Chương 99
Đôi mắt của Tô Nguyên rất đào hoa, ngập nước rất câu người, nhưng giờ nàng lại nhìn hắn ta bằng một thái độ xa lạ, không tránh né cũng không kinh hoảng, trong đó là một loại cảm xúc mà đời này, thậm chí đời trước... gần đây Hàn Như Ngộ nhớ ra rất nhiều chuyện, gần như đã khẳng định đó là đời trước, thậm chí đời trước hắn cũng chưa từng thấy nàng như vậy.
Sắc mặt Hàn Như Ngộ không khỏi trầm xuống.
"Hàn công tử muốn nói xin lỗi cũng không cần kéo cả Nhị thúc, Nhị thẩm." Tô Nguyên nhíu mày: "Chỉ cần thành tâm, ta nghe được tự sẽ tha thứ ngài."
Không phải muốn xin lỗi sao, vậy đứng trước mặt nàng mà nói, cũng không phải nàng không nhận nổi.
Thật không ngờ Tô Nguyên lại có loại dũng khí này, không phải trước kia chỉ như một con rối sao, chỉ nghĩ đến chết sao. Bây giờ... bây giờ thật sự rất khác, gả cho Lục Sách xong nàng thần thái sáng láng, xinh đẹp động lòng người. Hàn Như Ngộ nhìn chằm chằm Tô Nguyên, trong lòng tràn đầy nộ khí. Kiếp trước mình đối xử không tệ với nàng, cưới một thứ nữ mồ côi về, người bình thường thì phải biết ơn mới đúng, nhưng Tô Nguyên lại luôn tỏ ra miễn cưỡng, chưa bao giờ thật lòng.
Ở trong mắt Tô Nguyên, cha mẹ đã an nghỉ mới là người nàng để ý nhất, hắn ta mãi mãi cũng không tranh nổi.
Hàn Như Ngộ nhìn cần cổ mảnh khảnh của nàng, có xúc động muốn bẻ gãy nó.
Băng lạnh và lửa nóng đều tồn tại trong mắt hắn, Tô Nguyên mấp máy bờ môi, tay đã nắm thành đấm trong áo, xem ra Hàn Như Ngộ thật sự nhớ ra rồi, ánh mắt này là ánh mắt của đời trước, nhưng mọi chuyện đều đã qua rồi.
Nàng đã gả cho người khác, Hàn Như Ngộ cần gì phải đau khổ dây dưa nữa?
Nàng cắn môi đến đỏ bừng, nhìn tựa như anh đào, Hàn Như Ngộ híp mắt, lại mỉm cười: "Nếu Thiếu phu nhân có thể tha thứ cho ta thì quá tốt rồi, Hàn mỗ ở đây xin lỗi Thiếu phu nhân, về sau tất sẽ không phạm sai, làm Thiếu phu nhân tức giận."
"Như vậy thì tốt rồi." Hàn thị thật sự không muốn hai đứa cháu của mình có oán hận gì, mình ở giữa cũng quá khó xử. Nhưng Hàn Như Ngộ từng muốn cưới Tô Nguyên làm vợ, vẫn nên tránh đi: "Như Ngộ, chúng ta đi bái kiến lão phu nhân thôi."
Hàn Như Ngộ biết suy nghĩ của bà ấy, cười nói: "Lâu không tới, bái kiến xong ta muốn tới vườn thược dược ngắm một lát. Mấy hôm trước ta mơ thấy một giấc mơ, hình như nhìn thấy một vị tiên nhân trốn trong vườn, mặc bạch y." Nói rồi nhìn lướt qua Tô Nguyên: "Giấc mộng này hơi kỳ quặc, ta cầu giải mộng, nói là gương vỡ lại lành."
Tô Nguyên không khỏi chấn động.
Kiếp trước vì Tô Cẩm, lại sợ người khác nói thứ nữ mà muốn trèo cao nên nàng chưa bao giờ có ý gì với Hàn Như Ngộ, về sau sau khi song thân qua đời cũng gần như không gặp mặt, đến tận mấy năm sau, nàng đã sắp mười tám, ra hiếu rồi mới gặp lại Hàn Như Ngộ. Lúc đó nàng không còn thích những thứ màu sắc sặc sỡ nữa nên vẫn chỉ mặc bạch y. Hàn Như Ngộ thấy nàng dường như ngây dại, không bao lâu sau lão phu nhân nói muốn nàng gả tới Hàn gia. Bây giờ Hàn Như Ngộ nhắc tới chuyện này, hiển nhiên là muốn nói cho nàng hắn ta là ai.
Hàn Như Ngộ nhìn nàng biến sắc, nhướn mày một cái rồi cùng Hàn thị rời đi.
Thấy bọn họ đi rồi, Thải Vi nói nhỏ: "Hàn Như Ngộ lại còn dám lộ diện, cũng không biết lát nữa gặp phải thiếu gia thì sẽ thế nào."
Lần trước Lục Sách hung thần ác sát, còn tuyên bố muốn giết Hàn Như Ngộ, đến giờ Tô Nguyên vẫn còn hoảng. Kiếp trước hai người bọn họ nước sông không phạm nước giếng, Lục Sách nâng đỡ Kỳ Huy đoạt lại hoàng quyền, mặc dù Hàn Như Ngộ chưa từng phát huy tác dụng gì nhưng vì hắn ta chưa từng ủng hộ Thái Dung hay Tào Quốc công, lại có tài nên được Kỳ Huy để ý, về sau cũng được trọng dụng. Nhưng trước khi nàng chết Lục Sách đưa tay giúp đỡ, cho nàng về nhà, không biết sau đó hai người ra sao... Tô Nguyên nghĩ tới nghĩ lui, quyết định một chuyện.
Nàng nói nhỏ bên tai Thải Vi vài câu.
Thải Vi giật mình, liếc nhìn Trần Tân: "Thiếu phu nhân, ngài thật muốn làm như vậy ạ?"
"Nhất định ta phải hỏi rõ ràng."
"Được." Thải Vi gật gật đầu: "Nô tỳ hiểu rồi."
Tô Nguyên đi thỉnh an lão phu nhân rồi tới thăm Nguyễn Trân. Trong phòng rất náo nhiệt, nữ quyến đều tụ ở đây trêu đùa hai đứa trẻ. Tú nhi miệng ngọt bị dỗ gọi thẩm thẩm, cô cô rất rõ ràng, Thận nhi thì nói vẫn chưa rõ nhưng rất có sức, có người đỡ là có thể đi chập chững quanh phòng làm Nguyễn Trân phát sầu, chỉ mong hai đứa đổi cho nhau. Nguyễn Trân thật sự muốn sinh cho Tô Thừa Phương một nhi tử lanh lợi, sau này không lo không đọc được sách.
Nhưng Tô Thận rất không phối hợp, không chịu mở miệng, may mà Tô Thừa Phương an ủi, nói mình ngày bé cũng nói muộn nàng mới thoải mái một chút.
Ngồi được một lát, Tô Nguyên tìm cớ ra ngoài.
Thải Vi được nàng dặn dò nên trên đường đi kéo Trần Tân lại nói nhỏ: "Cô nương đi nhà xí, ngươi đi theo làm gì, Bảo Lục đi là được rồi. Ta có chuyện này muốn hỏi, ngươi với Trần Nhiên là huynh đệ à, nghe tên giống nhưng dáng dấp không giống."
Thiếu phu nhân đi nhà xí thì không tiện đi theo nhưng Trần Tân được Lục Sách dặn dò phải luôn luôn đi theo, chỉ là Thải Vi kéo lại nên đành phải nói: "Đương nhiên không phải, đều là tên do thiếu gia đặt."
"Vậy cũng thật thú vị, không biết khi nào Thiếu phu nhân cũng đặt cho ta một cái."
Thải Vi nói nhăng nói cuội một lúc, Tô Nguyên sớm đã đi xa mất.
Hàn Như Ngộ đợi ở vườn thược dược đã lâu, không biết Tô Nguyên có đến hay không, mình đã ám chỉ rõ ràng như thế rồi, Tô Nguyên còn không hiểu thì quá đần. Nhưng nàng vốn chính là một ngốc nghếch như vậy mà, người sống một đời ai cũng biết hưởng thụ, chỉ có nàng cứ rúc vào sừng trâu đến chết cũng không chịu ra, mình đưa cho nàng dây thừng cũng không biết nắm lấy mà trèo lên. Có khi ngẫm lại cũng tự hỏi tại sao mình lại cưới nàng, thiên nhai nơi nào không có cỏ thơm, Tô Nguyên có đáng không, hắn ta nhìn cả vườn thược dược còn chưa nở, có lẽ chỉ là vì hắn tình cờ nhìn nàng nở rộ.
