Tử Khúc

Vừa bước chân ra khỏi nhà, Tử Yên liền thấy người nhẹ tựa hồng mao. Nhớ lại buổi thuyết giáo của Dương phu nhân lúc nãy, nàng không khỏi rùng mình. Bà đã nói liên tục một canh giờ mà chẳng hề biết mệt. Nào là “quốc có quốc pháp, gia có gia quy”, đã đặt chân vào nhà họ Dương, làm dâu nhà họ Dương thì phải cẩn trọng trong lời ăn tiếng nói, biết cư xử đúng mực, kính trọng bề trên, nhường nhịn kẻ dưới. Nào là “phu xướng , phụ tùy”, “nhất dạ phu thê bách dạ ân”. Đã là “dâu hiền, vợ thảo” thì phải biết nhường nhịn, nhẫn nại, hết lòng yêu thương, chăm lo, san sẻ mọi việc với tướng công. Mọi chuyện phải nhất nhất nghe theo tướng công, tuyệt đối không được cãi lại nửa lời. Nghe đến đấy, Viễn Kỳ cứ nhướn nhướn mày, ý bảo nàng đã nghe rõ chưa, làm Tử Yên tức đến mặt mày đỏ lựng, nhưng chẳng dám làm gì. Và khi nhắc đến lễ bái đường náo loạn đêm qua, mặt Dương phu nhân đột ngột biến sắc. Bà tức tối cằn nhằn vì hôn lễ long trọng của quý tử nhà mình, bỗng chốc lại trở thành trò cười ọi người đàm tiếu. Dương phu nhân không đổ lỗi tại ai, nhưng những lời xỉa xói của bà khiến Tử Yên có cảm giác “giáo mác” dường như đang chĩa thẳng vào mình. Nàng chỉ còn biết mím môi, ra vẻ lắng nghe, cố nén chặt cảm giác tức tưởi đang cuồn cuộn trong lòng. Nhưng bà mẹ chồng quý hóa vẫn chẳng chịu buông tha. Bà bảo đó là hành động vô phép. Khi nghe người lớn dạy bảo, không được nhìn lung tung, phải cúi đầu tỏ rõ thành ý, không được nhắm mắt, không được mím môi, vân vân và vân vân… Còn vô số những điều răn đe khác cho đến khi Dương lão gia lên tiếng nhắc khéo, bà mới sực nhớ bảo Viễn Kỳ và Tử Yên sáng nay phải đến chùa Vĩnh Nghiễm.
….
Mới hôm đầu mà đã bị quản giáo nghiêm khắc, những chuỗi ngày về sau của Tử Yên, cơ hồ sẽ chẳng mấy sáng sủa. Nghĩ đến đấy, nàng buồn bã thở dài.
Nhìn Tử Yên mặt mày thiểu não, Viễn Kỳ đành lên tiếng:
- Mẹ ta tuy khó tính, nhưng bà chỉ nói thế chứ thật lòng chẳng có ý gì. Cô tốt nhất đừng nên để bụng.
- Đúng rồi, huynh cần gì phải để bụng, vì mẹ đâu có nói với huynh. Mà đang nói tôi, đang trách tôi. Tôi làm sao có thể không để ý! –Tử Yên đột ngột hét toáng lên, mặc dù nàng biết Viễn Kỳ chỉ là có ý tốt, chỉ muốn an ủi mình. Nhưng chẳng hiểu sao những lời đó cứ như dầu đổ thêm vào lửa, khiến Tử Yên càng khó chịu hơn. Rốt cuộc, Viễn Kỳ đã vô tình trở thành người cho nàng trút giận.
Thấy Tử Yên vô cớ cáu gắt với mình, Viễn Kỳ tự dưng cũng lên cơn tự ái. Chàng lớn tiếng:
- Này, ta chỉ nói thế thôi, sao lại nổi đóa với ta?
- Chẳng phải chúng ta đã thỏa thuận là không can thiệp vào cuộc sống của nhau rồi sao? Không liên quan tới huynh, ai mượn huynh lên tiếng?
Viễn Kỳ nhìn Tử Yên, dở cười dở mếu. Đây là lần đầu tiên, chàng thấy một người ngang ngược đến vậy. Trong cơn nóng giận, Viễn Kỳ hằn hộc bảo:
- Được, nhớ lời cô đấy! Sau này có chuyện gì, đừng có mà nhờ ta.
Tử Yên vờ cúi đầu cung kính:
- Tôi nào dám làm phiền nhị công tử.
Viễn Kỳ “ hừm” một tiếng, rồi khoát tay bước đi. Tử Yên cũng hùng hổ bước theo hướng ngược lại. Chưa được ba sải chân, Tử Yên bỗng sực nhớ Dương phu nhân đã căn dặn rất kĩ, nàng và Viễn Kỳ phải cùng nhau đến chùa xin lộc. Tử Yên không rành đường ở đây, nếu chỉ có một thân một mình, nàng chẳng cách nào đến được chùa Vĩnh Nghiễm. Nếu không đến được đó, lát về nhà biết ăn nói thế nào. Vò đầu bức tai một hồi, Tử Yên đành xuống nước:
- Viễn Kỳ!

