Tử Khúc

Cuối cùng bát cháo kia cũng đã được giải quyết triệt để. Tử Yên lau mồ hôi ướt đẫm trên trán. Nàng phát hiện rằng, món cháo độc nhất vô nhị ấy có tác dụng giải nhiệt rất tốt. Bây giờ chỉ cần uống thuốc vào là nàng sẽ hoàn toàn bình phục. Nghĩ đến việc có thể tạm biệt cơ thể yếu ớt này, Tử Yên không khỏi vui mừng. Vì vậy nàng hào hứng hớp một ngụm thuốc lớn mà không hề biết là…
Viễn Kỳ vừa quay sang, thấy Tử Yên đang phùng mang trợn má, hai mắt mở to, điệu bộ như sắp nôn đến nơi, chàng không khỏi thất kinh bạt vía. Trông chén thuốc bị vơi đi quá nữa, Viễn Kỳ liền lập tức bình tĩnh trở lại. Chàng vội ra lệnh:
-Nuốt vào, không được phung phí. Cô mà dám nôn ra là chết với ta.
Vẫn gương mặt vô cùng thống khổ. Tử Yên cau có đáp:
-Ưng à ó ắng á! (Nhưng mà nó đắng quá!)
-Thuốc đắng dã tật. Một giọt cũng không được bỏ sót. – Viễn Kỳ trừng mắt nhìn Tử Yên. Chàng nghiêm nghị bảo.
Tử Yên trước giờ không sợ mặn, không sợ ngọt, không sợ cay, cũng chẳng sợ chua. Chỉ sợ nhất là đắng. Nàng lầm bầm cay cú:
-Ế a oại uốc ắng ư ậy, ính ùng ể iết ười ao! (Chế ra loại thuốc đắng như vậy, tính dùng để giết ngươi sao!)
Sau hồi lâu “đấu tranh” vật vã, Tử Yên cuối cùng cũng đã uống hết chén thuốc một cách oanh oanh liệt liệt. Nhìn Viễn Kỳ mang khay gỗ ra ngoài, điệu bộ hết sức vui vẻ, nàng không khỏi nghi ngờ. Liệu có phải chàng đang rắp tâm trả đũa mình?
………………….
Bốn bề cực kì yên ắng.
Chỉ có tiếng bước chân cứ đều đều lan tỏa, lộc cộc vang thật xa, rồi mất hút vào khoảng không đen mượt.
Tiểu Ái một mình đi trên dãy hành lang lạnh lẽo. Nàng khẽ đưa tay, ý tứ che một cú ngáp dài mệt mỏi, rồi thẳng tiến xuống dãy nhà bếp để chuẩn bị bữa sáng.

Và tại đây, nàng đã bắt gặp một cảnh tượng hết sức lạ lùng.
Tiểu Ái dụi dụi mắt hòng xác định cho rõ, mình chắc chắn không nhìn nhầm người.
Y phục màu trắng, vóc dáng cao lớn. Đấy chẳng phải là Dương nhị thiếu gia sao? Người đang làm gì ở đây?
Bất ngờ nhị thiếu gia quay lại, trên tay là khay thức ăn và thuốc uống đã được chuẩn bị chu tất. Nhất thời Tiểu Ái không biết phải phản ứng thế nào. Tay chân nàng bỗng trở nên luống cuống, miệng ấp úng, khổ sở.
Ánh mắt nhị thiếu gia thoáng động, nhưng rất nhanh lại tĩnh lặng như đáy nước hồ thu. Người ra hiệu im lặng cho Tiểu Ái im lặng. Một nụ cười bình thản nở trên môi, làm bừng sáng cả căn bếp đang vùi mình say ngủ. Rồi người điềm nhiên bước ra ngoài.
Tiểu Ái nhìn theo nhị thiếu gia. Dường như cô tì nữ nhỏ bé đã nhận thấy một điều gì đó đang âm thầm tìm đến. Giản dị mà nồng nhiệt… dù phải đang giao hòa giữa cái lạnh đầu đông.
_____________
Vài ngày sau.
-Wow! Trời đẹp quá! Thời tiết hôm nay thật là đẹp!
Tử Yên vươn vai hít thở không khí trong lành. Lòng không kìm được niềm vui bật lên một câu cảm thán.
Viễn Kỳ ngước lên, ngắm bầu trời đang ẩn mình giữa những tầng mây xám xịt, trĩu nước và ướt đẫm hơi sương. Khí tiết u ám, không gian buồn tẻ, vài đóa quỳnh ủ rũ gập người trong cái lạnh tái tê. Chàng phất quạt phe phẩy, thắc mắc hỏi:
-Ta nhìn tới nhìn lui cũng chẳng thể nào nhìn ra, thời tiết hôm nay rốt cuộc đẹp ở chỗ nào?
Tử Yên hớn hở đáp:
-Hôm nay trời quang mây tạnh, không mưa cũng chẳng nắng. Tiết trời như vậy thật thích hợp để ra ngoài dạo chơi. Không phải sao?
-Xem ra tâm trạng của cô rất tốt.
-Dĩ nhiên, bổn cô nương hôm nay tự dưng cảm thấy yêu đời lạ lùng.
Nói thì nói vậy chứ Viễn Kỳ biết tỏng, Tử Yên hớn hở như thế là do hôm nay mẹ chàng vắng nhà. Bà đã đến chùa Thượng Lâm, cách đây mấy trăm dặm và ở lại đó tụng kinh cầu phúc vài ngày sau mới về. Hiếm khi có dịp được tự do tung hoành, không còn ai giám sát, không còn ai mắng mỏ, Tử Yên sao có thể không vui?
-Người có tâm địa bất chính, thì niềm vui không lâu bền được đâu. – Viễn Kỳ giở giọng trêu chọc.
Tử Yên bực tức quay sang nhìn Viễn Kỳ. Hễ nàng nói một câu, chàng liền đáp một câu. Lời nào lời nấy đều có ý châm chích. Thật đúng là muốn thử thách sự nhẫn nại của nàng! Tử Yên đưa hai tay chống hông. Nàng hùng hổ nói:
-Này, này, này…Từ sáng tới giờ tôi chưa nói câu nào đụng chạm đến huynh, sao huynh cứ kiếm chuyện công kích tôi hoài vậy.
Viễn Kỳ chợt bật cười:
-Ta chỉ là nghĩ gì nói đấy.
-Thật là…chỉ giỏi khiến người ta mất hứng. Nếu còn đứng đây đôi co với huynh, tôi chẳng phải ấu trĩ lắm sao? – Dứt lời Tử Yên liền giận dỗi bỏ đi.