Trong lòng mơ hồ quặn đau làm hắn vô cùng khó chịu.
Phía sau bỗng vang lên tiếng bước chân.
"Rốt cuộc nàng vẫn tới sao?" Hắn ta hỏi.
Tô Nguyên hít vào một hơi thật sâu: "Nếu ta không đến chắc ngươi vẫn sẽ nghĩ những cách khác nữa. Đã như vậy, chọn ngày không bằng đụng ngày."
Hàn Như Ngộ xoay người, thấy nàng xiêm y rực rỡ.
Khác với bạch y đơn thuần hôm đó, hôm nay nàng như một tiên nữ mùa xuân giáng trần, làm người ta không tự chủ được mà muốn lại gần.
Tô Nguyên cũng lui về sau, nhắc nhở: "Đây là nhà mẹ đẻ của ta, chỉ cần ta kêu một tiếng..."
"Nàng cho rằng ta sẽ làm gì? Nàng cho rằng ta vẫn không biết gì sao?" Hàn Như Ngộ cười nhạt: "Ta đã biết tại sao nàng lãnh đạm như thế rồi, là vì kiếp trước... Nhưng kiếp này sẽ không, tin ta, tái giá với ta đi."
Tô Nguyên nghe không khỏi cười khổ: "Hàn công tử, bây giờ ta là thê tử của Lục Sách, tuyệt đối không tái giá."
"Nàng không hề cân nhắc sao? Ta kém hắn ở điểm nào?" Hàn Như Ngộ không hiểu.
"Cái này không liên quan đến tốt xấu." Tô Nguyên gằn từng chữ một: "Ta thích huynh ấy, bây giờ chỉ muốn làm vợ huynh ấy."
Sắc mặt Hàn Như Ngộ thay đổi, câu này của Tô Nguyên như một thanh đao sắc đâm thẳng vào tim hắn ta: "Nàng mới gả cho hắn được bao lâu, nói gì đến thích? Nàng muốn ta hết hy vọng nên mới nói thế phải không, giống như trước kia, cố ý lãnh đạm ta thân cận với hắn. Nàng không thật lòng với hắn..." Giọng điệu hắn ta chợt thay đổi, tóm lấy cổ tay Tô Nguyên: "Chẳng phải hắn ỷ vào tên Hoàng đế bệnh kia mới làm được Hầu gia sao? Nàng cho rằng đời này hắn còn có thể... chỉ cần Thái hậu biết được thân thế của hắn, dù là Lục Sách hay Kỳ Huy cũng khó thoát khỏi cái chết, nàng muốn làm quả phụ sao? Nàng có muốn làm quả phụ không? Trả lời ta!"
Thoạt đầu nàng còn bị hắn ta nói cho sợ hãi, sau lại cười, cười đến run rẩy.
Hàn Như Ngộ siết chặt nắm đấm: "Nàng cười cái gì?"
"Cười ngươi, cũng cười ta." Tô Nguyên ngẩng đầu nhìn mảnh vườn lá reo xào xạc: "Dù ta như ý ngươi, hòa ly với Lục Sách rồi gả cho ngươi, chưa cần nói Lục Sách sẽ như thế nào, ta cũng sẽ không sống tử tế với ngươi, thế có khác gì kiếp trước? Hàn Như Ngộ, ngươi vẫn không có được tình cảm của ta, thậm chí ta sẽ không nhẫn nhục chịu đựng như kiếp trước, mặc cho mẫu thân ngươi nhục nhã, mặc cho ngươi tùy tâm sở dục, ta sẽ nghĩ đủ mọi cách để khiến ngươi khổ sở..." Nàng cười cười: "Ta đã chết một lần rồi, Hàn Như Ngộ, ta không sợ chết nữa..."
Hàn Như Ngộ lạnh hết cả người. Tô Nguyên, nàng đã thay đổi rồi! Bị uy hiếp như vậy mà còn có thể trấn định như thế.