- …
- Ê! Viễn Kỳ! Tôi đang gọi huynh đấy!
Thấy chàng vẫn không thèm đếm xỉa đến mình, Tử Yên liền chạy trước chắn đường.
- Này…!
Viễn Kỳ lạnh nhạt hỏi:
- Chẳng phải cô vừa nói, dù có chuyện gì cũng không cần nhờ đến ta. Bây giờ lại muốn thế nào nữa?
Tử Yên ngượng chín cả mặt. Nàng kì thực quá hồ đồ. Việc hệ trọng như vậy cớ sao lại không nhớ, vô duyên vô cớ gây chuyện với Viễn Kỳ, để bây giờ phải xấu mặt thế này. Thật đúng là, tự làm tự chịu. Chần chừ mãi một hồi, Tử Yên mới ngập ngừng lên tiếng:
- Tôi…tôi…mẹ bảo tôi với huynh đến chùa Vĩnh Nghiễm, còn bảo chúng ta nhất định phải cùng đi cùng về. Nên…nên…
Viễn Kỳ dò xét hỏi:
- Nên cô muốn đi chung với ta?
- Không phải…à…mà…thật ra…thì…đúng là như vậy.
Nhíu mày nhìn Tử Yên đang cúi gằm mặt xuống, ấp a ấp úng như gà mắc tóc, hai tay không ngừng vò gấu áo, Viễn Kỳ khẽ thở dài. Chàng trước nay chưa từng chấp nhất với nữ nhi. Chỉ cần nàng lên tiếng, chàng nhất định sẽ rộng lượng bỏ qua.
- Không còn sớm nữa, mau đi thôi!
Viễn Kỳ vẫy quạt rồi quay lưng bước đi.

…………..
Trên đường đi có biết bao nhiêu hàng quầy bày bán mĩ phẩm, trang sức, lụa là. Chẳng có nơi nào là Tử Yên không ngó qua. Nàng như chú sẻ non ríu rít khắp nơi, cái gì cũng muốn thử, cái gì cũng muốn mua. Dường như mọi thứ nơi đây đối với nàng đều vô cùng mới mẻ. Ban đầu, Viễn Kỳ cũng chẳng lấy làm lạ. Phàm là nữ nhi, ai chẳng thích điệu đà, làm đẹp, thích mua sắm phục sức, mỹ bảo. Nhưng khi thấy Tử Yên vây quanh những gian hàng bán kẹo hồ lô, bánh quế mật, chong chóng tre, hình nộm gỗ…, Viễn Kỳ không giấu nỗi ngạc nhiên. Đường đường là thiên kim của Lâm gia, sao lại thích thú những món ăn dân dã và đồ chơi con trẻ đến vậy. Trông gương mặt hồng hào, ánh lên vẻ vui sướng của Tử Yên, Viễn Kỳ không tin nổi lúc nãy nàng hãy còn to tiếng với mình. Tử Yên giờ đây chẳng khác nào trẻ nhỏ, đang say sưa khám phá thế giới đầy lạ lẫm. Nàng quả thật đặc biệt.
Nhưng…

- Bá bá! Chiếc vòng này bao nhiêu tiền? – Tử Yên giọng vui như hát.
- À, cô nương, cô đúng là có con mắt tinh tường. Đây là chiếc vòng duy nhất chỉ ở chỗ chúng tôi mới có. Tôi sẽ tính rẻ…
- Xin lỗi lão bá, chúng tôi không mua nữa. – Viễn Kỳ đột ngột cướp lời.
- Sao lại không mua, chiếc vòng…
Tử Yên đang nói thì bỗng nhiên im bặt. Viễn Kỳ trước mặt nàng thật vô cùng đáng sợ. Hai mắt chàng tóe lửa, mày chau lại hết cỡ, còn đôi môi thì mím chặt cảnh cáo. Tử Yên cụp mắt xuống, lí nhí:
- Không mua… thì thôi.
Gửi lại một cái nhìn tiếc nuối, Tử Yên đành lẽo đẽo bước theo Viễn Kỳ.

Chùa Vĩnh Nghiễm hiện ra trước mắt như một tòa tháp nhỏ trầm mặc, cổ kính. Tử Yên chăm chú dõi theo vài chú tiểu đang quét lá đa. Lặng nghe tiếng chổi khua xào xạc, hòa cùng tiếng tụng kinh râm ran, tạo thành một bản hợp tấu trầm đục hiền hòa.

- Cô vào đi, ta đợi ở đây. – Viễn Kỳ lên tiếng.
- Huynh không vào sao?
Chàng bình thản phe phẩy chiếc quạt trắng.
- Ta vốn đã quá hoàn hảo, nên chẳng cần cầu xin gì cả.
Nghe Viễn Kỳ nói mà Tử Yên lùng bùng cả tai, nàng nhăn nhó:
- Tôi lại thấy người xấu tính như huynh, lẽ ra nên chăm chỉ vào chùa, tụng kinh tích đức. Nghiệp chướng họa may mới có thể hóa giải.
Viễn Kỳ trừng mắt nhìn Tử Yên, chàng gấp quạt ra lệnh:
- Bổn thiếu gia không rảnh rỗi đôi co với cô. Đã trưa lắm rồi, vào nhanh đi!
Tử Yên nghĩ vội rồi bảo:
- Huynh nhớ phải đợi tôi cùng về. Tuyệt đối không được về trước!