Tử Yên nghĩ ngợi một lúc, rồi nhanh chóng xé bìa thư mà Tiểu Ái vừa đưa. Theo lời Tiểu Ái, đây là thư từ Vọng Nguyệt Lâu. Ở thời đại này, phương thức liên lạc chủ yếu vốn thông qua thư từ. Lần đầu tiên Tử Yên nhận được một lá thư kiểu cổ, kì thực cảm thấy vô cùng tò mò lẫn thích thú.
Trời ạ! Chuyện gì đây?
Bức thư được viết bằng Hán tự.
Thôi rồi, nguy to rồi! Tiếng Hán một chữ mình cũng chẳng biết thì làm sao đọc được. Hay là nhờ người khác đọc hộ. Không ổn? Nếu họ biết được mình đường đường là thiên kim của Lâm gia mà lại không biết chữ thì… còn mặt mũi nào nhìn ai nữa. Làm sao bây giờ? Hay là thôi không đọc nữa? Nhưng…là ai viết thư ình? Trong thư rốt cuộc là nói cái gì? Trời ơi…!!! Phải làm sao đây!!!
……..
Tử Yên thập thò đứng trước thư phòng.
Sau một hồi đấu tranh tư tưởng vô cùng kịch liệt, nàng cuối cuộc đã đi đến quyết định… nhờ Viễn Kỳ giúp đỡ.
Nhưng… biết mở lời với huynh ấy thế nào? Thú thật là mình không biết chữ, không hiểu được bức thư nói gì, nên muốn nhờ huynh ấy đọc hộ.
Nội chỉ việc tưởng tượng ra vẻ mặt khinh khi, cợt nhả của Viễn Kỳ khi biết được chuyện ấy, cũng đủ làm Tử Yên tức đến mức muốn đập đầu vào gối.
Chuyện xấu hổ như vậy, tuyệt đối… không thể nào nói ra. Phải tìm cách khác! Tìm cách khác thôi!
Viễn Kỳ thình lình xuất hiện sau lưng Tử Yên. Chàng dùng quạt vỗ vào vai nàng, dò xét hỏi:
-Cô đứng đây làm gì đấy?
Tử Yên bị dọa đến mức hồn điêu phách đứng. Nàng thốt nhiên quay lại, vừa ôm ngực, vừa nói trong tiếng thở hổn hển:
-Ngày nào… chưa hù chết tôi… thì huynh chưa… hả dạ đúng không?
Viễn Kỳ chau mày hết cỡ. Chàng phe phẩy quạt, giọng nói uy nghiêm. Tuyệt nhiên rất có phong thái của một người làm chủ.

-Mặt la mày lét, nói năng ấp úng, điệu bộ khả nghi. Nói! Cô lại tính bày trò gì nữa đây?
-Tôi chẳng tính bày trò gì hết, chỉ có thứ này muốn cho huynh xem. – Tử Yên vừa nói vừa đưa lá thư cho Viễn Kỳ.
Nhìn đôi mày kiếm đang chau lại của chàng bất chợt dãn ra, Tử Yên đã có thể an tâm phần nào.
Đó chắn chắc không phải là bức thư đe dọa ám sát, hay bắt cóc tống tiền.
Viễn Kỳ vừa gấp thư lại, Tử Yên liền lên tiếng:
-Huynh thấy sao?
Chàng bình thản trả lời:
-Có người mời ăn tiệc, dĩ nhiên là chuyện tốt.
-Thế huynh có đi không?
Tử Yên vuột miệng hỏi một câu mà khi nghĩ lại nàng chỉ muốn cắn phứt lưỡi cho rồi. Ngộ nhỡ trong thư không hề nhắc đến Viễn Kỳ, nhưng nàng lại đi hỏi câu ngốc nghếch ấy. Vậy có khác nào “vạch áo cho người xem lưng”? Nhìn chàng nghĩ ngợi không đáp ngay, Tử Yên hồi hộp đến mức mồ hôi rịn đầy trên trán. Cuối cùng, Viễn Kỳ cũng mở lời:
-Nhược Cầm đã đích thân viết thư mời, ta sao có thể không tới? Cô mau chuẩn bị đi, ta với cô sẽ đến Tử Lưu Hương.
Trông Viễn Kỳ một chút nghi ngờ cũng chẳng có. Đúng là trời không bạc đãi kẻ có lòng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận