Sớm mai buồn khắc khoải. Những âm hưởng lạc nhịp đan xen, rơi rớt vào bầu không gian gợn đầy khoảng vắng.
Đông giăng mắc giữa những rặng liễu xa, mập mờ khuấy đảo mành tơ trời nhấp nhoáng vài vệt lạnh.
Viễn Kỳ vô tình bắt gặp Tử Yên qua cửa sổ thư phòng. Tâm tình trống rỗng lập tức được choáng đầy, nhẹ nhàng như làn khói mỏng mơn trớn mọi ngõ ngách. Dạo này chàng thường xuyên như thế, cứ hễ không thấy Tử Yên đâu, trong lòng lại dấy lên những dự cảm vô cớ.
Tâm trí Viễn Kỳ hoàn toàn bị khuấy đảo. Ngay cả có nằm mơ chàng cũng chẳng thể ngờ, bản thân lại có thể nghĩ về một người nhiều đến như thế. Tựa hồ thấp thoáng trong những bức màn khí, nơi nơi đều như đính đầy bóng hình ấy. Văng vẳng tiếng vọng thầm lặng trong trí óc, vẫn chỉ là cái tên quen thuộc cứ chực chờ xuất hiện mỗi khi chàng lơ là.
Sau chuyện không hay vừa rồi, Viễn Kỳ lúc nào cũng đau đáu một mong muốn, là luôn được nhìn thấy Tử Yên trong tầm mắt. An toàn, bình yên và vui vẻ. Không bị bất cứ điều gì tổn hại đến. Không bị bất cứ điều gì làm phiền muộn.
Viễn Kỳ chẳng tài nào hiểu nổi? Kỳ thực chàng không phải là kẻ vô công rồi nghề. Chàng cũng có những bận tâm riêng, những lo toan riêng. Việc của mình vẫn còn ngổn ngang, vậy mà tâm trí chỉ toàn lo chuyện người khác. Chàng càng cố gạt bỏ, những suy nghĩ ấy càng bấu víu mạnh mẽ hơn.
Dai dẳng…
Và phiền toái.
Viễn Kỳ bực dọc nhủ thầm.
……………
Tử Yên đang cật lực “vật lộn” với đống quần áo trong chậu. Vết thương ở tay đã bắt đầu lên da non, thỉnh thoảng lại rộ lên cảm giác ngứa ngáy khó chịu. Nhưng điều đó không hề làm thuyên giảm tốc độ chà giặt của nàng. Tử Yên phải cố hoàn thành việc nhà thật sớm, để còn đi chợ mua sắm một số thứ.
Chuyện là thế này. Tình cờ hôm đó Tử Yên nghe đám a hoàn trong nhà kháo nhau rằng, sắp đến ngày sinh thần của Viễn Kỳ, nhưng mọi năm đều chẳng có tổ chức gì đặc biệt. Vì cứ gần đến ngày ấy, chàng như trở thành con người khác, lầm lì, ít nói và cáu bẳn. Nên năm nay Tử Yên muốn tạo một bất ngờ dành cho Viễn Kỳ, cốt là để thể hiện sự cảm kích vì được chàng nhiều lần giúp đỡ.
Và…
Tử Yên nhớ rất rõ ánh mắt chàng lúc cầm trên tay lá thư từ biệt do Nhược Cầm để lại.
U uất, tiếc nuối, hoài vọng.
Dù Viễn Kỳ không nói ra, nhưng trong khoảnh khắc Tử Yên dường như đã đọc vị được hết cả.
Là tri kỉ với nhau vốn không phải ngày một ngày hai, bỗng phút chốc tình bằng hữu hôm nào chợt vụt tan như gió thoảng, mấy ai chẳng thấy luyến lưu, nuối tiếc.
Chính bởi thế mà thôi thúc muốn làm gì đó cho chàng càng trở nên kiên cố.
Kế hoạch chu toàn đã lập sẵn trong đầu. Nhưng có thực hiện thành công hay không lại là một chuyện khác.
Thời gian đang gần kề, Tử Yên cần phải gấp rút chuẩn bị mới được.
………
Viễn Kỳ vừa định ra ngoài thì trông thấy Tử Yên cũng đã bước tới cửa.
-Cô tính đi đâu đấy? – Chàng lên tiếng hỏi, giọng đầy vẻ quản thúc.