Trời hôm nay thật đẹp. Nắng nhè nhẹ phớt qua dải mây xốp trắng phau, uyển chuyển phủ lên cảnh vật lớp hồng phấn dịu dàng đầy nữ tính. Gió hiu hiu, trong lành, khẽ gột rửa rồi thổi tan những vướng bận chốn nhân gian. Thoáng đâu đó bầy chim sẻ đang í ới gọi nhau, lũ sóc non đang say sưa chuyền cành. Bầu không gian trong lành, thanh lặng. Trước khung cảnh nên thơ ấy, Viễn Kỳ nhẹ nhàng gấp quạt lại. Dưới chân gốc đa già đang rộ lá xum xuê, chàng thong thả ngồi xuống một quán trà bên đường. Viễn Kỳ vừa nhâm nhi tách trà, vừa mơ màng thưởng ngoạn, chợt thấy hồn mình thư thái lạ.
Bỗng từ xa, một vị cô nương đang tất tả chạy đến. Loáng tháng nhận ra đó là ai, Viễn Kỳ vội vàng bước tới.
- Tiểu Trân, sao cô lại đến đây?
- Dương công tử, cuối cùng cũng đã tìm được công tử. –Phi Trân mừng rỡ đáp.
Viễn Kỳ khẩn trương hỏi:

- Có chuyện gì, mau nói ta nghe!
Phi Trân nghẹn ngào trong tiếng thở gấp:
- Hôm nay tên Giang Hạo lại đến tìm Nhược tỷ. Lần này bị tỷ ấy cự tuyệt, hắn không những ra tay đánh người, mà còn hết lời nhục mạ. Nhược tỷ uất ức quá, mãi cứ đòi làm chuyện dại dột. Công tử, chỉ có công tử mới khuyên được tỷ ấy. Xin công tử hãy đến đó một chuyến! Tiểu Trân xin công tử!
- Được! Chúng ta đi!
Viễn Kỳ trả lời ngay không chút đắn đo. Nhưng chợt nhớ ra điều gì, chàng liền bước tới chỗ vị đại sư đang đứng kiểm tra các chú tiểu làm việc, vội vã nói:
- Xin hỏi đại sư, vãn bối có thể nhờ đại sư một chuyện?
- Thí chủ cứ nói.
- Nếu đại sư trông thấy vị cô nương mặc tử y lúc nãy đi cùng vãn bối, xin hãy bảo nàng ấy chờ ở đây. Vãn bối sẽ cố thu xếp về sớm.
Nói rồi Viễn Kỳ tức tốc rời đi.
…….
- Trời ơi là trời! Chịu hết nổi rồi! Mình sắp chết rồi! Sắp chán chết rồi!
Tử Yên ngồi đấy đợi không biết đã bao lâu, chỉ biết trời lúc này đã nằm ngang đỉnh đầu, nắng rọi xuống cũng bắt đầu gay gắt. Thế là nàng cứ không ngừng than vãn, rên rỉ chán chê lại chuyển sang rủa xả. Viễn Kỳ dám bỏ nàng bơ vơ ở đây, còn bản thân thì lặng đâu mất biệt. Thật đáng giận! Đáng giận!
Chẳng biết phải đợi đến bao giờ Viễn Kỳ mới quay lại, Tử Yên đành tự tìm đường về. Nhưng ngặt nỗi ở đây nàng vốn đã lạ nước lạ cái, cộng thêm lúc nãy do tính tình ham vui, thấy đâu ghé đấy, và ỷ có Viễn Kỳ bên cạnh, nên nàng đâu để ý mình đã rẽ lối nào, đã đi qua những đâu. Lần theo lối mòn ra đến phố Kim Thiền, Tử Yên bắt đầu rối trí vì trông ngõ nào cũng lạ hoắc lạ huơ. Nàng cứ đứng lóng ngóng giữa chợ, tìm người hỏi đường.
- Tiểu cô nương, cháu không rành đường ở đây đúng không? Thúc là Đinh Lý, thúc cũng có việc về phố Hoàn Chinh. Nếu cháu không ngại, ta sẽ đưa cháu một đoạn.
Đập vào mắt Tử Yên là một người đàn ông to béo, với đôi mắt ti hí, nước da trắng bủng, và gương mặt ngờ nghệch. Có thể vì thế mà nhìn y khá đáng tin và có vẻ hiền lành. Nghe xong lời đề nghị của y, Tử Yên gật đầu ngay mà chẳng cần nghĩ ngợi. Dù nãy giờ đã thăm hỏi nhiều người, nhưng ai cũng chỉ đường lòng vòng, làm Tử Yên chẳng cách nào hình dung. Tự nhiên lại có người tốt bụng giúp đỡ, tội vạ gì mình lại không đồng ý. Nghĩ vậy, nàng cứ vô tư đi theo người đàn ông lạ mặt.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận