ra là Tô Nguyên đang hái hoa cùng Lục Tĩnh Nghiên.
"Gần đây ta đang xem chúng ta hái nhiều chút, cắm theo nhất định sẽ rất đẹp." Tô Nguyên cầm một chiếc kéo nhỏ, cắt một cành đào xuống đặt vào rổ Thải Cần đang xách.
"Ta không thích cắm hoa lắm, còn tỷ..." Lục Tĩnh Nghiên cười tủm tỉm nói: "Hôm nay Nhị ca về, muốn cắm cho huynh ấy ngắm sao?"
Tô Nguyên đỏ mặt mắng: "Ta cắm ta chơi, sao lại liên quan tới huynh ấy rồi?"
Gần đây Lục Sách rất bận, chuyện Thái Dung bị ám sát kéo theo vô vàn chuyện khác. Nàng biết đây là cơ hội tốt nhưng Lục Sách cũng vì thế mà phải bôn ba nhiều, thi thoảng sẽ đột ngột biến mất lúc nửa đêm, khi về thì cả người lạnh như băng, giống như phải đứng ngoài trời rất lâu.
Hai người đang nói thì đột nhiên nghe mấy nha hoàn thưa một tiếng Hầu gia.
Tô Nguyên hơi cứng người, thật sự không ngờ lại gặp được Lục Hoán Dương, bố chồng trên danh nghĩa của mình...
Nàng xoay người thi lễ: "Tham kiến phụ thân."
Thần thái toả sáng, đứa con dâu lâu ngày không gặp này càng lúc càng xinh đẹp, có thể thấy được thời gian qua sống cực thích ý. Lục Hoán Dương nhìn thấy nàng liền nghĩ tới Lục Sách, phẫn uất nói không nên lời. Hoàn cảnh bây giờ của ông ta là do Lục Sách hại, đứa con trai này, đầu tiên là khiến mình nhục nhã dưỡng dục mất mười năm, sau đó từ Đồng Châu về thì hủy mặt của Lục Tĩnh Anh, từ đó về sau cuộc sống của mình càng này càng khó khăn. Ông ta nhìn gương mặt Tô Nguyên: "Mẫu thân ngươi nhiễm bệnh nặng, ngươi còn có lòng dạ ở đây hái hoa sao?"
Đột nhiên bị chụp cái mũ bất hiếu nhưng từ trước đến nay bọn họ nước giếng không phạm nước sông, Tô Nguyên cúi đầu: "Là con dâu không đúng, con dâu về phòng đây ạ."
Kẻ thức thời mới là tuấn kiệt, nàng đánh không lại Lục Hoán Dương, nhận sai cho xong việc.
Giọng điệu nhàn nhạt nào giống muốn xin lỗi? Lục Sách thì thôi, vốn đã sinh thù nhưng Tô Nguyên là con dâu không biết gì cả mà lại thế thì đúng là không tưởng tượng nổi, Lục Hoán Dương nghiêm nghị nói: "Đã biết sai thì bây giờ mau đi hầu hạ mẹ chồng, tận hiếu tâm."
Đây không phải là đẩy nàng vào hố lửa sao? Vì Lục Tĩnh Anh mà Liêu thị chỉ hận không thể giết nàng và Lục Sách, đi hầu hạ thì nhất định sẽ bị trả thù, Tô Nguyên cụp mắt: "Phụ thân dạy phải, bây giờ con dâu mang hoa về cất, căn dặn nô tỳ vài câu rồi sẽ đi gặp mẫu thân." Đương nhiên về rồi sẽ tránh không ra ngoài.
Ra sức khước từ, chẳng lẽ Lục Hoán Dương này không thể làm chủ chuyện trong nhà nữa sao, ông ta bước lại muốn bắt lấy Tô Nguyên, ai ngờ Lục Tĩnh Nghiên bước lên ngăn lại: "Đại bá, Nhị tẩu đã nói rõ thế rồi ngài còn muốn gì nữa? Là bố chồng, động tay động chân với con dâu không tốt đúng không?"
"Ngươi cút ngay cho ta!" Một đứa cháu gái còn dám ngăn cản mình, sợ là bình thường Lục Hoán Vân dạy dỗ nó không để đại bá này vào mắt.
Lục Tĩnh Nghiên cũng là người từng học võ công, nào dễ bị đẩy như thế, lập tức rút chủy thủ ra...
Trần Tân cách đó không xa cũng lập tức đứng chắn trước mặt Tô Nguyên, lạnh lùng nói: "Hầu gia, còn xin đừng làm khó!" Hắn ta vừa dứt lời, hai mươi hộ vệ lập tức chạy ra từ Y Vân lâu, bao vây Lục Hoán Dương.
Nếu đánh nhau thật thì nhất định sẽ kinh động đến Lão phu nhân và Nhị phòng, cộng thêm người bên kia thì mình cũng không thể đối phó được.
Sắc mặt Lục Hoán Dương tái xanh, lườm Tô Nguyên: "Giỏi lắm, đúng là đứa con dâu tốt, thật sự là một đôi lương nhân với Sách nhi."
Nói rồi ông ta phất tay áo rời đi.
Tô Nguyên nhìn theo bóng lưng ông ta, thở phào một hơi.
"Vô sỉ, Nhị ca lấy tỷ một món sính lễ cũng không đưa mà còn có mặt mũi bảo tỷ đi hầu hạ Đại bá mẫu!" Lục Tĩnh Nghiên nhét thanh chủy thủ vào bên hông: "Nhị tẩu, đừng sợ, chỉ cần đi cùng với ta thì không ai động được vào tỷ hết."
Tô Nguyên bật cười: "Vâng, vâng, muội lợi hại nhất, sau này ta sẽ dựa vào muội."
Hai người lại hái thêm ít hoa rồi tới Y Vân lâu cắm hoa cùng Tô Nguyên.
Lục Vanh nghe được chuyện này mới hỏi: "Đệ muội có sao không?"
Nếu bình thường thì hắn ta nào thèm quản chuyện này, bởi trước kia hắn với Lục Sách đúng là thủy hỏa bất dung, gã sai vặt thấy lạ: "Không ạ, thậm chí Hầu gia còn bị chọc giận rời đi."
Lục Vanh hơi yên tâm. Hắn ta thật sự không muốn nhìn thấy phụ thân tổn thương Tô Nguyên, nhất định Tô Cẩm sẽ tức giận, khó khăn lắm mới được nàng ấy yêu thích, không thể bị hủy bởi vậy được. Nhưng ân oán giữa phụ thân và đệ đệ phải làm sao đây? Thật ra chính hắn cũng không biết tại sao phụ thân lại thống hận Lục Sách như thế. Hắn không thích Lục Sách vì tài năng của Lục Sách vượt mình, lại còn là con thứ, cộng thêm Lục Tĩnh Anh giật dây nên rất ghét Lục Sách. Nhưng còn phụ thân thì sao? Thật khó hiểu, có lẽ đợi vết thương lành nên tới khuyên phụ thân vài câu.
Lục Vanh nằm xuống, nghĩ đến Tô Cẩm liền thấy ngọt ngào, chỉ mong vết thương chóng lành.
Tô Nguyên đang cắm hoa với Lục Tĩnh Nghiên thì Lục Sách về.
Vốn lo nàng bị hoảng mà sợ nên Lục Sách còn định ôm vào lòng trấn an, nhưng không ngờ Lục Tĩnh Nghiên cũng ở đây nên hắn phải kiềm chế lại, cảm ơn Lục Tĩnh Nghiên: "Hôm nay cảm ơn Tam muội."
"Nhị ca không cần phải khách khí, vốn là Đại bá không đúng." Lục Tĩnh Nghiên nhìn Lục Sách: "Nhị ca, huynh có thể tùy ý xuất nhập cung thế sao? Cũng không sợ bị Hoàng thượng quở trách, sao thế, sợ Nhị tẩu bị khi phụ à? Mà về nhanh thế."
Lục Sách ho nhẹ một tiếng.
Nếu là Hoàng đế bình thường thì nhất định là không dám, nhưng Kỳ Huy thì có thể thông cảm cho hắn.
Định bảo là đã thỉnh cầu Hoàng thượng nhưng rõ ràng Lục Tĩnh Nghiên đang chờ giễu cợt mình nên hắn chỉ thản nhiên nói: "Hôm nay cũng không phải ngày trực của ta, vốn là sẽ về."
"Huynh muốn nói thế nào thì nói, sao ta biết thật giả được." Lục Tĩnh Nghiên cười.
Lục Sách đỏ mặt, đã biết mình sốt ruột còn không tránh đi.
May mà Lục Tĩnh Nghiên vẫn rất thức thời, thấy Tô Nguyên cắm hoa xong bèn cáo từ: "Khó được ngày Nhị ca về phủ, ta cũng không nên quấy rầy." Rồi nháy mắt với Tô Nguyên: "Nhị tẩu, nói chuyện với Nhị ca đi thôi, số hoa còn lại ta sẽ mang về cho mẫu thân cắm, người cũng thích." Đi đến cửa còn dặn nha hoàn: "Đóng cửa chính cửa sổ lại rồi theo ta ra ngoài.”
Hai người thật sự có thói quen này để dễ nói chuyện nhưng bị người khác nói như thế Tô Nguyên nhịn không được đỏ mặt, xẵng giọng: "Muội còn nói hươu nói vượn nữa thì lần sau ta sẽ nói với tổ mẫu."
Lục Tĩnh Nghiên làm mặt quỷ với nàng rồi cười hì hì rời đi.
Bảo Lục thật sự đóng hết các cửa lại rồi ra ngoài với Thải Vi.
Tô Nguyên cắn môi: "Chuyện tốt không ra khỏi cửa chuyện xấu truyền đi ngàn dặm, lần sau chúng ta mở cửa sổ nói chuyện."
Lục Sách cười ha ha, chẳng qua bây giờ lại là gãi đúng chỗ ngứa, đi qua ôm Tô Nguyên vào lòng: "Tùy bọn họ muốn nói thế nào thì nói, chúng ta là vợ chồng, muốn mở thì mở, muốn đóng thì đóng, có sao đâu?" Hắn vỗ nhẹ lưng nàng: "Ta nghe nói hôm nay phụ thân làm khó dễ nàng, thật sao?"
"Ừm, ta thấy hình như tâm tình ông ta không tốt nên phát tiết lên ta, tự dưng bắt ta đi hầu hạ mẫu thân... nhưng mẫu thân đã bệnh lâu rồi, trước không thấy nhắc tới chắc biết ta sẽ không đi, nhưng hôm nay chẳng biết tại sao."
"Vì ông ta gặp phiền toái, sợ là sắp bị biếm quan." Lục Sách cười trào phúng.
"Khó trách!" Tô Nguyên hừ một tiếng: "Đáng đời, ai bảo nghe Tào Quốc công chứ."
"Nàng không sao là tốt rồi, sau này ít ra đấy thôi."
"Ta chỉ đi hái hoa thôi mà." Tô Nguyên vẫn còn thấy tủi thân: "Gần đây ta cũng rất ít ra ngoài, không ngờ lại gặp... xem ra ta phải làm một cái vườn ở gần đây thôi. Biểu ca, xung quanh Y Vân lâu cũng rất rộng, huynh nói xem có được không?"
Nghe được câu này, Lục Sách thấy ảm đạm trong lòng.
Vì tránh đại phòng nên Tô Nguyên mới phải bất đắc dĩ chuyển đến đây với hắn, tuy Y Vân lâu thanh tĩnh nhưng chung quy là nhỏ, bây giờ còn muốn làm vườn thì không biết còn nhỏ thành thế nào? Có khi nào Tô Nguyên cũng thấy khổ sở trong lòng không? Nàng không biết Lục Hoán Dương không phải cha ruột của hắn, có khi nào lại nghĩ rằng cả đời đều phải sống thế này không?
Nghĩ đi nghĩ lại, Lục Sách trịnh trọng nói: "Nguyên Nguyên, ta có chuyện muốn nói với nàng."
Tô Nguyên nghiêng đầu nhìn hắn: "Chuyện gì?"
"Ta... ta... thật ra không phải..." Hắn hạ giọng theo bản năng: "Ta không phải con ruột của Lục Hoán Dương."
Tô Nguyên sững sờ.
Mặc dù đã biết từ trước, nhưng nàng thật không ngờ Lục Sách sẽ nói cho nàng biết vào lúc này.
Vẻ mặt này thoạt nhìn vẫn là rất kinh ngạc, Lục Sách ôm chặt lấy eo nàng: "Mẹ ta bị ông ta bức làm thiếp, khi đó vừa mới mang thai ta... Cha ruột ta là Lục Cẩm Lân, mười tám năm trước theo Anh quốc công thanh quân trắc nhưng thất bại, bị Tào Quốc công giết chết. Lúc ấy mẹ ta đang ở Tấn huyện, còn chưa gả vào Lục gia, phụ thân vốn định chờ chuyện thành rồi tái giá, mẹ nghe tin phụ thân bị giết nên chạy tới kinh thành, không ngờ lại bị Lục Hoán Dương trông thấy... Mười năm sau ông ta phát hiện ra chân tướng nên đối xử với ta hết sức cay nghiệt, có một lần còn muốn giết ta. Lúc ấy ta cũng không hiểu vì sao, chỉ có thể nương tổ mẫu, Nhị thúc mà tránh né, sau này ta tới Đồng Châu, gặp được Hoàng thượng nên mới biết được chân tướng. Sau này ta lén cứu mẹ ra, đưa tới Đồng Châu, giờ người đang ở đó."
Kiếp trước Tô Nguyên chỉ biết đại khái, giờ mới rõ ràng, hồi lâu sau mới nói: "Khó trách huynh và cha... và Lục Hoán Dương không thân, giờ ta mới biết. May mà huynh nói ta mới bỏ được nghi hoặc trong lòng."
Ngữ khí của nàng bình tĩnh đến mức làm Lục Sách giật mình: "Nàng không còn lời gì khác sao?"
"Không có."
"Không tức giận sao?" Lục Sách nói: "Trước đây ta đã giấu diếm nàng."
"Không giân, huynh nói cho ta biết là rất tốt rồi." Đây là lời thật lòng của Tô Nguyên, bí mật lớn như vậy, không phải có thể tuỳ tiện nói ra được. Lục Sách nói cho nàng biết sớm như vậy đã là rất tín nhiệm, nàng sờ sờ mặt hắn: "Ngược lại ta thấy huynh rất là đáng thương, bây giờ nói ra đã thoải mái hơn chưa? Sau này thành công huynh liền có thể nhận tổ quy tông."
Câu nói này làm Lục Sách đỏ cả hốc mắt, cúi đầu hôn lên môi nàng: "Có nàng thương ta, đương nhiên ta đã thoải mái hơn rồi."
Trong lòng hắn đột nhiên tràn đầy nhu tình, bế Tô Nguyên lên giường dịu dàng hôn nàng.
Động tác nhẹ nhàng như sợ làm hỏng nàng, coi nàng làm bảo bối nâng trong tay, Tô Nguyên hòa tan vào trong nụ hôn của hắn, không tự chủ được đưa tay ôm lấy cổ hắn, hôn lên tai, lên cổ hắn. Bị Tô Nguyên chủ động hôn làm cả người hắn cháy rừng rực, hô hấp ngày càng nặng, hôn cũng ngày càng mạnh, để lại từng vết đỏ trên cơ thể nàng, nếu cứ tiếp tục như thế thì hắn sẽ lại không nhịn được.
Lục Sách ngẩng đầu lên nói: "Ta nhớ ra mình còn có chuyện..."
Thần sắc ẩn nhẫn, xen lẫn thống khổ, Tô Nguyên giữ chặt lấy hắn nói nhỏ: "Đừng đi."
Lục Sách kinh ngạc.
Nam nhân nhìn chằm chằm vào mình làm Tô Nguyên càng xấu hổ nhưng nàng thật sự không đành lòng để Lục Sách tiếp tục thế này, đã nửa năm rồi hắn hết lòng tuân thủ hứa hẹn không động vào nàng, nhưng nàng biết hắn khó chịu, loại khó chịu này nàng cũng dần dần được trải nghiệm, giống như bây giờ nàng hi vọng Lục Sách có thể tiếp tục ôm nàng, hôn nàng, không muốn hắn buông mình ra. Nhưng thật sự cũng hơi xấu hổ, nàng chôn đầu vào lòng hắn, nói nhỏ như muỗi kêu: "Biểu ca, ta.... ta... bằng lòng."
Lục Sách đứng tim, ngây người một lát mới hoàn hồn. Hắn mừng như điên nâng mặt Tô Nguyên lên: "Nàng bằng lòng?"
Đồ đần, còn muốn nói hai lần, Tô Nguyên cắn: "Huynh không nghe rõ sao, quên đi."
Sao có thể không nghe rõ, Lục Sách cúi đầu xuống, hôn mạnh lên môi nàng. Nhưng khi sắp đến bước kia hắn lại cực kỳ nhẹ nàng, bởi sợ làm đau nàng, thỉnh thoảng còn hỏi Tô Nguyên thế này có được không? Có đau không? Hai người thế mà giày vò nhau từ xế chiều tới tận tối, lỡ cả bữa tối.
Đám nha hoàn bên ngoài không biết làm sao, đứng nhìn nhau, lần này cửa đóng hơi lâu!