Tử Yên ương bướng đáp lời:
-Đi chợ chứ đi đâu. Chả lẽ ngay cả việc đó mà cũng phải báo cáo với huynh sao?
-Được, vậy chúng ta cùng đi.
-Chúng ta…chúng ta là thế nào? – Tử Yên đột nhiên giãy nảy. – Chẳng phải huynh có việc định ra ngoài sao? Huynh cứ lo chuyện của huynh. Tôi đi một mình cũng được.
-Không là không! – Viễn Kỳ nghiêm khắc bảo.- Hễ mỗi lần cô ra ngoài là y như rằng có chuyện.
-Trời ạ! Nhị thiếu gia của tôi, tôi đây không cần có người kè kè hộ tống như trẻ nít lên ba. Huynh có quản tôi mãi được không? Có đi theo cạnh tôi hoài được không? Tin tôi đi! Tôi cam đoan lần này sẽ an toàn trở về, tuyệt đối không mất một sợi tóc.
Viễn Kỳ nhìn Tử Yên với vẻ hoài nghi:
-Nếu như hôm nay không có việc, chắc chắn ta sẽ đi với cô. Nhớ… đi sớm về sớm.
Nhìn Tử Yên thở phào nhẹ nhõm, rồi hí hửng bước ra khỏi cửa, Viễn Kỳ không khỏi ngờ vực.
Nha đầu này, lại mưu tính chuyện gì nữa đây?
………….
Phiên chợ trưa tấp nập. Những quầy hàng mùa đông ủ mình trong cơn rét ngọt đầu mùa.
Kẻ bán người mua vẫn í ới gọi nhau.
Tử Yên mang giỏ tre lượn dọc con chợ. Vật liệu ột bữa tiệc nhỏ cứ theo đó đầy lên và choán hết chiếc giỏ. Nàng lơ đãng bước đi trên đường. Do mãi bận kiểm tra mọi thứ vừa mua xong, nên Tử Yên chẳng hề để ý…
Một cỗ xe ngựa đang từ xa phóng thẳng tới chỗ nàng với tốc độ chóng mặt.
Ngay khi Tử Yên vừa ngước mắt, tiếng hí lồng lộn cũng nhất loạt vang lên.
Lão ngựa ô giãy giụa một hồi mới chịu dừng hẳn. Đôi mắt đầy oán hận vì thình lình bị ghìm cương đột ngột. Ngay cả tên phu xe cũng phẫn nộ nhìn nàng. Điệu bộ cơ hồ muốn nuốt sống Tử Yên. Hắn ầm ĩ quát tháo:
-Tiện dân kia, muốn chết hả!?!
Tử Yên vẫn còn ngơ ngác như chưa thể tiêu hóa nổi ý nghĩ, mình suýt nữa bị vó ngựa dẫm nát.
Gã phu xe phải vô cùng vất vả mới có thể trấn áp được kỵ mã đang giận dữ. Thấy Tử Yên hẳn còn trong tình trạng “mặt trơ mày đá”, hắn điên tiết thét lên:
-Còn đứng đấy nhìn nhìn cái gì? Nếu muốn chết, ta có thể một đao toại nguyện cho ngươi.
-Ngãi Đồng! – Âm thanh bỗng phát ra từ cỗ xe ngựa. – Không còn sớm nữa, chúng ta đi thôi!
Dù vừa trải qua một cơn dư chấn không mấy dễ chịu, nhưng ngữ điệu vẫn hết sức bình thản, trầm lạnh, tựa những giọt sương trong, bốc hơi thành làn khói vấn vương giữa tầng lam.
-Dạ, thưa chủ nhân.
Ném lại ánh nhìn tràn đầy bực tức. Gã phu xe hùng hổ vung roi, rồi nhanh chóng mất dạng trong đám bụi mịt mù.
Tất cả diễn ra trong chớp mắt.
Những người tò mò dừng lại xem cũng nhanh chóng tản đi.
Duy chỉ có Tử Yên vẫn lặng im đứng đấy.
Toàn thân đông cứng.
…
Khoảnh khắc giọng nói ấy vang lên.
Trái tim nàng dường như nghẹn lại.
Từng nhịp đập lạc lõng cứ dồn dập vọng vào lồng ngực.
Thanh âm quen thuộc.
Đã rất lâu nàng không còn được nghe.
Tuyệt nhiên không lẫn vào đâu được!!!