Hắn ta cười lạnh: "Ngươi không sợ chết, chẳng lẽ ngươi cũng không sợ Lục Sách chết sao? Không phải ngươi... thích hắn sao?"
Tô Nguyên giật mình trong lòng nhưng vẫn quyết không thể để Hàn Như Ngộ tiếp tục bài bố mình, nàng kiên định nói: "Cùng lắm thì hắn chết ta cũng chết, dù sao đã có thể trùng sinh, nói không chừng hai chúng ta lại cùng nhau trùng sinh đấy, đời sau không cần gặp lại ngươi nữa thì càng tốt."
"Ngươi..." Hai mắt Hàn Như Ngộ vằn đỏ, hắn ta hổn hển nói: "Sao ngươi biết ngươi sẽ không gặp ta nữa..."
Nhìn hắn ta như sắp phát điên, Tô Nguyên kinh hãi: "Chẳng lẽ kiếp trước ngươi cũng chết rồi sao? Không đúng, người đều sẽ chết nhưng không phải ai cũng nhớ được, rốt cuộc ngươi..."
Lục Sách quyền khuynh thiên hạ, không kiêng nể gì cả cưỡng ép an táng Tô Nguyên ở bên cạnh Nguyễn Trân, từ đó nhân sinh của hắn ta cũng không còn gì vui thú. Những nữ nhân để Tô Nguyên đố kị - phân phát, vườn hoa đặc biệt trồng để Tô Nguyên vui vẻ - đốt sạch, bàn đu dây tự tay dựng để Tô Nguyên cười một tiếng - hủy đi và cả những chum rượu để Tô Nguyên hận mình - cũng đổ.
Hắn ta làm nhiều thứ như vậy, bất kể là tốt hay xấu thì Tô Nguyên cũng không thích không hận, ngay một đứa bé cũng không để lại.
Nửa năm sau hắn ta nhiễm bệnh qua đời.
Cuối cùng, cũng không biết mình bại bởi cái gì.
Trong mắt Hàn Như Ngộ như chứa đựng một mảnh biển dữ dội, thủy triều lên xuống, mãnh liệt chập trùng, cuối cùng là hoàn toàn tĩnh mịch.
Tô Nguyên khó nén chua xót.
Kiếp trước, sở cầu của nàng là làm lại, gặp lại phụ mẫu, còn Hàn Như Ngộ thì sao?
Nàng thở dài: "Đời này, chúng ta lại sai rồi đi."
Dường như có cái gì đó rơi xuống, nhẹ nhàng nện vào tim, Hàn Như Ngộ dường như không thở nổi. Hắn ta biết mình nên buông tay, Tô Nguyên nhu nhược ngày xưa giờ đã cứng rắn như sắt, càng khó mà lay chuyển được, huống chi nàng còn nói nàng muốn đồng sinh cộng tử với người kia.
Đó là điều hắn ta từng hy vọng, lúc chết hắn ta đừng từng nghĩ nếu có kiếp sau, nhất định mình phải lấy được nàng.
Nhưng đến chậm, cũng đến sai rồi.
Nếu lại có kiếp sau... hắn ta hy vọng, Tô Nguyên không phải tiếp tục nhớ đến mình nữa.
Hàn Như Ngộ buông tay ra, chẳng nói một câu, cứ thế quay người muốn đi.
Tô Nguyên gọi lại: "Hàn công tử, ngươi có thể..."
Hắn ta cười lạnh: "Phải xem tâm tình của ta."
Nói rồi sải bước rời đi.
Tô Nguyên bị hắn ta làm cho nơm nớp lo sợ, phải làm sao để nhắc nhở Lục Sách đây? Chẳng lẽ phải nói chuyện kiếp trước ra, không được, nếu Lục Sách biết nàng từng là thê tử của Hàn Như Ngộ thì nhất định sẽ nổi trận lôi đình, nàng không thể cắm thêm một cái gai trong lòng hắn được. Cứ nói Hàn Như Ngộ hoài nghi thân phận của hắn, dặn dò Lục Sách cẩn thận chút là được, nhưng nàng có cảm giác là Hàn Như Ngộ đã buông tay, chỉ còn tức giận dọa nàng một chút thôi.
Tô Nguyên vỗ ngực một cái rồi rời đi.